Chương 7
CHƯƠNG 7
Sáng sớm ngày hôn sau, Hắc Diệu đã đến tẩm phòng (= phòng ngủ) của Mạc Lạc Hoa, nhìn thấy Mạc Lạc Hoa vẫn như cũ nhắm mắt ngủ say, y vươn tay muốn lay tỉnh hắn, y đến sớm như vậy chính là muốn hỏi chuyện của Ngôn Nặc. Khi bàn tay đến cách mặt hắn một li lại dừng lại, có chút xuất thần nhìn mặt hắn. Không thể phủ nhận Mạc Lạc Hoa quả thật là tên khiến cho người ta động tâm, lông mi dày rậm, cái mũi cao thẳng, miệng mân lên tựa như muốn hôn lên...... Tưởng tượng đến đây trên mặt y đột nhiên nóng lên, suy nghĩ cái gì vậy, y đột nhiên nghĩ muốn bóp chết mình.
"Quan tâm ta như vậy, sáng sớm đã tới gặp ta, thật sự là khiến người ta cảm động không thôi a !"
Ngay lúc Hắc Diệu như đi vào cõi thần tiên, Mạc Lạc Hoa cư nhiên tỉnh lại, kỳ thật từ lúc Hắc Diệu bước vào cửa phòng, hắn đã tỉnh, chưa mở mắt ra là vì muốn nhìn một chút y muốn làm gì. Không nghĩ tới hắn vẫn không đợi đến động tĩnh gì, cũng chỉ đành mở mắt ra, sau đó liền thấy được Hắc Diệu vươn tay tiến đến mặt mình, sau đó không biết suy nghĩ cái gì.
Hắc Diệu vừa nghe đến Mạc Lạc Hoa châm chọc đùa cợt, lập tức thu hồi tay, lấy lại tinh thần, thu lại tốt cảm xúc, ánh mắt mị lên, lúc lại mở ra đáy mắt đã khôi phục lạnh băng.
"Quan tâm? A ~ ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, ta chỉ là muốn đến xem ngươi chết chưa?" Hắc Diệu cũng không nghĩ ngay cả trên miệng cũng bại bởi hắn. Vừa ra khỏi miệng cũng là đùa cợt.
"Thật khiến cho người ta thất vọng...." Mạc Lạc Hoa đứng dậy, trên người thế nhưng không có mặc quần áo (vâng, sở thích thể hiện bản chất của các anh công =.,=), hắn một chút cũng không cảm thấy mất tự nhiên, còn rất thong dong ở trước mặt Hắc Diệu mặc quần áo, miệng vết thương trên đầu vai sau khi dùng kim sang dược (thuốc mỡ?) tốt nhất, đã không có gì trở ngại.
"Được rồi ! Có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng đi ! Nếu muốn nhìn ta chết hay chưa, vậy ngươi thấy được rồi, ta vẫn khỏe mạnh như cũ." Mặc quần áo, hắn xoay người đối mặt Hắc Diệu, vẻ mặt còn thật sự nghiêm túc hỏi y. Hắn căn bản không chú ý tới khi hắn đưa lưng về phía y mặc quần áo, trong mắt Hắc Diệu hiện lên bối rối, tuy rằng hai người đã có quan hệ thân mật, nhưng đối mặt hắn trần truồng như vậy y vẫn là cảm thấy mất tự nhiên, thậm chí có một chút tim đập nhanh hơn (thúc nhộn nhạo roài *tung hoa*). Nhưng y vẫn áp chế cảm giác kỳ quái này, vì y không nghĩ làm cho tình tự kỳ quái này thay thế nỗi hận đối với Mạc Lạc Hoa.
"Ngôn rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao lại biến thành như bây giờ?" Trước mắt đây mới là mối quan tâm lớn nhất của y, y muốn biết chân tướng, mới có thể ngẫm lại bây giờ phải làm sao.
"Cáp......" Mạc Lạc Hoa đột nhiên nở nụ cười. Sau đó đi đến trước mặt Hắc Diệu, kiềm chế cằm y, mặt chậm rãi dí sát vào mặt y, thẳng đến khi cả hai đều có thể cảm giác được hơi thở đối phương,
"Ngươi có tư cách hỏi sao? Làm thân nhân duy nhất của Ngôn, lúc ấy ngươi thế nhưng đã để hắn rơi xuống vách núi đen, tạo thành tình trạng hắn hôn mê bất tỉnh như hôm nay, ngươi cho rằng ngươi còn đủ tư cách hỏi sao?" Mạc Lạc Hoa đáy mắt tràn ngập tức giận, tuy rằng lời nói hắn phun ra đến vững vàng rõ ràng, nhưng loại tức giận này, Hắc Diệu vẫn là cảm giác được, đồng thời y còn nhận ra.....
"Ngươi yêu ngôn. . . ."Hắc Diệu hỏi thật khẳng định.
"Đúng vậy, mãi mãi." Trả lời khẳng định, Mạc Lạc Hoa sẽ không phủ định, bởi vì hắn yêu Ngôn Nặc, nhiều năm trước, khi cùng Hắc Diệu giao thủ, cái thoáng nhìn vội vàng kia đối với Ngôn Nặc, làm hắn cho đến nay đều khó có thể quên. Cái loại cảm giác làm tim một người đập nhanh hơn này, giống như khắc tới đáy lòng, thành một khối bia đá, chỉ vì Ngôn Nặc sừng sững.
". . . . . ." Hắc Diệu đột nhiên trầm mặc, y không biết đáy lòng hiện lên một tia chua xót kia là ý nghĩa gì? Là bởi vì Ngôn Nặc được yêu ? Hay là bởi vì nam nhân trước mắt này nói yêu Ngôn Nặc?
"Không lời nào để nói sao? Đừng có ý niệm khác trong đầu, ngày hôm qua ngươi đáp ứng với ta đều đừng quên, ân..?"
"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, Hắc Diệu quay đầu né ngón tay Mạc Lạc Hoa kiềm chế ra, dùng ánh mắt âm lãnh nhìn hắn. Điều đã đáp ứng y sẽ làm được, chỉ sợ hắn không có mạng để hưởng thụ.
"Đừng dùng loại ánh mắt không kềm chế được này nhìn ta, sẽ làm ta nhịn không được muốn ngươi !!" Mạc Lạc Hoa đem môi bám vào bên tai Hắc Diệu nhẹ nhàng mà hộc ra hơi thở nguy hiểm mà lại mê người.
Cuối cùng, Hắc Diệu bị Mạc Lạc Hoa kéo dài tới trên giường hung hăng yêu một phen. . . . . . .
—————————–
Hắc Diệu một người ngồi ở trong bồn tắm, hung hăng xoa xoa dấu vết bị nam nhân kia lưu lại trên người, nhưng càng chà xát càng rõ ràng, khiến y buồn bực không thôi. Thật đáng giận, món nợ này như thế nào có thể nuốt trôi, y nhất định phải trả thù, nhất định phải hủy nam nhân này. Y gắt gao nắm hai đấm. Y phải hảo hảo ngẫm lại nên làm như thế nào.
Đột nhiên lông tơ sau gáy y dựng thẳng lên, tỏ vẻ có người ẩn vào đến đây, y bay nhanh túm quần áo qua khoát ở trên người, sau đó xuất thủ, động tác nhanh đến đủ để dùng tia chớp đến để hình dung. Khôi phục công lực sau, giờ y có thể dễ dàng kiềm chế bất luận kẻ nào, ngoại trừ một người, Mạc Lạc Hoa.
"Ngươi còn có mặt mũi lại đến gặp ta?" Tay phải Hắc Diệu gắt gao bóp yết hầu người lẻn vào kia, toàn thân đều phiếm hàn ý. Người tới không phải ai khác, chính là tả hộ pháp của Hắc Diệu, Nguyệt Khấp.
"Giáo chủ....."
"Không cần gọi ta là giáo chủ, ngươi không có tư cách !" Hắc Diệu ngắt lời hắn, lực đạo trên tay lại gia tăng thêm vài phần.
Mà Nguyệt Khấp lại không có gì phản kháng, mặc cho Hắc Diệu dùng lực. Hắn yêu Hắc Diệu, lúc ấy vì nhìn đến Hắc Diệu mà mình yêu bị người xâm phạm, hắn lập tức bị phẫn nộ hôn mê đầu, mới có thể cùng Phong Nhật đem y nhốt lại. Bởi vì hắn thật sự không thể chịu đựng được người mà mình vẫn nghĩ phải quý trọng lại bị những người khác nhanh chân lấy trước.
"Ta. . . . . . Nguyện. . . . . . Ý. . . . . mặc ngươi. . . . Xử trí. . . . ." vì yết hầu bị bóp nghẹt, Nguyệt Khấp nói chuyện dị thường cố hết sức, nhưng hắn vẫn muốn biểu đạt ý nghĩ trong lòng mình, không muốn khiến cho nam nhân trước mắt này hận mình, mặc dù có điểm bất lực,
"Nhưng. . . . Xin ngài. . . . . . . . . Không cần. . . . . . Hận. . . Ta. . . ." Sắc mặt đã dần dần phát xanh. Nhưng tầm mắt hắn chưa có rời đi khuôn mặt Hắc Diệu, giống như muốn thật sâu nhớ kỹ hình dáng y.
"Không cần hận ngươi? Ngươi cho là sau khi các ngươi đối với ta làm cái chuyện kia, ta sẽ không hận các ngươi? Quả thực là thiên phương dạ đàm (Ngàn lẻ một đêm – 天方夜谈: Ý nói những chuyện quá hoang đường, khoác lác không thực). Ta nói cho ngươi biết, Nguyệt Khấp, cả đời này ta không tin bất luận kẻ nào, cũng hận nhất bị người phản bội, ngươi có biết ta sẽ xử trí những người phản bội ta như thế nào không?" Hắc Diệu đột nhiên buông lỏng ra cái tay đang bóp cổ Nguyệt Khấp, nhanh chóng hướng trong miệng Nguyệt Khấp nhét vào một viên thuốc, hướng trên lưng hắn đánh một chưởng, khiến hắn nuốt viên thuốc vào, sau đó nhếch khóe miệng lên, "Ta sẽ không cho ngươi dễ dàng chết đi, ta sẽ hưởng thụ lạc thú tra tấn một người, viên thuốc mà ngươi ăn vào này sẽ làm tim ngươi mỗi ngày đều co rút đau đớn, phải ăn một viên thuốc giải tạm hoãn đau đớn mới có thể giảm bớt, cho nên giờ ngươi phải ngoan ngoãn nghe ta."
Nguyệt Khấp cười khổ một chút, "Giáo chủ, dù ngươi không cho ta ăn loại dược này, ta cũng đã tính toán từ nay về sau chỉ nghe một mình ngươi, sẽ không bội tín ngươi nữa, sẽ hoàn thành tất cả nhiệm vụ ngươi giao, cho dù mất đi sinh mệnh cũng không tiếc, dù ngươi không tin, ta vẫn muốn nói như vậy, vì ta thủy chung nghĩ như vậy." Nguyệt Khấp từ từ phun ra những lời này, trong lời nói có chút bất đắc dĩ, nhưng càng nhiều chính là kiên định. Vì yêu nam nhân này, hắn nguyện trả giá tất cả.
". . . . . . . ."Trầm mặc sau một lúc lâu, Hắc Diệu đột nhiên tâm sinh một kế.
"Nguyệt Khấp, nếu ngươi đa nói như vậy, như vậy giờ ta muốn ngươi giúp ta làm một chuyện, hy vọng ngươi có thể làm tốt."
Hắc Diệu từ bên hông xả ra khối lệnh bài, đó là lệnh bài của giáo chủ Thiên Khấp giáo, bất luận kẻ nào cầm trong tay lệnh bài này, mọi người trong giáo nhìn lệnh bài như gặp người, đều nghe lệnh người cầm lệnh bài.
"Lệnh bài này tạm thời giao phó cho ngươi, sự vụ trong giáo ngươi trước để ý một thời gian, ta tạm thời còn chưa thể rời đi nơi này, chờ ta đem chuyện bên này xử lý, trở về sẽ thu thập ngươi, và còn có Phong Nhật."
"Còn có, giúp ta tìm Ngạo Mộc lại đây, nói ta có việc gấp tìm hắn."
"Ngạo Mộc? Giáo chủ, ngươi bị bệnh sao?" Nguyệt Khấp lo lắng hỏi. Ngạo Mộc là thần y, nghi nan tạp chứng (= bệnh nan y phức tạp) nào đối với hắn mà nói đều có thể thuốc đến bệnh trừ, tất cả tinh lực của hắn đều dùng ở việc chế thuốc luyện đan, trong một năm đa số thời gian đều ở chế thuốc, rất ít tham dự những hoạt động trong giáo, chỉ khi phát sinh đại sự mới có thể xuất hiện.
"Ngươi chỉ cần mời hắn lại đây là được, ngươi có thể đi rồi, Mạc Lạc Hoa đại khái đã sắp trở về." Hắc Diệu biết Nguyệt Khấp là thừa dịp lúc Mạc Lạc Hoa không ở mới bí mật vào đây, vì đối bất luận kẻ nào mà nói, Mạc Lạc Hoa đều là một đối thủ khó chơi.
"Giáo chủ, vì sao không rời khỏi nơi này, hiện tại võ công của người đã muốn khôi phục, rời đi nơi này là chuyện dễ dàng không phải sao?" Nguyệt Khấp lui thân chuẩn bị rời đi.
"Đây là thuốc giải cho một tháng, ngươi cầm. Chuyện khác ngươi không cần hỏi đến. Thời cơ tới thì ta sẽ trở về, giờ trong giáo đang đại loạn, ngươi nhất định phải chỉnh đốn tốt cho ta." Hắc Diệu ném cho Nguyệt Khấp một cái bình sứ, bên trong có lượng thuốc giải cho một tháng.
"Ta đã biết, xin giáo chủ bảo trọng, Nguyệt Khấp cáo lui." Nguyệt Khấp biết Hắc Diệu không muốn nói thì bất luận kẻ nào cũng không thể hỏi ra kết quả, đáy lòng hắn dâng lên bất an, thật giống như cái loại cảm giác mau mất đi y này. Tham luyến nhìn bóng dáng Hắc Diệu đã xoay người, tình cảm nóng cháy nơi đáy mắt chỉ sợ là không người có thể lý giải . Rời xa người, lòng sầu thiên thu! (chém T.T)
Khi Nguyệt Khấp xoay người rời đi, Hắc Diệu than nhẹ một câu: "Một lần nghĩ muốn tin tưởng ngươi sẽ trung thành với ta, không nghĩ tới. . . . . ." Lời kế tiếp biến mất theo tiếng thở dài, Nguyệt Khấp không có lên tiếng, vì hắn biết giờ hắn nói gì cũng đã quá muộn, duy chỉ có lấy hành động tỏ vẻ một mảnh chân tình của mình, tuyệt đối sẽ không khiến nam nhân này đối với mình thất vọng nữa. Mủi chân nhún một cái thi triển khinh công bay khỏi Viêm Long Bảo.
===
Mạc Lạc Hoa ngồi bên cạnh ao nơi có Ngôn Nặc, xuất thần nhìn gương mặt không hề có chút sinh khí lại vẫn tuyệt mỹ của Ngôn Nặc, đáy lòng dâng lên vô hạn đau lòng cùng cô đơn.
Lần đầu tiên gặp mặt đại khái là hai năm trước đi! Khi đó Hắc Diệu còn chưa có trở thành giáo chủ Thiên Khấp giáo, Mạc Lạc Hoa lẻn vào Thiên Khấp giáo thám thính. Khi hắn thi triển khinh công bay qua hậu viện Thiên Khấp giáo, thì thấy một nam tử tuổi trẻ một thân áo bào trắng đứng ở dưới tàng cây đang thổi sáo, lúc ấy hắn tò mò, liền lặng lẽ núp ở trong bóng tối lắng nghe.
Một khúc "Dạ bán nhạc" thổi cực kỳ sinh động. Giống như dung nhập vào cảnh đêm, làm cho Mạc Lạc Hoa âm thầm bội phục tài nghệ thổi sáo của người này, kỹ thuật thuần thục như thế. Đương khi người nọ thổi hết một khúc, Mạc Lạc Hoa còn chưa từ trong kinh sợ lấy lại tinh thần, người nọ đã đứng ở trước mặt hắn .
Mạc Lạc Hoa thầm kêu không ổn, thế nhưng lại bởi vì nghe khúc sáo mà không phát hiện người khác tới gần. Nhưng việc đã đến nước này, hắn thản nhiên đối phó. Tuy rằng trước mắt còn không biết người này là địch hay là bạn.
"Ngươi là ai? Sao lại ở trong này?" Tiếng nói trầm thấp của nam tử mặc áo bào trắng ở trong đêm tối rất là dễ nghe, Mạc Lạc Hoa có loại xúc động nghĩ muốn dẫn dụ hắn nói thêm mấy câu. Tuy rằng bóng đêm ám trầm, khiến hắn không thể thấy rõ dung mạo nam tử mặc áo bào trắng.
"Ta vừa mới đi ngang qua, nghe thấy một khúc sáo động lòng người vang lên, không tự chủ được liền nghỉ chân lắng nghe, ta nghĩ ngươi cũng không để ý có người thưởng thức đi!" Mạc Lạc Hoa bày ra một cái mỉm cười, từ sau khi hắn lên làm võ lâm minh chủ đã chưa thể nào cười qua, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống đao quang kiếm ảnh, thật sự không thể nào cười nổi. Nhưng không biết vì sao hắn chính là nghĩ muốn cấp thiên hạ (= người) trước mặt một ấn tượng tốt .
"A ~ huynh đài quá khen, ta chỉ là nhất thời hứng khởi mà thôi." Tiếng cười nam tử mặc áo bào trắng rơi vào đáy lòng Mạc Lạc Hoa, hắn cảm thấy tiếng nói như vậy thật là độc nhất vô nhị, hắn tin tưởng cho dù thấy không rõ mặt hắn, về sau ở nơi nào nghe thấy tiếng nói này, hắn cũng sẽ nhận ra là người này. Chính là đột nhiên khẳng định như vậy.
"Ngọc tiêu (sáo ngọc) tốt có chủ nhân tốt như ngươi vậy, cũng coi như vật về chủ, cáo từ. . . ." Tuy rằng cùng hắn trò chuyện với nhau thật vui, nhưng dù sao cũng là địa bàn Thiên Khấp giáo, không nên ở lâu. Hơi thở vừa nhắc, thân ảnh liền ẩn vào trong bóng đêm.
Lưu lại nam tử áo bào trắng nhìn bóng đêm xuất thần thật lâu. . . .
———————————–
Sau lại, Mạc Lạc Hoa mỗi ngày nửa đêm đều đến Thiên Khấp giáo đi nghe nam tử luôn một thân áo bào trắng kia thổi sáo, mỗi lần nghe xong, hai người nói chuyện phiếm vài câu, Mạc Lạc Hoa sẽ rời đi, lưu lại nam tử áo bào trắng đối với bóng đêm trầm tư.
Thẳng đến một ngày. . . . . .
Ngày đó khi Mạc Lạc Hoa vì cái chết ngoài ý muốn của một người phái Võ Đang tra ra là Thiên Khấp giáo gây nên truy tìm mà đến, cùng Hắc Diệu lúc ấy còn là hộ pháp của Thiên Khấp giáo giáo chủ. Hai người thực lực tương đương, đánh cho khó phân thắng bại. Một giọng khiến Mạc Lạc Hoa tim đập lỡ nhịp.
"Đại ca. . ."
Mạc Lạc Hoa cùng Hắc Diệu đồng thời quay đầu lại, thấy nam tử kia một thân áo bào trắng đang lo lắng nhìn Hắc Diệu.
Mạc Lạc Hoa đối với giọng nói kia cả đời khó quên, giọng nói kia chính là giọng nói của nam tử mặc áo bào trắng thổi sáo kia, khi đó hắn mới biết được thì ra hắn là đệ đệ Hắc Diệu, Hắc Ngôn Nặc. Lần đầu tiên thấy rõ dung mạo hắn, dùng tuấn mỹ đã không thể đủ miêu tả hình tượng, dung mạo của hắn cùng Hắc Diệu rất giống, nhưng không có hơi thở nguy hiểm như Hắc Diệu, khiến người ta cảm giác một loại yên lặng an nhàn, còn có mi gian u buồn dễ dàng gợi lên sự đau lòng ở người khác, ngay giữa lúc thoáng nhìn vội vàng này, khỏa tâm lạnh như băng phủ đầy bụi kia của hắn vì nam nhân này buông lỏng ra.
Ngôn Nặc cũng nhận ra Mạc Lạc Hoa, hắn có chút giật mình, nhưng càng nhiều chính là đau lòng, vì chính tà bất lưỡng lập. Nhìn thấy đại ca cùng hắn giao thủ hắn nên hiểu được lập trường của mình, hai người chính là vĩnh viễn đối lập, mặc kệ nói như thế nào, hắn đều sẽ đứng ở bên cạnh đại ca.
Trải qua nhiều ngày ở chung, hắn đã vì Mạc Lạc Hoa động tâm, có điều thật không ngờ lại là một tình huống như vậy.
Hai người ánh mắt dây dưa . . . . . . . . Tình cảm nhẹ nhàng không thể dùng ngôn ngữ nhắn gửi, ở trong không khí lưu động.
Cuối cùng, Mạc Lạc Hoa xoay người một cái buông tha cho việc giao thủ cùng Hắc Diệu, thi triển khinh công rời khỏi Thiên Khấp giáo.
Không nghĩ tới Hắc Diệu tàn bạo lãnh khốc lại có một đệ đệ ôn hòa bình dị gần gũi như vậy, hắn thật sự không nghĩ qua. Hắn cực kỳ thích cái loại cảm giác khi cùng Ngôn Nặc ở chung này, đã không có sự khẩn trương tinh phong huyết vũ, chỉ có thả lỏng nói chuyện với nhau, hai người tri tâm bằng hữu, nếu có thể, hắn nghĩ muốn hôn tới mi gian u buồn của hắn. . . . . Mà hiện giờ,,. . . . .
Sau đó qua một đoạn thời gian, khi đó liền truyền ra tin tức Hắc Diệu giết giáo chủ, chính mình lên làm giáo chủ, nhưng Ngôn Nặc lại trong lúc hỗn loạn bị giáo chủ kia đẩy xuống vách núi đen.
Hắn vừa nghe đến tin tức liền bật người chạy tới dưới vách núi đen kia tìm kiếm, còn phải tránh né nhân mã đang tìm kiếm của Hắc Diệu, cuối cùng, không biết là may mắn hay là hữu duyên, để cho hắn tìm đến Ngôn Nặc trước.
Trở lại Viêm Long Bảo sau, hắn mời thầy thuốc tốt nhất chữa thương cho người này, nhưng vì đại não bị va chạm sinh tử không thể đoán trước, đi một bước tính một bước, mới thành tình trạng bất tỉnh như hiện nay. Hắn chỉ có thể dùng huân dược và băng thất (phòng băng) đến để duy trì sinh mệnh người này. . . . Thẳng đến khi tóc hắn dần dần biến trắng cũng không thể làm gì được.
Thẳng đến khi gần đây hỏi một thần y sau mới biết được, bệnh này chỉ cần máu của thân nhân, liền có thể tỉnh lại, sau đó chậm rãi điều dưỡng là có thể.
Ngày đó, Hắc Diệu thiếu chút nữa bị tên bắn trúng. Hắn vốn không nên ngăn trở, vì chỉ cần máu Hắc Diệu ở trong ao, Ngôn Nặc sẽ tiếp xúc đến máu của y, khi đó là có thể tỉnh lại, chính là tại trong nháy mắt, thân thể hắn liền nghênh đón qua. . . . . Không biết vì sao, đột nhiên cũng không muốn cho hắn tỉnh lại. Sợ hãi hắn tỉnh lại sẽ không nhận biết mình, sợ hãi hắn vẫn sẽ đứng ở bên cạnh Hắc Diệu, sợ hãi hắn. . . . . Nhưng đáy lòng đã có một tia không xác định.
Không biết là không phải gần đây cùng Hắc Diệu ở chung nhiều quá hay sao, hắn đã mê mái tóc đen như đêm tối của y, mê mùi cơ thể độc nhất chỉ có ở y, mê ánh mắt không kềm chế được lại vô lực phản kháng kia của y, mê đôi môi bị hắn hôn đến sưng đỏ kia của y, còn có cái nơi chặt chẽ bao dung cực nóng của hắn kia, còn có. . . . . . Tóm lại, hắn phát hiện hắn không thể lập tức bỏ qua y, tuy rằng với hắn mà nói chính là một món đồ chơi, nhưng hắn lại thượng nghiện, có lẽ chờ cơn nghiện này lui bước sau lại để cho Ngôn Nặc tỉnh lại. . . . vì chỉ cần Hắc Diệu còn, sẽ không sợ Ngôn Nặc không thể tỉnh lại.
"Xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ của ta. . . ." Mạc Lạc Hoa nhẹ nhàng mà đối với thiên hạ trong ao thở dài.
ẾT CHƯƠNG 7
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top