KTPHSDT - C1.3
CHƯƠNG 1.3: THI THỂ NAM – THỤY CUNG
Edit + Beta: V
Vì màn nháo nhào vừa rồi nên Đoàn Hào và vị Bổ khoái đại nhân kia bị mời ra khỏi nhà.
Rời khỏi chỗ đó mới phát hiện sắc trời đã sáng lên không ít, người buôn bán nhỏ vẫn tấp nập lui tới trên đường, cứ ngỡ cảnh tượng vừa rồi là ảo giác vậy.
Trước khi đi, Đoàn Hào liếc mắt nhìn tờ giấy Bí Mật Trong Bốn Câu Hỏi đặt trên bàn, sau lại bình thản không nói gì cả.
Chủ nhân của ngôi nhà ma kia cũng không xuống lầu tiễn khách, nhà nào chủ đó, đều mang đến cho người ta cảm giác người sống chớ lại gần.
Suy cho cùng thì Đoàn Hào cũng không chính thức diện kiến người ta, ngoại trừ cái liếc mắt cách một tầng lầu ra thì hai người đều chưa biết dáng dấp của đối phương thế nào.
Còn vị quan sai Trát Khắc Thiện kia, xét về phương diện đối nhân xử thế thì chí ít hắn ta không nhiễm cái nết bất bình thường như bạn của mình. Lúc rời khỏi đó, không những hắn ta tỏ ra ngại ngùng vì khi nãy làm liên lụy y mà khi thấy tên nhóc Đoàn Nguyên Bảo ngồi xổm trước cửa, lại nghe chuyện bọn họ muốn đến nha môn Tùng Dương thì bèn ngỏ ý mời hai người dùng cơm trước, sau đó hắn ta sẽ dẫn bọn họ đi.
"Hả? Chuyện này sao mà được, tôi và Bổ khoái đại nhân không quen biết gì nhau, hay là để tôi mời ngài nhé?" Nghe người ta nói như vậy, rõ ràng trên người chẳng có đồng nào vậy mà Đoàn Hào lại híp mắt khách khí một phen.
"Đừng có ngại mà, gọi tôi là Trát Khắc Thiện được rồi. Huống chi tôi cũng làm phiền tiên sinh, một tô mì Dương Xuân tôi mời được. Gặp được nhau là duyên phận, nếu đã đến huyện Tùng Dương thì coi như tôi đón gió tẩy trần cho tiên sinh nhé!" Đương lúc nói, hắn ta chống nạnh vịn bao kiếm, chẳng giống quan phủ mà cứ như người trong giang hồ cười ha hả.
Chính nhờ câu nói này mà hai người Đoàn Hào và Trát Khắc Thiện cũng xem như bước đầu làm quen.
Ra ngoài kết giao với người khác vốn phải để ý lui tới với nhau, đây là lần đầu bọn họ đến Tùng Dương, có thể được bổ khoái bản địa dẫn đường là một chuyện tốt.
Trùng hợp gần cửa hàng quan tài cũ có một con hẻm nhỏ, đi vài bước thì bắt gặp một quầy ăn nhỏ.
Trước quầy là một tấm bạc lớn và vài cái bàn cũ kỹ, một bà lão búi tóc đang bán mì Dương Xuân bên đường.
Khi bọn họ đi tới thì ở bàn gần nhất có hai người địa phương mặc mã quái [*] đang ngồi ăn mì, trên bàn đặt một chiếc lồng chim phủ vải.
[*] 马褂 – Mã quái (Magua) là một kiểu áo khoác được mặc bởi nam giới trong triều đại nhà Thanh.
Thấy ba người Bổ khoái ngồi kế bên thì bèn chào hỏi, song khi nhìn gương mặt của Đoàn Hào thì hai người này lại né tránh, cứ như đang kiêng dè gì đó, chỉ vẫy tay gọi Trát Khắc Thiện qua xem con chim mới mang về của bọn họ.
Đoàn Hào ngồi ở xa nhìn một người trong đó đang dùng cái que vén vải lên chơi đùa với chim, trong lồng là con chim mỏ to đầu đen đang nhảy qua nhảy lại.
Đôi mắt của con chim đó cũng màu xám, nhìn cứ như bị người ta cố ý đâm mù. Y bèn nhớ tới đôi mắt trong bóng tối theo dõi mình khi nãy, không biết nên miêu tả sự quái lạ này ra sao.
Hàn huyên đôi ba câu thì hai người này cũng rời đi.
Trát Khắc Thiện quệt mồ hôi đầy đầu rồi thở phào nhẹ nhõm, hắn ta vội vã chạy về phía này ngồi dùng trà với Đoàn Hào.
"Ấy, tôi xin lỗi nhé Đoàn tiên sinh, đó là hai cử nhân có công danh của bổn huyện, bình thường hơi thất lễ một chút, tiên sinh đừng trách nhé."
"Không sao." Đoàn Hào rót cho mình chén trà, chẳng tỏ vẻ gì.
Nhiều năm phiêu bạt bên ngoài y thường xuyên gặp phải chuyện như vầy, gương mặt này đúng thật là xấu dọa người, vậy nên người ta sợ cũng phải.
Sau đó, Đoàn Hào vác hành lý và dẫn con trai đến ngồi xuống cùng Trát Khắc Thiện, ba người vừa ăn vừa trò chuyện giữa khung cảnh náo nhiệt.
Trong lúc trò chuyện, chủ yếu là Trát Khắc Thiện tự giới thiệu về bản thân.
Thằng nhóc Đoàn Nguyên Bảo chỉ lo cắm cúi ăn mì, hoàn toàn không quan tâm người cha vờ khách sáo lừa người ta một bữa cơm rồi ở đây hàn huyên các kiểu.
Vị bổ khoái ngốc kia cũng nói tận hứng lắm, Đoàn Hào mớm dăm ba câu đã khiến hắn ta khai toẹt hết cả chuyện đời mình.
Chẳng hạn như hắn ta là bổ khoái mang đao của huyện Tùng Dương, tuổi vừa hai sáu, nhà ở thành Tây, cha mẹ đã qua đời, hiện tại chưa cưới vợ, tính tình rộng rãi, thích kết giao bạn bè này kia. Đoàn Hào cũng tỏ vẻ nhẫn nại lắng nghe.
Nếu được thì nói luôn chuyện hôm nay, song thấy Trát Khắc Thiện nói mãi nhưng vẫn không đề cập đến chủ nhân của nhà ma kia thì Đoàn Hào bèn hỏi han thử.
"Hả, tiên sinh nói hắn à, tên đó là Phú Sát Nhĩ Tế, toàn bộ huyện Tùng Dương đều biết hắn. Hắn giống những gì viết trên bảng hiệu trước cửa ấy, là một thám tử."
"Thám tử?" Đoàn Hào nghe cái nghề này thì cảm thấy mới mẻ lắm thay.
"Đúng, theo "Sơ lược mười hung án thời Minh – Thanh" ghi chép lại, kẻ phạm tội giết người, hành hung được gọi là tội phạm. Có rất nhiều phương pháp giết người hủy xác hiếm thấy, công đường cũng chưa từng nghe qua nên câu chuyện thám tử ra đời từ lúc này. Phú Sát là thám tử chuyên giúp nha môn chúng tôi bắt tội phạm đấy."
Xem ra biết không ít sự tích về người kia.
Một thủ lĩnh bổ khoái như Trát Khắc Thiện, ăn nói mạch lạc, rõ ràng nhưng giờ đây cứ như đang khoe khoang giùm tên quái nhân kia vậy, hắn ta bảo: "Tiên sinh đừng thấy tên đó như vừa nãy mà lầm, hắn cực kỳ thông minh, phàm là hung án thì ắt phải có hắn mới được. Những kỳ án mà hắn đã phá nhiều không đếm xuể, đời tôi chỉ bội phục duy nhất mình hắn thôi đấy."
"Ồ? Có quan sai ở nha môn, tại sao có hung án lại phải tìm thám tử?"
Nghe kể nhiều như vậy, y cũng hiểu phần nào về thân phận của người không thích ra ngoài vào ban ngày kia.
Sực nhớ ra vấn đề nào đó, Đoàn Hào hỏi như vậy.
Trát Khắc Thiện đang nói hăng say, nghe thế cũng lộ vẻ khó xử, e là trong đó có ẩn tình khác. Đoàn Hào cũng không nói gì, song ngay sau đó, vị Bổ khoái đại nhân này lại thẳng thắn nói: "Uầy, tiên sinh từ Nghiêm Châu đến nên có thể chưa rõ, nha môn các châu, các huyện ở khu vực từ Thuận Thiên đến Tùng Dương từ thời Thánh Tổ đã có quy định rằng, bổ khoái chúng tôi làm sai nha, sai nha thuộc nha môn chuyên phụ trách các vụ án hình sự và trinh sát. Đệ nhất sai nha phá án còn nhanh hơn ngựa chạy, cho nên phàm gặp phải hung án loại này thì bên trong nha môn đều có một người được xem như là làm phá án thời vụ."
"Xem như?" Đây là lần đầu tiên Đoàn Hào nghe vụ này, y đảo mắt hỏi.
"Đúng vậy, công việc "xem như" này kéo dài từ ba đến năm ngày."
"Lúc này, nếu như người trong quan phủ không thể phá án và bắt được hung thủ thì sẽ bị phạt giảm bổng lộc. Đây cũng là nguyên nhân tại sao tôi lại gấp gáp như vậy, bởi vì hễ là hung án giết người tàn ác thì trong thời gian ngắn nha môn phải lùng bắt được hung thủ, nhưng đó là chuyện không thể."
"Tôi cũng không phải bổ khoái duy nhất ở huyện Tùng Dương, trên tôi còn có tổng thủ lĩnh họ Lưu. Ài, nhưng sao tôi có thể giải được đề bài mà người bạn kia của tôi đưa ra cơ chứ, với cả vụ án này không chờ được mà..."
Nói xong, Trát Khắc Thiện cũng không biết phải làm sao.
Vụ án trong miệng hắn ta chắc chắn là án giết người mới xảy ra ở huyện Tùng Dương mà khi nãy Trát Khắc Thiện nói với người bạn kia ở trên lầu.
Thạch Đầu Bồ Tát.
Giết người.
Đoàn Hào yên lặng suy nghĩ.
...
Giờ Mùi.
Đầu đường Tùng Dương.
Đoàn Hào và Trát Khắc Thiện ăn mì ở ven đường xong thì lập tức đi đến nha môn đưa tin.
Y là ngỗ tác [*] được phủ Nghiêm Châu điều tới, lúc nãy trò chuyện y có nói với bổ khoái.
[*] 仵作 – Ngỗ tác: Chức vụ của người khám nghiệm tử thi hồi xưa.
Quan sát người chết, mổ thi thể.
Đây chính là công việc mà Đoàn Hào làm nhiều nhất trong suốt ba, bốn năm lăn lộn bên ngoài.
Tình cờ ngỗ tác trước kia ở huyện Tùng Dương vừa chuyển đi không lâu, vì vậy y đến vừa đúng lúc.
Trát Khắc Thiện có việc quan trọng vào buổi chiều nên sau khi đưa y đến cửa nha môn, hắn ta gọi hai nha dịch hỗ trợ dẫn đường cho cha con Đoàn Hào, đồng thời giới thiệu những công việc trong nha môn rồi vội vã rời đi.
Sau khi Đoàn Hào cảm ơn rối rít vị thủ lĩnh bổ khoái giúp mình không ít việc thì bèn dẫn Đoàn Nguyên Bảo tiến vào nghĩa trang kế bên nha môn huyện.
Hai cậu nha dịch kia chắc tầm mười tám, mười chín tuổi.
Một người tên Triệu Phúc Tử, một người tên Trương Nguyên Lãng, đều là dân ở huyện này.
Thường ngày hai người chuyên nghe ngóng tám phương, quan sát tứ phía, tính cách cũng rất phóng khoáng. Nghe nói có ngỗ tác mới đến Tùng Dương, lại thêm Trát Khắc Thiện dặn dò phải tiếp đãi chu đáo thì hai cậu chàng cũng không đòi hỏi ban thưởng mà trước hết kêu một tiếng anh Đoàn, hai tiếng anh Đoàn.
Hai người bọn họ dẫn Đoàn Hào và Đoàn Nguyên Bảo vào trong, y đặt hành lý xuống rồi dùng một ly trà ở cửa.
Lúc này, Đoàn Hào mới cẩn thận quan sát nơi mình sẽ ở tạm sắp tới, đồng thời nhìn đồ đạc bài trí hằng ngày trong nghĩa trang.
Nghĩa trang ở huyện Tùng Dương là một căn phòng có sân nhỏ, rõ ràng là ban ngày, vậy mà chỗ này lại yên tĩnh, âm u, lại còn có mùi rất nặng. Bên ngoài đặt mấy cái quan tài không đậy nắp, xung quanh chăng dây vải trắng để ngăn người khác vào dò xét. Trên chiếc kệ bên cạnh có đặt mấy sọt túi thương truật và tạo giáp phơi nắng để xua đi mùi thi thể, có cả lưới đánh cá cắt nhỏ và tro vỏ hàu, hình như có tác dụng niêm phong quan tài của người chết.
Đi về phía Đông hai bước là cổng lớn nha môn, hai bên trái phải đều có nha dịch mặc quan phục thay phiên trực đêm, vậy nên không ai dám nửa đêm vào phá hoại thi thể và vật chứng.
Nơi mà Đoàn Hào ở là căn phòng cuối cùng sâu bên trong nghĩa trang.
Một cái giường thấp cũ nát nối liền với giường tầng bên cạnh, một cái bàn cũ và bộ ấm trà trang trí đặt trên đó, chỗ này e là buổi tối đi tìm miếng nước cũng khó khăn.
Song y vốn không để tâm đến chuyện ăn, mặc, ở hay đi lại này kia lắm, chỉ cần là nơi mà tối đến có thể nằm xuống ngủ một giấc thì y cũng không kén chọn gì đâu.
Vì nghĩa trang này ban ngày không đóng cửa, đốt đèn nên lúc vào cần phải lấy tro thương truật lau tay, miệng nhai gừng tránh mùi xác chết nồng bám vào, thế nên cũng chỉ có Triệu Phúc Tử và Đoàn Hào can đảm mới dám đốt đèn vào xem.
"Thi thể nam này tên gì?" Vừa bước vào đã lập tức ngửi được mùi hôi thối quen thuộc, Đoàn Hào cúi nhìn thi thể được đặt lẻ loi trong nghĩa trang tối om, y hỏi.
"Thưa anh Đoàn, cậu ta tên Thụy Cung." Triệu Phúc Tử vừa đốt đèn cho y vừa trả lời.
Thụy Cung – là thi thể mà Đoàn Hào nhìn thấy nhóm người khiêng từ trên núi xuống lúc vào thành.
"Người nhà của cậu ta có đến nhận xác chưa?" Y hỏi.
"Lúc trưa cô của cậu ta đã đến nhận rồi."
"..."
"Cậu ta là đồng sinh đang theo học ở một thư viện trong vùng, bình thường hay ở đó, ba ngày trước thì mất tích. Người này tín Phật, vào dịp Thu vi [*], cậu ta một mình mang hương lên núi, nào ngờ lại bặt vô âm tín. Sáng sớm nay, một tiều phu ở huyện lên núi phát hiện, lúc này cậu ta đã mất mạng. Chúng tôi nhận được tin lập tức đến mang thi thể đi."
[*] 秋围 – Thu vi: Khảo thí khoa cử ở Trung Quốc, gồm Hương thí, Hội thí, Điện thí. Hương thí: thông thường 3 năm tổ chức một lần tại các tỉnh, tỉnh thành, còn gọi là "đại tỉ" 大比. Do bởi tổ chức vào mùa Thu, cho nên cũng được gọi là "Thu vi" 秋圍.
Lời này của Triệu Phúc Tử xem như giải thích ngọn nguồn ba ngày trước Thụy Cung mất tích trên núi rồi thi thể được phát hiện, Đoàn Hào nghe vậy bèn hỏi.
"Vậy đã có ai đến nghiệm thi chưa?"
"Vẫn chưa, trước kia bổ khoái Lưu Sầm và bổ khoái Trát Khắc Thiện đều bảo rằng ra ngoài tìm ngỗ tác đến nghiệm thi, nào ngờ anh trùng hợp đến đây. Quần áo và vật chứng trên thi thể chúng tôi đã thu thập rồi, nếu anh muốn nghiệm thi thì tôi sẽ đứng chong đèn cho."
"Được, cảm ơn cậu."
Đoàn Hào cảm ơn Triệu Phúc Tử chong đèn cho mình, sau đó hai người cùng quan sát thi thể nam tên Thụy Cung được đặt trong quan tài.
Kể cũng khéo, y lại nhớ rõ mùi lạ tỏa ra dưới lớp vải trắng, đó là mùi chua khi lên men, có hơi giống đậu thối, song còn trộn lẫn với mùi chua thối khác.
Không giống với người vừa mới chết mà hẳn đã chết nhiều ngày, máu trong cơ thể đã chảy gần như cạn khô.
Chỉ bằng vết thương nhỏ e rằng không thể tạo thành trạng thái mất máu như vậy, huống hồ thi thể dưới cáng còn toát ra mùi hôi khi cơ thể đã thối rữa hoàn toàn nữa.
Đã đến nghĩa trang của nha môn rồi thì y cũng không cần kiêng dè trước mặt người ta nữa. Đoàn Hào mở hành lý, lấy dụng cụ nghiệm thi ra rồi xốc vải trắng lên.
Dưới ánh nến, Đoàn Hào nhìn thấy trong quan tài là một thi thể nam với da thịt nhăn nheo, hai má và cổ đã hơi thối rữa. Y nhớ lúc sáng mình tới, lão đánh xe có nói rằng đêm trước Tùng Dương có mưa.
Vậy nên có thể nói, thi thể này bị giết trước, sau đó dầm mưa cả đêm trong miếu đổ nát nên mới tạo thành tử trạng trương phình thế này.
Điều này gây bất lợi cho quan phủ phá án và tìm ra hung thủ, bởi vì hiện trường vụ án đầu tiên trên đỉnh núi kia đã bị trận mưa đêm qua phá hủy gần hết.
Theo quan sát, thi thể nam này độ chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, thể trạng suy nhược, vành tai hơi lớn, lông trên cơ thể thưa thớt hơn so với nam thanh niên ở tuổi này, có lẽ đã được cắt tỉa qua.
Nam tử chăm chút cho lông trên cơ thể, thói quen này hơi kỳ lạ.
Móng tay móng chân của cậu ta được cắt rất cẩn thận và sạch sẽ, đoán chừng đây là một người mắc bệnh sạch sẽ.
Quan sát hết thảy xong, Đoàn Hào dùng khăn trắng lau móng tay và lỗ tai, sau đó y híp mắt nhìn, dùng ngón tay quấy khoang miệng ẩm ướt của thi thể. Y phát hiện một ít tàn nhang ở hàm trên và đôi môi đang thối rữa, vì chết đã lâu nên hàm răng và móng tay hơi bong ra.
Xung quanh nhãn cầu có một lớp màng máu đục ngầu, có thể thấy được con ngươi bên trong. Thi thể rất lạnh, đã bắt đầu cứng đờ, dùng tay sờ thử có thể có thể suy đoán đại khái thời gian tử vong.
Trên xương sườn cậu ta có hai vết bầm tím, song nhìn tử trạng thì người chết là do mất máu quá nhiều, vì trên cổ cậu ta có một vết thương trí mạng vô cùng rõ ràng.
Vết rạch sâu đến mức da thịt bên ngoài cuộn hết cả lại, nhìn máu đông trên vết thương thì chắc chắn xuất hiện khi còn sống, là một đao lấy mạng.
Ngoài ra, sau gáy cậu ta còn có một vết thương do va đập không quá rõ ràng, có lẽ là ngã xuống đất trong lúc xô xát với người khác, song trên cơ thể người chết còn một vết thương rất nhỏ khác khiến Đoàn Hào suy tư.
Vết thương này cực kỳ nhỏ.
Phần rìa sưng tấy, cách vị trí mạch máu trên cánh tay nửa tấc, không biết có phải do muỗi đốt nên mới xuất hiện điểm đen nhỏ này hay không, người thường e là khó chú ý đến.
Nhưng, theo màu sắc và trạng thái kết vảy thì lẽ ra nó phải xuất hiện cùng lúc với các vết thương khác trên cơ thể, vậy nên y mới đăm chiêu như thế.
Suy nghĩ một hồi, Đoàn Hào đứng bên cạnh quan tài khom người, dùng tay kéo thẳng tứ chi của thi thể nam này lại, sau đó y liếc nhìn một ngón tay trên bàn tay phải đã cứng đờ của cậu ta.
Hình như ngón tay dù có bẻ cũng không thẳng lại này đang chỉ về một hướng nào đó.
Triệu Phúc Tử thấy vậy bèn vội vã giải thích: "Anh Đoàn ơi, là như vầy, lúc chúng tôi tới thì cậu ta đang trong tư thế đó rồi, ngón tay này cứ chỉ về phía tượng Phật trong miếu, dường như trước khi chết cậu ta đang muốn nói gì đó về vị Thạch Đầu Bồ Tát này vậy."
Lại là Thạch Đầu Bồ Tát.
—
V: Bộ này edit ngồi mò lâu, do mấy cái thuật ngữ chiên ngành với lại QT đọc khó hiểu quá mấy mẹ =)))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top