Chương 70 (Hạ)
Thời điểm bầu trời đã sáng, Phỉ nhỉ cuối cùng mang về tin tức tốt. Đám nhân mã tìm kiếm đầu tiên đã bị tập kích ở Xích Hà Lĩnh, tổn thất lượng lớn nhân thủ. Nhân mã tìm kiếm trên núi đã nhận được mệnh lệnh, hiển nhiên xuống núi tiếp viện.
“Thật tốt quá!” Ly Phi nghe vậy không khỏi thần tình sắc mặt vui mừng. “Thừa dịp tầm mắt của bọn họ dời đi, chúng ta lập tức hướng bắc đến Lạc Ngọc Pha. Chỉ cần không có việc bất ngờ xảy ra, năm ngày sau liền có thể hội hợp cùng nhân mã của Xích gia.”
“Khoang đã!” Ta không có lạc quan như hắn. Dám can đảm ở Thanh Long quốc tập kích người của quân đội, không phải đầu óc có bệnh thì là có ý định tạo phản. Trong thời kỳ mẫn cảm, ai lại dấy lên trạng thái tinh thần này?
“Có biết cùng các ngươi giao thủ là người nào không?”
Phỉ nhi lắ lắc đầu, nói: “Chỉ biết đa số người của đối phương mỗi người thân thủ bất phàm. Đứng đầu là một người trời sinh hai mắt giống như yêu ma.”
“Yêu ma? Loại nào yêu ma?” Ly Phi kỳ quái hỏi. Trong lòng cũng không tự giác căng thẳng.
Phỉ nhi liếc mắt nhìn hắn, cười nói: “Là diệt thế chi yêu trong thiên dụ được quốc sư của Chu Tước quốc truyền chiếu thiên hạ, thái tử điện hạ sao lại không biết?”
“Mắt hoàng kim?!” Ly Phi thấp giọng hô.
“Đúng vậy! Đúng là một đôi mắt hoàng kim!” Phỉ nhi cười híp mắt nói
“Chẳng lẽ trên đời này có diệt…. Ngô!”
“Đừng dễ dàng đưa ra kết luận. Ta không thích nghe!” Ngón tay nhanh chóng chặn trước môi Ly Phi, ngăn lại lời nói tiếp theo của hắn. Ta thản nhiên cười nói: “Đổi kế hoạch một chút. Chúng ta đi vòng Xích Hà Lĩnh.”
“Ngươi điên rồi?” Ly Phi kinh ngạc nói: “Trốn tránh còn không kịp, ngươi cư nhiên còn muốn tìm đến.”
“Tin tưởng ta! Nếu thật sự là người kia đến đây, ngươi trốn thế nào cũng vô dụng. Trừ phi ta và ngươi mỗi người đi một hướng.” Ta có chút bất đắc dĩ cười khẽ. “Không tìm được ta, bọn họ chắc chắn sẽ đánh trống khua chiêng tìm kiếm khắp nơi. Nếu để cho nhân mã của Thanh Long quốc cắt đuôi bọn họ đuổi theo chúng ta, không bằng hiện tại liền lên ứng đón đi.”
“Đừng nói với ta diệt thế chi yêu cũng là kẻ thù của ngươi.” Sắc mặt Ly Phi có chút thay đổi.
“Không, hắn là vinh quang của ta!” Ta nói.
Kéo lấy Ly Phi rõ ràng ngây ra, ta cùng Phỉ nhi cẩn thận ra khỏi sơn động. Cho dù là muốn đi Xích Hà Lĩnh, bọn ta cũng không thể hợp cùng đoàn binh mã trước đó của Thanh Long quốc. Cùng Phỉ nhi thương lượng một chút, quyết định vượt núi, trực tiếp đi vòng đến phía sau Xích Hà Lĩnh. Như vậy yêu cầu rất cao đối với thể lực của bọn ta, rất nhiều nói cơ hồ đều không có đường. Nhưng tương đối an toàn hơn.
Ngay từ đầu hành trình, y phục của ta cũng chưa từng khô. Một đêm nghỉ ngơi giúp ta hồi phục không ít thể lực, miệng vết thương cũng có dấu hiệu khép lại. Nhưng rốt cuộc cũng không chịu được lượng vận động lớn như vậy. Băng vải giản dị dán sát vào cơ thể không ngừng ma sát xé rách huyết nhục, tư vị kia tự như nhét toàn bộ dây thần kinh trên toàn thân vào cối xay đá, trở thành sữa đậu nành xay. Mà hậu quả khi hoà lẫn cùng mồ hôi lạnh không ngừng trào ra chính là toàn thân huyết tinh cơ hồ có thể thu hút dã thú. May là Phỉ nhi mang đến không chỉ có tin tức tốt mà còn tiếp viện đầy đủ, hiện tại mới có thể giúp ta nhanh chóng bổ sung nước và dinh dưỡng. Nếu không cho dù ta có đầy đủ dược vật, chỉ việc liên tục mất máu không ngừng cũng đủ để ta uống một bình.
Ta biết bộ dạng hiện giờ của ta khó coi đến mức Phỉ nhi không chịu được nhíu mày, cũng biết Ly Phi không am hiểu vũ kỹ có thể chống đỡ được đến giờ đã tới cực hạn rồi. Nhưng ta không thể nghỉ! Đang chiến đấu ở Xích Hành Lĩnh chính là nhân mã của Thanh Y Lâu; là Tử Thần của ta; là…. Hạo Thiên! Binh lính ta dạy dỗ căn bản không phải dùng để đấu tranh anh dũng. Nếu không phải cần dẫn dắt ta xuất hiện, Hạo Thiên không có khả năng hiện thân liều lĩnh như vậy. Cho nên ta đến sớm một khắc, bọn họ có thể ít chút tổn thất.
“Đến, leo lên. Ta cõng ngươi.” Đi đến trước mặt Ly Phi chân gần như không đi nổi, ta nửa quỳ nói.
“Đại nhân, để cho ta đi. Chính ngươi cũng sắp ngã, không thể cõng người.” Phỉ nhi vội vàng mở miệng.
“Không được!” Ta một phen giữ lại cánh tay Phi nhi muốn kéo lấy Ly Phi. Thấy Phỉ nhi nhìn ta khó hiểu, do dự một lát, ta thấp giọng thở dài: “Ta không thích người khác chạm hắn.”
Phỉ nhi giật mình thu tay lại, chỉ lấy đi hành nang (bọc hành lý) của Ly Phi.
“Ta có thể tự mình đi.” Ly Phi cắn răng nói.
“Ít nói nhảm! Leo lên.” Ta hung tợn trừng Ly Phi, cho đến khi hắn thật cẩn thận nằm trên lưng ta.
“Ngươi cho là tới thời điểm như vậy ta sẽ còn tuỳ hứng đến không cho người khác chạm vào sao? Ngươi cũng quá xem thường ta.” Đôi môi mềm mại nhẹ nhàng kề xát vào bên tai ta nói nhỏ.
“Nhưng, vẫn là không dễ chịu đi?” Ta bình tĩnh trả lời.
Hô hấp ấm áp bên tai ngừng lại, lúc sau cũng không có tiếng động.
“Uy, kẻ điên, nói cái gì đó được không.” Ta thở hổn hển thấp giọng nói.
Trốn chết đối ta mà nói cũng không xa lạ, bất quá đói khát, mệt mỏi, đau xót, khẩn trương, mỗi một thứ đều giống như roi da hung hăng quất trên người. Trải qua nhiều lần cũng sẽ không còn cảm giác. Nhưng ta chán ghét loại cảm giác cả thế giới chỉ còn một mình ngươi còn sống. Mới trước đây, vì hoàn thành một nhiệm vụ, ta trốn chạy trong thâm sơn hơn bảy tháng. Mười lăm người chức nghiệp sát thủ, vô số rắn độc và thú dữ. Mọi thứ còn sống đều là kẻ địch. Ta không dám tuỳ tiện nhóm lửa, không dám dễ dàng ngủ đi, thậm chí không dám dừng lại một chỗ hơn hai tiếng. Đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ta tốn hơn một tháng mới có thể giao tiếp bình thường. Tật xấu không để người thân cận cũng là từ sau một lần đó.
“Nói cái gì?” Thanh âm có chút bất đắc dĩ.
“Biết xướng ca không?” Ta tuỳ ý tìm đề tài.
“A!” Trên tai đột nhiên đau nhức, là bị Ly Phi cắn một ngụm.
“Ngươi làm gì?” Ta giận dữ nghiêng mặt.
“Ngươi cho ta là ca kỹ sao?” Thanh âm cực thấp mang theo tức giận truyền vào tai ta. “Ta sẽ kêu rên ngươi muốn nghe không?”
Ta lúc này mới nhớ lời nói vừa rồi đối với một vị thái tử mà nói đúng là mạo phạm. Nhưng đáp lại của Ly Phi cũng thật là tuyệt vời.
“Cũng tốt.” Ta bật cười khẽ.
“A!” Lần này chỉ sợ là bị bị cắn chảy máu. Bất đắc dĩ xoa xoa cái tai đáng thương của mình, ta thầm mắng bản thân nhàm chán.
“Diệt thế chi yêu kia…. Là gì của ngươi?” Yên lặng một lát, Ly Phi rốt cuộc nhịn không được mở miệng.
“Hắn gọi là Hạo Thiên. Là “yêu” hay không ngươi nói với ta không sao, đừng để cho ta nghe thấy ngươi gọi hắn.” Ta nghiêm mặt nói. Tuy rằng trải qua “Át trị” (sửa chữa) của ta, Hạo Thiên đối với danh xưng này phản ứng nhẹ đi rất nhiều. Nhưng ta vẫn không muốn để hắn nghe được.
“Hắn chính là người sủng thị có thể quyết định việc ngươi được thú thê hay không?” Ly phi kinh ngạc nói.
“Sủng thị cái gì?” Ta sửng sốt, lập tức nhớ tới khi cùng Xích Mỵ tiếp xúc ta từng đùa giỡn.
“Ha ha…. đúng vậy, chính là hắn!” Mặc dù tiếng cười chấn động dạ dày làm cho ta đau không ngừng, khi hồi tưởng tình cảnh lúc đó ta vẫn như cũ không nhịn được buồn cười. Vừa muốn thừa dịp Hạo Thiên không ở đây nói vài câu chiếm tiện nghi, một trận động tĩnh giữa cây cối làm cho ta nháy mắt thu lại tâm tình trêu đùa.
“Phỉ nhi, bảo vệ Ly Phi.” Nghiêng người để Ly Phi xuống. Hai thanh chủy thủ rút ra khỏi vỏ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cây cối lắc lư. Không có tinh phong (mùi hôi/tanh), hẳn là không phải mãnh thú. Mụ nội nó ngàn vạn lần đừng là mãnh thú! Ta uể oải nhìn toàn thân huyết tinh, hiện tại nếu là có tinh phong ta cũng ngửi không ra.
Cây cối rậm rạp lắc lư vài cái, một cái đầu to màu đen bất ngờ chui ra.
“Mặc Diễm!” Ly Phi vui vẻ nói.
“Lại đây! Tiểu tử ngươi trước khi đến sao lại không kêu lên một tiếng?” Ta trong lòng thả lỏng, lập tức đối khẩn trương của bản thân có chút xấu hổ. Phóng người nhảy lên, một cái tát liền cho qua.
“Coi như ngươi thông minh. Ta còn lo lắng ngươi bị nhóm người Thanh Long hầm thịt.” Ai biết tiểu tử Mặc Diễm này làm sao theo kịp, ta chỉ biết nó tới đúng lúc. Ôm cổ và đầu to của nó, thành thật cùng nó thân thiết một phen.
“Đại nhân, ngựa của ngài giống như cũng bị thương.” Phỉ nhi cẩn thận chỉ vào mông Mặc Diễm nói.
Xoay lại vừa thấy, trên mông Mặc Diễm quả nhiên đều là vết máu. Thương tích không tính là nghiêm trọng, nhưng cũng vẫn chảy máu. Vội vàng lấy ra nước sạch và dược vật giúp nó băng bó. Nhìn thấy trên người chật vật của bản thân và Mặc Diễm, ta không khỏi cười khổ nói: “Tiện thể nói một câu, nếu có vài người đến hỏi, các ngươi chú ý nói số lượng nhân mã đuổi giết chúng ta nhân lên gấp ba gấp năm lần. Miễn cho ta Lão Đại này dọa người.”
“Thế mà ngươi còn có tâm tình nói đùa.” Ly Phi xoay người xem thường.
Ta cười hắc hắn, thân thủ kéo Ly Phi nâng lên lưng ngựa.
Có sức lực của đôi chân Mặc Diễm, thời gian bọn ta tới điểm đến so với dự tính sớm hơn. Vì tránh phiền phức không cần thiết, ta cùng Phỉ nhi định ra một nơi tách ra liền tự rời đi. Chỉ còn ta cùng Ly Phihai người cẩn thận đến gần. Lần này, vận khí của bọn ta không tồi, một đường tiếp theo cũng không kinh động binh sĩ đề phòng. Bình an đi đến trên khe núi phía bắc Xích Hà Lĩnh.
“Thật náo nhiệt!” Ly Phi cẩn thận dò xét, đè thấp thanh âm nói.
“Đúng vậy, náo nhiệt chết tiệt!” Ta nhíu mày nói.
Xa xa nhìn lại, bên trong khe núi là nhân hảm mã tê (người hô ngựa hí), đao quang kiếm ảnh (ánh sáng từ đao kiếm). Hơn nữa trong tay binh sĩ của Thanh Long quốc tinh kỳ chiếu triển (cờ bay phấp phới), cũng không giống trong hoàn cảnh chiến tranh. Nói về cảnh tượng chân thật như vậy so với xem một bộ phim điện ảnh còn thú vị hơn, nhưng nếu bên tham chiến là người của mình, bộ phim điện ảnh này sợ là không ai muốn xem. Hạo Thiên rốt cuộc muốn làm gì?
“Người kia chính là diệt…. Chính là Hạo Thiên sao?” Ly Phi thấp giọng hỏi.
Ánh mắt hơi nôn nóng cuối cùng tìm thấy thân ảnh mạnh mẽ kia trong đám người , trái tim treo lơ lửng không khỏi chậm rãi thả lại vào ngực.
“Đúng vậy.” Ta nhẹ nhàng thở dài, đôi mắt lại không thể dời.
“Nếu hắn tới là để tiếp ứng với ngươi, ngươi…. Không đi hỗ trợ sao?” Thanh âm Ly Phi nghe ra có vài phần cổ quái.
“Không cần.” Ta bất động nhìn chằm chằm Hạo Thiên trong đám người, thấp giọng nói: “Ngươi không phát hiện hắn đang cười sao?”
Đôi mắt của Hạo Thiên loé ra kim quang không có nửa phần bối rối, nụ cười nhàn nhạt bên khoé môi cũng chưa bao giờ biến mất. Đã dự tính kỹ càng rồi đi.
“Vậy ngươi cũng không phát hiện bản thân ngươi cũng vẫn đang cười….”
“Ngươi nói cái gì?” Thanh âm như có như không xuyên qua tai, ta quay đầu lại hỏi.
“Không có gì.” Ly Phi xán lạn cười, xoay người nằm trên vách đá nhìn vào trong hướng khe núi. Trong ánh mắt đột ngột dời đi của hắn, ta tựa hồ nhìn thấy một đạo huyết quang lưu động trong đôi mắt đỏ thẫm kia.
Không đợi ta suy nghĩ kỹ càng, một mũi tên xé mây bắn ra, bay tới giữa không trung đột nhiên mạnh mẽ mở ra. Một nắm bột phấn màu trắng bay tát lạc rơi rớt trong trận. Sau đó, càng nhiều mũi tên bắn ra như mưa. Bột phấn xá, trắng ở trong gió thổi cơ hồ phủ kín khe núi. Một cỗ cay đắng nhàn nhạt nhẹ thổi đến.Ta lập tức thân thủ vội vàng che lại miệng mũi của Ly Phi, một tay kia nhanh chóng lấy ra một lọ dược hoàn, uy hắn một viên, cũng không quên nhét vài viên vào miệng của Mặc Diễm.
“Là thứ gì vậy?” Ly Phi hoảng sợ.
“Quỷ mới biết! Nhất định là ngoạn ý mà tên Dược Quán Tử (ấm sắc thuốc) tạo ra.” Ta bất đắc dĩ nuốt một viên dược nói: “Giấu không nổi nữa. Ngươi cùng Mặc Diễm ở nơi này chờ ta, ta đi đòi giải dược.” Cúi người xuống, nương che chắn của rừng cây mà đi.
Hiện tại, trong khe núi là một mảnh đại loạn, ta trái lại không tìm người dẫn đường, chỉ xác định vị trí của Hạo Thiên một chút, rồi tiến gần. Không hiểu sao, theo khoảng cách càng ngày càng gần, ta thế nhưng nảy lên khẩn trương khó hiểu.
Mẹ nó, Hạo Thiên cũng không phải là quỷ! Âm thầm mắn chính mình thất thường, trong lúc hỗn loạn ta cuối cùng nhìn thấy thân ảnh cao ngất kia. Đúng lúc đề khí định kêu to một tiếng, lại bất ngờ nhìn thấy một bóng người quỷ mị bay nhanh đến áp sát phía sau hắn.
“Cẩn thận!” Ta quát lớn, chủy thủ trong không trung vẽ ra hồ quang (đường sáng cong) ảm đạm. Một tiếng binh khí thanh thuý va chạm, nháy mắt huyết vụ (máu phun) tràn ngập.
“Thật có lỗi! Ngoại trừ ta, không ai có thể lưu lại dấu vết trên người hắn!” Ta cao ngạo đứng thẳng, khoé môi dính máu tươi thản nhiên cười.
“.... Linh!”
“A, đã lâu không thấy!”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top