Chương 29: Bởi vì dáng người của tôi đẹp

Editor: Mều Bư

"Lạc Khinh Vân quay đầu liếc Đàm Mặc một cái, "Cậu làm tôi sợ"."

━━━━✤━━━━

Điều hắn không ngờ tới là tất cả các tầng bên dưới cũng bị sâu đục ra một cái lỗ, hắn rơi xuống từng tầng từng tầng một, ánh đèn ở các tầng bên dưới đều đã tắt, chỉ còn ánh sáng từ thiết bị liên lạc của đồng đội trên đỉnh đầu, mà hắn thì cách bọn họ ngày càng xa.

Giống như rơi vào mười tám tầng địa ngục, không bao giờ kết thúc.

Đàm Mặc cố gắng bắt lấy bất cứ thứ gì mình có thể bắt được xung quanh nhưng hắn chỉ nhìn thấy những người đã hoàn toàn bị sâu Minos điều khiển trên trần nhà của mỗi tầng, bọn họ dùng ánh mắt tham lam nhìn Đàm Mặc, tay chân vặn vẹo treo ngược trên vách tường.

Hắn đã rơi ít nhất sáu tầng...... Thậm chí còn rơi xuống tầng hầm.

Chết chắc rồi.

Thay vì nhắm mắt lại, hắn thấy mình rơi vào một không gian bị bao phủ hoàn toàn bởi sợi tơ của sâu Minos, mà lỗ hổng bị ăn mòn trên đỉnh đầu nhanh chóng khép lại.

Cơn đau đớn trong tưởng tượng của hắn cũng không xuất hiện, hắn rơi vào một tấm lưới vô cùng đàn hồi, còn hơi nảy lên trên.

Đàm Mặc lập tức ngồi dậy, phát hiện dưới thân như có một dải ngân hà nửa trong suốt màu lam, vô số ngôi sao chuyển động trong đó, ánh sao chiếu rọi trên vách tường bốn phía tựa như những gợn sóng lăn tăn.

Trong không khí tràn ngập mùi cỏ xanh thoang thoảng, hương thơm dịu dàng và vương vấn, tâm trí cực kỳ căng thẳng của Đàm Mặc theo mùi hương kia mà dao động phập phồng.

Đây là...... chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đàm Mặc ép mình phải tỉnh táo, hắn cúi đầu, nheo mắt lại, kinh ngạc nhận ra đây chính là sợi tơ mà sâu Minos phun ra!

Những sợi tơ này đan xen lẫn lộn, dày đến mức không thể nhìn thấy đáy, cái gọi là ánh sao kia chính là ánh huỳnh quang phát ra từ bụng của con sâu Minos đực khi nó chuyển hóa protein.

Ngay bên phải cái hố mà Đàm Mặc rơi xuống có một cái kén to bằng bao cát, trông như có vô số dòng suối màu xanh huỳnh quang lấp lánh quấn bên trên, giữa những sợi tơ dày đặc của cái kén có rất nhiều vật nhỏ nhìn như nụ hoa.

Đàm Mặc không biết cái gọi là "ba phút" của Lạc Khinh Vân đã hết chưa nhưng hắn hoài nghi rằng mình rơi xuống đây là bởi vì bên trong kén có một con sâu Minos lớn, khi nó nở ra chắc chắn sẽ rất đói, mà đói bụng thì sẽ cần thức ăn giàu protein.

Trong lần kiểm tra sức khỏe nửa năm trước, tỷ lệ mỡ trong cơ thể của Đàm Mặc rất hoàn hảo, hàm lượng cơ bắp cao, so với những khách karaoke và những nhân viên phục vụ thì hắn chính là món ngon hiếm có khó tìm của sâu Minos.

Hắn không sợ chết, chèo thuyền trên biển không tránh khỏi có ngày bị lật. Nhưng hắn thật sự không muốn trở thành... cái thứ kinh tởm như nhân viên phục vụ kia.

Không khí tĩnh lặng chợt nhẹ nhàng lưu chuyển, những nụ hoa trên kén đồng thời nở rộ tạo nên một vẻ đẹp quyến rũ mê người.

Đàm Mặc khựng lại, nghĩ thầm hiện tại sinh vật Kepler cũng có cảm giác nghi thức như vậy sao? Rõ ràng là đang săn bắt kiếm ăn, mà làm cứ như đi cầu hôn ấy?

Cái thứ trong kén bắt đầu nhúc nhích, Đàm Mặc lui về phía sau theo bản năng, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì trước sau trái phải, bốn phương tám hướng có chỗ nào không phải là sâu Minos, hắn có thể trốn đi đâu?

Phần đuôi kén dường như bị hoà tan, dòng nước màu lam nhạt chảy ra, Đàm Mặc chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mà điều khiến cho hắn càng kinh ngạc chính là bên trong lại có một cô gái.

Làn da của nàng trắng nõn như mỡ đặc, lạnh lùng tao nhã dưới ánh sáng huỳnh quang, nàng tựa như tiên cá bơi ra khỏi biển, vươn tay về phía Đàm Mặc. Cánh tay nàng thon dài, đường cong cơ thể tuyệt đẹp, đôi môi nàng hơi hé ra, có thể nhìn thấy đầu lưỡi nhỏ giữa cánh môi đỏ như gốm lạnh.

Đàm Mặc siết chặt nắm đấm, trái tim như lợn chết không sợ nước sôi chợt lỡ nhịp.

── Không phải vì cô gái này quá xinh đẹp mà là vì trực giác nói cho hắn biết, đây không phải con người, nó là hạt giống của hệ sinh thái Kepler còn chưa hoàn chỉnh này.

Ngô Vũ Thanh, Thường Hằng và Giang Xuân Lôi đang cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của lưới côn trùng, nhưng chúng càng ngày càng đông.

Cao Chích cưỡng ép sử dụng năng lực của mình, giữ bầy sâu đang tới gần ở khoảng cách một mét, anh có thể cảm nhận được một sinh vật Kepler còn mạnh hơn ở độ sâu hơn mười mét, thế nhưng thuốc suy giảm khoá chết khả năng giải phóng năng lượng Kepler của anh.

"Anh Vũ Thanh! Anh cũng là người dung hợp mà! Anh có thể tiến vào trong cơ thể những con sâu này rồi mang tất cả bọn chúng đi không?" Giang Xuân Lôi rất sốt ruột, nếu không thể xua tan những con sâu này thì làm sao bọn họ xuống cứu Đàm Mặc?

"Giang Xuân Lôi, đầu óc của cậu bị sét đánh hả!? Dù tôi có nén tế bào của mình lại thì cũng không thể nào nhét mình vào trong cơ thể của một con sâu đúng chứ?" Ngô Vũ Thanh nghiến răng nghiến lợi, nếu như có thể, cậu ta tình nguyện rơi xuống thay Đàm Mặc.

Tim Cao Chích đập càng lúc càng nhanh, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống, anh hạ giọng, nói, "Ngô Vũ Thanh, cậu nghe kỹ đây, tôi sẽ dùng hết toàn lực hất tung những con côn trùng này, lúc đó cậu tranh thủ thời gian đi xuống, bất kể thế nào cũng phải tìm được Đàm Mặc... "Hạt giống" của đám sâu Minos này ở bên dưới, tôi có thể cảm nhận được rằng nó đã dung hợp với một lượng lớn tế bào của con người, chắc hẳn cậu có thể tiến vào trong cơ thể nó."

Dung hợp một lượng lớn tế bào của con người có nghĩa là thể tích và số lượng tế bào của nó đủ để Ngô Vũ Thanh lẻn vào. Nếu Ngô Vũ Thanh có thể khống chế được "hạt giống" kia thì có lẽ có thể cứu Đàm Mặc một mạng.

"Đội trưởng Cao!"

Điều này có nghĩa là Cao Chích quyết định hy sinh bản thân.

Tiếng động cơ trực thăng từ bên ngoài truyền đến, từng cơn gió từ cửa sổ thổi vào, chỉ nghe "Rầm──" một tiếng, có thứ gì đó đập trúng tấm lưới đang chặn hành lang kia, trong phút chốc không khí tứ tán bị đông lại, có người cầm dây thừng đột nhập từ cửa sổ, một cước liền đá tấm lưới bị đông cứng này thành mảnh nhỏ.

"Đội trưởng Cao, đừng nóng lòng đốt cháy chính mình để chiếu sáng người khác như vậy, bọn tôi đến rồi đây!"

Một giọng nói nghe rất thiếu đánh vang lên, đúng là An Hiếu Hòa.

Cửa khoang máy bay trực thăng mở rộng, Sở Dư quỳ một gối xuống đất nâng súng bắn tỉa, chính cô là người đã bắn quả đạn ngưng tụ không khí trúng lưới côn trùng vừa nãy.

Ngay sau đó, Lạc Khinh Vân đeo trang bị trực tiếp nhảy ra từ cửa khoang trực thăng, y nhảy vào cửa sổ, ném đồ tác chiến và súng trên tay xuống, trang bị nặng như vậy cứ thế bị y dễ dàng ném ra xa gần mười mét, trượt tới trước mặt bọn Thường Hằng.

"Đàm Mặc đâu?" Ánh mắt Lạc Khinh Vân đảo qua mấy người bọn họ, rõ ràng y đã dặn hắn nhất định phải theo sát Cao Chích, nhưng hiện tại Cao Chích đang ở ngay trước mắt, Đàm Mặc lại không thấy đâu.

"Cậu ấy rơi xuống rồi! Hạt giống cũng ở bên dưới!" Cao Chích lạnh lùng nói.

"Nếu không đi cứu cậu ấy ngay thì ngay cả xương cốt cũng còn!" Thường Hằng một lòng muốn cứu Đàm Mặc, ngay cả đồ tác chiến cũng lười mặc, bắn mấy phát vào cái lỗ bị lưới côn trùng đóng lại.

Lông mày Lạc Khinh Vân run lên một cái không dễ gì phát hiện, y nhắm mắt lại rồi cảm ứng sinh vật Kepler trong tòa nhà.

Ngay khi Thường Hằng bắn xuyên tầng lưới côn trùng này, một người tứ chi vặn vẹo giống như động vật chân khớp từ cửa động chui ra, An Hiếu Hòa dùng một phát súng bắn chết nó mà không thương tiếc.

"Ông anh ơi anh vẫn nên mặc đồ tác chiến vào đi! Nếu không sâu chui vào thì tiêu đấy!" An Hiếu Hoà liếc nhìn bên trong cái lỗ, thấy rằng tầng tiếp theo lại có một cái lỗ, cũng bị lưới côn trùng bịt kín.

Rốt cuộc có bao nhiêu tầng thế!

"Ai là ông anh của cậu!" Thường Hằng cảm thấy đối phương đang giễu cợt tuổi tác của mình.

"Tôi là đang tôn trọng kinh nghiệm phong phú của anh nha!" An Hiếu Hòa điên cuồng quét sạch những sinh vật không giống người đang cố gắng bò vào.

Trang Kính cũng nhảy vào, nhíu mày: "Nơi này có mùi gì vậy...... Làm đổ nước hoa à?"

Lạc Khinh Vân mở mắt, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười khẩy: "Đây là mùi tán tỉnh bạn đời của sâu Minos. Chúc mừng đội phó Đàm của chúng ta sắp làm hoàng tử."

Vừa dứt lời, Trang Kính lập tức đeo mặt nạ phòng độc lên, những người khác cũng nhao nhao noi theo, ngoại trừ Lạc Khinh Vân.

Y lạnh lùng liếc nhìn cái hố rồi đột nhiên nhảy xuống.

"Đệt──" Lão Thường cúi đầu, mở to hai mắt nhìn một màn này.

Lạc Khinh Vân thế như chẻ tre, những con sâu đang dệt lưới kia bỗng nhiên tràn ngập sợ hãi, chúng kéo sợi tơ bỏ chạy tứ tán, mà quanh thân Lạc Khinh Vân tản mát ra ánh sáng nhạt màu lam tương tự chúng.

Mỗi một cái lỗ trên trần của mỗi tầng đều đột nhiên rộng mở vì y, tựa như một đợt thủy triều rút tràn đầy sự sợ hãi, y trực tiếp đáp xuống cái lỗ trên cùng của tầng hầm mà không bị cản trở, tấm lưới nhẹ nhàng rung động, không chịu nhượng bộ trước sự uy hiếp của y.

"Tự tìm đường chết."

Y giơ nắm đấm, đấm xuyên qua lưới côn trùng dày đặc!

Cô gái trong kén càng ngày càng gần, nàng ngước đôi mắt hơi cụp xuống lên, ánh mắt lưu chuyển, như đang hỏi Đàm Mặc rằng: Em sắp ngã rồi, sao anh không đỡ lấy em?

Đàm Mặc không bị thuyết phục, hắn nở nụ cười, không chút khách khí thấp giọng mắng: "Đậu má anh ba phút là đến!"

Lạc Khinh Vân, cái tên khốn kiếp nhà anh, tôi mà tin anh mới lạ!

Đôi tay dài của cô gái cố chạm vào Đàm Mặc. Đầu ngón tay nàng như mang theo độ ấm, toả ra mùi thơm thoang thoảng dễ chịu.

Đàm Mặc quay mặt đi, chống khuỷu tay lui lại, mẹ nó! Đệt! Đừng đụng vào bố!

Cô gái này có đẹp đến nhường nào thì Đàm Mặc cũng không quên được con gián Đức.

Đúng lúc này, lưới sâu trên đỉnh đầu bỗng nhiên vỡ ra, một bóng người từ trên cao nhảy xuống, chắn giữa Đàm Mặc và cô gái kia.

Đối phương mặc đồ tác chiến, chưa cần quay đầu lại, Đàm Mặc chỉ nhìn một cái liền nhận ra đây chính là người hứa hẹn với hắn "Ba phút nữa sẽ đến"!

Cô gái có vẻ sợ hãi, không ngừng lui về phía sau rồi nhanh chóng trốn vào trong kén, dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu lại tràn ngập đề phòng nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện.

"Đội phó Đàm, hỏi cậu một câu." Trong giọng Lạc Khinh Vân mang theo một chút trêu chọc.

"Con mẹ nó đã là lúc nào rồi mà còn phải giải đề?" Nếu Đàm Mặc có súng, phát súng đầu tiên của hắn sẽ không dành cho cái kén lớn này mà là nhắm vào Lạc Khinh Vân!

"Cậu muốn đi theo tôi... Hay là yêu đương với nó?"

Âm cuối của Lạc Khinh Vân hơi giương lên, ẩn chứa một tia tà ác.

Đàm Mặc đã từng nghe qua ngữ điệu bình thường của y khi nói cười với người khác, cũng từng nghe qua sự lạnh lùng khi y ra mệnh lệnh, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy y dùng ngữ điệu như vậy để nói chuyện.

Đi theo anh là sao? Con mẹ nó anh có thể ngừng nói những điều mơ hồ với giọng điệu đó không?

"Anh thử yêu đương với cái thứ này cho tôi xem!" Đàm Mặc rống lên.

Lạc Khinh Vân quay đầu liếc Đàm Mặc một cái, "Cậu làm tôi sợ."

Một câu nói rất bình thản nhưng lại chạm vào van tim của Đàm Mặc, nhẹ nhàng nhấc nó lên.

Đàm Mặc bỗng dưng tự hỏi, câu "Cậu làm tôi sợ" này rốt cuộc là vì hắn bỗng nhiên rống lên hay là Lạc Khinh Vân thật sự sợ hãi khi thấy Đàm Mặc tay không tấc sắt, không có đồ bảo hộ, bị mắc kẹt trong sào huyệt của sâu Minos... Không, đương nhiên là vế trước.

Đàm Mặc không tự mình đa tình đến vậy.

"Đội phó Đàm, gần đây nhiệt độ giảm xuống, chú ý giữ ấm."

Lúc này Đàm Mặc mới ý thức được thân trên của mình không mặc áo, "Cảm ơn anh đã quan tâm. Tôi là học tra(1) ở Tháp Xám, xin đội trưởng Lạc sau này đừng ra đề thi cho tôi nữa."

(1) Học tra: Người điểm thấp, học cho có, gặp câu hỏi thì lật đáp án ra xem luôn.

"Mỗi lần tôi ra đề cho điểm, cậu lúc nào cũng không trả lời đàng hoàng."

"Không phải anh rất thích thú khi tôi đáp sai à?" Đàm Mặc cười cười, ngẩng đầu nhìn đối phương.

Lạc Khinh Vân cúi người xuống, không hề thương hương tiếc ngọc tóm lấy cổ cô gái, gọn gàng kéo nàng ra khỏi kén.

Tiếng côn trùng kêu chói tai vang lên tựa như vô số mũi kim đâm vào màng nhĩ Đàm Mặc, mà Lạc Khinh Vân quăng "cô gái" đến trước mặt Đàm Mặc.

Nàng... Hay nên gọi là "Nó", trừ khuôn mặt xinh đẹp và đôi tay chỉ muốn ôm Đàm Mặc kia, phần còn lại của cơ thể nó đều là sợi protein mịn quấn lấy nhau mà thành, giờ phút này nó đang điên cuồng giãy giụa, vô số sợi protein bắn ra bốn phương tám hướng, tạo thành những bông hoa nhấp nhô cuộn sóng, cánh hoa rung động như muốn hung hăng nuốt chửng Đàm Mặc.

"Đệt ──" Đàm Mặc suýt chút nữa bị đau tim, mặc kệ có nhếch nhác hay không trước mặt Lạc Khinh Vân, hắn bò lùi về phía sau vài bước.

Mà Lạc Khinh Vân đang nhìn bốn phía xung quanh, không biết đang tìm cái gì, khi "cô gái" lại muốn chạm vào Đàm Mặc, Lạc Khinh Vân cuối cùng cũng giẫm lên nó với vẻ mặt ghét bỏ.

"Anh đang tìm cái gì?" Đàm Mặc hỏi.

"Đồ ăn." Lạc Khinh Vân nhắm mắt lại, dường như đang dùng bản năng Kepler để nghiêm túc tìm tòi thứ gì đó, "Cậu chưa từng nghe thấy tin đồn nào về việc ── Tôi không ăn thức ăn của con người, tôi dùng sinh vật Kepler làm chất dinh dưỡng à."

Đàm Mặc vui vẻ, "Ở đây toàn gián, anh thích con lớn hay con nhỏ?"

"Cô gái" kia thế mà lại phát ra thanh âm sợ hãi, "Không...... Xin đừng......"

Đây là câu thoại bắt buộc phải có của mấy bộ phim khiêu dâm, nhưng dây thanh của "cô gái" này là do sợi tơ của sâu Minos đan thành, âm thanh phát ra như cánh cửa hỏng, giọng nói của cô ta vang vọng trong tầng hầm ngầm, nghe mà rợn cả tóc gáy.

"Ngươi có cầu xin ta, ta cũng không thèm!" Đàm Mặc thật sự rất muốn biết Lạc Khinh Vân đang tìm cái gì.

Cuối cùng Lạc Khinh Vân cũng mở mắt ra, lạnh lùng nhìn thoáng qua nó rồi đi đến trước mặt Đàm Mặc. Không biết có phải là vì muốn nhìn rõ đôi mắt của Đàm Mặc hay không mà y quỳ một gối trước mặt hắn, ánh mắt của y chậm rãi di chuyển xuống từ đôi mắt Đàm Mặc, dọc theo chiếc cổ thon dài giàu sức dãn của hắn, rồi đến xương quai xanh dưới ánh sáng và bóng tối đan xen...

Trong nháy mắt đó, Đàm Mặc rất muốn giơ tay lên ôm lấy chính mình.

Lạc Khinh Vân chỉ cười cười, "Đội phó Đàm có biết tại sao mình lại được chọn không?"

"Bởi vì dáng người tôi quá đẹp."

Lạc Khinh Vân rất nghiêm túc gật đầu, "Ừ, đúng vậy."

"Đội trưởng Lạc, tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi anh ── anh muốn tôi sống, hay là muốn tôi chết ở chỗ này?"

Ý là, tôi biết anh rất giàu kinh nghiệm nhưng con sâu lớn này chướng mắt quá, phiền anh giải quyết nó nhanh lên.

Lạc Khinh Vân nhìn đôi mắt kia, lại một lần nữa không hiểu tại sao ánh mắt của một người có thể sáng ngời đến vậy. Rõ ràng khi nãy suýt chút nữa hắn đã bị nó ăn thịt.

Chỉ nghe "rắc" một tiếng, đao chiến thuật của Lạc Khinh Vân vung qua, đầu của nó và ngàn vạn sợi protein tách rời, chất lỏng màu đen hôi thối chảy ra. Ngay khi nó sắp chảy tới bên cạnh Đàm Mặc, cánh tay của Lạc Khinh Vân đột nhiên vòng qua lưng hắn, bàn tay ấn một cái, Đàm Mặc liền dựa về phía trước, đầu đụng vào trong ngực Lạc Khinh Vân.

Đàm Mặc có thể cảm giác được cánh tay của Lạc Khinh Vân siết chặt, hắn đã bị y khiêng lên.

Vô số sâu bò ra từ trong cái cổ bị gãy, một đàn mênh mông, trong đó có một con có huỳnh quang màu lam đậm hơn những con sâu khác.

"Hạt giống ── đó chắc chắn là hạt giống ──" Đàm Mặc hô lên.

Tấm lưới côn trùng dưới chân bọn họ giống như tấm đệm nước dập dờn, dần dần phân tán, lộ ra mặt đất ban đầu.

"Đội phó Đàm, súng của tôi chính là súng của cậu." Lạc Khinh Vân quay mặt sang.

Đàm Mặc bị y khiêng trên vai, thân trên của hắn vốn không mặc quần áo vì bị xối giấm táo, Lạc Khinh Vân vừa nói, hơi thở liền phả vào phần thịt bên hông, có hơi... ngứa ngáy.

Hắn quyết đoán rút khẩu súng lục từ thắt lưng của Lạc Khinh Vân ra, dù con sâu kia có ẩn nấp trong bầy sâu thì Đàm Mặc vẫn tìm được nó, hắn nheo mắt lại, bóp cò súng, khi nó dang cánh sắp bay lên thì viên đạn trúng mục tiêu. "Đoàng ──" một tiếng, nó nổ tung như một quả pháo hoa màu đen.

Trong chớp mắt, quần thể côn trùng ào ào rơi xuống như đã mất đi sinh mệnh.

Lạc Khinh Vân hơi lùi lại, nhảy bật lên, một tay nắm lấy mép trần nhà, bò lên một cách gọn gàng.

Y thả Đàm Mặc xuống, cầm lấy bộ đồ tác chiến lúc trước đưa cho hắn.

Đàm Mặc nhận đồ tác chiến, nhanh chóng mặc vào, hắn vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy tay Lạc Khinh Vân chắn trên đỉnh đầu hắn, những con sâu chết kia lúc này mới không rơi vào trong cổ áo.

"Cảm ơn." Đàm Mặc không tình nguyện nói.

"Cậu thật đáng yêu."

"Hả?" Đàm Mặc không hiểu vì sao Lạc Khinh Vân bỗng nhiên bắn ra một câu như vậy.

"Lúc tôi cứu cậu, cậu không cảm ơn, giờ cậu lại nói "cảm ơn" với tôi vì chuyện nhỏ như vậy."

Đàm Mặc há miệng, nhất thời lại không biết nên nói cái gì.

Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói của lão Thường: "Đội phó Đàm ── Đàm Mặc, cậu còn sống không?"

Đàm Mặc cao giọng đáp: "Còn sống!"

"Những con sâu này đều đã chết ── bọn tôi cũng giải quyết những sinh vật dị hóa khác rồi! Các cậu lên mau đi!"

"Đang lên!"

Đàm Mặc bắn dây thừng về phía trước, trèo lên.

Trước khi tất cả bọn họ rút khỏi tòa kiến trúc này, Lạc Khinh Vân đã bắn một phát súng vào tầng hầm, chất ngưng tụ không khí nhanh chóng khuếch tán, đóng cứng toàn bộ không gian.

Đội điều tra và những người phụ trách nghiên cứu sinh thái Kepler sắp tiến hành đánh giá và kiểm tra, rốt cuộc đây là sự kiện ngẫu nhiên, hay là một đợt côn trùng quy mô lớn?

Bọn Đàm Mặc được đưa vào bệnh viện chuyên môn để tiến hành xét nghiệm, kiểm tra xem bọn họ có bị cảm nhiễm hay không, hơn nữa còn phải cách ly trong ba ngày.

Đàm Mặc ở trong phòng cách ly đến sắp mọc lông, hắn hít đất đến phát ngấy, nay ở trên giường gập bụng.

Thiết bị liên lạc rung lên.

[Tôi đến thăm cậu, muốn ăn cái gì?]

[Kẹo.]

Đàm Mặc gửi tin nhắn đi, sau đó mới chợt nhận ra: Người này là ai?

______________

Tác giả có lời muốn nói:

Đàm Mặc: Rốt cuộc tay của anh có năng lực gì?

Lạc Khinh Vân: Ngôn ngữ sẽ luôn ấp ủ lời nói dối, còn tay của tôi sẽ mãi mãi thành thật với em.

______________

Lời của Editor:

Minh hoạ nội tâm của Đàm Mặc khi bị Lạc Khinh Vân nhìn:

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top