Chương 103

Nước có thể dẫn điện, thương thế của Khúc Thuần Phong vừa mới hồi phục, hệ thống thực sự lo lắng sẽ giật chết anh mất. Thân hình màu xanh của nó vì cảnh báo mà chuyển đỏ, âm thanh bíp bíp vang lên không ngừng trong đầu anh.

Nhưng giờ phút này, Khúc Thuần Phong có muốn thu tay cũng đã muộn. Anh ở dưới nước, bị A Tẫn quấn lấy không thể thoát thân. Móng vuốt của giao nhân sắc bén vô cùng, hung hãn cào mạnh một đường trên lưng anh, để lại năm vết thương sâu đến tận xương. Máu tươi lập tức hòa tan trong nước.

Hệ thống không thể điều khiển sinh vật nào không được ràng buộc, nó vỗ cánh bay vòng quanh A Tẫn, gấp gáp kêu: 【Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ngươi đánh chết ký chủ của ta thì làm sao bây giờ!】

#Chết tiệt, cuối năm còn phải chạy chỉ tiêu nữa chứ!#

A Tẫn rõ ràng không nghe thấy lời nó nói, từng chiêu đều là đòn sát thủ. Dưới lòng biển, sóng ngầm cuộn trào, bầy cá xung quanh kinh hãi tản đi. Khúc Thuần Phong toàn thân trọng thương, động tác bị hạn chế, lại thêm không quen nước, tình thế cực kỳ nguy cấp. Anh vốn không định giết giao nhân trước mặt, ít nhất là trước khi hồi kinh báo cáo. Một chưởng tụ khí đánh trúng ngực đối phương, lập tức bơi nhanh về phía bờ. Ai ngờ bị A Tẫn kéo ngược vào vùng nước sâu hơn.

A Tẫn rõ ràng e ngại anh lên bờ sẽ làm hại A Anh, từng chiêu thức đều là lối đánh liều mạng.

Vết thương trên lưng Khúc Thuần Phong vỡ ra, mất máu quá nhiều, sắc mặt tái nhợt, không còn sức phản kháng. Anh bị nước biển mặn xót làm không thể mở mắt, từng cơn ngột ngạt ép đến khiến lục phủ ngũ tạng dường như sắp nổ tung, chỉ còn chờ chết.

Từ xưa đến nay, vương hầu tướng lĩnh hay mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, dường như không ai thoát khỏi chữ "tử". Nhưng quốc quân nước Sở lại cố ý nghịch thiên, vọng cầu trường sinh. Khúc Thuần Phong không biết điều này là đúng hay sai, chỉ có thể tuân mệnh mà làm.

Dù là vì sư huynh đệ khắp Thiên Nhất Môn, hay vì Hồng Quan Vi, người đang ở kinh thành mà tình thế nguy nan.

Một người nếu sinh ra mang theo quá nhiều ràng buộc, nhất định sẽ chẳng thể tự do. Khúc Thuần Phong tự cho mình là ngay thẳng, nào ngờ trong lòng đã sớm có xiềng xích, dẫn dắt bản thân rẽ lối khỏi chính đạo.

Thân thể anh dần chìm xuống, ban đầu là đau đớn khắp nơi, nhưng về sau chẳng còn cảm giác gì nữa. Trước mắt chỉ thấy một vùng biển đen u ám. Ngay khi hệ thống chuẩn bị dồn toàn lực, liều mình cướp người từ tay A Tẫn, thì một bóng dáng khác đột nhiên lao nhanh tới, mạnh mẽ đẩy A Tẫn ra, cứu lấy Khúc Thuần Phong.

A Tẫn thấy vậy thì kinh hãi, đến khi nhìn rõ người đến là ai, giọng nói càng không che giấu nổi sự kinh ngạc: "Vương!"

Đối phương cũng là một giao nhân, thân dưới từ phần eo trở xuống là đuôi cá màu xanh thẫm như mực, dài mà mạnh mẽ, lớp vảy mỏng nửa trong suốt tựa lụa là mềm mại. Đôi mày mắt hẹp dài mang nét yêu mị, dung mạo kiều diễm vô song, nơi dưới mắt lại có một nốt lệ chí, càng tăng thêm ba phần phong tình. Nếu là nữ nhân, ắt sẽ sánh ngang với những mỹ nhân như Đát Kỷ, chỉ tiếc thần sắc cậu lạnh lùng, lại thêm vài phần sắc bén.

Hiển nhiên chính là Lâm Uyên đã rời đi từ lâu.

Cậu đối với câu hỏi của A Tẫn chẳng buồn đáp lại, chỉ mang theo Khúc Thuần Phong nhanh chóng bơi về phía bờ gần nhất.

Loài người không thể ở lâu dưới nước, bằng không sẽ chết đuối mà bỏ mạng.

A Tẫn thấy vậy liền đuổi theo cậu, đưa tay ngăn lại, sắc mặt khó coi: "Vương, con người này đã phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta, không thể giữ lại, nếu thả về sẽ để lại hậu họa khôn lường!"

Lâm Uyên: "Ta tự có cách xử lý."

A Tẫn muốn nói lại thôi: "Nhưng mà..."

Lâm Uyên cười lạnh: "Sao hả? Không quan tâm đến bạn lữ của ngươi nữa sao?"

Nghe cậu nhắc đến A Anh, sắc mặt A Tẫn khẽ biến đổi, quả nhiên không thể để ý đến Khúc Thuần Phong, vội quay đầu bơi về phía rặng đá ngầm, lo sợ nàng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Lâm Uyên đưa Khúc Thuần Phong bơi về phía bờ, cuối cùng đặt anh lên một hòn đảo nhỏ. Trên vai Khúc Thuần Phong có vài vết cào sâu đến tận xương, máu tươi nhuộm đỏ cả chiếc áo trắng của hắn, từ đỏ thẫm biến thành đỏ nhạt khi ngâm trong nước biển. Sắc mặt tái nhợt, anh đã hôn mê bất tỉnh.

Lâm Uyên lặng lẽ nhìn hắn, sắc mặt hiếm khi mang theo chút phức tạp. Tộc giao nhân sinh sống nơi biển sâu, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, bởi lẽ con người quá mức tham lam. Dù là giao châu hay những truyền thuyết hư ảo, tất cả đều đủ để đẩy họ vào cảnh nguy hiểm.

Trước đây, Lâm Uyên không biết, nhưng giờ đây cậu mơ hồ nhận ra một điều, Khúc Thuần Phong không phải là một ngư dân bình thường. Anh dường như cũng giống những con người tham lam kia, mang theo ý đồ khác đối với Giao nhân.

Cậu không nên cứu Khúc Thuần Phong, nhưng vẫn làm vậy...

Không vì lý do nào khác, chỉ là trong lòng có chút không nỡ. Cậu nằm phục trên bờ cát, lặng lẽ nhìn khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông. Trong lòng tự nhủ con người này thật đáng ghét, vừa cổ hủ vừa lạnh lùng, khó chịu cực kỳ. Tại sao mình lại chọn anh làm bạn lữ chứ?

Lâm Uyên suy nghĩ rất nhiều, nhớ đến việc Khúc Thuần Phong cho cậu ăn cá, ăn bánh bao nhân thịt, cuối cùng còn thả cậu trở lại biển. Cậu nằm trên bãi cát mềm ẩm, hơi nhấc nửa thân trên, dùng móng tay nhẹ nhàng gạt lớp vải bị rách trên vai Khúc Thuần Phong, không ngoài dự đoán mà nhìn thấy vết thương máu thịt lộ ra.

Vết thương quá nặng.

Lâm Uyên nhíu mày, dường như đang do dự điều gì đó. Nhưng chưa kịp hành động, cổ tay đã bị ai đó nắm chặt. Theo bản năng ngước mắt nhìn, chỉ thấy Khúc Thuần Phong không biết từ lúc nào đã tỉnh lại.

Người luyện võ luôn có tính cảnh giác cao. Trong cơn mơ hồ, Khúc Thuần Phong chỉ cảm thấy có ai đó đưa mình lên bờ, nhưng anh không nhìn rõ là ai. Đau đớn từ vết thương kích thích thần trí anh tỉnh táo hơn một chút, bản năng nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình, dùng sức khóa chặt mạch môn đối phương. Đôi mắt mờ mịt khó khăn tập trung, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của người trước mặt.

Là giao nhân đó...

Đồng tử Khúc Thuần Phong co rụt lại, vô thức siết chặt lực đạo. Có lẽ không ngờ rằng mình sẽ gặp lại Lâm Uyên, anh sững sờ nhìn cậu, đến mức quên cả phản ứng.

Lâm Uyên nhìn vào cổ tay bị nắm chặt, con ngươi xanh thẫm thu nhỏ thành một đường, lấp lánh ánh sáng vô cơ thuộc về động vật. Cậu liếm nhẹ hàm răng sắc nhọn của mình, như thể muốn ăn thịt người, phát ra âm thanh "xì xì" của loài rắn từ trong cổ họng, khiến người ta lạnh sống lưng.

Nửa thân trên của cậu mắc cạn trên bãi biển, vương vài hạt cát ẩm, làn da trắng bệch, không mảnh vải che thân. Khúc Thuần Phong thấy vậy hoảng hốt buông tay, bản năng quay đầu đi, che lấy vết thương trên vai, khó nhọc đứng dậy. Anh muốn rời đi ngay lập tức, nhưng vết thương quá nặng, chưa đi được hai bước đã ngã xuống đất, trông vô cùng thê thảm.

Khúc Thuần Phong không biết mình đã mất bao nhiêu máu dưới biển, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ. Chỉ cần cử động một chút cũng sẽ kéo theo vết thương dữ tợn trên vai, tay chân lạnh ngắt run rẩy, hoàn toàn không kiểm soát được. Một lúc sau, huyết khí dâng lên, anh ho ra một ngụm máu, rồi ngất đi ngay tại chỗ.

Lâm Uyên nhíu mày càng sâu, đuôi cá khẽ vẫy, từng chút một bò đến bên cạnh Khúc Thuần Phong. Thấy anh đã thoi thóp sắp chết, cậu do dự một chút, dùng móng vuốt sắc nhọn rạch một đường dài trên cổ tay mình. Khi máu nhỏ từng giọt xuống, cậu đưa đến bên môi Khúc Thuần Phong.

Lâm Uyên là hậu duệ của Giao hoàng, máu của cậu đối với con người mà nói chẳng khác gì linh dược. Lúc này, cậu đã không còn quá bận tâm việc có thể mang lại tai họa cho bản thân, chỉ sợ Khúc Thuần Phong chết tại đây.

Giao nhân có khả năng tự lành rất mạnh. Vết thương trên cổ tay Lâm Uyên ban đầu vẫn còn rỉ máu, nhưng chẳng bao lâu đã đông lại. Cậu chỉ có thể dùng móng tay rạch vết thương lần nữa, tiếp tục ép máu chảy ra.

Đêm đen thăm thẳm, nơi hòn đảo nhỏ hoang vắng này, sóng biển thỉnh thoảng vỗ vào bờ rồi lại từ từ rút đi.

Ý thức của Khúc Thuần Phong mơ hồ, đầu lưỡi nếm được vị tanh ngọt lạ lẫm, làm dịu đi cổ họng khô khốc. Anh thở dốc, chỉ cảm thấy bản thân đang chìm trong biển máu, trước mắt là một màu đỏ ngập trời, tràn về từ bốn phương tám hướng, nhấn chìm anh.

Mơ hồ mở mắt, nhưng mí mắt nặng trĩu lại khép xuống. Anh chỉ thấy một bàn tay trắng bệch pha chút xanh xao lơ lửng trên đỉnh đầu mình, máu nhỏ từng giọt xuống.

Trăng tàn sao mờ. Đến khi Khúc Thuần Phong tỉnh lại lần nữa, trời đã gần sáng. Anh từ từ mở mắt, chỉ thấy một bầu trời chưa sáng hẳn, khó nhọc cử động cơ thể, nhưng lại vì vết thương trên vai mà ngã xuống cát.

Hệ thống vẫn luôn ở bên cạnh, thấy anh tỉnh lại liền vui mừng vỗ cánh hai cái: [Ký chủ, cuối cùng ngươi tỉnh rồi!"

Khúc Thuần Phong không để ý đến nó, một tay mò mẫm trên cát, nhặt lên thanh kiếm dài rơi cách đó không xa, rồi dùng kiếm làm trụ chống đỡ cơ thể, loạng choạng đứng dậy. Anh nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại khi thấy một bóng dáng trên mỏm đá phía xa.

"..."

Lâm Uyên quay lưng về phía anh, ngồi bên bờ biển, cúi đầu liếm nhẹ vết thương trên cổ tay mình. Chiếc đuôi cá xanh thẫm buông thõng xuống, khẽ đong đưa. Đầu cậu hơi nghiêng, như thể đã nhận ra tiếng động nhẹ sau lưng, ánh mắt ngoảnh lại, đôi mắt xanh thẫm yêu mị đến rợn người.

Khúc Thuần Phong không kịp chuẩn bị đã đối diện với ánh mắt cậu, trong lòng nảy lên cảm giác khó tả, ngoài hoảng loạn vẫn là hoảng loạn. Anh quay đầu đi, không dám nhìn thân trên trần trụi của Lâm Uyên, im lặng một lúc, giọng nói khẽ vang lên:

"Đa tạ cô nương đã cứu mạng..."

Cô nương?

Nghe thấy từ này, vốn thường xuyên được hắn dùng, Lâm Uyên nhướng mày, không phản bác. Cậu lại nghĩ đến chuyện vừa rồi Khúc Thuần Phong và A Tẫn giao đấu, chỉ lặng lẽ vẫy đuôi, không nói gì.

Khúc Thuần Phong thương thế chưa lành, khí lực không đủ, cuối cùng không chống đỡ nổi mà ngồi lại xuống cát. Bộ áo trắng trên người đã rách nát, vết thương dữ tợn được ai đó băng bó lại, bên trên đắp một ít thảo dược không rõ tên, dùng vải xé từ quần áo cột chặt.

Cổ họng anh khô khát đến tanh ngọt, đưa tay lau nơi khóe miệng, đầu ngón tay trắng nõn lập tức dính một vệt máu tươi chưa kịp đông lại, màu sắc nhạt hơn máu người, giống như...

Máu của giao nhân...

Khúc Thuần Phong theo bản năng nhìn về phía Lâm Uyên, giọng nói không giấu nổi vẻ kinh ngạc: "Ngươi..."

Lời còn chưa dứt, Lâm Uyên đột nhiên không hề báo trước mà nhảy thẳng xuống biển. Chỉ nghe một tiếng nước nhỏ đến mức có thể bỏ qua, thân ảnh cậu lập tức biến mất, bãi đá ngầm lúc trước giờ đã trống không.

Khúc Thuần Phong thấy vậy liền hơi gượng người dậy, dường như muốn đi xem rõ ràng, nhưng lại vì vết thương bị kéo giãn mà ngã ngồi trở lại, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa. Trên dưới toàn thân, ngoài mái tóc đen và đôi đồng tử thẫm màu, chỉ còn lại sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt.

Hệ thống không chịu nổi cảnh này, lên tiếng khuyên nhủ: [Đừng cử động nữa, vết thương của ngươi lại nứt ra rồi!]

Khúc Thuần Phong nhìn chằm chằm vào nó, không nói một lời, nhớ lại khi còn ở dưới biển giao đấu với A Tẫn, hệ thống đã liên tục ngăn cản anh. Anh nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Các hạ cớ gì phải ngăn cản ta hết lần này đến lần khác..."

Hệ thống nghe vậy, rơi xuống bên cạnh anh: [Đây là quy định của các Chấp hành viên liên hành tinh. Chúng ta không được phép để ký chủ làm điều xấu.]

Khúc Thuần Phong một tay ôm lấy vết thương, máu tươi rỉ ra từ kẽ ngón tay. Anh hít một hơi, đáp: "Các hạ là phụng mệnh hành sự, ta cũng là phụng mệnh hành sự. Đã mỗi người một chủ, cớ gì phải làm khó lẫn nhau."

Hệ thống thầm nghĩ, điều này không giống nhau: [Làm người không nên quá tham lam, ngươi quá tham rồi.]

Khúc Thuần Phong nghe vậy, khẽ nhếch môi, dường như cảm thấy lời này có chút mỉa mai: "Khúc mỗ không tham danh lợi, cũng chẳng tham bạc vàng."

Hệ thống đáp lại: [Nhưng ngươi thèm khát thân thể của Giao nhân.]

Khúc Thuần Phong: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top