Chương 7: Vẫn Chưa Giải Quyết Được
Vì đã có đến vài chục lần hay trên trăm lần trao đổi, cho nên cuộc sống của thú nhân khá đầy đủ. Dụng cụ sinh hoạt đơn giản đều đã có. Họ chỉ cần đi săn đủ ăn là được.
Tới mùa đông thì trước đó lại đi săn để dự trữ.
Tuy thức ăn làm chỉ là chế biến đơn giản, nhưng ăn vẫn rất ngon miệng.
Trình Nhật Phong tay trái cầm đùi một con sói cắn, tay phải cầm một phần thịt gấu ăn đến mặt mày vui vẻ.
Hiện tại hình như việc vui vẻ nhất của cậu chính là ăn uống a, tuy là đồ ăn quả thật chế biến rất đơn giản, nhưng đủ vị, cần cay sẽ cay, muốn ngọt sẽ ngọt,... Không làm mất khẩu vị chút nào.
Trình Nhật Phong còn hoang tưởng mình sẽ trổ tài nấu ăn một chút, làm ra vẻ những trái cây gia vị kia có thể dùng rồi dạy họ cách dùng, xem ra cậu chỉ có thể ngồi đây ăn thôi, dạy họ nấu ăn gì đó quên đi. Họ đã tự mình tận dụng hết mọi thứ rồi, không cần cậu chỉ.
Mà cậu lỡ như trổ tài nấu ăn, họ ăn ngon quá bắt cậu phụ trách nấu ăn cho cả bộ lạc này thì làm sao? Cậu không kham nổi đâu,nên ý nghĩ gì đó dẹp hết đi, vẫn là tự mình hưởng thụ chút mỹ vị là được rồi.
Trình Nhật Phong đang ăn thì thấy hai bóng người đứng hai bên rồi ngồi xuống cạnh cậu, ngước lên nhìn thì thấy là hai đai nam nhân mới tranh giành cậu khi nảy?
Đừng đùa là ảo giác thôi làm gì mà hai đại nam nhân này đi tranh giành cậu? Ha ha, cậu không có sức hút như vậy đâu, với lại cậu thích nữ nhân, ví dụ như em gái giống cái đang đi qua trước người nè, ngực to, mông cong, mặt lại rất dễ thương, tóc lại dài.
Còn chưa nhìn đủ mắt đã bị che lại.
"Cậu nhìn cái gì vậy?". Kiều Lâm rất không vui nói, thật sự là nên nói rồi càng nhanh càng tốt.
"Có tôi ở đây cậu không vừa mắt sao?". Hàn Thiên cũng cực kỳ không vui, hắn cũng đâu thua gì những nữ nhân kia, tại sao ánh mắt của cậu lúc nào cũng trên người họ?
Trình Nhật Phong xem như không thấy, hai cái nam nhân này cậu chỉ mới quen thôi a, có cần phải như vậy không? Ở đây giống cái giống đực có cả thiên a, họ có thể tự chọn cho mình một người mà, tại sao nhất định phải là cậu?
Chỉ đáng tiếc cậu không muốn để ý người ta lại không cho cậu cơ hội.
Hai tên nam nhân một trái một phải lôi cậu ra ngoài đi ra gần bờ sông.
Chân trước ba người vừa đi chân sau em gái Mỹ Lam An đã đuổi tới góp vui.
"Tôi thích cậu, chúng ta kết thành bạn lữ đi". Kiều Lâm không đợi được nữa, y có cảm giác không giữ người này chắc chắn trong tay người này sẽ chạy theo một giống cái nào đó mà không để ý tới y, tuy hiện tại cậu cũng không để ý tới y. Nhưng cái quan trọng là nếu bị từ chối có nên trực tiếp đè người ta ra không?
Kiều Lâm một bên hồi hộp chờ đáp án, một bên suy nghĩ xem nếu bị từ chối thì làm gì, chỉ là chưa xong đã bị người khác phá ngang.
"Kiều Lâm tôi cũng rất thích anh, tôi lại là giống cái, thích hợp cùng anh kết thành bạn lữ hơn anh không suy nghĩ lại sao?". Mỹ Lam An không ngốc, cô nhìn ra được Kiều Lâm không để ý tới cô mà là giống đực gọi Trình Nhật Phong kia, nhưng cô không muốn buông tay, gì thì cũng phải thử một lần không phải sao?
Hàn Thiên nhìn một màn này có chút nóng nảy, hắn thật sự không biết làm sao a, một người là tình địch một người theo đuổi tình địch. Nếu xem ra thì hắn vẫn rất an toàn, cơ hội cũng lớn? Nhưng nếu lỡ Trình Nhật Phong đồng ý với tên nam nhân kia thì làm sao?
Đầu óc còn chưa thông, thì cơ thể đã đi trước rồi.
Hàn Thiên kéo mạnh Trình Nhật Phong về hướng mình, khi cậu còn chưa đứng vững đã vững vàng đỡ lấy lưng cậu, nhanh chuẩn mà hôn lên môi cậu.
Diễn biến quá nhanh, Trình Nhật Phong theo không kịp, bây giờ bị hôn phản ứng cũng quên luôn, chỉ có thể mở to mắt nhìn cái người đang gặm cắn môi cậu. Đúng là gặm và cắn, không phải hôn, giống muốn ăn cậu hơn.
Mỹ Lam An thấy như vậy lại vui vẻ, nếu nam giống cái kia có thể kéo được Trình Nhật Phong, vậy Kiều Lâm sẽ bỏ cuộc cô sẽ có cơ hội.
Kiều Lâm đầu cũng nóng lên, y còn chưa có động tới cậu vậy mà giống cái này đã ra tay trước, nhưng vì đây là giống cái, y cũng không thể đánh người ta được chỉ có thể đi lên định tách họ ra.
Cô làm sao có thể đề Kiều Lâm làm như vậy được? Cho nên khi y vừa mới bước lên một bước, Mỹ Lam An liền nhào qua nhào thẳng vào lòng Kiều Lâm.
Ái Ngô Tác vì muốn tìm giống cái chia sẽ thức ăn ngon nên đi tìm, y lần theo mùi hương trên người của cô mà đến gần bờ sông, chỉ là vừa kịp lúc thấy cảnh Mỹ Lam An đang nằm trong lòng Kiều Lâm.
Không nói hai lời, không đúng không mở miệng nói tiếng nào, Ái Ngô Tác liền lao ra dùng nắm đấm đánh về phía Kiều Lâm.
Kiều Lâm nhanh nhẹn né tránh nắm đấm đồng thời né tránh cả nữ giống cái nhào vào lòng mình, y cảm thấy nữ giống cái này thật phiền, Ái Ngô Tác cũng rất phiền, có mỗi giống cái mà từ sáng tới giờ vẫn chưa lừa người ta về nhà được.
Bản thân y nói người ta mà không xem lại mình, có ý với người nào đó rồi, cũng hai ngày rồi vẫn chưa lừa được tới tay.
Lúc này Trình Nhật Phong mới giật mình đẩy cái tên vẫn còn đang cắn môi mình ra. Đùa gì vậy? Nụ hôn đầu của ông a. Bị một nam nhân lấy đi mất, nam nhân lấy không nói gì đi, nhưng hắn còn muốn nhỏ tuổi hơn cả cậu a, nhỏ tuổi cũng không nói, tại sao hôn lại kém như vậy?
Không không đúng sai trọng tâm rồi, trọng tâm phải ở chỗ tại sao hôn cậu lại là một nam nhân?
Trình Nhật Phong vô cùng bực bội, vô cùng tức giận. Cậu không thèm để ý tới đám người này nữa liền xoay người bỏ đi. Đùa gì vậy, ở lại ai biết còn bị tên nào dỡ chứng đè ra hôn không?
Hàn Thiên sau khi bị đẩy ra cũng ngẩn người, đây là lần đầu hắn hôn, cảm giác đôi môi mềm mại ngọt nào của Trình Nhật Phong làm hắn có chút không phân biệt được, mình đang gặm môi cậu hay đang ăn kẹo. Nhưng nói tóm lại cảm giấc rất tuyệt vời, hắn nở nụ cười đi theo phía sau cậu, quay lại nơi ăn uống ban đầu.
Kiều Lâm bên này bị Ái Ngô Tác ngăn cản không đuổi theo được, chỉ có thể né tránh tìm cơ hội chạy đi tìm Trình Nhật Phong, chỉ là Ái Ngô Tác không cho ý cơ hội. Y chỉ có thể một bên né, một bên đánh trả.
"Tộc trưởng, cậu định đùa với tôi à?".
"Vậy cậu nói xem tại sao giành giống cái với tôi?". Ái Ngô Tác biết không phải Kiều Lâm có ý gì với giống cái y để ý, nhưng mà cũng tại Kiều Lâm nên giống cái y nhìn trúng chỉ nhìn mỗi Kiều Lâm làm y cực kỳ khó chịu.
"Tôi nói một lần duy nhất, tôi không có hứng thú với giống cái của cậu, nên giữ người cho tốt vào, nếu có lần sau bị tôi đánh bay thì đừng trách". Thấy có cơ hội Kiều Lâm liền chạy ra khỏi cuộc chiến chạy đi tìm Trình Nhật Phong, y còn chưa biết đáp án.
Mỹ Lam An nghe hai người nói xong, chỉ có thể khóc lên một cái rồi lau nước mắt đi. Tộc trưởng cũng không tệ, nếu Kiều Lâm đã không để ý cô cô có làm gì cũng vô dụng, thú nhân rất cố chấp, lại trung thành với cảm xúc, cô cũng vậy , nhưng cô không có khả năng tranh với người ta, lựa chọn người thích mình cũng không tệ. Với lại cô cũng có hảo cảm với tộc trưởng.
"Tộc trưởng?".
"Gọi tôi Ngô Tác là được rồi". Vui mừng ra mặt.
"Lời anh nói khi sáng còn tác dụng không?". Mỹ Lam An có chút thấp thỏm, lỡ, nếu lỡ thôi, cô lại bị từ chối thì làm sao?
Nhưng lại không có lỡ.
"Vẫn còn tác dụng". Nụ cười trên môi đuôi mắt càng sâu thêm vài lần. Thấy chưa y nói mà, hôm nay từ chối hôm sau đồng ý là chuyện rất bình thường.
Hai người tay nắm tay trở về tiếp tục ăn cơm.
Còn về Trình Nhật Phong, cậu cũng chỉ xem như đây là một chuyện ngoài ý muốn, về đến nơi lại tiếp tục ăn uống đến vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top