Chương 7

Đứng trước cửa nhà vẫn khoá, Kỳ An lâý điện thoại gọi Trọng Bình. Mở danh bạ cậu mới phát hiện sáng sớm nay anh có gọi đến, nhưng cậu không nhớ mình có nghe. Cuộc gọi 7phút kia chắc là Chí Thanh nghe hộ cậu.

"Alo."

"Anh chưa về nhà à?"

"Tôi đang trên đường, chắc khoảng tiếng nữa tới nơi."

"Ồ" Kỳ An mở khóa cổng "Thế để tôi nấu cơm."

"Cậu lên rồi à?" Biết rõ đáp án nhưng Trọng Bình vẫn vô thức hỏi.

"Ừm, tôi đánh xe vào, tắt máy trước đã."

"Cậu tắt đi."

Đến khi Trọng Bình trở về, mở cửa ra đã ngửi thấy mùi thơm ngon hấp dẫn của đồ ăn.

Lái xe hơn hai tiếng vừa đói vừa mệt, Trọng Bình đi thẳng vào bàn ăn. Kỳ An thấy anh trở về, cậu bê bát ra "Anh tắm rửa trước không?"

"Ăn trước đi xong tôi tắm sau."

Kỳ An gật đầu xơi cơm ra. Cơm nước xong xuôi, Trọng Bình lên phòng tắm rửa dọn đồ.

Lúc xuống nhà thấy Kỳ An đeo tai nghe, thi thoảng lại cúi xuống viết. Tò mò Trọng Bình đi đến sau lưng cậu, hoá ra cậu đang học tiếng Thái.

Không có dự định sẽ ở Thái lâu nên Kỳ An chỉ học nghe nói chữ không học viết. Đang chăm chỉ viết phiên âm và nghĩa ra, bên cạnh bỗng xuất hiện cái đầu. Quay sang nhìn, Kỳ An giật mình lùi lại, gần quá suýt nữa thơm má người ta rồi.

Tháo tai nghe xuống, Kỳ An lắp bắp "Anh xuống từ lúc nào thế?"

"Được một lúc rồi, cần tôi dạy không?"

Kỳ An gật đầu, ngồi nghiêm chỉnh lại nghe Trọng Bình dạy.

Hơn một tiếng trôi qua, Kỳ An để ý giọng Trọng Bình có chút khàn khàn liền nói học đến đây thôi. Cậu đi pha mật ong chanh mang ra cho anh, lấy thêm chùm nhãn.

"Nhãn này nhà tôi trồng đó anh yên tâm ăn đi không có phun thuốc đâu."

Trọng Bình cắn quả nhãn ra, dòng chất lỏng ngọt ngọt lan toả khắp miệng, anh gật đầu "Ngon thật."

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Kỳ An, Trọng Bình bật cười "Hôm nay mẹ tôi hỏi cậu không về cùng à?"

Mẹ Trọng Bình có lên đây hai lần, bà rất yêu thích cậu nhóc nhỏ nhắn, ngoan ngoãn lại chăm chỉ này. Còn đặc biệt dặn cậu có dịp nhất định về nhà bà dẫn cậu đi ăn nem chua thoả thích luôn.

Kỳ Viễn có chút ngại ngùng gãi đầu "Anh nói thế nào?"

Nhả hạt nhãn ra, Trọng Bình đáp "Tôi bảo cậu về nhà, có dịp sẽ dẫn cậu về chơi. Mẹ rất cao hứng còn bảo tôi phải giữ lời."

Kỳ An vui vẻ cười tươi, được người lớn yêu quý ai mà chả thích đằng này còn lại mẹ của idol nhà mình nữa.

Ăn hết nhãn, Trọng Bình vứt vỏ vào thùng rác, dặn dò lần nữa "Mai có thể sẽ có nhiều fan đấy, cậu chuẩn bị sẵn tâm lý nhé."

Kỳ An gật đầu, kỳ thật cậu có nhận chụp idol cho mấy cô gái. Nghĩ lại cảnh chen chúc rồi điên cuồng chạy theo theo thần tượng của các cô gái Kỳ An rùng mình. Mong sao mai ít ít người thôi.

Bước ra khỏi cửa sân bay Bangkok Kỳ An ngẩn người, không phải lúc ở sân bay Nội Bài rất ít người sao, sao bên này đông vậy. Nhìn người chật kín cả lối đi, Kỳ An nuốt nước bọt nhìn Trọng Bình.

Trọng Bình đeo một chiếc kính đen, rất bình tĩnh đứng im tại chỗ không ra ngoài. Cho đến khi mấy người to con đi lại, cùng một chị gái xinh đẹp đi đến. Trọng Bình và cô gái trao đổi với nhau bằng tiếng Thái thi thoảng liếc sang bên này nhìn cậu, Kỳ An có chút lo lắng.

Nói chuyện xong với cô gái, Trọng Bình quay lại hướng cậu giải thích "Cô ấy là Kiwi, quản lý của tôi."

Kỳ An chấp tay chào dùng thanh âm bập bẹ của bản thân chào. Bỗng nhiên Kiwi đó hét lên, cậu hiểu được cô khen cậu dễ thương quá. Kỳ An ngượng ngùng mà nói cảm ơn, khó xử nhìn Trọng Bình.

"Đi nhanh thôi chế, em ngồi xe cả ngày mệt lắm."

Lúc này lực chú ý của Kiwi mới rời khỏi người Kỳ An, ra hiệu cho vệ sĩ.

Ba người cùng nhau ra ngoài dưới sự bảo hộ của vệ sĩ và bảo vệ. Trọng Bình bình tĩnh đi đầu tiên thi thoảng anh còn vẫy tay tương tác với fan, nói chuyện với họ.

Kiwi đi theo sau chấp tay chào mọi người, Kỳ An đẩy hành lý bước chân đi nhanh đuổi theo hai người. Kỳ An không phải người sợ đám đông, nhưng mà đông quá như vậy cậu mới sợ. Ánh mắt cậu lo sợ, không dám nhìn xung quanh, chỉ cúi đầu miệng luôn nói câu chào.

Mắt thấy Trọng Bình cùng Kiwi đã đi xa, Kỳ An vội vàng kéo vali đuổi theo. Trong đám đông bắt đầu chen lấn xô đẩy nhau. Một lực đẩy từ phía sau, Kỳ An không kịp đề phòng ngã xuống đất. Chiếc kính trên mặt cậu rơi xuống, vươn tay chưa kịp nhặt lại đã bị dẫm nát.

Đi gần đến cửa Trọng Bình quay lại chào fan, ánh mắt anh nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Kỳ An đâu.

Kiwi cũng phát hiện cậu trợ lý nhỏ đã mất tích tiến lại gần nói nhỏ tai anh "Simon, cậu lên xe trước đi để chế đi tìm đứa nhỏ kia."

Trọng Bình gật đầu, đứng giao lưu với fan.

Mọi người đều đến chỗ Trọng Bình, chỉ còn một góc nhỏ có mấy người vây quanh, Kiwi hướng đó đi lại. Kỳ An cầm chiếc kính đã gãy làm đôi đứng dậy, nghe cô gái kia nói xin lỗi sau đó nói cái gì nữa cậu cũng không hiểu. Kỳ An mỉm cười nói không sao. Cô gái đó đứng hình chằm chằm nhìn cậu bằng vẻ si mê.

Kiwi nhìn từ nãy hiểu đôi chút liền tiến dến hướng cô gái hỏi "Có chuyện gì vậy?"

Thấy là quản lý của idol nhà mình cô gái có chút ngại ngùng cùng với sự tự trách "Em phấn khích quá lỡ đẩy cậu ấy, cậu ấy ngã xuống kính cũng vỡ luôn rồi. Hết bao nhiêu tiền em đền ạ."

Nghe xong câu chuyện, Kiwi nhìn Kỳ An. Kỳ An có đôi chút hiểu họ nói gì cậu xua tay nói không sao. Kiwi xoa đầu cô gái kia "Cậu ý cũng không trách em, lần sau các em đừng làm như thế là được. Cẩn thận bản thân bị thương."

Cô gái đỏ mặt gật đầu. Nhìn bóng hai người đi mà phấn khích chị ý thật ngầu, anh kia cũng thậy dễ thương quá đi.

Quay trở lại, Kiwi dẫn Kỳ An lên xe trước, Trọng Bình tương tác với fan một lúc rồi cũng lên xe.

"Kính đâu rồi." Trọng Bình nhớ lúc nãy Kỳ An vẫn đeo kính mà.

Kỳ An dơ chiếc kính bị gãy làm hai lên "Nãy bị ngã nên gãy mất rồi."

"Cậu đi đứng cần thận chút, tối tôi đưa cậu đi cắt kính mới."

Nghe không hiểu họ nói gì nhưng Kiwi nhìn hành động của hai người liền hiểu. Cô đơn giản kể lại chuyện vừa rồi mình mới biết được.

Trọng Bình nhíu mày quay xuống nhìn cậu "Cậu bị đẩy ngã à?"

"Hả?" Kỳ An nhìn qua Kiwi "Cô gái kia chỉ vô tình thôi, cũng không có ác ý."

"Lần sau chú ý một chút, không thì cậu cứ ra ngoài xe ngồi đợi trước."

Kỳ An lắc đầu "Không đâu, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn."

"Tùy cậu." Bỏ lại một câu rồi Trọng Bình quay lại nói chuyện với Kiwi.

Kỳ An thở phào một hơi xoa khủyu tay, lúc nãy ngã bị đập vào hành lý bay giờ mới thấy đau.

Nhìn ra cửa xe ô tô, Kỳ An ngạc nhiên đang đi trái đường mà. Tất cả các xe khách đều như vậy cậu mới nhớ ra có đọc ở đâu đó là giao thông bên này rất khác so với trong nước. Nhìn một hồi Kỳ An vẫn là cảm thấy không quen.

      7-6-2023

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top