Chương 70 (Thượng)
Ta một tay nâng thân thể người nọ, thẳng tắp kéo đến chỗ u tối trong hang động.
“Ngươi đem quần áo của hắn cởi ra, rồi mặc vào trên người. Cứ như thế người vào động càng nhiều, thừa dịp ta cùng bọn họ giao thủ, ngươi nhân cơ hội lập tức hòa nhập với đám người rời đi.” Ta nhìn cũng không nhìn liền đưa người đã chết cho Ly Phi, nhanh chong thấp giọng nói.
Chủ ý cũng không phải ý gì hay. nhưng chữa ngựa chết thành ngựa sống, chỉ cần hắn đủ thông minh, không khó có cơ hội thoát thân.
“Phát hiện cái gì sao?” Âm thanh cứng ngắc mà quen thuộc từ ngoài động vang lên, tâm trí ta không khỏi căn thẳng. Tên tiểu tử bắn tên tốt đến mức khiến ta pha nghiến răng còn chưa chết sao? Muốn đánh lén hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng. Ta tận lực thu liễm hơi thở, đem bản thân dung nhập vào giữa hoàn cảnh tứ phía. Chính là đau đớn trên người kéo đến dần dần bao phủ tất cả giác quan làm cho ta có chút lực bất tòng tâm.
“Đại nhân.” Âm thanh vụn vặt từ bên ngoài hang động vang lên. “Ở đây hình như có một cái sơn động.”
“Đúng không? Tất cả đừng di chuyển, để ta vào xem.” Vừa nói chuyện vừa đẩy ra dây leo trước cửa động, trong đôi mắt lấp lánh ánh lửa nhấp nháy trong bóng đêm dày đặc.
Xem ra lần này sẽ hiền phức lớn. Ta cười cười tự giễu.
Người này thế mà cẩn thận đến không để người vào động tra soát, sẽ không định dùng biện pháp ngu ngốc nhưng hữu hiệu nhất như đốt lửa hun khói đối phó ta đi? Ta vừa không là dế cũng không phải là chuột. Nếu hắn thật sự có loại chủ ý này, không còn cách nào khác cũng chỉ có thể lao ra. Chủy thủ nắm trong tay bị nhiệt độ cơ thể của ta làm ấm nóng, giống như một phần được nối thêm vào tứ chi. Sát niệm càng ngày càng lớn bởi vì bị lý trí trói buộc mà ở giữa ngực bụng ta tả xung hữu đột, xung đột đến làm cho ta cảm thấy chút hưng phấn trong đau đớn. Nhưng một câu tiếp theo của người nọ lại như một chậu nước lạnh đổ lên khối sắt được nung đỏ, tràn ngập sương mù khiến cho người nghi hoặc.
“Mẹ nó! Khe đá như vậy cũng gọi là hang động sao? Hang thỏ còn to hơn thế này! Có thể giấu được người? Tất cả các ngươi vây quanh nơi này làm gì? Muốn lười biếng sao? Cút ngay cho ta, mau chóng tiếp tục tìm kiếm!”
“Đại nhân, chỉ là tiểu tử Đức Phẩm kia vừa tiến….”
“Ta nói cút, không nghe thấy sao?” Thanh âm cứng nhắc nháy mắt âm trầm.
“.... Dạ….”
Không bao lâu, trong và ngoài động là một mảnh yên lặng. Ta ở trong động suýt nữa ngay cả cằm cũng rơi xuống. Một người nói dối không chớp mắt không khó, khó hiểu chính là nguyện ý vì địch nhân mà nói dối. Người này rốt cuộc là muốn đánh chủ ý gì?
Cầm cương đao trong tay dựa vào Ly Phi cũng đang có vẻ mặt mờ mịt. Ta làm cái thủ thể bảo hắn nên phòng bị, hắn gật đầu, đem chuỷ thủ ta đã giao cho hắn nhét lại vào trong tay ta.
“Kể lần này, nếu ta giúp hai người các ngươi trở về. Ngươi định cảm tạ ta như thế nào đây, Lăng đại nhân?” Mất đi ngữ khí cứng nhắc, đồng thời thanh âm đột nhiên trở nên dễ nghe phát ra, giống như là đã từng nghe qua ở nơi nào.
“Ôi? Không định để ý đến ta sao? Phụ lòng ta nhìn thấy đại nhân ngươi còn sống mà cao hứng một hồi.” Tiếng cười khẽ ngoài động hàm chứa một tia đùa cợt.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Ta trầm giọng hỏi. Nếu không thể đánh lừa, lại phản kháng cũng không có ý nghĩa. Huống chi chỉ nhìn trước mắt, địch ý của người này với ta chưa rõ ràng.
“Là một tiểu nhân vật nhỏ bé đến không đáng kể mà thôi.” Tiếng cười khẽ lại vang lên. Người nọ cứ thế đi vào trong động, không chút phản kháng mặc ta áp chế ở trên vách động.
“Tự mình tháo mặt nạ xuống!” Chủy thủ nhẹ nhàng áp sát bên gáy hắn, ta thấp giọng nói: “Ngươi biết rằng tay ngu bị thương thường không được ổn định, nếu không cẩn thận cắt trúng ngươi thật không đáng trách.”
“Vì sao đến hoàn cảnh này, Phi nhi vẫn không thể nhìn thấy bộ dáng tuyệt vọng suy sụp của đại nhân?” Trong tiếng thở dài, người nọ nâng tay đem mặt nạ kéo xuống. Dưới mặt nạ hé ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần mang theo ý cười, cũng không hoàn toàn đúng là lễ vật Tần Tá đã tặng ta.
“Chỉ cần cho ta đủ lợi ích, ta không ngại biểu diễn cho ngươi xem.” Ta lui từng bước về sau, buông hắn ra.
“Không nghĩ tới người của Hàn Khởi thế nhưng không trông coi được ngươi, bản lĩnh của ngươi của ngươi cũng không nhỏ.” Ta mang theo một chút thưởng thức nói.
“Đừng nói như vậy.” Phỉ nhi hoạt động thân thể một chút, nhu thanh nói: “Nếu chỉ theo mệnh lệnh còn lại của Tần gia, tùy theo đại nhân quyết định, ta cùng Thuý nhi cũng chỉ là món ngoạn ý (đồ chơi) phục vụ đại nhân. Đại nhân ngoạn (chơi đùa) cao hứng hiển nhiên là phúc phận của bọn ta, nếu muốn bọn ta chết, cũng chỉ cần sức mạnh lời nói. Tần gia tuyệt sẽ không vì món ngoạn ý không được việc mà đau lòng. Chắn chắc điểm này đại nhân so với bọn ta càng rõ ràng. Phỉ nhi biết đại nhân ngay từ đầu đã không tin tưởng bọn ta, cũng đoán ra được chuyện đại nhân làm có bao nhiêu quan trọng. Dưới tình huống như vậy, vì sao để cho bọn ta sống bình yên lâu như vậy? Thậm chí thời điểm rời đi, còn phiền phức quan tâm an bài một đường sống cho món ngoạn ý như bọn ta? Nếu nói là bọn ta hầu hạ rất tốt cũng được, nhưng đại nhân trừ bỏ ngẫu nhiên cùng Thúy nhi trò chuyện vài câu, chưa từng chạm vào bọn ta. Phỉ nhi thật sự có chút không hiểu?”
Ta lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì. Thực ra cũng không phải là ca ngợi gì. Thế nào cũng không thể nói cho hắn chủ ý lưu lại bọn họ là của Nguyên Tây, đổi thành là ta hơn phân nửa không có lòng tốt như vậy. Về phần “trò chuyện”...., mọi người đều là người thông minh, không cần phải chọn từ hoàn chỉnh để giải thích . Thuý nhi nhìn không trầm ổn như Phỉ nhỉ, cơ hội cùng nàng nói chuyện tự nhiên nhiều hơn. Bất quá bây giờ xem ra, ngược lại ta đã phán đoán sai.
Thấy ta không đáp, Phỉ nhi giống như không thèm để ý nhún vai nói: “Đại nhân không muốn nói thì thôi vậy, lý do cũng không quan trọng. Dù sao ngày trước ta cố ý để các ngươi chạy trốn coi như là còn một phần tình của ngươi. Một lần vừa rồi là chấm dứt ân tình.”
“Như vậy là không còn giúp ta sao? Ta nghĩ ngươi ít nhất sẽ giúp bọn ta từ nơi này thoát thân.” Ta thản nhiên cười nói. Cơ hội đối với ta mà nói vĩnh viễn không đủ, huống chi hắn nếu không có ý định giúp ta cũng sẽ không mạo hiểm có thể bị ta giết mà đứng ở trước mặt ta vô nghĩa.
“Cũng không phải là không được.” Phỉ nhi cười mị nháy mắt, nói: “Chỉ là Phỉ nhi vì đại nhân hết sức tận tâm, đại nhân sẽ không có cái gì thưởng cho Phỉ nhi sao?”
“Ngươi muốn cái gì?” Mở miệng lại là Ly Phi vẫn luôn trầm mặc, “Tiền tài hay quyền vị? Ta đều có thể cho ngươi.”
Phỉ nhi đột nhiên cười, trong ánh mắt kinh ngạc của ta và Ly Phi vươn hai tay ôn nhu hướng đến ta ôm lấy. Ta theo bản năng tránh né kéo hai tay Phỉ nhi đến sau lưng hắn, nhưng thân thể mềm dẻo cũng không hề có ý phản kháng như cũ cuối cùng dán vào ngực của ta.
“Nếu ta muốn lòng của ngươi thì sao?
Nghi vấn của ta chưa nói ra, những lời đột ngột của Phỉ nhi đã chặn lại. Sau một lát trầm ngâm, ta không khỏi cười khổ nói: “Đổi thành một thứ gì đó mà ta có được không?”
Phỉ nhi nghe vậy cũng sửng sốt, vô tình cố ý nhìn Ly Phi liếc mắt một cái, ôn nhu nói: “Phỉ nhi cùng Thuý nhi đều là người hiểu biết nhiều, sẽ không cho đại nhân thêm phiền toái. Tiễn kỹ (kỹ thuật bắn cung) của Phỉ nhi đại nhân cũng thấy qua, Thuý nhi chuyên tấn công thu thập tình báo, cũng phải có chút tác dụng với đại nhân. Huống chi thân thể của ta và muội muội từ nhỏ đã dưới nghiêm khắc huấn luyện đã dùng dược vật đặc biệt dạy dỗ mà thành. Chẳng những thân miên cốt nhuyễn (thân mềm xương dẻo), phu hoạt thể mẫn (da nhẵn mẫn cảm), kỹ thuật trên một số phương diện cũng hơn xa người bình thường. Đại nhân thật sự không động tâm sao?” Nói xong thân thể nâng lên, hé ra môi mềm mại tự nhiên che lên.
Sau bất ngờ không kịp phòng bị, ta vừa vặn bị hôn. Tình tự yên lặng thế nhưng bị lời lẽ linh hoạt của hắn câu ra một tia lửa nóng, điều này làm cho ta ít nhiều có chút xấu hổ.
“Phỉ nhi!” Ta bất đắc dĩ than nhẹ, lòng bàn tay siết chặt cánh tay hắn, làm cho Phỉ nhỉ nhè nhẹ bật ra tiếng rên ngắn nhỏ. “Nói rõ mục đích của ngươi, ta còn chưa ngu ngốc đến mức tin ngươi thật sự coi trọng ta.”
“Ta và Thuý nhi đều là tử sĩ Tần gia huấn luyện. Tùy thời đều có thể vì một nhiệm vụ nào đó hy sinh.” Phỉ nhi im lặng một lát, cúi đầu, thanh âm mang theo một chút đùa cợt.
“Kỳ thật ta có chết cũng không sao, nhưng ta không muốn để cho Thuý nhi chết. Nàng là thân nhân duy nhất của ta, cũng là một nửa linh hồn khác của ta. Cho lên cho dù là làm nô hay tì cũng tốt, thỉnh cầu đại nhân nghĩ biện pháp cứu nàng từ trong tay Tần gia. So với Tần gia coi tánh mạng của bọn ta như cỏ và cho dù có thể trở về nước cũng không chắc chắn khả năng sẽ giữ lại thái tử của bản thân mình, Thuý nhi nếu có thể theo ngươi, nếu thật sự chỉ làm một món ngoạn ý hẳn cũng có thể bình an sống qua một đời? Về phần Phỉ nhi, cũng có thể mang theo, ngại phiền phức bỏ lại cũng không sao. Phỉ nhi không một câu oán hận.”
“Ngươi thật sự tin rằng sau khi ta bình an thoát thân, còn có thể trở về mang bọn ngươi đi sao?” Ta thành thật hỏi. Đáp ứng hắn là chắc chắn, vấn đề là ta làm sao làm người nhìn mọi việc rõ ràng như hắn hài lòng.
“Tin! Đương nhiên tin! Ta ngoài tin tưởng còn có thể như thế nào? Dĩ vãng ta và Thuý nhi là thị nhân tốt nhất trên tay Tần gia. Bởi vì đầu cơ kiếm lợi cho nên Tần gia cũng không cho ai khác đụng vào. Bây giờ bọn ta đã bị bỏ đi một lần, kế tiếp…. Hừ!” Phỉ nhi hừ lạnh thành tiếng, trong ánh mắt lại toát ra một mạt bi ai.
“Phỉ nhi nhìn ra được đại nhân là người có thể chống lại được Tần gia. Đối người, Phỉ nhi không dám đàm phán yêu cầu. Chỉ hy vọng người thấy Phỉ nhi vì đại nhân tận tâm làm việc cũng coi như tình nghị tốt đẹp, đáp ứng mang theo Thuý nhi đi cùng người.”
“Ta đã hiểu.” Buông tay ra, ta trầm giọng nói: “Ta sẽ an bài nhân thủ dàn xếp đưa hai ngươi đưa đến Bạch Hổ. Nhưng trong một khoảng thời gian tiếp theo, nhất cử nhất động của các ngươi đều sẽ có người giám sát. Chờ đến thời điểm ta cho rằng hai ngươi có thể tín nhiệm, các ngươi có thể tự lựa chọn muốn làm việc cho ta hay không. Bất quá chuyện ngoạn vật đừng nói nữa, ta không có hứng thú dùng người làm ngoạn cụ.”
“Phỉ nhi tạ ơn đại nhân.” Nụ cười sáng lạn của Phi nhi sáng ngời đến có chút hư ảo. Giống như lữ nhân khát khô giữa sa mạc thường xuyên nhìn thấy ốc đảo ở chân trời. Biết rõ hết thảy chỉ có thể là ảo ảnh lại vẫn nguyện ý không ngừng trả giá, chỉ mong có thể nắm được hy vọng còn sót lại này.
“Thỉnh hai vị đợi ở trong này một lát. Phỉ nhi đi an bài một chút, nghĩ cách mang đại nhân rời đi.” Thấy ta gật đầu, Phỉ nhi lại đem mặt nạ lúc trước đội lên, tránh người ra khỏi sơn động.
“Hắc hắc, xem ra chúng ta bắt đầu đổi vận.” Vừa xoay đầu liền đón nhận ánh mắt cực kỳ cổ quái của Ly Phi. Ta đột nhiên cảm thấy nên nói gì đó.
“Uy!” Ly Phi thấp giọng gọi.
“Làm sao?”
“Kỹ thuật của hắn thật sự tốt lắm sao? Mắt phượng đỏ thẫm liếc lại đây.
“Ách!.... Cũng không tệ lắm.” Ta thành thật nói*.
* Nguyên văn là 實事求是 (thực sự cầu thị) Một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là "giải quyết dựa trên tình hình thực tế", "tìm kiếm bản chất vấn đề từ những thứ xác thực". (Wikipedia)
“Vưu vật như vậy đưa đến cửa, ngươi thật sự không chạm qua?” Ngữ khí hoài nghi.
“Kỳ quái sao?” Ta từ trước đến nay không để người khác tuỳ tiện ở gần mình.
“Ngươi không phải là không được chứ?” Ngữ khí càng thêm hoài nghi.
Ta nhất thời cảm thấy gân xanh trên đầu giống như chuột túi nhảy lên từng cái, lý trí từ kẽ răng đè ép ra ít nhiều có chút biến dạng.
“Ngươi muốn thử một lần sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top