Chương 23


Chương 23

Chuyện này có gì mà lạ chứ? Tên tự thôi mà, hỏi sư phụ này, hỏi Tử Xu này, đều có thể biết hết, cũng đâu phải nhất thiết là chính miệng Thẩm Lâu nói với y. Có điều câu này nói ra thì phá hoại không khí quá, Lâm Tín không đáp, giảo hoạt liếc hắn rồi há miệng cắn mạnh một miếng.

"Ư..."

Nhân lúc cắn người, Lâm Tín túm cổ tay Thẩm Lâu kiểm tra mạch. Mạch tượng không nhìn ra được tình hình thần hồn, nhưng có thể nhìn ra cơn đau của hắn có giảm bớt hay không, bất ngờ chính là mạch tượng Thẩm Lâu cực kỳ vững, cơ bắp cũng gồng chặt.

"Đau lắm hả?" Lâm Tín nhả miệng ra, lo lắng hỏi Thẩm Lâu.

"Không đau." Thẩm Lâu bình thản nhìn y, trong con ngươi như có lốc xoáy, hận không thể nuốt luôn người kia vào trong.

"Ý ta là thần hồn của ngươi kìa." Lâm Tín không yên tâm mà sờ trán hắn, cách lấy hồn bổ hồn hoàn toàn là tự y suy đoán, chỉ lo lại bổ ra cái gì cho Thẩm Lâu.

Thẩm Lâu kéo tay y xuống, lắc đầu, "So với trước khi đi ngủ thì đỡ hơn rồi."

Xem ra là có tác dụng, Lâm Tín thở phào, lại thêm vài phần vui mừng, cho dù tác dụng lớn đến mức nào, phương hướng này là đúng. Cướp hồn cần tập trung rất nhiều, đột nhiên được thả lỏng, Lâm Tín không kìm được mà ngáp, một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt đỏ hoe, lửng lơ muốn rơi lại thôi trên lông mi.

"Ngủ thôi ngủ thôi, mai còn phải dậy sớm nữa." Lâm Tín vừa nói vừa rúc vào trong chăn, mắt buồn ngủ lơ mơ nhìn về phía Thẩm Lâu đang ngồi thẳng băng, sợ hắn vẫn không bỏ qua được chuyện ban nãy mà chạy sang thạp mềm ngủ.

Cũng may Thẩm Lâu không có ý này, búng tay tắt nến rồi chui vào trong chăn.

Không hổ là Thẩm Thanh Khuyết quang minh lỗi lạc, nói không để ý là không để ý thật. Lâm Tín tức tối gác một chân lên chân Thẩm Lâu, hài lòng ngủ.

Thẩm Lâu mở to mắt, nhìn y cả một đêm.

Sáng sớm hôm sau đã nghe tiếng Chu Tinh Ly ầm ĩ trong sân, "Ai đập vỡ đầu chim của ta rồi!"

Lâm Tín vừa ngáp vừa đi ra khỏi phòng, nói mà mắt chẳng buồn chớp, "Chắc là Trọng Trọng rồi, hôm qua nó còn bảo muốn ăn óc chim mà."

"Đệ nói muốn ăn óc chim hồi nào!" Oan từ trên trời rơi xuống, suýt nữa thì đập Tiễn Trọng sư đệ ngã vật ra đất.

"Tiểu tử thối, đến óc cổ điêu mà cũng dám ăn, không sợ ăn phải oan hồn xong tiêu chảy à." Chu Tinh Ly bắt đầu mắng theo, có vẻ đã chắc chắn là tiểu đồ đệ ăn rồi.

Tiễn Trọng nhăn nhó mặt mày, nhìn về phía Thẩm Lâu cầu cứu, "Thế tử, ngài cho câu phân xử đi, ai lại đi ăn thứ đó chứ!" Từ khi mở mang kiến thức về sức mạnh của Thẩm Lâu hôm qua, Tiễn sư đệ đã trở nên đơn phương thân thiết với Thẩm thế tử.

Thẩm Lâu mặc kệ hắn, luyện xong kiếm thứ một nghìn bèn thu thế xoay người, chắp tay hành lễ với Chu Tinh Ly.

"Ể, cổ ngươi sao thế?" Chu Tinh Ly tinh mắt phát hiện dấu răng trên cổ Thẩm Lâu, xanh tím nối nhau một vòng, còn rách da nữa.

"Con cắn đó!" Chuyện này Lâm Tín lại thừa nhận rõ nhanh, thấy sư phụ đen mặt lại như sắp dạy dỗ, lập tức bồi thêm một câu, "Cái này không thể trách con được, là hắn cắn con trước, sư phụ xem này." Vừa nói vừa kéo áo trên vai xuống.

Thẩm Lâu cắn khá xuôi về phía dưới, gần như đến hẳn bả vai rồi, phải kéo hẳn áo ra mới nhìn thấy được. Trên bả vai trắng muốt, một vết đỏ cắn mút có thể nhìn thấy rất rõ, xem ra hoàn toàn không cùng tính chất với vết trên cổ Thẩm Lâu.

Mặt Chu Tinh Ly lập tức đen ngòm, tất cả mọi người trong sân, bao gồm cả Tử Xu vào đưa thuốc, đều nhìn về phía Thẩm Lâu bằng ánh mắt trách cứ.

"Hai bọn con cắn nhau chơi thôi." Càng bôi càng dở, Lâm Tín nhìn về phía Thẩm Lâu một cách trong sáng vô tội.

Thẩm Lâu không hề có ý định giải thích nào, chỉ đi đến bên cạnh Lâm Tín, chỉnh lại áo cho y.

"Tín Nhi, con lại đây cho ta!" Chu Tinh Ly sắc mặt lạnh tanh, gọi Lâm Tín đi.

Điền trang Nhạn Khâu không lớn, nhưng đình đài lầu các gì cũng có đủ, dùng trúc rỗng dẫn mạch suối trong vào, tích thành ao nông, trong ao có hai ba con rùa đen nằm bò ra. Trên trụ hành lang bên bờ ao đề chữ: "Ao nông nhiều rùa."

Hai thầy trò đi lên thủy tạ bên bờ ao nông, trái phải không có ai, Chu Tinh Ly không nhịn được mà cười ha hả: "Tiểu tử Thẩm gia này cũng hay đấy."

"Đồ đệ bị người ta sàm sỡ, cũng chỉ có người là cười được." Lâm Tín vớt một con rùa nhỏ lên, tung hứng chơi.

"Con á?" Chu Tinh Ly liếc xéo y, đồ đệ nhà mình nhà mình rõ, y không sàm sỡ Thẩm Lâu coi như tốt lắm rồi, tối hôm qua chưa biết chừng còn bắt nạt người ta, xong lại còn vừa ăn cướp vừa la làng.

Biết ngay là sư phụ bất lương sẽ không làm chủ cho mình, Lâm Tín quăng con rùa xuống nước, nhìn về phía sư phụ, "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Chu Tinh Ly đưa một bức thư cho y, "Thư từ Dung đô."

Đuôi mày Lâm Tín nhảy một cái, y cầm lấy xem. Chữ to cứng cáp mạnh mẽ, chính là chữ đương kim hoàng thượng tự tay viết.

Giọng điệu trong thư rất quen, như bạn cũ nhiều năm không gặp, trước tiên hàn huyên khách sáo vài câu rồi mới đề cập việc chính. Hoàng đế hỏi Chu Tinh Ly, có phải đã nhận nuôi con trai của Tiễn Thu La không, nói rõ đứa trẻ này chính là hoàng tử mình thất lạc trong dân gian. Nghe nói Tiễn Thu La qua đời, hắn đã tìm kiếm rất lâu rồi.

Kiếp trước, Lâm Tín chưa từng thấy phong thư này, nghĩ lại thì cũng có tồn tại thật. Chỉ là y thể hiện thông tuệ quá sớm, Chu Tinh Ly đã quen việc gì cũng bàn bạc với y, nên giờ mới đưa cho y xem. Y im lặng một chốc rồi giả vờ kinh ngạc hỏi: "Sư đệ, là hoàng tử sao?"

"Ừ." Chu Tinh Ly ngắt một nhánh cỏ cho lên miệng ngậm, "Hoàng đế đến đòi người rồi, con nói xem ta cho hay là không cho đây?"

Lâm Tín mím môi, không nói gì. Cho hay không cho?

Thực ra Chu Tinh Ly đã quyết định xong từ lâu rồi, mấy năm nay cho Tiễn Trọng học đạo trị quốc, cũng đâu phải ăn no rửng mỡ.

"A La bảo rồi, không tìm thì đừng tìm, tìm tới đừng ép giữ." Chu Tinh Ly nhổ nhánh cỏ ra, móc một cái bút lông khô một nửa đưa lên lưỡi liếm, viết một chữ "Vâng" cực ngoáy ra sau bức thư.

"Hắn không phải đích không phải trưởng, người cho hắn học đạo trị quốc, chẳng phải thêm phiền cho đồ đệ sao?" Câu này, kiếp trước y đã vô số lần muốn hỏi sư phụ, nhưng tiếc thay sư phụ đã qua đời, không hỏi được ai.

"Đạo lý nên hiểu sớm muộn sẽ phải hiểu, nó không học, về hoàng gia rồi sống thế nào?" Chu Tinh Ly vo bừa bức thư, nhét vào trong phong thư nhăn nhúm, vứt cho Lâm Tín, "Đi, đưa cho tên râu ria trong khách điếm Duyệt Lai trên trấn."

Lâm Tín nhận lấy, xoay người rời đi.

"Khoan đã!" Chu Tinh Ly chợt nhớ ra thân phận Lâm Tín, lấy bức thư lại, "Cứ để ta đi cho, con đi thu xếp đồ đạc đi, mai chúng ta đi Nam vực."

Trong tứ vực, Nam vực giàu có nhất, xe ngựa đi vào trong khu vực là có thể nhìn rõ sự khác biệt giữa người Nam vực và người Trung Nguyên.

Cung Nhất Niệm ở Nam vực, nơi ở của Chu gia.

Cửa sổ lưu ly, rèm lụa giao, gạch bằng bạch ngọc hiên bằng vàng. Người thời ấy nói, trên trời Bạch Ngọc kinh, dưới đất Nhất Niệm cung.

===

Kịch nhỏ

[Về Chu gia]

Gia chủ: Chúng ta là ai?

Gia chúng: Người họ Chu!

Gia chủ: Đặc điểm của chúng ta là?

Gia chúng: Nhiều tiền!

Gia chủ: Có họ hàng nghèo đến vòi tiền thì phải làm sao?

Gia chúng: Không quen!

Gia chủ: Nghe thấy chưa?

Sư phụ: ...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #trùngsinh