Chương 9: Xuân Tiêu Một Khắc Đáng Ngàn Vàng, "Nhưng Bây Giờ Là Ban Ngày"
Cái bánh bị bỏ thuốc người ăn nhiều nhất không phải Hàn Thiên mà là Trình Nhật Phong, cậu càng lúc càng thấy nóng, càng lúc càng khó chịu, cả người nóng bức rất khó chịu, sách đang đọc cũng lấy quạt cho hạ nhiệt, nhưng lại cảm thấy càng quạt càng nóng vì vậy cậu dứt khoát ném sách qua một bên, đứng dậy cởi hết áo ra, nhưng đến khi còn lại cái yếm thì không cởi nữa, dù gì cậu hiện tại cũng là nữ, chỗ này lại là thư phòng của tên Hàn Thiên chết tiệt, cho nên tốt nhất vẫn là giữ lại một chút phòng thân.
Chỉ là làm xong hết mọi thứ cậu cũng không thấy mát lên được chút nào, thấy ấm trà lạnh một bên không thèm nghĩ đã đem đỗ hết lên người, nước lạnh chế lên làm cậu thoải mái hơn được một chút, đồng thời cũng làm cái yếm mỏng manh của cậu bó xác vào người bày ra đôi bồng đào cao cao đầy đặn.
Hàn Thiên tuy cũng khó chịu, cũng đang nghĩ xem ai to gan lớn mật không nghe lời hắn đổi thành xuân được, nhưng một màn này của Trình Nhật Phong lại làm cho hắn khó chịu hơn cả cơn nóng bức trong người.
Nói sao nhỉ? Cái cảm giác miếng thịt mình ước ao bấy lâu nay đã đến trước mặt mà không thể ăn? Là nó đó, cái cảm giác đó đó.
Hàn Thiên càng nhìn càng không nhịn được cho nên dứt khoát đi qua, ôm lấy Trình Nhật Phong bắt đầu hôn.
Hai thân nhiệt nóng hầm hập sát gần nhau, làm không khí xung quanh cũng nhanh chóng nóng lên.
Trình Nhật Phong khó chịu tránh né, nhưng càng né thì Hàn Thiên càng bám dính hơn, chỉ là rất nhanh cậu cũng bị hôn cho cả người mềm nhũn nằm trong lòng ngực của Hàn Thiên.
Hắn cũng không biết tại sao bản thân lại có chút chờ mong chuyện này, nhưng hình như hắn lại không biết tiếp theo phải làm sao khi cả hai đều là nữ.
Chỉ là làm gì có thời gian cho hắn nghĩ xem tiếp theo phải làm gì, bản năng trong người đã triệt để khai mở rồi, tay nhanh nhẹn thoát đi lớp áo cuối cùng của cậu, hôn lên bầu ngực đầy đặn ấy, gặm cắn, xoa nắn, kích thích đến Trình Nhật Phong cũng nhẹ rên.
Hàn Thiên một bên hôn một bên tìm kiếm điểm mẩm cảm của cậu mà khiêu khích, lại lâu lâu thoát y phục của bản thân từng cái từng cái một.
Trời sáng ấm áp, nhiệt độ trong phòng lại cao đến dị thường, chỉ là không ai chú ý tới bên trong đang phát sinh chuyện gì.
Hai thân ảnh sát gần nhau, tay chân cùng nhau quấn cùng một chỗ, cùng nhau tìm kiếm sự thoải mái.
====kéo màn, tác giả không biết h bách, khi nào bổ sung kiến thức sẽ cho một cái phiên ngoại bách hợp===
Lúc Trình Nhật Phong tỉnh là buổi chiều, cậu cảm thấy cả người khá tốt, ừm rất thoải mái. Chỉ có đều hình như hơi mệt? Trình Nhật Phong ngồi dậy xem tình hình một chút, cậu đang nằm trên giường?
Sao cậu lại ở trên giường? Không phải là đang đọc sách sao? Sao lại nằm trên giường? Vấn đề là phòng sách không có giường, mà phòng này không phải của cậu. Vậy cậu đang ở đâu?
Ngồi suy nghĩ một hồi Trình Nhật Phong nhớ ra cái bánh khi sáng, lại nhớ tới khi ở phòng sách lại nhớ tới việc sau đó một chút, mặt nhanh chóng đổi màu, đổi màu.
Sao lại như vậy? Không phải thuốc bột bỏ vào là thuốc sổ sao? Sao lại có công hiệu như xuân dược? Còn nữa còn nữa tại sao cậu cũng dính chưởng vậy? Cậu làm sai công đoạn nào rồi sao? Trong lúc đòi thuốc bột từ chỗ quản gia cũng rất bình thường mà, không lẽ quản gia có thù với tiểu thư nhà mình sao mà lại bỏ xuân dược? Còn mượn tay cậu?
Càng nghĩ Trình Nhật Phong như tìm được chân tướng, quản gia vì trả thù tiểu thư ác ma nhà mình cho nên mới mượn tay cậu để làm như vậy, nhưng người bị liên lụy lại là cậu a.
Trình Nhật Phong còn đang tìm kiếm đáp án cho chuyện này, bên kia Hàn Thiên đã tìm tới phụ thân nhà mình để nói chuyện yêu thương rồi.
"Này con gái, con có chứng cứ sao? Phải có chứng cứ mới nói ta được a". Gia chủ rất tự tin với việc làm của mình sẽ không bị phát hiện, cũng rất tin tưởng quản gia của ông sẽ không nói gì, nhưng ông nào biết, quản gia mà ông tin tưởng chỉ cần nhìn con gái ông ba giây đã khai hết mọi thứ rồi chứ.
"Phụ thân thật sự không nhận? Vậy chúng ta cùng nhau vui vẻ nói chuyện, cái này là cái gì?". Lấy thứ đã chuẩn bị từ trước ra đưa đến trước mặt phụ thân, Hàn Thiên nhẹ nở nụ cười, cậu cũng không định tìm vị cha này tính sổ đâu, nhưng vì cảm ơn ông đã giúp đỡ hắn một tay, xem đây như là quà đáp lễ đi.
Để thứ trong tay xuống Hàn Thiên không tiếp tục ở đó nữa mà rời đi, giá trị sinh mệnh vì mỹ thực vừa mới được ăn nhanh chóng tăng lên một trăm phần trăm.
Lúc Hàn Thiên quay lại thì thấy Trình Nhật Phong vẫn chưa mặc tốt y phục ngồi trên giường ngẩn người.
Tại sao cậu ngẩn người? Vì nhiệm vụ cứu vớt Cẩm Tú đãhoàn thành, cậu lại nghiệm được một chuyện vô cùng khủng bố, là vì tên này đãăn được cậu, tâm trạng vui nhất thời không khống chế tốt nên mới hoàn thành. Màvì hoàn thành nhiệm vụ một cách bắt ngờ cho nên cậu được giữ lại thế giới nàytám tiếng, nhiệm vụ phụ tuyến là tiếp tục làm cho Cẩm Tú nữ, lúc này đã thànhnam, tiếp tục vui vẻ.
Ôm người còn đang ngẩn người vào lòng, phản ứng như mong đợi, hắn bị cậu đẩy ra, chỉ là đã có chuẩn bị cho nên vẫn cứ vững vàng ôm lấy.
"Biến, tên khốn kiếp". Trình Nhật Phong không hề khách khí nâng chân đạp, chỉ là chưa mặc y phục, đi được một nửa thì nhớ lại lúc này cậu là nữ, là nữ, mà tên kia lúc này là nam, ông bà ta có câu nam nữ khác biệt, mà trong trường hợp này thì là gì nhỉ? Đúng rồi, lửa gần rơm không xém cũng cháy, cho nên cậu phải cách xa hắn ra mới được.
Chỉ là động tác của cậu được phân nửa đã bị Hàn Thiên bắt được, còn cuối đầu hôn lên ngón chân cậu.
"Muội đây là câu dẫn ta sao?". Hàn Thiên đầy mặt là ý cười, hắn mới không bỏ qua cơ hội như vậy đau, không phải trước đó còn tiếc nuối tại sao cậu không phải là nữ nhân sao? Lúc này hắn là nam, cậu là nữ, cùng nhau thử một chút không phải là biết vị rồi sao? Hắn cũng sẽ không luyến tiếc vì dụ này nữa.
"Ông mới không có hứng thú, buông". Khóc không ra nước mắt, cậu làm sao lại khổ như vậy a? làm sao thế? Trước cứ như vậy bị tên này đè, sau cũng cứ như vậy bị tên này đè, hiện tại lại chuẩn bị bị tên này đè.
Không những vậy, nam hắn cũng ăn rồi, nữ hắn cũng ăn luôn, bây giờ còn chơi luôn thể loại ngôn tình sắc này nữa chứ, có phải là vì cậu trước đó rảnh không có gì làm đi đọc tất cả thể loại truyện từ ngôn tình đến bách hợp, từ cổ đại đến tương lai, từ người đến thú nhân cho nên mới như vậy không? Cậu làm lại không được sao? Sao lại đối với cậu như vậy?
"Muội nói xem". Liếm nút các ngón chân một lượt, Hàn Thiên từ từ hôn theo cổ chân hôn lên, đến khi tới đùi non thì dừng lại, ngước lên nhìn cậu một cái lại cuối xuống không nặng không nhẹ cắn một cái.
"Vậy tỷ nói xem muốn muội làm gì mới chịu bỏ qua cho muội?". Cố hết sức nghĩ cách kéo thời gian.
"Xuân tiêu một khắc, đáng ngàn vàng, ta làm sao dám lãng phí, lại nói muội muốn ta bỏ qua cũng phải chờ ta vừa ý với bỏ qua được chứ?". Ngón tay linh hoạt tìm tới hoa huyệt khiêu khích một chút rồi đi vào, một tay lại trêu chọc đầu nhũ hoa, môi không ngừng cắn lên bầu ngực căn tròn để lại từng dấu ấn của bản thân.
"Nhưng bây giờ là ban ngày mà". Tiếp tục khóc không ra nước mắt, cậu phát hiện có nói gì cũng không thể ngăn tên này lại, cùng với cậu không có sức để phản kháng.
"Không phải hồi sáng muội cũng rất nhiệt tình sao? Ta không muốn muội còn bắt ép". Hôn lên đôi mắt chứa đầy oán khí của cậu, nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi làm người ta yêu thích. Hàn Thiên cũng bắt đầu tự cởi y phục trên người.
Đến khi bị tiến vào, Trình Nhật Phong vẫn rất không cam tâm, chỉ là, bị làm một lần đã nghiện, còn kéo Hàn Thiên thêm hiệp nữa, sau đó mới mệt tới ngất đi.
Hàn Thiên ăn no cũng vui vẻ ôm người đi vào mộng đẹp, phần thưởng này của hệ thống quả thật rất không tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top