21

Chương 21: Có muốn không?

Sáng thứ bảy, Vương Cẩm sau khi rời giường thì xuống tầng chuẩn bị tốt bữa sáng, xong mới lên gọi Ngạn Dung rời giường.

Ngạn Dung còn chưa tỉnh ngủ, dụi dụi mặt vào gối vài cái, mắt nhắm mắt mở nhìn Vương Cẩm.

Vương Cẩm thấy cậu không có ý định muốn dậy, hỏi: “Tính ngủ nướng à?”

Ngạn Dung khi ngái ngủ cũng không giả vờ làm người nhớn nữa, thành thành thật thật nói: “Ừmm, tôi mệt quá.”

Vương Cẩm cười cười, khóe mắt có một nếp nhăn, nói: “Tôi làm trứng ốp với bánh mì nướng, tỉnh ngủ thì cho vào lò vi sóng hâm nóng chung với sữa bò, ăn xong thì làm bài tập, không được ham chơi nhớ chưa. Biết dùng lò vi sóng không?”

Ngạn Dung ⋅ không cần rời giường ⋅ bèn ‘ừm’ một tiếng mềm nhũn, giọng mũi rất nặng, vừa đáng yêu lại gợi cảm.

Vương Cẩm không nhịn được vươn tay ra bóp bóp mũi cậu mấy cái, dịu dàng nói: “Quần áo của cậu đều bị bẩn không mặc được, tối hôm qua cũng quên chưa giặt, vừa nãy mới ném vào trong máy giặt, cậu nhớ lấy ra phơi đấy.”

Ngạn Dung mắt rất nhanh đã nhắm lại, mơ màng không rõ hỏi: “Vậy tôi mặc cái gì bây giờ?”

Vương Cẩm nói: “Tôi tìm cho cậu bộ quần áo khác, hơi rộng chút xíu, mặc tạm một ngày nhé.”

Gần 10h, Ngạn Dung ngủ thẳng cho đến khi tự tỉnh.

Đầu giường đặt một bộ quần áo sạch, áo len mỏng và quần jean, cậu đưa tay lật qua lật lại, áo len cỡ XL, rất mới cũng rất sạch sẽ, nhưng không phải đồ mới hoàn toàn.

Cậu mở tủ quần áo lấy một bộ đồ của Vương Cẩm ra mặc.

Quần áo của Vương Cẩm lớn hơn cậu ba cỡ, tay áo cùng ống quần đều phải xắn lên vài vòng, thắt lưng gài đến lỗ cuối cùng vậy mà quần vẫn cứ lỏng là lỏng lẻo như sắp tụt đến nơi.

Ngày hôm nay cũng chẳng định đi đâu, cậu cứ mặc như thế, dù có chút khó coi một tẹo, nhưng ít ra cũng không phải mặc quần áo của người khác dùng rồi.

Buổi chiều, cậu làm xong gần hết bài tập, chỉ còn dư một vài đề không làm được chờ Vương Cẩm về dạy, sau đó bắt đầu nghịch điện thoại di động và iPad, chơi chơi chơi liền chơi đến trời tối.

Cậu đói bụng, nhìn thời gian, cảm thấy chắc hẳn Vương Cẩm sẽ không về nhà ăn tối cùng với cậu, lúc này mới gọi thức ăn ngoài.

Vương Cẩm tăng ca, lúc về đến nhà đã là 10h hơn.

Ngạn Dung nằm trên giường, chăn không đắp, đeo tai nghe Beats mà Vương Cẩm tặng, đã ngủ rồi, trên màn hình iPad còn đang phát một bộ phim hoạt hình của Disney.

Không biết rốt cuộc là làm sao, nhưng nhìn qua có vẻ một mực chờ đợi Vương Cẩm về, chờ cho đến khi ngủ quên luôn.

Vương Cẩm âm thầm vui vẻ.

Anh để ý thấy quần áo mà Ngạn Dung mặc là đồ của mình, quần áo so với Ngạn Dung ít phải lớn hơn ba cỡ, ống tay ống quần đều xắn lên mấy vòng, bờ vai vì nhỏ hơn nhiều nên không giữ được form khiến cổ áo lông chữ V xiêu xiêu vẹo vẹo, lộ ra cần cổ và xương quai xanh chi chít dấu ô mai do anh hôn tối qua.

Vương Cẩm cũng không đánh thức cậu, ngồi xuống ở bên cạnh giường, an tĩnh thưởng thức trong chốc lát.

Thật sự là một hình ảnh đẹp đẽ vô cùng.

Anh lại muốn đè Ngạn Dung, cái này khỏi nói cũng biết, chym nhớn cương đến độ có chút đau rồi.

Nhưng anh gì cũng không làm, chờ ngắm đủ rồi thì vào vệ sinh tự mình ‘quay tay’ giải quyết.

Anh sợ mình sẽ chịch hỏng Ngạn Dung, chẳng may lỏng ra thật thì biết làm sao bây giờ.

Ngạn Dung hãy cứ luôn luôn xinh đẹp, cứ thật là chặt, dáng vẻ trong veo ngọt nước.

Mặc kệ sau này Ngạn Dung sẽ ở cùng ai, lên giường với người nào, anh đều hi vọng Ngạn Dung vẫn có thể luôn luôn như vậy.

Lại đến một cái cuối tuần nữa, Ngạn Dung vẫn đến chỗ Vương Cẩm, lần này khi tới đã nhớ mang theo quần áo để thay rửa.

Vương Cẩm nghỉ ngơi một ngày, dẫn cậu đi dạo phố, mua cho cậu mấy bộ quần áo đông xuân mặc hằng ngày, đi xem phim, còn dẫn cậu tới phòng game chơi đến nửa ngày. Ở bên ngoài tiêu tiền đều là Vương Cẩm quẹt thẻ, Ngạn Dung sẽ không tranh trả tiền, so với quẹt cái thẻ bạch kim mà Lương Tỉ và Bách Đồ cho cậu, cậu thế nhưng lại càng yên tâm thoải mái xài tiền của Vương Cẩm hơn.

Vẫn là tối thứ sáu làm tình, thứ bảy và chủ nhật đều không chịch, chỉ nằm ở trên giường của Vương Cẩm, hai người ôm nhau ngủ.

Cứ như thật sự là một đôi tình nhân đang yêu nhau.

Buổi sáng thứ năm, tiết cuối cùng là giờ tự học, không có giáo viên lên lớp trông coi, trong phòng học ríu ra ríu rít náo nhiệt cực kỳ.

Ngạn Dung đeo tai nghe, một bên nghe nhạc một bên luyện chữ, tiếng Trung cơ bản của cậu khá hơn một chút so với các bạn học, tiến bộ cũng nhanh hơn, biểu đạt và lý giải hằng ngày đều không có vấn đề gì, cái chính là chữ viết hơi khó nhìn, gần đây vẫn thường cố gắng luyện tập cho tốt.

Bàn bị gõ gõ một cái, cậu mờ mịt ngẩng mặt lên, giáo viên đang đứng trước mặt bàn, cười híp cả mắt nhìn cậu.

Cậu nhanh chóng lấy tai nghe xuống, phát hiện ra xung quanh đã hoàn toàn yên tĩnh từ lâu, ấy thế mà mới nãy cậu còn vừa nghe nhạc vừa khẽ hát theo, mặt cậu nhanh chóng đỏ bừng lên.

Giáo viên gọi tên tiếng Anh của cậu, nói: “Ian, đi theo cô, có người tìm trò đấy.”

Người tìm cậu là Vương Cẩm.

“Hôm nay là ngày mồng hai tháng hai Long Sĩ Đầu (rồng ngẩng đầu), dẫn cậu đi cắt tóc.” Vương Cẩm mở cửa xe rồi ra hiệu cho Ngạn Dung ngồi vào, bảo: “Trước giờ học buổi chiều sẽ về, không bị muộn học đâu.”

Ngạn Dung ngồi vào chỗ, chờ đến khi anh cũng lên xe, mới hỏi: “Long Sĩ Đầu là cái gì?”

Vương Cẩm thắt dây an toàn, cười nói: “Cũng là một ngày lễ truyền thống, ngày hôm nay mà cắt tóc sẽ đại cát đại lợi.”

Anh vẫn mỉm cười nãy giờ, hình như tâm trạng rất vui vẻ.

Ngạn Dung cứ thấy quai quái chỗ nào ấy, lén nhìn anh mấy lần, muốn xác định xem anh cười thật hay cười điêu.

Vương Cẩm giơ tay mò mẫm dưới khóe mắt, nói: “Có nếp nhăn không?”

Ngạn Dung: “… Có. Anh vui vẻ cái gì?”

Vương Cẩm nói: “Lễ hội kỷ niệm còn không vui, vậy khi nào thì vui?”

Ngạn Dung không hiểu ra sao nửa ngày, cảm khái nói: “Trung Quốc ngày lễ nhiều thật đấy, ngay cả cắt tóc mà cũng có ngày lễ riêng.”

Vương Cẩm nhịn cười nói: “Ừm, còn nhiều lắm đấy.”

Cắt tóc xong, anh lại đưa Ngạn Dung đi ăn cơm, thời gian còn lại không nhiều lắm.

Trên đường quay về trường học, anh thấy Ngạn Dung vẫn cứ nhẹ nhàng gãi sau gáy, hỏi: “Vụn tóc phủi còn chưa sạch à?”

Ngạn Dung mặt nhăn mày nhó nói: “Hình như thế, có chút ngứa.”

Đến lúc chờ đèn xanh đèn đỏ, anh nghiêng lại gần xem, Ngạn Dung phối hợp cúi đầu.

Vương Cẩm phủi phủi sạch vụn tóc, nhìn chỗ gáy hồng hồng một mảng, lại sát vào một chút, nhẹ nhàng thổi thổi.

Thổi đến độ Ngạn Dung càng thấy ngứa hơn.

Nguyên cả chiều, Ngạn Dung hầu như không nghe giảng bài, cũng may không phải dạy bài mới mà chỉ chữa bài tập.

Cậu sau khi trở lại trường có cùng bạn học tán gẫu, mới biết “mồng hai tháng hai, Long Sĩ Đầu” cũng không chỉ là ngày lễ cắt tóc.

Cậu nghĩ hết lần này đến lần khác, vì sao Vương Cẩm lại đột nhiên tới đón cậu đi cắt tóc? Là cố ý tìm lý do để đến gặp cậu à? Tại sao? Vương Cẩm có phải là thích cậu không?

Cậu muốn chủ động hỏi Vương Cẩm, nhưng lại không biết nên hỏi thế nào, chuyện này cũng không có gì hay mà hỏi, chẳng phải ngay từ đầu Vương Cẩm đã nói rằng có chút yêu thích cậu đấy thây.

Nhưng cái cậu hi vọng là, Vương Cẩm có thể yêu thích cậu nhiều hơn một chút so với trước đây.

Thế nhưng chưa chắc câu trả lời của Vương Cẩm sẽ là đáp án mà cậu muốn nghe.

Cậu đã quen có Vương Cẩm, cũng ngày càng ỷ lại vào Vương Cẩm, tham lam lưu luyến sự dịu dàng mà Vương Cẩm cho cậu, dù cho biết rõ đó là giả tạo, và chỉ có kỳ hạn nhất định mà thôi.

Cậu muốn ở cạnh sự dịu dàng của Vương Cẩm lâu hơn một chút, nếu như có thể lâu đến lúc cậu không cần ỷ lại vào bất cứ người nào rồi mới tách ra, vậy thì cậu cũng sẽ không quá khổ sở.

Cậu lo lắng Vương Cẩm không muốn, cậu không có cái gì hấp dẫn được Vương Cẩm, ngoại trừ việc đè lên khá là thích.

Thế nhưng Vương Cẩm không giống thế, Vương Cẩm là một người đàn ông rất hấp dẫn, chia tay với cậu, chắc hẳn Vương Cẩm chẳng mấy chốc sẽ tìm được bạn tình mới, so với cậu chịch càng sướng hơn.

Nghĩ đến đây, cậu lại không thích Vương Cẩm nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top