Chương 101
Chuyện tối qua dù gì cũng đã thế này thế nọ, nhưng nếu suy xét kỹ lưỡng, Khúc Thuần Phong kỳ thực cũng có phần hưởng thụ, nhìn kỹ lại, tay anh cầm kiếm có chút run rẩy, lòng bàn tay đã toát một lớp mồ hôi mỏng, đến cả mũi kiếm cũng không vững chắc.
Trong thế giới loài người, nam nhân trên giường là bên nắm quyền chủ động, tộc giao nhân cũng vậy, nam nhân ở trên. Nhưng Lâm Uyên nghĩ rằng Khúc Thuần Phong chắc chắn không thích bị ai đè, nên tối qua sau nhiều lần do dự, vẫn là ở phía dưới.
Tư duy của giao nhân phần lớn đều thẳng thắn mà đơn giản, Lâm Uyên không hiểu, không hiểu tại sao Khúc Thuần Phong lại tức giận.
Đuôi cá màu xanh đậm của cậu yên lặng buông thõng dưới giường, trông có chút yếu ớt, không còn linh hoạt như mọi khi, cách chỗ vài tấc có một chỗ giữa kẽ vảy có vết máu nhàn nhạt, rất mỏng rất nhạt, đã khô rồi.
Giao nhân yêu cái đẹp, càng yêu đuôi của mình, Lâm Uyên cúi đầu nhìn vết thương gần chỗ đó, thấy mấy cái vảy đều rụng rơi, có chút không vui, còn có chút buồn không nói ra được.
Tên nhân loại đáng ghét này...
Khúc Thuần Phong thấy vậy, tay nắm kiếm lúc chặt lúc lỏng, lỏng rồi lại chặt, không biết có phải nhớ lại cảnh tượng đêm qua hôn môi triền miên hay không, sắc mặt xanh trắng đan xen, lưỡi kiếm lóe lên một tia hàn quang, liền trực tiếp đâm tới Lâm Uyên—
【Đừng mà!】
Động tác của anh không hề báo trước, hệ thống sợ hãi bay vút ra, thậm chí còn quên mất việc phóng điện, đang chuẩn bị ngăn cản, lại thấy lưỡi kiếm kia khi cách mi tâm Lâm Uyên nửa tấc thì bất ngờ dừng lại, luồng khí mạnh mẽ cuốn lên mái tóc dài màu xanh đậm của cậu.
Lâm Uyên thấy vậy, móng tay sắc nhọn bấu chặt vào mép giường, đâm sâu vào nửa tấc. Cậu vốn nên tránh né, nhưng không biết tại sao, chỉ hơi nheo đôi mắt dài hẹp lại, không hề động đậy.
Dường như họ đang im lặng giằng co điều gì đó, ngay cả không khí cũng rơi vào tĩnh lặng.
Tay nắm kiếm của Khúc Thuần Phong hơi run, nhưng rồi lại bị anh cưỡng ép áp chế xuống, sắc mặt lạnh như băng, chăm chú nhìn Lâm Uyên, từng chữ từng chữ nặng nề nói: "Ngươi hại ta mất hết tu vi..."
Năm xưa Hồng Quan Vi rất thích lừa gạt đệ tử, nói rằng không được gần nữ sắc, không được gần mỹ nhân, không được phá thân, nếu không tu vi sẽ mất hết. Các đệ tử khác của Thiên Nhất Môn đều biết Hồng Quan Vi đang lừa họ, chỉ có Khúc Thuần Phong là tin tưởng tuyệt đối, hơn nữa còn tin đến mức mù quáng.
Thực ra chỉ cần anh dám trái lời một chút, hơi nghi ngờ lời của Hồng Quan Vi một chút, thì sẽ phát hiện việc tu luyện huyền thuật dựa vào thực lực, chứ không phải là đồng nam đồng nữ gì cả.
Lâm Uyên không hiểu tu vi là gì, chỉ cảm thấy Khúc Thuần Phong muốn giết mình, đuôi cá khẽ động, theo bản năng muốn quét bay thanh kiếm trước mặt, nhưng rồi lại nhịn xuống.
Đôi mắt xanh đậm của cậu nhìn Khúc Thuần Phong, đôi tai nhọn, không giống mấy ngày trước, luôn nở nụ cười làm mê đắm lòng người, môi hơi mím lại, đôi mày diễm lệ có phần mất sắc, trông thật cô độc và bướng bỉnh.
Khúc Thuần Phong ký ức về đêm qua mơ hồ không rõ, đã quên mất giao nhân trước mặt khi biến hóa thành đôi chân thì giống như nam tử bình thường, vẫn nghĩ cậu là nữ tử, giằng co hồi lâu, cuối cùng không thể đâm ra lưỡi kiếm, chợt thu kiếm vào vỏ, xoay người rời khỏi phòng, cánh cửa gỗ đóng lại phát ra một tiếng cạch.
Tâm trí của Khúc Thuần Phong rối bời, ngay cả áo khoác cũng chưa mặc, chỉ mặc một chiếc áo lót trắng, khi bước ra ngoài bị gió thổi lạnh thấu xương, lúc này mới phát hiện mình áo quần xộc xệch.
Nhưng anh không muốn quay trở lại, liền tìm một chỗ trên vách đá ngồi xuống, cố gắng tĩnh tâm ngồi thiền điều tức, nhưng trong đầu luôn hiện lên đôi mắt đầy yêu khí, không sao xua tan được.
Yêu nghiệt.
Khúc Thuần Phong lúc này chỉ có thể nghĩ đến hai từ này, lòng rối như tơ vò.
Minh Tuyên khiêng một túi gạo lên núi, liền thấy đại sư huynh của mình ngồi trên vách đá không xa trước căn nhà chài, phía dưới tiếng sóng biển rì rào, không ngừng vỗ vào vách đá dưới chân, đến gần mới thấy có gì đó không ổn.
Khúc Thuần Phong vốn luôn nghiêm cẩn tự giữ, không chút cẩu thả, ngày thường ăn mặc ngay ngắn, không có nếp nhăn, nay lại chỉ mặc một chiếc áo lót, tâm trạng u ám ngồi trong gió lạnh, thực sự là nhìn sao cũng thấy không ổn.
Dù nói vậy không hay, nhưng Minh Tuyên luôn cảm thấy đại sư huynh của mình như một cô nương khuê các bị bọn cướp cưỡng đoạt, trông thật đáng thương. Đặt túi gạo nặng trĩu xuống đất, thử lên tiếng hỏi: "Đại sư huynh, huynh sao vậy?"
Khúc Thuần Phong không nói gì, một mình đắm chìm trong suy nghĩ, như không nghe thấy lời cậu nói.
Hệ thống bay lơ lửng trên không, nhẹ nhàng vỗ cánh, nghĩ bụng đại sư huynh của cậu có thể thế nào chứ, đại sư huynh của cậu mất thân đồng nam, lòng đang buồn bực đấy.
Minh Tuyên nghĩ mãi không ra, chớp chớp mắt, không biết có phải ảo giác hay không, phát hiện trên cổ Khúc Thuần Phong có những vết đỏ, tưởng anh bị thương, theo bản năng định đưa tay kéo áo anh ra xem vết thương, ai ngờ chưa kịp chạm vào đã bị Khúc Thuần Phong nắm chặt cổ tay.
Minh Tuyên đau đến kêu lên, vội vàng nói: "Đại sư huynh, là đệ là đệ, mau thả tay."
Khúc Thuần Phong vừa rồi tâm trí lơ đãng, không phát hiện cậu đến, cơ thể bị chạm vào, phản xạ có điều kiện nắm lấy mạch môn của người đến, nghe thấy tiếng kêu mới phát hiện là Minh Tuyên, theo phản xạ buông tay: "Sao đệ lại đến đây?"
Sao đệ lại đến đây?
Câu hỏi này hỏi thật hay.
Minh Tuyên xoa xoa cổ tay, rồi vỗ vỗ túi gạo bên cạnh, giọng đầy nghi hoặc: "Đại sư huynh, huynh quên rồi, hôm qua huynh bảo đệ lên núi đưa gạo cho huynh, sao nhanh vậy đã quên rồi."
Khúc Thuần Phong ngừng lại: "... Biết rồi, đệ xuống núi đi."
Minh Tuyên không động đậy, cậu nhìn từ trên xuống dưới bộ y phục lộn xộn của Khúc Thuần Phong, luôn cảm thấy những vết đỏ trên người anh có gì đó không đúng, nghĩ nghĩ một hồi, đột nhiên bất ngờ hỏi: "Sư huynh, huynh ngủ với cô nương rồi?"
Khúc Thuần Phong nghe vậy, ánh mắt như đuốc nhìn cậu, giọng lạnh lùng: "Đệ nói gì?"
Minh Tuyên bị ánh mắt của anh dọa cho hoảng sợ, vội vàng xua tay: "Không không không, đệ nói bậy thôi, đại sư huynh, huynh đừng để trong lòng."
Khúc Thuần Phong ngày thường không ra khỏi cửa, đối với ai cũng nghiêm nghị, sợ rằng đời này cũng không khai thông tình ái được, chuyện ngủ với cô nương đặt lên người những kẻ láu cá khác còn có thể, đặt lên Khúc Thuần Phong thì thật là không hợp lý.
Nhưng, lỡ đâu chứ?
Khi cậu đến, rõ ràng thấy trong làng có không ít cô nương xinh đẹp bên bờ biển, biết đâu Khúc Thuần Phong lại nhìn trúng ai đó, đến một giấc mộng uyên ương cũng không phải không thể.
Minh Tuyên không dám nói chuyện bát quái về Khúc Thuần Phong, cho dù có, cũng chỉ dám lén lút đoán trong lòng, đang định đứng dậy xuống núi, không ngờ vai bị thanh kiếm của Khúc Thuần Phong đè nặng xuống.
Minh Tuyên ngơ ngác: "Đại sư huynh?"
Khúc Thuần Phong không nhìn cậu, mặt không biểu cảm hỏi: "Vì sao đệ lại nói vậy?"
Minh Tuyên mơ hồ: "Nói gì cơ?"
Khúc Thuần Phong nhíu mày: "Ngủ với cô nương."
Minh Tuyên nghe vậy ồ lên một tiếng, có phần ngượng ngùng gãi gãi đầu, do dự mãi, cuối cùng vẫn đưa tay chỉ những vết đỏ lộ ra trên người anh: "Đại sư huynh, đây là bị cô nương hôn đúng không?"
Khúc Thuần Phong theo ánh mắt cậu nhìn lại, lúc này mới phát hiện trên cổ ngực mình bị giao nhân hôn đến đỏ tấy, đầy vẻ diễm tình, không khỏi nhíu mày: "Sao đệ biết là cô nương hôn?"
Ồ, hóa ra đúng thật là cô nương hôn.
Minh Tuyên tự cảm thấy mình thông minh, tưởng chừng đã đoán trúng chân tướng, liền quên cả sợ hãi, mặt mày hớn hở, len lén ghé sát lại gần anh, hạ giọng nói: "Sư huynh, trước đây đệ bị Lục Ất sư đệ kéo đến Tuyết Nguyệt Lâu một lần, những dấu vết mà mấy cô nương để lại đều là như thế này."
Thiên Nhất Môn bề ngoài là đạo sĩ thanh cao không gần nữ sắc, nhưng các đệ tử ở độ tuổi máu nóng, lại sinh ra giữa kinh thành phồn hoa, muốn giữ mình trong sạch thanh tịnh cũng chẳng dễ. Tóm lại, đám nhỏ phía dưới thường xuyên lén lút chạy đến chốn phong hoa tuyết nguyệt, chỉ riêng Khúc Thuần Phong là kẻ ngốc nghếch, chỉ biết cắm đầu tu luyện.
Khúc Thuần Phong rõ ràng không ngờ bọn họ lại dám lớn gan đến vậy, vỏ kiếm trong tay ấn xuống, trực tiếp ép Minh Tuyên kêu lên một tiếng "ai da", ngã nhào xuống đất, giọng nghiêm khắc quát: "Hỗn xược! Các ngươi đã quên lời dạy của sư phụ hết rồi sao? Làm sao có thể đến nơi ô uế như thế, nếu làm hỏng tu vi thì biết làm thế nào?!"
Minh Tuyên oan ức đến mức suýt bật khóc: "Đại sư huynh, chúng ta đâu có luyện đồng tử công gì giữ mình trong sạch đâu, làm sao mà hỏng tu vi được. Sư phụ người già cả rồi, nói vậy là để lừa huynh thôi, huynh sao lại còn tin chứ!"
Khúc Thuần Phong nghe vậy, sửng sốt không thôi, ngay cả vỏ kiếm trong tay cũng buông lỏng. Minh Tuyên thấy thế liền thừa cơ thoát thân, linh hoạt lùi lại mấy bước, cách xa anh: "Đại sư huynh, Lục Ất mấy năm trước đã đi uống hoa tửu rồi, giờ chẳng phải vẫn tu luyện tốt đó sao? Còn đệ chỉ theo hắn đi xem một chút thôi, đệ không có uống, muốn dạy dỗ thì dạy dỗ hắn, việc này chẳng liên quan đến đệ."
Nói xong liền vội vàng co giò bỏ chạy.
Khúc Thuần Phong nhìn bóng lưng y rời đi, theo phản xạ đứng dậy, cả người như chìm trong trạng thái kinh ngạc. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn nghiêm chỉnh, ngay thẳng, Hồng Quan Vi nói gì anh cũng tin, nhưng không ngờ sư phụ lại có thể lừa dối mình.
Khúc Thuần Phong không muốn tin lời Minh Tuyên, nhưng trên thực tế, anh đã kiểm tra qua chân khí trong cơ thể, mọi thứ vẫn bình thường như trước, hoàn toàn không có bất kỳ biến hóa nào.
Hệ thống thầm nghĩ: Người ta thì sống chết giữa lằn ranh, còn vị ký chủ này lại coi trọng sự trong sạch hơn cả tính mạng. Cuối cùng vẫn không nhịn được, bay ra dùng đôi cánh nhẹ nhàng vỗ vào đầu anh: 【Nhìn đi, ngươi cứ nhất quyết bắt giao nhân, bắt đi bắt lại, cuối cùng lại rước họa vào thân rồi.】
Đúng là muốn bắt gà, lại mất nắm gạo.
Hệ thống nói xong, thấy sắc mặt Khúc Thuần Phong càng lúc càng khó coi, liền tốt bụng giảng giải cho anh: 【Chuyện này không ảnh hưởng đến tu vi đâu, đừng tin sư phụ ngươi nữa, cũng đừng giết người.】
Khúc Thuần Phong nhắm mắt lại, anh không hoàn toàn để tâm đến tu vi. Xưa nay anh luôn giữ mình theo lễ đạo, chưa từng nghĩ rằng chuyện như vậy sẽ xảy ra với mình. Nếu đối phương chỉ là một cô nương bình thường thì tốt, anh đã làm tổn hại đến sự trong sạch của nàng, đến lúc đó cầu xin bệ hạ ban hôn, cưới nàng về phủ là xong. Nhưng...
Nhưng đối phương lại là một giao nhân...
Con người, làm sao có thể cùng giao nhân bên nhau?
Trong lòng Khúc Thuần Phong, giao nhân chỉ là vật để quốc quân dùng luyện thuốc trường sinh, chỉ có thể giết, không thể thả. Cuối cùng cũng không thoát khỏi tai họa diệt tộc, bản thân anh làm sao có thể nảy sinh tình cảm, thậm chí còn có... quan hệ thân mật với họ?
Anh không thiện cũng chẳng ác, trong lòng bị bó buộc bởi vô số quy củ, lúc này vừa vì đã phá hủy sự trong sạch của giao nhân mà thấy khó xử, lại vừa không biết nên xử lý cậu ra sao.
Làm tổn hại người khác thì phải chịu trách nhiệm, đó là đạo nghĩa của người quân tử, nhưng Khúc Thuần Phong hiện tại không thể thực hiện được điều này. Đối với một người tuân thủ quy củ nghiêm ngặt như anh, điều này không khác nào một cực hình.
Khúc Thuần Phong không nói lời nào, đứng ngoài hồi lâu, mãi đến khi hệ thống cảm thấy không thể chịu được nữa, chuẩn bị ẩn thân, thì thấy anh cuối cùng cũng đứng dậy, đẩy cửa bước vào phòng.
Lâm Uyên vẫn duy trì tư thế cũ, ngồi ở mép giường, đuôi cá rơi xuống đất dính đầy bụi cũng chẳng buồn quan tâm, ánh mắt mang theo ý cười vừa như châm biếm vừa như chế nhạo. Nhưng khi nghe thấy tiếng cửa mở, cậu vẫn ngẩng đầu nhìn qua.
Khúc Thuần Phong không biết đã hạ quyết tâm điều gì, im lặng đi tới, nhặt lấy chiếc áo xanh rơi dưới đất, dừng lại một chút, không liếc mắt sang bên, khoác lên cho Lâm Uyên, rồi thắt lại đai áo cho cậu.
Lâm Uyên nhìn anh, không nói lời nào, nhưng chóp đuôi cá khẽ động. Đang định mở miệng, thân thể lại đột nhiên bị nhấc bổng lên không trung, bị Khúc Thuần Phong bế lên.
"???"
Lâm Uyên không hiểu ra sao, nhưng việc Khúc Thuần Phong chủ động bế cậu, hiển nhiên là một chuyện khiến cậu rất vui, những bực tức trong lòng lập tức tan biến, cậu chủ động đưa tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng dụi đầu lên vai anh.
Cả người Khúc Thuần Phong cứng đờ, nhưng không hề né tránh, ôm cậu bước ra ngoài, đi đến bên vách đá, đứng trước gió biển thổi qua, dừng lại một chút, giọng nói trầm thấp vang lên: "...Cô nương, chuyện hôm qua là do Thuần Phong sai trước, nhưng chúng ta không cùng tộc, khó lòng kết thành phu thê, ta thả cô trở lại biển, từ nay về sau không được quay lại nữa."
Lâm Uyên nghe vậy còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên mất trọng lực, bị anh ném xuống biển. Chỉ nghe một tiếng "tõm", nước bắn tung tóe, cậu trở lại với đại dương mà mình đã rời xa bấy lâu.
Lâm Uyên theo bản năng nổi lên mặt nước, nhìn thấy Khúc Thuần Phong đứng trên vách đá cao, chỉ liếc mắt một cái rồi quay người rời đi. Cậu ngơ ngẩn nhìn bóng dáng anh khuất dần, cả người hóa đá: "..."
Tác giả có lời muốn nói: Lâm Uyên: Đột ngột quá...
Kally: Chúc mọi người một năm mới luôn thật an bình và vui vẻ, mong rằng năm mới của mọi người luôn thật suôn sẻ nha. Chúc hơi muộn một xíu bởi vì hôm qua phải ôn thi huhu, tui đón năm mới bằng nguyên lý kế toán, hôm nay sẽ đăng hoàn thế giới 4 cho mọi người nhen.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top