Chương 8: Không Thể Tha Thứ Được
Những nữ nhân được ma ma đưa đến thành Nhẫn đã có chỗ ở ổn định, và cũng đã thích ứng với nơi đó, trong lòng mọi người tuy có nghi vấn, nhưng không một ai có ý kiến, hay lên tiếng hỏi, riêng bản thân họ cảm thấy ở đâu cũng được, không bị đuổi đi đã là tốt lắm rồi, hiện tại không tìm được chỗ nào tốt hơn ở Yến Lâu Các hay Vạn Xuân Viện cả. Cũng sẽ không có chỗ nào nguyện ý thu nhận họ khi biết họ là kỹ nữ cả, có thì cũng chỉ là những tên không ra gì, vui vẻ nhất thời, về với những người đó hôm nay không chết ngày mai cũng đi đời nhà ma. Thôi thì cứ như vậy đi.
Nhưng không ngờ khi họ phục vụ cho những thương nhân đó xong, không những nhận được thưởng lớn, còn nghe được tin tức động trời từ ma ma.
Họ từ nay sẽ không phải làm cái nghề này nữa, họ không phải cuối mình hầu hạ những kẻ bề trên nữa, đều quan trọng nhất là họ sẽ được giữ lại làm việc cho một viện tử dệt vải, chỉ cần họ chăm chỉ làm việc, sẽ có tiền tháng, nơi ở và ăn uống cũng không cần phải lo, những người có ý rời đi cũng được cấp tiền cho về quê hoặc tự lập nghiệp.
Mọi người vui vẻ ăn mừng, riêng ma ma thì khóc không ra nước mắt, bà làm ma ma biết bao nhiêu năm, bây giờ giải tán, công việc có thể cho bà làm lại ít đến đáng thương, mà người bề trên lại bảo có làm mới có ăn, mà tay chân bà thì vụng về không phải sẽ chết đói sao? Chỉ là mai mắn bề trên cho bà quản lý, coi như cũng có việc làm, không thôi thì chết đói thật rồi.
Những chuyện này phải cả tuần sau đó Trình Nhật Phong mới biết được, chỉ là với cậu họ vui vẻ cậu thì đủ thảm.
Từ cái hôm tên Hàn Thiên bảo cậu đã bán thân cho hắn bắt đầu, hắn xem cậu như nô tỳ mà sai bảo, còn không quên chiếm tiện nghi của cậu, cậu cũng phát hiện mỗi lần hắn chiếm không được giá trị sinh mệnh sẽ giảm xuống, tùy theo hắn vui buồn mà giảm, có khi giảm tới âm luôn, mà nếu hắn vui thì giá trị sinh mệnh tăng, nhưng tăng ít đến đáng thương, cả một tuần cậu mới làm cho giá trị của hắn dừng lại ở năm mươi.
Lúc này tên kia đang ngồi hóng gió trong hoa viên nhà hắn, còn bắt cậu đi làm bánh cho hắn ăn, hừ hừ, cả tuần nay cậu chịu đủ rồi ra, lần này tới lượt cậu cho tên đó khóc không được cười không xong a.
Bỏ chút thuốc bột vào trong bánh, lại cho thêm chút bột ớt vào trong nước trà Trình Nhật Phong mới thông thả đi ra, để những thứ này lên trên bàn "Tỷ, muội chuẩn bị xong rồi tỷ dùng đi".
Trong lòng không ngừng mắng chửi, cái tên này bị nghiện hay sao ấy, luôn bắt cậu kêu tỷ tỷ, Thiên tỷ,.... Cả loạt tỷ, cậu mà không kêu liền giận, giá trị sinh mệnh liền giảm không phanh, cậu mà biết tên này cố ý, cậu sẽ thiến tên này.
Trình Nhật Phong nhìn lại thân hình chữ S cửa Hàn Thiên liền âm thầm sửa lại lời nói "Sẽ làm chết hắn".
Còn Trình Nhật Phong của chúng ta làm sao làm chết được Hàn Thiên thì đợi hồi sau bàn.
Hàn Thiên nhìn nụ cười trên mặt Trình Nhật Phong, nở nụ cười nhẹ "Muội cũng cùng ăn đi, một mình ta ăn không vui, không có ý nghĩa".
"Muội không ăn đâu, dạo gần đây muội không thích ăn đồ ngọt". Có chết cậu cũng không ăn, này là phần đặc biệt cho tên này mà sao cậu ăn được, he he chờ đi, ta sẽ cho mi biết tay.
Hàn Thiên chậm rãi cắn một miếng bánh, thấy Trình Nhật Phong ngồi cạnh bên mình đang ngắm cảnh liền đưa miếng bánh đến bên mép môi cậu.
Cả tuần nay Trình Nhật Phong tuy rất ngoan rất nghe lời nhưng cũng luôn né tránh hắn lại gần, chỉ là thói quen khó sửa, có cố gắng cũng không sửa trong vòng ngày một ngày hai được.
Thế là Trình Nhật Phong không tự giác cắn một cái, trong lòng cảm thán tay nghề bản thân càng ngày càng tốt liền cắn thêm cái nữa, thế là cái bánh cậu bỏ thêm thuốc bột cứ thế bị hai người chia nhau ăn hết.
Hàn Thiên nở nụ cười ẩn ý, làm sao hắn không biết động tác này của cậu? Nhưng mà cùng nhau ăn quả thật rất khác, thế là Hàn Thiên tiếp tục uống trà, uống xong một ngụm cũng đưa cho Trình Nhật Phong.
Cậu không phát hiện cái gì, khung cảnh ở hoa viên thật sự rất đẹp, ngày nào cũng nhìn nhưng không biết chán, lần này cũng chăm chú nhìn, hoa được chăm sóc rất tốt, cũng trồng rất có quy luật, càng nhìn càng thích, bên cạnh đó còn có hồ nước trong veo, có thể nhìn thấy cá bơi trong hồ.
Nhìn rồi lại nhìn, Trình Nhật Phong cũng thuận theo uống chén nước được đưa đến bên môi, thế là mặt đỏ bừng lên, lưỡi lè ra, hai tay ra sức quạt, cay đến cậu chảy cả nước mắt.
Hàn Thiên ân cần đưa cho cậu ly nước khác, bản thân cũng uống một ly khác, quả thật rất cay, cay đến miệng hắn ngứa ngáy luôn rồi, nhìn môi cậu là muốn cắn.
Trình Nhật Phong bưng nước uống ừng ực, nhưng không thấy tốt hơn chút nào, mắt rưng rưng nước trừng tên đầu sỏ, mà bản thân lại quên mất mình mới là tên đầu sỏ.
Buổi sáng trời trong nắng ấm, mặt của Thiên Thiên tiểu thư lại đỏ ửng làm người hầu nhìn mà thẹn thùng, tuy vị tiểu thư này không đẹp bằng tiểu thư nhà bọn họ, nhưng mà Thiên Thiên tiểu thư đỏ mặt thật sự rất đáng yêu, làm bọn nô tỳ như bọn họ nhìn cũng thấy thẹn thùng nói chi là bọn binh lính, chỉ là trong viện không có nam nhân, chỉ có nữ thôi.
Mà tiểu thư của bọn họ cũng không thích nam nhân, cho nên đừng nói nam nhân sẽ xuất hiện trong phủ. Do đó vị tiểu thư này của họ thích nữ nhân cũng không còn là bí mật nữa, lúc tiểu thư đưa Thiên Thiên tiểu thư về phủ họ đã khẳng định được, Thiên Thiên tiểu thư sẽ là ... phu nhân của bọn họ.
Vài năm trước đây tiểu thư bọn họ ra ngoài, nói với gia chủ là đi tìm vợ, làm gia chủ tức đến muốn thổ huyết, nhưng lại không thể làm được gì, chỉ đành nhắm mắt làm ngơ, nhưng cũng nhờ vậy mà gia chủ mới an nhàn sống được vài năm, nếu không sẽ bị tiểu thư quậy cho ngày ngủ đêm thức cũng không được.
Bây giờ nhìn thấy tiểu thư chọc ghẹo Thiên Thiên tiểu thư như vậy, bọn họ chỉ có thể đỏ mặt quay đi, nếu tiểu thư nhà bọn họ là nam thì tốt rồi.
Tâm tư của bọn nô tỳ Hàn Thiên không để ở trong lòng vì bây giờ hắn đã tìm được cái tên câu mất trái tim hắn rồi, chỉ là tên này thật sự khó thu phục a, không phải khó thu phục mà là không thành thật với bản thân, làm hắn tốn bao nhiêu tâm tư cũng không ít gì, hiện tại chỉ có thể ngồi đây trêu chọc như thế này.
Ngắm hoa đủ rồi, ăn điểm tâm cũng no rồi, Hàn Thiên liền lôi người đi thư phòng đọc sách, tuy cái này không cần phải làm, nhưng hôm qua hắn phát hiện Trình Nhật Phong đọc truyện rất hay, mà mỗi lần cậu chăm chú sẽ không để ý tới hắn, hắn làm một số việc cũng thuận tiện hơn.
Cả hai quên mất thuốc bột trước đó có trong bánh rồi.
Trình Nhật Phong tuy rất không tình nguyện, nhưng mà truyện cổ đại viết cũng rất hay, lối hành văn cũng rất mới lạ, có nhiều tác giả có ý tưởng tượng rất phong phú, cậu đọc mà thích thú, cho nên bị bắt ép cũng không sao.
Giọng của cậu nói hay không hay nói khó nghe không khó nghe, chỉ là khi cậu đọc truyện có cảm xúc một chút thôi, hôm nay không hiểu sao giọng lại hơi khàn, cổ họng như nóng cháy, cả người cũng nóng lên, cậu vừa đọc vừa kéo áo để gió lùa vào giảm nhiệt. Chỉ là càng kéo áo trên người càng ít.
Hàn Thiên bên kia cũng không tốt hơn là bao nhiêu, cậu kêu người đổi thuốc bột của cậu thành bột phấn hoa lài, tên nào to gan đổi thành xuân dược? Để hắn bắt được người nào to gan như vậy sẽ trừng phạt thật nặng tay.
Quản gia nhìn gia chủ nhà mình một cái, lại có chút không yên lòng nói "Gia chủ, ngày bỏ thuốc tiểu thư như vậy thật sự không sao chứ?".
"Làm gì mà có sao được? Cùng lắm là nó cả ngày đêm nóng bức khó chịu thôi, với lại không phải có tiểu Thiên ở đó với nó sao? Không lẽ nó không giải quyết được? Ta đây là có ý tổ, có ý tốt, cớ gì ngươi lại nói như ta hại nó không bằng? Ta còn chưa tính hết nợ với nó đâu, còn chưa tha thứ được, hừ". Gia chủ không thèm để ý uống một ngụm trà, hay chân lắc lư vui vẻ, ân, không chết được, cho nó khó chịu một chút là được, xem nó còn có gan chỉnh ông nữa không?
Quản gia âm thầm lau mồ hôi, thuốc gia chủ bỏ vào không phải một gói nhỏ, mà là một gói bự a, bản thân ông cũng không chắc là tiểu thư có loạn tính không a, bình thường tiểu thư đã có một mặt như nam nhân, bây giờ còn bị bỏ thuốc thật sự tiểu Thiên Thiên không sao chứ? Quản gia lo lắng thắp cho Trình Nhật Phong một nén nhang, cầu cậu bình an vượt qua.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top