Chương 76 (Thượng)

Trấn an cảm xúc của Ly Phi kỳ thật là việc rất đơn giản, bởi vì hắn đã học được cách nhẫn nại từ rất lâu.

Sau khi hiểu rõ đại khái tình trạng trước mắt, ta trầm ngâm nói: “Ba người này không chịu hứa hẹn với ngươi nhưng vẫn tiếp tục thể hiện ý tốt, rốt cuộc là vì cái gì? Ngươi còn thứ gì mà bọn họ vẫn chưa nắm được trong tay sao?”

Ly Phi nhẹ nhàng hừ một tiếng, trong thanh âm lạnh như băng là tuỳ ý mỉa mai. “Chẳng qua nhi nữ của bọn họ đều là người có thể chọn làm thái tử phi thôi.”

“Vương hậu của Chu Tước quốc khác với ba nước còn lại. Cho dù là nữ tử vẫn có thể tham chính, hơn nữa còn có quyền lực rất lớn. Nếu không nữ nhân họ Khúc kia muốn nắm giữ triều chính căn bản là người si nói mộng. Hiện giờ có ví dụ của bà ta ở phía trước, chỉ cần ta còn chưa chết, một thái tử không có thực quyền như ta có gì để người khác thương nhớ.” Ly Phi lạnh lùng giải thích. Đột nhiên nghĩ đến việc gì, vội ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt tựa tiếu phi tiếu (như cười như không) của ta.

“Linh.” Ly Phi cư nhiên nở nụ cười. Nụ cười kia giống như là một cái lông chim trắng như tuyết không ngừng gảy lên trên đầu quả tim, vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng vô cùng quyến rũ.

“Ân?” Ta khẽ ngâm. Cánh tay đặt trên chân trái miễn cưỡng nâng lên cằm, trong đôi mắt híp lại là hứng thú không thể che giấu.

“Cảm nhận được trong phòng này có chút thanh lãnh không?”

“Ta nghĩ cận thị của ngươi đều biết thức thời.” Ta lạnh nhạt nói. Ở trong có người hay không ta biết rất rõ, nhưng nếu Ly Phi trước đó gặp mặt Tề Kiến Nghiệp, sai người lui xuống cũng là đương nhiên.

“Không phải là cận thị biết thức thời, mà là ta căn bản không có cận thị!” Nụ cười của Ly Phi tăng thêm vài phần thê lương.

“Ta từng nói với ngươi, ngoại trừ ngươi, bất luận nhiệt độ cơ thể của người nào khác đều làm cho ta buồn nôn. Mà chỗ tốt nhất khi trở lại Chu Tước chính là ta có thể tận lực tránh đụng chạm của người khác.”

“Cho nên?” Ta nghĩ ta đã hiểu ý của hắn. Không hiểu sao trong lòng lại sinh ra vài phần chua sót.

Ly Phi thoáng ngẩng đầu, cao ngạo nói: “Thái tử phi thì thế nào? Ngươi nghĩ ta sẽ để nàng có cơ hội chạm vào ta sao?”

Lẳng lặng nhìn hắn một lát, bên trong đôi mắt đỏ thẫm kia đang nhen nhóm một ngọn lửa mà ta hiểu, cũng không muốn hiểu. Tuy rằng không hiểu, nhưng ngọn lửa này lại chói mắt đến mức làm cho ta muốn cất giữ nó.

“Ta đã hiểu.” Ta thản nhiên cười nói, “Nhưng ta và ngươi đều biết rõ người nhìn chằm chằm vào vị trí này không thể dùng. Một việc làm không tốt nàng hoặc đại diện thế lực của nàng ngược lại sẽ nuốt chửng ngươi. Huống hồ vị trí thái tử phi chỉ có một, hai người không được chọn có tạo nên phiền toái hay không cũng chưa biết.”

“Ta biết.” Ly Phi khẽ thở dài, “Cho nên lúc Tề Kiến Nghiệp tới gặp ta mục đích muốn biết ta sẽ lập ai làm thái tử phi, ta mới sầu não như vậy.”

“Tề Kiến Nghiệp cũng có nhi nữ muốn gả cho ngươi sao?” Ta kinh ngạc.

Ly Phi cười lạnh nói: “Hiện tại hắn sinh cũng không còn kịp rồi. Ta nghĩ hơn phân nửa là thay Khúc gia đến xem thực hư đi.”

“Có lẽ không tệ như ngươi nghĩ.” Ta trầm ngâm. Theo như ta biết, Khúc Uyển Anh khắp nơi tăng cường quân bị, người được lợi nhất là chất nhi chấn bắc tướng quân Khúc Trường Hưng của bà ta. Tuy Tề Kiến Nghiệp có uy tín lớn trong quân đội, tình cảnh lúc này cũng có chút không ổn. Cho nên không loại trừ khả năng hắn muốn tìm một trang gia (nhà cái) đáng giá hơn để đặt cược.

“Linh, “ Ly Phi nhìn chằm chằm hoa văn trên cột giường, thì thầm, “Lần này ngươi đến…. Ở lại bao lâu?”

“Ta nghĩ sẽ không lâu lắm đi.” Ta có chút xuất thần mở miệng, “Ta chỉ muốn chính mắt xác nhận thương thế của ngươi, thuận tiện hỏi ngươi một lần cuối: ngươi có thật sự muốn làm Chu Tước vương không?”

Biểu hiện nghiêm nghị làm cho Ly Phi ý thức được sự nghiêm túc của ta, vì vậy hắn suy ngẫm một lát rồi mới trả lời: “Ta không biết! Từ khi ta có kí ức đã được giáo dục nhất định phải trở thành Chu Tước vương. Mà ta cũng vì thế trả giá rất nhiều. Cho dù nó không phải ý nguyện chân thật của ta thì đến hôm nay cũng không phân rõ nữa. Ta biết ta phải trở thành Chu Tước vương! Giống như ta quyết sẽ không tha cho Khúc Uyển Anh. Cho nên Linh, ngươi ngàn vạn lần đừng hỏi ta lần nữa. Ta sợ kiên trì của ta, nhẫn nại của ta, việc không từ thủ đoạn của ta đến cuối cùng lại trở thành khô còn giá trị. Nếu thật sự thành như vậy, ta nghĩ ta sẽ…. Ta sẽ….”

“Cho dù sẽ làm cho quốc gia này lâm vào hỗn loạn sao? Ngươi biết là cừu hận của ngươi, ta có thể giúp ngươi báo.” Ta ôn như nói.

“Ngươi không cảm thấy triều đình và dân chúng ở đây đều tản ra mùi hôi thối sao? Quốc gia này đã sớm rối loạn. Về phần báo thù, ta thích tự mình động thủ.” Giọng điệu mỉa mai và ngoan lệ lạnh như băng của Ly Phi giấu sau nụ cười xinh đẹp quyến rũ, giống như yêu thú hấp thu máu tươi của nhân loại mà sống, làm cho ta không giấu được linh hồn tàn nhẫn trong cơ thể đang cộng minh (cùng suy nghĩ) cùng hắn.

“Được, vậy chúng ta cùng ngoạn trò chơi dơ bẩn này đi!” Ta thích ý cười nhẹ, không còn do dự.

Khi trở lại nơi dừng chân, Hạo Thiên đã quay lại chờ đợi. Hắn khó có khi nhiệt tình vừa thấy ta liền lập tức sai người lui xuống, kéo ta vào nội thất.

“Làm sao? không chờ nổi sao?” Ta cố ý phun khí bên gáy hắn, cười thập phần tà ác. Đáp lại ta là khuôn mặt bỗng nhiên phiếm hồng và một quyền đánh về hướng cằm ta. Ta lật tay, nhanh chóng chế trụ uyển mạch (mạch trên cổ tay) của hắn, dễ dàng chặn lại một quyền tràn đầy xấu hổ phẫn nộ mà không cần dùng chút nội lực. Bởi vì ở giờ phút này biểu hiện của Hạo Thiên thật sự rất đẹp, ta không khỏi rất không biết sống chết hạ xuống một chuỗi nụ hôn trên tay hắn.

“Linh!” Hạo Thiên không thoát được, cuối cùng giận dữ khẽ gọi. Lúc này ta mới cười, buông tay ra. Có lẽ là sự quấy phá hung tàng đã ăn sâu vào xương tủy từ khi còn làm ảnh, đến bây giờ, mỗi lần trước khi ngoạn một trận lớn ta đều ít nhiều có chút hưng phấn. Chỉ là tất cả các phương thức điều chỉnh trong quá khứ đều bị Diệp Lẫm oán giận nói không có nhân đạo. Bây giờ so ra có vẻ như trêu chọc Hạo Thiên vẫn làm cho tinh thần và thể xác ta cảm thấy vui sướng hơn.

“Có chuyện gì phải nói với ta sao?” Ta mỉm cười. Màu đỏ trên mặt Hạo Thiên vẫn chưa lui, tuy rằng ta biết hơn phân nửa là do sinh khí, nhưng vẫn là cảnh đẹp ý vui.

“Báo cáo từ Bạch Hổ! Ngươi muốn nghe hay không?” Hạo Thiên níu lấy vạt áo của ta.

“Nghe!” Ta giơ lên hai tay, mặc hắn kéo ta tới bên cạnh bàn ngồi xuống. Nói đến chính sự, tâm tình ta liền rất nhanh bình tĩnh không gợn sóng.

Thanh âm giống như một thác nước nhỏ giữa núi chạm vào cổ cầm, vẫn thanh nhuận dễ nghe như trước. Nhất là ở thời điểm ta được nghe tin tức tốt.

“.... Tam hoàng tử Tanh Hộc dẫn người tự xông vào cấm cung, có ý đồ mưu nghịch phạm thượng. Trưởng hoàng tử bị mất mạng ở đương trường, bản thân Bạch Hổ vương bị trọng thương. May mà tứ hoàng tử Tranh Vân đúng lúc đuổi tới, bắt được nghịch tặc. Vương hậu được ban một ly độc tửu (rượu độc), tất cả ngoại thích (thân thích nhà ngoại) liên quan đều bắt vào vào ngục. Bạch Hổ vương thương tiếc ái tử, tinh thần ủ rũ. Công thêm lần này thương thế chưa lành, do đó giao chính vụ của Bạch Hổ quốc cho tứ hoàng tử Tranh Vân xử lý. Tam hoàng tử Tranh Hộc hiện giam tại thiên lao, đợi ngày sau vấn trảm.”

“Thế lực trong triều đình của Bạch Hổ quốc cơ bản đã được tăng cường, nếu không phải Chu Tước bên này như hổ rình mồi, ta nguyên bản định trực tiếp để cho Bạch Hổ vương giá hạc tây quy (chết).” Ta có chút tiếc nuối nói.

“Bất quá, ta nghe nói từ trước đến nay thiên lao của Bạch Hổ quốc có thần tiên phù hộ. Phạm nhân nhốt ở thiên lao đều sẽ bị tiên pháp ảnh hưởng, hiểu được chính mình nghiệp chướng nặng nề. Đương nhiên, ngẫu nhiên cũng sẽ có người chịu không nổi lương tâm tra tấn mà tự tìm giải thoát. Ngươi thử đoán Luyện Tranh Hộc có thể là một trong số đó không?” Ta thản nhiên cười, nói.

Bạch Hổ vương trong trò hay này là được sắm vai không phải là chuyện Luyện Tranh Long và Luyện Tranh Hộc có thể đoán trước được, bọn họ hiển nhiên không có đủ phòng bị, ta có thể hiểu được tâm tình của Luyện Tranh Hộc. Nhưng nếu đã muốn trần ai lạc định (làm chuyện không thể thay đổi), vẫn nên khiến vài người nhanh chóng ngậm miệng, miễn cho đêm dài lắm mộng!

“Vấn đề này ta sẽ truyền đạt cho Tĩnh Yến vương, tin tưởng hắn sẽ đoán được đúng ý.” Hạo Thiên không khỏi cười khẽ.

“Lần sau gọi tên hắn là được.” Ta lắc đầu cười, nói, “Ta không miễn cưỡng ngươi cùng hắn nhìn nhận, nhưng dùng danh hàm xưng hô thật có chút buồn cười.”

Hạo Thiên yên lặng một l, cuối cùng gật đầu nói: “Ta đã hiểu. Còn có một việc ta không biết có nên nói hay không?”

“Có nên nói hay không, ngươi tự mình đã sớm có cân nhắc, sao lại hỏi ta? Giữa ta và ngươi không cần những thứ này.” Ta vẫn cười như trước, nhưng thần sắc đã bắt đầu nghiêm túc.

“Được!” Hạo Thiên nghiêm nghị đáp, “Huyền Vũ vương Lưu Dạ sau khi nhận được thư tín của ngươi liền lập tức triệu tập ba vạn binh mã đến hạp cốc Khách Đặc đóng quân. Tin tức này hiện tại hẳn là đã rơi vào tai thái hậu Chu Tước.”

“Đây là chuyện tốt, sao lại không thể nói?” Ta nhướng mày. Ta vốn là muốn mượn việc binh mã của Huyền Vũ đóng quân ở biên cảnh dời đi tầm mắt của thái hậu của Chu Tước quốc, khiến cho bà ta trước khi cẩn thận thăm dò phía Lưu Dạ, không dám dễ dàng động binh với Bạch Hổ. Dù sao bà ta cũng không nguyện ý đánh một trận lại để cho người khác ngư ông đắc lợi.

“Thế nhưng Huyền Vũ vương thật sự chuẩn bị một xây một toà nhiếp chính vương phủ ở hạp cốc Khách Đặc. Hiện tại đã phá thổ động công (bắt đầu xây dựng), ngay cả nền nhà cũng đã xây rồi!”

“Cái gì?” Ta không khỏi giật mình.

Vị trí của hạp cốc Khách Đặc nằm ở ranh giới tứ quốc, không chỉ có địa hình nguy hiểm, mà còn là chiến trường của quân đội. Xây một toà phủ tại nơi người người nhìn đỏ mắt cũng không ai dám nuốt lấy, căn bản là lão thọ tinh thắt cổ, chán sống. Kỳ thật nếu không dùng chiêu bài của Huyền Vũ nhiếp chính vương phủ, ta ở lại nơi đó cũng không phải không được. Thuộc hạ của ta, Tử Thần và tám ám bộ của Thanh Y lâu, không có một người ăn chay (ý chỉ hiền lành). Hơn nữa ngoại trừ Chu Tước quốc, sẽ không còn một quốc gia nào có lá gan đụng đến ta. Vấn đề là toan tính của ta, Dạ hắn cũng không biết. Ít nhất là không toàn biết. Dưới tình huống như vậy, áp lực hắn phải gặp khi làm vậy có thể tưởng tượng được. Xử lý không tốt còn có thể để người lấy làm đầu câu chuyện, trở thành thời cơ biệt quốc xâm lược. Hắn rốt cuộc đang làm cái gì? Hoặc nên nói Hàn Khởi rốt cuộc đang là cái gì? Nếu không thể khuyên răn khi quân vương làm chuyện ngu ngốc, chức tể tướng của hắn có ích lợi gì?

“Hắn kêu người nhân tiện nhắn lại. Nói rằng: Không quan tâm ngươi có thật sự muốn hay không, chỉ cần ngươi nói ra hắn liền sẽ nhất định nghĩ biện pháp làm được cho ngươi.” Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào mắt ta gằn từng chữ nói.

“Mẹ nó, Không phải quá lâu rồi sao? Ngoạn tâm (ý muốn chơi đùa) của Lưu Dạ cũng thật lớn.” Ta cất tiếng cười lớn, một loạt cảm giác vớ vẩn cực kì từ trong lòng dân lên. Chi cần nói ra liền sẽ làm được cho ta sao? Như vậy, nếu ta muốn ngươi đem chính mình cho ta, Dạ ngươi cũng sẽ đáp ứng sao? Thật buồn cười, nếu là như vậy, năm đó ta cần gì phải rời đi!

“Trò giả vờ không quan tâm thật sự ngoạn vui đến vậy sao?” Hạo Thiên ném ra một câu không mặn không nhạt, tiếng cười của ta đồng thời ngừng lại.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top