Phiên Ngoại Hạo Thiên (2)
Tuổi mười bốn đối với nữ tử giống như thời kỳ nụ hoa chớm nở, nhưng khi ngươi nhìn đến nàng, Nhược Ngọc lại như một đóa hoa tàn nằm trong một đống cặn bã. Y phục rách rưới cùng những vết xanh tím trải rộng trên tứ chi làm cho nàng nhìn cực kỳ suy tàn, nhưng nàng vẫn còn chưa chết. Ít nhất khi nhìn thấy ta, nàng vẫn còn có thể khó khăn vươn một bàn tay về phía ta.
Nguyên cớ ta gặp được nàng là vì ta vẫn chưa làm xong nhiệm vụ phiền toái nhất mà bị người truy sát. Bản thân nhiệm vụ cũng không phiền toái, nhưng luôn có người không ngừng trong nhiệm vụ cố ý tạo ra trở ngại cho ta. Được một mình Lăng Tự huấn luyện, và biểu hiện cao ngạo hung tàn thường ngày của ta đã làm cho rất nhiều người thấy không vừa mắt. Có ai biết được, mục đích ta làm tất cả chuyện này chỉ vì sinh tồn mà thôi.
Thương tích trong lúc làm nhiệm vụ, hơn nữa còn có độc tính của khiếm cơ, làm cho ta cảm thấy toàn thân đau nhức giống như bị bóc ra từng mảnh. Ta biết rõ ngoại trừ nhanh chóng trở lại bên người Lăng Tự, tình trạng suy yếu đến mức không thể yếu hơn này tuyệt đối không thích hợp làm chuyện gì khác, Nhưng ta còn ma xui quỷ khiến dừng lại bên cạnh nàng. Có lẽ là vì dục vọng muốn sống mãnh liệt trong đôi mắt cố gắng mở lớn đã làm cho ta nghĩ đến chính mình.
Rõ ràng đã biết sẽ không có người chấp nhận sự tồn tại của ta, lại còn muốn ôm lấy hy vọng nhỏ nhoi cố gắng sống sót, trong mắt những người khác, có lẽ bộ dạng ấy cũng thảm hại và đáng thương thế này đi? Ta kỳ thật rất muốn cười, chỉ tiếc cơ mặt cứng ngắc không thể hiện ra nếp nhăn khi cười.
Mặc kệ thế nào, ở một khắc kia, ta quyết định mang nàng đi.
Sau khi an bài thỏa đáng cho nàng, toàn thân ta đã thấm đẫm mồ hôi lạnh. Bây giờ nhớ lại, chỉ sợ đa phần là vì khẩn trương và sợ hãi tạo ra. Có dũng khí dưới tình huống đó mang một nữ nhân nửa sống nửa chết đi, ta lúc đó thật sự có chút điên cuồng. May mắn ta cũng không vì vậy mà chết.
"Tên gọi là gì?" Thấy nàng mở mắt, ta qua loa hỏi.
"....Nhược ....Ngọc." Nàng gian nan trả lời: "Ngươi là...."
Ta lắc đầu cắt ngang lời nàng, vô vị nói: Nghe đây! Ngươi đừng quản ta là người thế nào, ta cũng không quan tâm ngươi là ai. Lại càng không muốn biết ngươi vì sao lại bị người ném ở đống rác sau hẻm. Ta chỉ hỏi ngươi một câu: Ngươi có muốn sống không?"
"Ta muốn!" Cho dù khó khăn nói nói rõ từng chữ, câu trả lời của Nhược Ngọc lại không chút do dự.
"Tốt lắm. Ta nơi này có chút ngân lượng, ngươi nhận lấy, hẳn là đủ cho ngươi dùng một thời gian. Thuốc ta sẽ giao cho tiểu nhị, mỗi ngày sắc xong sẽ mang đến cho ngươi. Ta có thể sẽ quay lại nhìn ngươi, cũng có thể sẽ không, cho nên nếu muốn sống tốt thì tự mình nghĩ biện pháp mà sinh tồn!"
"....Dạ, Nhược Ngọc đã hiểu...."
Lúc đó, khi nghe câu trả lời của nàng ta chỉ cảm thấy trút được gánh nặng trong lòng, lại không nghĩ rằng những lời này về sau thế nhưng trở thành nguyên tắc làm việc của nàng. Cuối cùng lại đẩy ta và nàng xuống vực sâu.
Bị thương trong lúc huấn luyện đối với ta như chuyện thường ngày, bởi vậy thuốc trị thương ta đưa cho Nhược Ngọc đều là loại tốt nhất. Trải qua hơn nửa năm điều dưỡng, những thương thế nhìn như nghiêm trọng vẫn không lưu lại dấu vết gì trên cơ thể trẻ trung của nàng. Mà ta tuy miệng nói lời lạnh nhạt, nhưng lại thường xuyên chạy tới xem nàng ngoài lúc huấn luyện. Cho dù sau khi thương thế đã khỏi cũng không ngoại lệ.
Ở trong mắt một hài tử mới hơn mười tuổi như ta, Nhược Ngọc không thể nghi ngờ là một nữ tử xinh đẹp. Thanh thể thanh xuân kiện mỹ, nụ cười ngọt ngào, hơn nữa từ bên trong nàng đã mơ hồ hiện ra sự vũ mị thuộc về nữ nhân trưởng thành. Sau khi thương tích khỏi hẳn, Nhược Ngọc tựa như là hương mật ngọt, mùi hương dụ hoặc tỏa ra từ trong nhụy hoa mềm mại. Những việc này cũng không phải là nguyên nhân ta nhìn đến nàng, mà thứ làm cho ta nhịn không được lưu luyến chính là ánh mắt nàng nhìn ta trong nháy mắt, trong ánh mắt tỏa ra hào quang vui sướng.
Sự tồn tại của ta vẫn có giá trị. Không đúng sao? Tuy rằng bây giờ nhớ lại, ta say mê trong niềm tin giả dối khi đó, thập phần buồn cười cùng ngu ngốc. Nhưng không thể phủ nhận cảm giác được đồng cảm mà Ngược Ngọc mang đến, đối với ta ngày đó mà nói thật sự rất trọng yếu.
Dần dần, số lần ta đến chỗ của Nhược Ngọc càng ngày càng nhiều. Ta bắt đầu học cách lắng nghe nàng kể chuyện, ăn thức ăn nàng chuẩn bị cho ta. Ngoài việc không chịu tháo xuống xa lạp che đi màu mắt của ta, ta thậm chí còn mua cho nàng một tiểu viện, để cho người không nơi nương tựa như nàng có thể thật sự yên ổn. Bởi vì không muốn một mình đối diện ánh trăng lạnh như băng, đôi khi ta cũng sẽ qua đêm ở chỗ của nàng. Ta chưa từng yêu cầu nàng làm gì cho ta, nhưng nàng lại luôn lo lắng ôn thỏa mọi thức cho ta. Điều này làm cho ta mơ hồ sinh ra cảm giác gia đình từ nàng.
Thanh Y lâu tự nhiên là người đầu tiên biết đến sự tồn tại của Nhược Ngọc. Nhưng Lăng Tự cũng không có ngăn cản ta, chỉ chân thành quan tâm nói với ta, ngàn vạn lần đừng để cho nàng nhìn thấy đôi kim đồng thuộc về yêu yêu ma diệt thế; ngàn vạn lần đừng cho nàng quá nhiều cảm tình. Bởi vì cho dù ta có thể sống sót làm Lăng nô, cũng không có quyền lực tự chi phối sinh mạng chỉ chính mình. Lăng nô là vì Thanh Y lâu chủ mà tồn tại, ngoại trừ việc này, gì cũng không phải!
Thật lâu về sau ta mới biết, Nhược Ngọc có thể ở lại bên cạnh ta kỳ thật cũng là nhờ sắp xếp của Lăng Không. Có lẽ nguyên do là vì Thanh Y lâu chủ một đời này đời này còn chưa biết ở nơi nào, Lăng Không không muốn ta bị giam cầm quá sớm, mới để cho ta chút không gian tự chủ cuộc sống.
Mỗi một người đều nghĩ Nhược Ngọc là nữ nhân của ta, nhưng kỳ thật không phải. Ít nhất trước một đêm mọi thứ biến đổi ở năm ta mười sáu tuổi thì cũng không hoàn toàn phải....
Đêm hôm đó, Nhược Ngọc uống rất nhiều rượu, cũng nói rất nhiều chuyện. Nàng nói ngày đó là sinh thần của nàng; nàng nói nàng lại gặp được nam nhân muốn thú nàng nhưng lại bán nàng vào kỹ viện. Nàng hỏi ta vì sao ngoại trừ lần đầu cứu nàng ở bên ngoài, thì luôn không chịu để cho nàng nhìn thấy mặt ta? Nàng nói nàng hy vọng ta là nam nhân đầu tiên của nàng đến mức nào.... Cuối cùng, trong hương thơm mềm mại gắt gao quấn quanh, ta chỉ nhớ rõ nàng hỏi ta có nguyện ý thú nàng không....
Có lẽ là bỗng nhiên không biết nên đối mặt với nữ nhân ngủ say bên cạnh thế nào, ngày hôm sau trời còn chưa sáng, ta đã đứng dậy rời đi. Trước khi đi ta cũng không đánh thức nàng, chỉ quyết định làm một việc ta đã sớm muốn làm nhưng vẫn không hạ được quyết tâm. Ta muốn đi giết gia hỏa suýt nữa đã hại chết Nhược Ngọc kia!
Gia hỏa kia gọi là Trịnh Phong. Tuy vẻ ngoài đoan chính, kỳ thật chỉ là bất tài biết chút võ học. Thái độ làm người lại bỉ ổi lạnh bạc, kẻ khác cười chê. Không phải vì hắn có một lão tử (cha) làm quan, chỉ sợ đã sớm bị người ta làm thịt. Lão tử của hắn, Trịnh Thuận Đức, vốn là một đạo tặc, võ công cao cường, làm việc luôn tâm ngoan thủ lạt. Sau lại vì nhi tử độc nhất, Trịnh Phong, này mà rửa tay gác kiếm, âm thầm mua chuộc quan phủ, làm một quan địa phương ở phủ Vĩnh Lâm, Vu Thành. Sở dị Nhược Ngọc bị ném đến sau con hẻm cũng là vì Trịnh Thuận Đức này lo lắng nàng sẽ lan truyền những chuyện Trịnh Phong đã làm ra ngoài, một là không làm, nếu đã làm phải làm đến cùng, sai người dùng tiền chuộc Nhược Ngọc ra khỏi Hồng Thường uyển, giết chết cho xong chuyện. Nguyên nhân duy nhất làm cho Nhược Ngọc có thể may mắn thoát khỏi ngộ nạn là vì người phụ trách việc này cho dù có sắc dục huân tâm cũng không dám làm bậy tùy tiện giết người. Đương nhiên, gia hỏa không thể xuống tay dứt khoát kia cũng không thể sống đến lúc ta động thủ, Trịnh Thuận Đức ra tay xử lý người hắn cho là đáng chết có thể sớm hơn so với ta.
Một trong những nguyên nhân ta vẫn không hạ được quyết tâm động đến phụ tử hai người này là Trịnh Thuận Đức chiêu mộ không ít hảo thủ thay hắn bảo hộ hài tử chỉ biết gây chuyện thị phi của mình. Bản thân hắn cũng là một cao thủ có tiếng trên đường, với võ công của ta, không chắc có thể chiếm được lợi thể ở trên tay hắn. Nhưng nguyên nhân quan trọng nhất là Trịnh Thuận Đức có liên hệ cùng Thành Y lâu. Khi ta điều tra hắn đã phát hiện, một phần lớn sản nghiệp trong lâu là thông qua hắn liên hệ với quan phủ. Đối với Thanh Y lâu màu nói, Trịnh Thuận Đức là người cực kỳ hữu dụng. Nếu ta ra tay đối phó hắn, người của Thanh Y lâu nhất định sẽ phản đối. Nhưng Nhược Ngọc khóc lóc đêm qua rốt cuộc làm cho ta hạ quyết tâm phải mai táng quá khứ thương tâm của nàng cùng với phụ tử Trịnh gia.
Cho dù ta vô ý hay cố ý, Trịnh Thuận Đức vẫn không phải người dễ giết. Đến khi ta bỏ lại truy binh, trở lại chỗ của Nhược Ngọc, dòng tinh điềm vẫn luôn cưỡng chế ở yết hầu rốt cuộc phun ra. tiếng kinh hô của Nhược Ngọc thoáng truyền vào tai.
"....Ta.... Không có việc gì....." Ta mỉm cười, trước mắt tối sầm, người đã suy sụp ngã xuống đất.
Thương thế nghiêm trọng nhất kỳ thật là một chưởng kia của Trịnh Thuận Đức trước khi chết. Chấn động ở nội phủ làm cho ta hôn mê không biết bao lâu, thẳng đến khi cảm giác được chiếc khăn vãi ẩm ướt lành lạnh nhẹ nhàng đắp lên trán, ta mới dần dần tỉnh táo lại.
"....Ta không sao." Gắng gượng nắm lấy bàn tay Nhược Ngọc đang chà lau trước ngực ta, ta chậm rãi mở mắt.
"A!...." Tiếng kinh hô của Nhược Ngọc làm ta giật mình. Ta mờ mịt nhìn vẻ mặt kinh hãi của Nhược Ngọc đang dùng sức giãy khỏi bàn tay của ta, cả người ngã ngồi trên mặt đất.
"Làm sao vậy?" Ta cắn răng ngồi dậy, thân thủ muốn đỡ nàng.
"Mắt của ngươi.... Mắt của ngươi.... Yêu (ma)...."
Cánh tay vươn ra nháy mắt cứng đờ. Lúc này mới ý thức được sa lạp ta luôn đội trên đầu khi hôn mê đã được Nhược Ngọc tháo xuống.
"Đúng vậy, đôi mắt của ta quả thật màu vàng, nhưng chuyện này cũng không đại biểu cái gì, ta vẫn là ta a." Ta ôn nhu nói, thanh âm bất tri bất giác thế nhưng mang theo một chút cầu xin.
Sắc mặt Nhược Ngọc thay đổi mấy lần, cuối cùng mỉm cười đứng dậy, nói: "Nhược Ngọc biết. Tiểu Thiên vẫn là Tiểu Thiên."
"Đúng vậy! Nhược Ngọc vẫn là Nhược Ngọc, Tiểu Thiên vẫn là Tiểu Thiên!" Mặc dù nụ cười của nàng nhìn thập phần cứng ngắc, mặc dù hai tay của nàng rõ ràng đang run lên, ta vẫn vui vẻ mỉm cười nhìn nàng như trước, cười đến mức dùng hết khí lực toàn thân.
"Ta.... Ta đi lấy điểm tâm cho ngươi...." Nhược Ngọc thì thầm, xoay người đi ra ngoài.
"Từ từ...." Ta gọi nàng. Thân thể của nàng hình như đột nhiên dừng lại, cả người bắt đầu kịch liệt run rẩy, tựa như một cây bạch hải đường sắp ngã trong cơn mưa. Lòng nhịn không được buồn đau. Chết tiệt! Cơn đau này nhất định là một chưởng mà Trịnh Thuần Đức đánh tới....
"Ngươi đừng...." Do dự một chút, ta thật sự không muốn nói ra từ đáng sợ kia. "....Ta phải đi rồi. Nếu ngươi không muốn gặp lại ta, sau này ta sẽ không đến nữa. Ngươi.... Yên tâm!"
Cắn răng chống đỡ thân thể tàn tạ của mình, ta từng bước đi ra ngoài. Ta bước đi rất chậm, không chỉ vì thương thể chưa khỏi trên người, nhiều hơn chính là vì hy vọng có thể nghe Nhược Ngọc giữ lại. Sợ nhất chính là một câu 'đi thong thả'....
Nhưng ta cũng không nghe thấy gì! Khoảnh khắc ta bước ra cửa viện, tiếng thở dài truyền vào tai nghe giống như là trút được gánh nặng.
Ta quả nhiên là một kẻ ngốc!
Nụ cười tự giễu từng chút từng chút nở ra, mắt nhìn lên không trung, trong hốc mắt khô khốc chuyển động. Dương quan xuyên qua giữa đám mây rắc xuống một mảnh kim quang, tựa như đôi mắt bị người phỉ nhổ của ta. Chợt nhớ đến ta còn chưa hoàn thành huấn luyện của ngày hôm nay, vẫn nên nhanh chóng về thôi. Cũng không biết sau khi tự ý giết chế Trịnh Thuần Đức, ta còn có tư cách tiếp tục huấn luyện hay không?
Bất quá, thời tiết hôm nay thật sự rất tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top