Chương 69 (Trung)

       Quân sĩ cùng ta chiến đấu nghe tiếng nói rút khỏi chiến đoàn, tuy rằng lui lại không đấu, vẫn bao vây quanh ta. Ta cũng không để ý, chủy thủ trong tay cất vào trước ngực hương nơi phát ra tiếng nói nhìn lại. Người nói chuyện là một hán tử bộ mặt cứng nhắc, đoán chừng là một người đeo mặt nạ không dám để người thấy mặt.

     “Vậy thì thế nào?” Ta tận dụng thời gian điểu tức, lời nói trong miệng vẫn thản nhiên. Ánh mắt khắp nơi, bên trong những xác chết rải rác tứ phía quả nhiên có thân ảnh của tất cả người của Xích gia.

     “Ngay từ đầu họ đã biết chính mình sẽ gặp kết quả như vậy, hiện tại có thể nói là cầu nhân đắc nhân. Nên cảm kích hay tiếc hận tự nhiên sẽ có người khác làm, cùng ta có liên quan gì? Hay là ngươi cảm thấy ta giao cho bọn họ vận mệnh của chính mình?”

     “Ta chỉ cảm thấy ngươi nên buông tay chịu trói.” Người nọ phản thủ rút ra một mũi tên dài đặt lên cung. Không biết vì sao, ta đột nhiên cảm thấy trong thanh âm người này có một tia lo lắng.

     “Thật có lỗi, ta không thấy được chỗ tốt của đầu hàng.” Ta lắc đầu. Đem chủy thủ tra vào vỏ, hai tay nắm đầy cương châm nói: “Người của ta quả thật đã chết hết, nhưng người của các ngươi cũng còn lại không đến một nửa. Trước khi viện binh tới, người thua chưa chắc là ta.”

     “Ngươi còn cùng hắn phí lời làm gì?” Tần Tá trên đầu có vết bầm tím rỏ rệt ở xa quát: “Mọi người nghe hiệu lệnh của ta, tất cả lấy ra phụ cốt gân phân tác* cho ta. Ta muốn cho hắn chạy đằng trời.”

*Dây cáp bám xé xương thịt

     “Dạ!” Một tiếng đồng thanh, xung quanh, vài tên quân sĩ nhanh chóng lấy ra một sợi trường tác từ trong túi đựng bên hông. Sợi trường tác kia toàn thân một màu đen, hình dạng thập phần cổ quái. Sợi tác không có chút ánh sáng kim loại kia trong lúc lấy ra va chạm, lại truyền ra tiếng leng keng. Đầu tác giống như cái đuôi bọ cạp cong lên cao cao, nhìn từ xa giống như là một cái móc.

     Là thứ ngoạn ý gì? Màu sắc đen tuyền kia toả ra dày đặc hàn ý, làm cho lòng ta bắt đầu căng thẳng. Ngón tay liên tiếp bắn ra, một nắm cương châm hướng nơi yếu hại phía quân sĩ đang giữ tác bay tới, dự định tiên hạ thủ vi cường. Nào biết cùng lúc châm của ta rời khỏi tay liền nghe được tiếng dây cung tiếp nối vang lên, mấy đạo hàn quang nhanh như chớp bất ngờ đến. Người lúc trước cùng ta nói chuyện, tên trong tay luân phiên nhanh chóng bắn tới. Ta kinh động nghiêng người, tên sát sao lướt qua người. Độ chính xác của cương châm trong tay cũng ít nhiều bị ảnh hưởng, phần lớn không công bị rơi. Sức nặng của tên hơn hẳn cương châm, nhưng từ trong tay người đó có thế bắn sau mà đến trước, có thể thấy được thật là tài nghệ kinh người.

      “Hảo tiễn pháp!” Ta không khỏi lớn tiếng tán thưởng. Trong lúc nhất thời cũng không nghĩ tới vấn đề lập trường.

      Tán dương của ta có tác dụng khích lệ hay không cần phải tiếp tục khảo sát, tên vẫn một cây tiếp một cây, không hề có dấu hiệu dừng lại. Nhưng vào lúc này, sợi trường tác cổ quái mang theo tiếng gió cuốn tới. Năm sợi trường tác tiến lui có quy luật, chứng tỏ là người kiềm giữ đã qua huấn luyện chuyên môn. Tác ảnh ầm ầm bện thành võng (lưới), dần dần hạn chế phạm vi hoạt động của ta. Mà vị trí tên rơi xuống gian xảo đang nhân cơ hội tiến sát, làm cho ta không thể vọt lên ra tay phản kích. Đây là chủ ý của Tần Tá sao? Ngươi đừng nói, thật đúng là gặp phải người phiền phức.

      Cục diện bị động theo thời gian trôi qua càng nhiều càng có hại đối với ta. Sát ý không ngừng đọng lại trong ngực không thể hữu hiệu phát tiết, ta chỉ cảm thấy ngay cả tâm mạch đều bắt đầu run rẩy. Cắn răng một cái, vặn người dừng bước. Ta không chút để ý tới mũi tên bắn nhanh đến bả vai ta, nâng tay đem hai cái đoản nỏ đưa vào cổ họng hai gã quân sĩ giữ tác. Lúc quân sĩ kêu rên ngã xuống đất đồng thời đem mũi tên dài bắn vào trên vai nhổ xuống, phản thủ vận lực hướng đến người bắn tên kia ném tới.

      Ý nghĩa của Long Hồn đối với Tần Tá làm cho ta vững vàng tin tưởng trừ phi vạn bất đắc dĩ, Tần Tá sẽ không để cho ta rời vào trong tay người ngoài. Hay nói là, trong một khoảng thời gian tương đối dài, địch nhân ta phải đối mặt chỉ có những gì trước mắt. Cho nên chỉ cần tên có tiễn kỹ xuất sắc này chết, ta lập tức lánh người! Bọn họ nếu có lá gan đuổi tới trong núi, ta tự nhiên có biện pháp một ngụm nuốt hết tất cả bọn họ.

      Trong tiếng kinh hô, người bắn tên nọ ngưỡng mặt ngã xuống ngựa. Ta biết hắn là vì né tránh mà cố ý ngã xuống. Phản ứng rất nhanh! Ta nheo mắt lại. Bàn tay vừa lật, hai lưỡi đao mỏng ở giữa ngón tay loé ra. Chỉ là ngươi còn có thể tránh bao nhiêu lần?

      Có lẽ nhìn ra sát khí của ta đã tập trung, chợt có vài người tự nhảy đến, bất kể nguy hiểm hướng ta đánh tới.

      Có cần phải liều mạng như vậy không? Ta buồn bực đem lưỡi đao trong lòng tay đưa vào tâm oa* hai người. Ở thời điểm ta chuẩn bị “Chiến lược dự tính chạy đi”, đối với việc phệ sát bướm đêm tiền phó hậu kế (người ngã có người thay) này nọ không thể sản sinh tâm tình hưng phấn. Nhưng ta hiển nhiên đánh giá thấp tính dai dẳng của sâu bọ. Sau khi nhân thể (cơ thể người) suy sụp ngã xuống làm mất đi tác dụng che khuất tầm mắt ta, một đạo tác ảnh (sợi dây cáp) bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt ta.

*Tâm oa: chỗ lõm vào dưới xương sườn.

      Chết tiệt! Nhân thể là thủ thuật che mắt sao? Ta không khỏi âm thầm nguyền rủa.

      Cái đuổi thẳng cổ quái quất đánh lên cánh tay vội vàng chống đỡ của ta. Sau đó giống như một con rắn sống, thắt lại thành vòng. Bên trong vòng gai thép bất ngờ mọc ra như răng nanh cắn vào cơ thể của ta. Cùng lúc khi máu tươi tuôn ra, ta cơ hồ nghe được tiếng thép đâm vào xương cánh tay. Đau đớn kịch liệt làm trước mắt ta tối sầm. Ngay lúc này, lại có hai sợi trường tác nhanh chóng cắn lấy hai chân của ta. Sợi trên đùi trái vẫn ổn, gai thép của sợi trường tác kia lại vừa lúc chế trụ gân mạch, làm đùi phải của ta không thể phát lực. Trong chớp mắt, ta hoàn toàn bị trường tác cổ quái này quyết liệt tổn hại một lượt.

      “Ăn nói khôn ngoan không được lộn xộn!” Người bắn tên nọ bò lên, khô khan cứng nhắc nói: “Phụ cốt phân cân tác này là chuyên dùng để tróc nã tội phạm quan trọng. Mặc cho ngươi võ công cao tới đâu cũng tránh không thoát gai nhọn ghim sâu tận xương này.”

      “Lăng đại nhân, chỉ vì bắt một mình ngươi, tám gã tác thủ đã qua huấn luyện đặc biệt chỉ còn lại ba người. Vì sao ngươi rõ ràng lớn lên bộ dáng sinh đẹp câu hồn, lại luôn phải làm chút chuyện làm cho ta tức giận chứ?” Thấy ta bị phụ cốt phân cân tác kiềm chế hành động, lúc này Tần Tá mới cẩn thận tiêu sái đến gần. Ngữ thanh ôn hoà lại toát ra ít nhiều oán độc.

     “Đừng nhỏ mọn như vậy!” Ta cố nén đau nhức, cười to nói: “Ta chính là hy vọng duy nhất trước mắt ngươi, sang quý nhất.”

     Mồ hôi lạnh như châm chọc buộc lấy làn da, chảy tới trong miệng đã có mùi vị tinh sáp (tanh chát). Quân tốt giữ tác phát lực lôi kéo, khiến cho từ chỗ đầu nút thắt truyền đến đau đớn như xé mở. Khó nhịn! Nhưng cũng không phải không có lợi. Chỉ bằng cốt nhục kéo dắt ta có thể tập trung phương vị của những người giữ tác.

      Quỷ tác này tuy rằng ác nghiệt, đến cùng chỉ có ba điều. Chỉ cần ta còn một ngón tay có thể hoạt động, muốn vây khốn ta sẽ không dễ dàng như vậy. Bất quá cho dù ta có thể làm hại ba tên ngoạn tác, nút thắt cắn sâu tận xương vẫn không có khả năng tháo bỏ trong một khoảng thời gian ngắn. Mà vô luận như thế nào, là người có thần kinh bình thường sẽ không cân nhắc thực hiện cảnh tượng trên người kéo theo ba “cái đuôi” dài đào tẩu. Huống chi đối phương còn có một người công kích tầm xa cực tốt.

     Cơ hội công kích chỉ có một lần, làm sao bây giờ? Trong miệng ra vẻ suy yếu cùng Tần Tá nói đông nói tây, trong đầu lại như cái ấm đun nước không ngừng sôi trào.

      “Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Người xinh đẹp khắp thiên hạ như ngươi nên học một ít kỹ năng lấy lòng người. Cứng rắn như vậy làm gì? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, ta cam đoan cho ngươi sống thư thư phục phục.” Tần Tá ẩn vào trong đám người nói. Sau khi chứng kiến qua ám khí của ta, hắn nói cái gì cũng không chịu bại lộ chính mình ở trong tầm mắt ta. Kỳ thật hắn thật ra rất lo lắng. Tần Tá đương nhiên không muốn giết ta, ta cũng hông dám giết hán. Không có hắn hạ mệnh lệnh “Bắt sống”, đường ta thoát chết càng khó đi.

      “Ta hiện tại bộ dáng như thế này chẳng lẽ ngươi còn không yên tâm sao? Ngươi sẽ phải sợ ta nhịn không được….” Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng hí vô cùng quen thuộc, ta khó tin nổi mở to hai mắt nhìn.

      Làm cái quỷ gì? Tên ngu ngốc kia cư nhiên quay trở lại!

      Tiếng hí to rõ như rồng ngâm cắt ngang bầu trời, một con hắc mã hai mắt màu đỏ từ vách núi bên trái nhảy xuống, ngay ngắn rơi xuống bên trong đám người. Quân sĩ cùng ta giằng co nháy mắt đại loạn, có một người không kịp né tránh bị mạnh mẽ đạp chết.

     “Không cần loạn! Hắn chỉ có một người, bắt lấy cho ta!” Tần Tá liên thanh quát, nhưng bất ngờ không kịp đề phòng, tất cả chỉ lo tránh né, làm sao nguyện nghe mệnh lệnh của hắn.

      Một phen hỗn loạn không chỉ ảnh hưởng binh sĩ bên người Tần Tá, ba tên quân sĩ kéo tác cũng đờ đẫn một hồi. Cơ hội tốt! Cương châm đã cầm sẵn trong tay bất ngờ bắn ra, từ mắt ba người bắn xuyên vào não. Ta chỉ cảm thấy lực kéo trên người buông lỏng, ba người kia nhìn qua là không sống được.

      “Hắc tiểu tử, lại đây!” Ta quát lớn một tiếng, cũng bất chấp đau đớn, cắn chặt răng Từ trong tay thi thể hung bạo rút ra ba sợi trường tác, quấn quanh người. Gai nhọn đâm tận xương thịt cùng lúc bị mạnh mẽ xé rách, đau đớn toàn tâm làm cho chân khí của ta trút ra mà hư thoát. Cũng may nháy mắt mắt khi ngã xuống Mặc Diễm đã đuổi tới, trên lưng ngựa, một cánh tay dài trắng nõn hướng đến đỡ ta.

     “Mau lên!”

     Ta một tay nắm lấy bàn tay Ly Phi, mượn lực nhảy lên lưng ngựa.

     “Ngươi còn lôi hoả, phi đao hay những thứ khác không?” Ly Phi vội vàng mở miệng. Cơ thể dán trước ngực bụng ta cứng ngắc, hiển nhiên cũng là vạn phần khẩn trương.

      Ta phản thủ hướng trong đám người bắn một nắm cương châm. Trong tiếng la hét của mọi người có một tiếng là từ ngựa, thản nhiên nói: “Hiện tại không còn!”

      Mắt phượng mang theo chút mị ý của Ly Phi thực sự không thích hợp trừng người, nhưng hắn hiện tại lại ở trên tuấn mã thật cứng rắn trừng ta.

      “Linh, ngươi có biết không, ngươi đôi khi quả thực là một hỗn đản!”

      “Ta biết….  n hừ!.... Tổng…. Tổng so với người…. Ngu ngốc đến…. Đến chui đầu vô lưới…. Ngang ngược hơn chút!” Tốc độ của Mặc Diễm trên đường quả nhiên kinh người. Tiếng kêu đuổi dần mông lung, vài mũi tên rơi xuống trên người vẫn chưa mang cho ta nhiều cảm nhận sâu sắc. Lại có lẽ là vì ngựa xóc nảy, vết thương gai nhọn của tác ở giữa xương thịt gân mạch tuỳ ý xé ra. Làm ta dần dần phân không rõ thế nào mới gọi là đau đớn.

      “.... Linh!.... Linh….” Trong hỗn độn, tiếng gọi dồn dập ở bên tai vang lên.

      Ai? Là ai đang gọi ta?


      ●︿●

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top