Chương 2:

Sau khi tỉnh táo lại, Lãnh Dạ bắt đầu xem xét kĩ thân thể hiện tại.

Người trong gương trần như nhộng, eo lưng tinh tế nhưng lại không đến mức gầy yếu, cũng nhìn ra được một chút rèn luyện.

Bụng phẳng lì, xuống chút nữa là hai chân thon dài, lòng bàn chân hơi lún vào trong tấm thảm mềm mại, mắt cá chân tiêm gầy có lực, mơ hồ có thể thấy được mạch máu màu xanh nhạt, da thịt trắng nõn và tấm thảm tối màu tạo nên sự đối lập rõ rệt.

Thân thể này rõ ràng còn đang trong thời kì phát dục của thiếu niên bình thường, nhưng so ra chất lượng tốt hơn một chút.

Nhưng mà, điều khiến Lãnh Dạ chú ý không phải thân thể này, mà là những dấu hôn dày đặc phủ đầy trên da, theo cần cổ đi xuống, trải dài từ lồng ngực lan xuống đến đùi, kể cả phía trong đùi đều có, thậm chí còn có mấy dấu răng kề bên bộ vị bí ẩn giữa hai chân, nhìn thôi cũng khiến cho người ta suy nghĩ miên man, dùng ngón chân nghĩ cũng biết trước đó đã phát sinh chuyện gì.

Xem ra đứa nhỏ này còn rất phóng đãng. Nhưng cậu vẫn là lần đầu nhìn thấy dấu hôn khoa trương đến như vậy, không thể tưởng tượng được loại phụ nữ như thế nào mới có thể hung tàn đến vậy…

Mở cửa sổ ra, tầm nhìn bên ngoài rộng rãi, ánh nắng từ bên ngoài  chiếu vào trong phòng, trên mặt đất ánh lên những vệt sáng lốm đốm, làn gió nhẹ nhàng thổi qua, bức màn trắng theo gió mà lay động.

Cảm giác có chút lạnh.

Cậu đóng cửa sổ lại, tùy tiện lấy đại chiếc áo sơ mi trên đầu giường mặc vào.

Áo sơ mi hơi rộng, rõ ràng không phải của cậu, sau khi mặc vào dài đến đầu gối, ống tay áo cũng dài quá cánh tay cậu, mặc vào quả thực giống như đang mặc váy.

Lãnh Dạ nhíu mày thật sâu, nhìn qua gương bản thân cũng không đến nỗi lùn, dáng người của chủ nhân chiếc áo sơ mi này nhất định rất cao lớn.

Trên bàn có một lá thư, trong thư là một tấm thiệp mời.

[ Gửi Văn Hạo Kiệt thân mến:
Ngày 7/4/2012, Vương Tuấn Nam cùng Vu Tiêu Tiêu sẽ tổ chức hôn lễ, mời ngài tới chia vui cùng chúng tôi.]

Xem ra chủ nhân của thân thể này tên là Văn Hạo Kiệt. Hạo Kiệt Hạo kiếp, thật đúng là tên hay, Lãnh Dạ châm chọc nghĩ.

Bên cạnh thiệp mời là một khung ảnh, bên trong khung ảnh là Văn Hạo Kiệt cùng một người đàn ông dáng người cao lớn hẳn là chủ nhân của chiếc áo mà cậu đang mặc, anh ta cực kỳ tuấn tú, Văn Hạo Kiệt so với anh ta thấp gần một cái đầu, dáng vẻ chim nhỏ nép vào lòng người ta, hai người này ôm nhau cực kỳ thân mật, hơn nữa không phải kiểu thân mật bình thường của người thân hay bạn bè, Văn Hạo Kiệt cười rất ngọt ngào, bộ dáng kia ai nhìn cũng nghĩ là một đôi tình nhân đang trong thời kỳ nồng nhiệt.

Mí mắt cậu giật giật hai cái, có một loại dự cảm cực kỳ không tốt.

Thế mà lại là người đồng tính.

Như vậy  những dấu hôn kia không phải do phụ nữ làm ra mà là đàn ông…

Vừa nghĩ đến thân thể này trước đó không lâu mới bị một người đàn ông cao lớn đặt dưới thân mà làm, Lãnh Dạ lập tức nổi da gà da vịt toàn thân.

Trên tấm thảm dưới tủ đầu giường có một lọ thuốc, những viên thuốc rải rác khắp nơi, cậu nhặt lên xem nhãn mác bên ngoài.

Là thuốc ngủ.

Tầm mắt dừng ở lọ thuốc, Lãnh Dạ dường như có thể hiểu được chính mình vì sao sống lại: bạn trai kết hôn, cô dâu lại là nữ, thiếu niên xinh đẹp tuyệt vọng nhất thời nghĩ quẩn trong lòng mà uống thuốc ngủ tự sát, linh hồn vừa rời khỏi thân thể, sau đó đã bị Lãnh Dạ chiếm mất.

Thật sự là một người vừa đáng thương lại đáng buồn.

Cậu cười lạnh khinh thường, Lãnh Dạ tỏ vẻ chán ghét đem lọ thuốc ném vào thùng rác, bởi vì vẻ ngoài của Văn Hạo Kiệt mà có chút ấn tượng tốt nháy mắt tan thành mây khói.

Cậu cực kì ghét kẻ yếu, nhất là những người tâm lý yếu đuối.

Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, giống như đến đòi mạng mà vang lên không ngừng.

Lãnh Dạ còn chưa mặc quần, nhưng bởi vì bị làm cho thấy phiền  cũng lười mặc, trực tiếp đi đến mở cửa, dù sao áo sơ mi cũng đủ dài.

Mở cửa ra, một người đàn ông cao lớn đứng ở trước cửa, cậu phải hơi ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy mặt anh ta, gương mặt người đàn ông có chút quen thuộc, đúng là người trong bức ảnh kia.

Nhìn thấy Lãnh Dạ ăn mặc như vậy, biểu tình của người đàn ông vốn đã lạnh lẽo nhất thời trở nên cực kỳ khó coi.

” Có chuyện gì?” Lãnh Dạ không kiên nhẫn hỏi.

Nam nhân không trả lời, mà là trực tiếp giơ tay lên, hung hăng cho cậu một cái tát: ” Tiện nhân!”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top