Phiên ngoại 2
[Phiên ngoại 2]
"Vốn không nên để cậu tới." Cận Phóng mặt đầy thất vọng, trả lại khoai tây tôi lấy.
Các bác các cô trong chợ tựa như đang đọ giọng với nhau vậy, đau hết cả tai.
Hai đứa chúng tôi tách biệt hẳn với khu chợ này.
Tôi nhìn theo củ khoai tây bị trả về: "Củ đấy bự thế kia mà không ngon à?"
"Nó mọc mầm rồi kìa, đừng có mà mua" Cận Phóng nhanh chóng lựa khoai tây cho vào túi nilon nhờ kinh nghiệm đi chợ phong phú của mình.
"Mua cà chua không?"
"Không phải cậu bị dị ứng à?"
Mặt cậu ấy vươn nét cười: "Nhớ ra rồi đấy à?"
"Cậu chỉ nói có một lần, vả lại lần đấy ăn cà chua xào trứng tôi nấu cũng đâu thấy cậu có phản ứng gì đâu. Mãi sau tôi mới nhớ ra." Đúng là tôi quên mất việc Cận Phóng dị ứng cà chua, lúc sực nhớ thì cảm giác áy náy xộc cả lên đầu.
"Chỉ ngứa người chút thôi, không nặng lắm."
"Lần sau bị ngứa thì nói tôi." Tôi nhìn vẻ nghi hoặc của cậu ấy, đáp: "Tôi gãi giúp cậu."
Cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt khó bề tỏ bày.
"Biểu cảm gì đấy? Cậu đang nghĩ gì thế hả?" Tôi hỏi với vẻ sâu xa.
"Không nghĩ gì cả." Cậu ấy nhìn quanh xem thử cần mua thêm những gì.
Tôi lại lên cơn chòng ghẹo: "Đừng ngại, chúng ta thân thế này rồi cơ mà."
"Còn muốn ăn gì không?" Cậu ấy vờ chẳng nghe thấy gì, cũng không biết phải mua thêm gì nữa bèn hỏi tôi.
"Tết Đoan Ngọ thì phải mua bánh ú chứ."
Cận Phóng: "Mẹ tôi gói rồi."
"Nhân gì đấy?"
"Không biết, chắc có nhiều loại lắm." Cậu ấy lại cúi đầu ước chừng đồ mua được trong tay, nghĩ chắc cũng hòm hòm rồi: "Về nhà nào."
Tôi và Cận Phóng sóng vai bước đến đầu phố, không chú ý mình cứ đang mỉm chi mãi.
Cận Phóng: "Có thể dẹp nụ cười của cậu lại không?"
Dù cậu ấy nói vậy nhưng tôi vẫn vui không chịu được: "Xin lỗi, tôi chưa từng nghĩ tới việc có thể đi chợ chung với người yêu."
Nụ cười cậu ấy như tắm trong gió xuân: "Can đảm lên, cậu chưa từng nghĩ tới cũng đừng căng thẳng, cậu đã làm được rồi đấy thôi."
"Cận Phóng, cậu muốn cùng người yêu làm gì nhất?"
"Sao phạm vi lại rộng thế? Cụ thể chút được không? Kiểu như hỏi thẳng rằng tôi muốn làm gì cùng cậu nhất." Cậu ấy khó hiểu.
"Nếu là trước lúc gặp tôi thì sao?"
"Trước lúc gặp cậu tôi có yêu ai đâu." Câu trả lời của Cận Phóng lúc nào cũng làm tôi vui như vậy.
Tôi tỏ vẻ phải hỏi cho ra ngô ra khoai: "Không cả tưởng tượng à?"
"Tôi cảm thấy tưởng tượng của mình không sánh kịp một phần trăm của hiện tại."
"Không hổ là học sinh giỏi văn."
Đến lượt Cận Phóng hỏi ngược lại tôi: "Cậu thì sao? Muốn cùng tôi làm gì nhất?"
"Nhiều lắm luôn đấy."
"Vậy muốn nhất là gì?"
"Yêu." Tôi nhìn cậu ấy đầy hàm ý, nhìn chằm chằm tới mức cậu ấy ngại luôn (做 爱: ML)
"Bình thường chút coi." Tai cậu ấy ửng đỏ, vẫn cố chống chế.
"Thật sự nhiều lắm luôn, tôi thấy cả đời này của mình cũng chẳng đủ đâu. Chúng ta chầm chậm làm từng điều một nhé? Làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu." Tôi nghiêm túc trả lời.
Tôi bước vào nhà Cận Phóng, mẹ cậu ấy vui vẻ bước ra từ nhà bếp: "Tiểu Chu đấy à! Dì đang nấu bánh ú đây! Đợi chút nữa là ăn được rồi."
Tôi mỉm cười chào hỏi: "Dạ được ạ, thưa dì." rồi nhìn sang ba Cận Phóng đang ngồi trên sô pha: "Con chào chú ạ."
"Ừ, đến rồi đấy à! Chừng nào bố mẹ con tới?" Thái độ của ba cậu ấy bây giờ rất tốt, tựa như đã đồng ý chuyện của hai đứa tôi rồi.
"Dạ để con gọi điện thoại cho ba mẹ ạ." Tôi vừa mới cầm cái điện thoại ra thì đã nghe được một giọng nói rất quen.
"Tiểu Hoài!"
"Đây!" Mẹ Cận Phóng bước ra cửa vừa cười vừa cau mày: "Đến chơi thôi còn xách theo đống thứ thế làm gì?"
"Tết Đoan Ngọ mọi người cùng vui mà!"
Sáu người trong phòng mặt mày hớn hở, Cận Phóng vào bếp cho rau ra rổ.
"Em gái cậu đâu?"
"À dù sao thì nó cũng đã lên cấp ba rồi nên chắc đang ôn bài trong phòng đấy."
"Ồ."
Hai cô bạn thân thiết đấy lại cùng nhau vào bếp: "Hai đứa đi chơi đi, nay mẹ nấu cơm cho!" Nói xong thì đuổi tụi tôi ra ngoài.
Hai đứa tôi vào phòng Cận phóng nhận ra chẳng có chuyện gì làm nên cầm điện thoại lên. Tôi lướt điện thoại trong vô định bỗng thấy được confession hồi cấp ba, bèn hỏi: "Cậu nhớ confession hồi cấp ba không?"
Cậu ấy hỏi sao thế?
"Ở đây tò ra thêm một đôi nữa nè." Tôi đưa điện thoại cho cậu ấy.
Trên confession có một bài đăng mới: "Cứu! Hôm nay tôi gặp hai chàng đẹp trai mang balo đôi trong nhà ăn nè!"
Còn đính kèm một tấm ảnh. Hai người lần lượt là balo đỏ và xanh, không chụp thẳng mặt nhưng nhìn bóng lưng thẳng tắp đấy thì hiểu lại thêm một chuyện tình không màng việc bị đồn đại và phỉ báng.
Tôi nhấn vào phần bình luận.
"Tôi là đĩa cơm trong tay họ đây (đầu chó).
"ngầu chớt mất thôi!"
"Sao lại là gay nữa thế?"
Trả lời:Thích thì xem không thì cút
Trả lời:Ông bớt quan tâm chuyện của mấy anh đẹp trai đi
"Chuyện này làm tôi nhớ tới cặp chim cu khoá trước."
Trả lời:Trần Tử Chu à?
Trả lời:Hí hí hí đúng đấy!
Trả lời:Tôi cũng biết đến hai người họ! Hận thay mình đẻ muộn hơn tận mấy năm, nghe kể bảo ngọt lắm luôn!
Trả lời:Không phải đã chia tay rồi à?
Tôi với Cận Phóng hai mặt nhìn nhau, bọn tôi mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ, chia tay cái cục cớt ý.
Chúng tôi gặp được một bạn nhỏ quen trong phần bình luận.
Hồ Duyệt: Chia tay cái lông gà nhà cậu, hai người họ đang nghiên cứu việc sinh con đây này.
Trả lời:Hàm súc ghê đấy (đầu chó)
Hồ Duyệt:Với những người học giỏi như họ thì hiển nhiên phải làm nghiên cứu chứ gì nữa (Đầu chó)
Trả lời: Xin hỏi nếu không tạo ra được thì ai sẽ bị mệt chết đây? (Đầu chó)
Tôi đọc được bình luận mới nhất là hai phút trước, thấy thú vị phết bèn hỏi Cận phóng: "Ai bị mệt chết đây nhỉ?"
Cận Phóng:"......"
Tôi trả lời vào bình luận của Hồ Duyệt một dấu chấm hỏi.
Mới vừa làm mới thôi là đã thấy bình luận mới của nhỏ rồi.
"Chị em ơi, chính chủ tới rồi! Chạy mau lên!"
Cận Phóng cũng chăm vào màn hình cười phá lên.
Tôi chịu không nổi hôn cậu ấy một cái, cũng thích chí cười khì.
"Lần sau lúc hôn báo trước một tiếng được không? Để tôi còn chuẩn bị."
"Được." Tôi tắt điện thoại, đặt xuống một bên: "Báo cáo, giờ tôi có thể hôn cậu không?"
Đôi mắt hoa đào của cậu ấy cong cong, vết sẹo nơi khóe mắt khẽ nhúc nhích đẹp đến lạ. Chỉ nghe được cậu ấy trả lời bằng một giọng thật dịu dàng: "Đã biết." Nói rồi vòng tay sau cổ tôi, hôn tới.
Nụ hôn của Cận Phóng tựa như con người cậu vậy, dịu dàng như nước. Cứ như đang dùng nước ấm nấu ếch, chầm chầm hao mòn hết sạch ý chí của con người, khiến người ta cam chịu chết trong những nhu tình đấy.
"Ăn cơm thôi!" Cửa phòng bị gõ mấy tiếng.
Hai người đành phải ngừng lại ra ngoài ăn cơm.
"Ăn bánh ú đi này!" Mẹ tôi đưa bánh ú đã được hấp chín sang.
"Nhân gì vậy ạ?" Tôi hỏi.
Mẹ Cận Phóng cười đáp: "Đủ loại."
Cận Thần hỏi: "Vậy có những nhân gì ạ?"
"Lòng đỏ trứng, đậu đỏ ngọt, thịt muối, đậu đỏ."
Tôi thầm cầu đừng bốc trúng đậu đỏ, kết quả lại chẳng được như ý muốn. Tôi vừa lột lớp lá gói ra thì thấy từng hạt đầu đỏ chi chít lẫn vào trong nếp nhưng ngại trả về nên chỉ đành bất lực gặm một miếng."
Cận Phóng chọt tôi một cái: "Đổi không?"
Tôi trông cái bánh ú cũng đã bị cắn một miếng trong tay cậu ấy, tại tôi thích ăn nhân lòng đỏ trứng quá thôi.
"Tôi biết cậu không thích ăn đậu đỏ." Cậu ấy đổi bánh của hai đứa tôi với nhau, cắn tiếp một miếng ngay chỗ tôi đã cắn.
Người trên bàn ăn thấy hết chút lén lút này của bọn tôi nhưng cũng chỉ vui vẻ hiểu ý.
Ăn cơm xong, mọi người lại nói muốn ra ngoài xem phim. Mấy bộ phim mới ra rạp tôi với Cận Phóng cũng xem gần hết rồi nên cuối cùng năm người hai nhà đi, hai đứa tôi tính chiều đi chỗ khác chơi.
Cận Phóng rửa bát xong đi ra, tôi hỏi cậu ấy muốn đi chơi ở đâu.
"Cậu còn nghĩ nên đi đâu chơi?"
"Hả?"
"Quên rồi à?"
.....Tôi nên nhớ gì à?
Cậu ấy nhắc tôi thêm lần nữa: "Hôm nay ngày gì?"
Đệch... "Bây giờ? Ngay nhà cậu?'
"Chú cậu còn muốn đi đâu?"
"Không, vậy tôi tắm trước nhé." Nói rồi tôi chạy vội vào nhà tắm, cậu ấy vọt vào theo.
Tôi: ?
Cậu ấy: "Tắm chung, tiết kiệm thời gian."
......
Hai người cũng chẳng dùng dằng làm gì, thẳng thừng lột sạch đối mặt nhìn nhau dù sao thì cái gì nên thấy đã thấy cả rồi, chỗ nào cần sờ cũng rớ hết luôn, cả chuyện so lớn bé cũng làm rồi cơ mà.
Vừa mở vòi sen, nước phun ra như hoa rơi tan tác nhưng cũng chẳng làm ra chuyện gì quá đáng. Lúc thoa sữa tắm lên người cũng vẫn rất bình thường, mãi đến khi dội nước mới bắt đầu nghĩ miên man.
Hai người tắm không tiện cho lắm, độ rộng của vòi sen chỉ có bấy nhiêu nên chẳng thể dội đủ cả hai, tôi trông một ít bọt xà phòng trên người Cận Phóng nước dội không tới bèn đưa tay muốn giúp cậu ấy phủi sạch.
Trong phòng tắm theo hơi nước càng dày thêm, nhiệt độ cao hơn cả người hai đứa tôi đều nóng rực. Lúc tôi chạm vào phần lưng cậu ấy, cảm thấy bỏng vô cùng. Cậu ấy nắm lấy tay tôi, kéo về phía cậu ấy, nói bằng một giọng nói cực dịu dàng: "Báo cáo, muốn hôn."
Rõ là cậu ấy không nhịn được vẫn chưa đợi tôi kịp trả lời đã hấp tấp dán tới. Nước từ vòi sen dội vào mắt, khiến tôi chẳng thể mở ra được nên chỉ cảm nhận được môi bị cậu ấy ngậm lấy rồi liếm mút. Nụ hôn này vẫn ấm nóng như vậy.
Dĩ nhiên tôi cảm giác được cái gì đấy đang chọc vào mình, đưa tay phải ra giúp cậu ấy còn tay phải dụi dụi đôi mắt mình, hòng nhìn rõ cảnh trước mắt.
Theo nhiệt độ phòng ngày càng tăng, mức độ hưng phấn sớm đã đạt mức tối đa bất chợt nổ tan tành.
Cậu ấy quỳ gối trên sàn, hai tay bấu lấy eo tôi, vùi đầu ngậm lấy. Nước từ vòi sen dội thẳng lên đầu cậu ấy, phủ lên đôi mắt hoa đào. Tôi vén mái tóc cậu ấy ra sau, lòng bàn tay đỡ lấy phần ót đấy, tới tới lui lui theo nhịp điệu của cậu. Khoang miệng nóng ẩm, đầu lưỡi linh hoạt, khoái cảm lan tới cực độ khiến tôi khẽ ngâm nga lẫn vào trong tiếng nước.
"Đừng ở đây, dễ ngã lắm." Trông cậu ấy tính làm bước sau, tôi khuyên.
Tức khắc, tôi vẫn chưa phản ứng kịp thì đã bị kéo vào phòng ngủ. Có lẽ sự chênh lệch nhiệt độ lớn quá thêm cả trên người vẫn chưa lau khô nước, tôi vừa mới thấy hơi lành lạnh thì tức khắc đã bị một cơ thể nóng rực đè lên. Chắc là vội vàng quá, tôi vẫn chưa thích ứng được hết đã bị chọc một cái, sau khi mắng một tiếng thì động tác của cậu ấy thả nhẹ hơn chút ít. Cậu ấy khe khẽ hé mắt, đỏ mặt nói: "Xin lỗi."
"Cận Phóng, giờ đang là cậu đệch...úi.." Tôi vẫn chưa nói xong đã bị chọt một cái, "chứ có phải là tôi đâu..."Cậu ấy phủ người xuống hôn tôi tiếp. Tôi vẫn chưa nói hết câu thì miệng đã bị chặn rồi. Cách tấn công dịu dàng này không thể phản kháng được...Đôi tay cậu ấy chẳng hề nhàn rỗi, vẫn động đậy không ngừng. Không thể chối cãi, kĩ thuật của Cận Phóng đỉnh thật sự, sự sung sướng đến từ hai nơi xộc lên não. Thậm chí còn chẳng biết chú ý đến đâu trước, miệng toàn tiếng ngâm nga, chỉ đành thầm hét một tiếng sướng trong lòng.
Cậu ấy dời khỏi môi tôi, nhưng không có ý ngừng, nói: "Đổi"
"Đổi đi đâu?"
"Phòng sách."
"......"
Vốn đã là ban ngày ban mặc nhưng vì xảy ra chuyện này nên trong phòng diễn ra một màn trời đất quay cuồng. Bất cứ nơi nào cũng thấy được sắc trắng, đều là vết tích sau cuồng nhiệt. Hai đứa tôi nằm trên giường nhìn vào nhau, thấy được ham muốn vẫn chưa rút tận trên người nhau, tôi thở than: "Chết cũng đáng."
"Cậu chết rồi thì tôi phải làm sao?"
"Còn làm sao được chứ?" Dù nói đùa thôi nhưng chuyện sống chết này tôi thật sự không mong Cận Phóng sẽ nhớ tôi suốt đời, dù sao thì lúc này tôi đã cảm nhận được hết thảy tình yêu của cậu ấy nên đã mãn nguyện rồi: "Tôi cũng từng nghĩ, nếu tôi chết rồi thì phải làm sao? Tro cốt của tôi sẽ được chôn cất hay rải xuống biển đây."
Cậu ấy nằm trên giường, nắm lấy tay tôi nói: "Trộn chung với tôi sau đấy rải một nửa, chôn một nửa."
"Được."
-------
Toàn văn hoàn /tung bông/
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top