Chương 4: Hai Giống Cái

Thú Nhân rất vui vẻ và hoà đồng, vì bộ lạc lại có người mới lại cùng lúc bộ lạc hôm nay muốn tổ chức tiệc mừng vì một đợt săn bắt hôm qua được rất nhiều.

Giống cái phụ trách làm thức ăn, giống đực phụ trách đốt lửa và dọn bàn ăn.

Kiều Lâm cũng tham gia vào, vì vậy Trình Nhật Phong không thể nào đứng ở ngoài nhìn được cũng vào tham gia.

Cậu ở cả một buổi chiều nên biết được một số thứ ở những thú nhân này.

Họ sẽ vui vẻ giúp bạn, nhưng đổi lại bạn phải có ích, bạn không thể ăn không ngồi rồi, thú nhân sẽ chán ghét bạn và bắt đầu xa lánh.

Cho dù bạn mới vào bộ lạc chưa quen gì, không biết ai, bạn cũng phải cố gắng thích nghi và Cùng làm với mọi người.

Trình Nhật Phong nhìn Kiều Lâm làm thế nào rồi làm theo thế ấy.

Giống đực thú nhân khác thấy cậu như vậy hảo cảm lại tăng lên. Cũng bắt đầu qua chào hỏi cậu.

Một bên vui vẻ cùng thú nhân nói chuyện, một bên mắt lại liếc nhìn những giống cái đang bận rộn qua lại ở phía kia một chút.

Khi mọi thứ đã lên bàn ăn, tộc trưởng cũng đứng ra nói với mọi người.

"Hôm qua chúng ta đi săn rất khá, thu hoạch rất tốt, hôm nay thu hoạch cũng rất khả quan, chúng ta cứ vì vậy mà cố gắng. Còn một việc nữa là chào mừng các thú nhân khác gia nhập bộ lạc của chúng ta".

Lời nói vừa kết thúc, các giống đực thú nhân liền ngửa cổ hú hét đủ thứ, tới tộc trưởng cũng ngửa cổ hét dài một tiếng, tiếng hét, tiếng hú dài trong đêm làm con người ta nghe gợn tóc gáy.

Hôm nay gia nhập vào bộ lạc không chỉ có mình Trình Nhật Phong mà con hơn hai mươi người khác.

Cậu không quan tâm chuyện đó, chuyện cậu quan tâm là tại sao các giống cái cứ nhìn tộc trưởng?

Nếu giống cái đã có bạn lữ mắt họ liền nhìn bạn lữ của mình, vậy những giống cái kia nhìn tộc trưởng là chưa có bạn lữ sao? Cậu có nên mừng khi phát hiện việc này không?

Sau một màn ngửa cổ hét dài tộc trưởng cuối cùng hạ nhập tiệc.

Các thú nhân liền điên cuồng ăn uống. Kiều Lâm cũng không ngoại lệ.

Trình Nhật Phong cũng sẽ không làm mình khác người vì vậy ăn uống cũng rất thô bạo và nhanh chóng.

Tiệc kết thúc, cậu xoa xoa bụng căng vì ăn no.

"Tộc trưởng bảo cậu sẽ ở cùng tôi". Kiều Lâm đi tới trước mặt cậu nói, trong mắt mang ý cười, động tác xoa bụng vừa rồi của cậu y nhìn thấy, thật sự là đáng yêu chết đi được, rất muốn đè người này ra mà cuồng xoa loạn một hồi.

"A, à vậy chúng ta về nghỉ thôi, tôi có chút mệt". Cậu cũng không để ý mình sẽ ngủ chung với giống đực nào đâu, ha ha, quen rồi. Số cậu có ngủ thì chỉ có ngủ chung với giống đực thôi, em gái gì đó vẫn là còn xa vời lắm. Nhưng cậu hứa, cậu sẽ tìm được một người a.

Nhà Kiều Lâm cách quản trường không xa, nhưng lại nằm ở vòng ngoài, Trình Nhật Phong cảm thấy như vậy rất tốt.

Nhà của Kiều Lâm nói chính xác hơn nó gần như tách biệt với bộ lạc, nằm ở phía ngoài cùng, yên tĩnh một chút cũng tốt mà.

Nhà Kiều Lâm xây thành bốn gian, một bếp, một khách, hai phòng ngủ.

Đây là y xây cho gia đình nhỏ của mình a.

Trình Nhật Phong được y chỉ phòng liền chui vào rồi lăn lên giường, các vết thương trên người cậu không biết tại sao cứ âm ỉ đau, miệng vết thương đã lành lại rồi, nhưng chỗ đó lại vẫn còn đau.

"Hệ thống, ta lại bị gì nữa rồi?".

[Ký chủ không cần lo, ở đây là thú nhân, nên vết thương có chút lâu lành là chuyện thường].

Ngươi thấy chỗ nào bình thường hả? Ngươi nghỉ sao lại nói vậy? Ở Tương Lai thuốc vừa uống liền hết, vết thương gì đó không đau không ngứa, tới đây miệng vết thương lành rồi mà còn đau? Như vậy mà bình thường mà? Hừ. Mệt không muốn nói.

Trình Nhật Phong sau khi mắng chửi xong rồi liền ngủ mất, tắm rửa vệ sinh gì đó liền bị quăng đến chín tầng mây.

____

Ở Tương Lai sao khi Hàn Thiên và nhóm người ăn tiệc xong liền vội vàng quay lại tìm kiếm Trình Nhật Phong.

Nhưng họ còn chưa tìm được Trình Nhật Phong thì Hàn Thiên lại mất tích, làm cho cả đám loạn cào cào cả lên. Gia đình Hàn Thiên điều động không ít người đi tìm kiếm, hiện tại vẫn chưa có kết quả.

____

Trời còn chưa sáng Trình Nhật Phong đã bị Kiều Lâm kêu dậy.

Giống đực khi trời còn chưa sáng sẽ thức dậy đi săn. Con mồi hôm qua còn dư sẽ dự trữ, hôm sau sẽ đi săn con mồi mới.

Cậu cảm thấy mình là một thú nhân giống đực cũng nên thể hiện một chút.

Vì vậy vội vàng theo phía sau Kiều Lâm.

Kiều Lâm có chút không muốn để cho Trình Nhật Phong đi săn, dù sao y cũng đã nhận định đây sẽ là người của mình, nhưng cảm thấy một thú nhân mà để một thú nhân khác lo sẽ bị các thú nhân khác khinh bỉ, y cũng không muốn cậu bị như vậy, chỉ có thể lôi cậu đi cùng, nếu có nguy hiểm có thể kịp thời ra tay giúp đỡ.

Thường thì các thú nhân sẽ chia ra đi săn, nhiều nhất là ba người đi chung một nhóm.

Việc Trình Nhật Phong và Kiều Lâm đi chung với nhau cũng không gây ra sự chú ý nào.

Cậu chạy một mạch vào trong rừng bắt đầu nhẹ chân nhẹ tay tìm kiếm và chờ đợi.

Nhưng có vẻ như cậu không được may mắn cho lắm.

Lại đi thêm một đoạn, cậu quyết định cùng Kiều Lâm tách ra.

"Cậu nhớ cẩn thận". Y có chút không an tâm, nhưng tệ gì cậu cũng là thú nhân, thích một mình y cũng không biết phải làm sao chỉ có thể dặn dò một chút.

"Yên tâm, vậy gặp lại ở bộ lạc".

Trình Nhật Phong nói xong liền chạy đi, đến khi vào khá sâu trong rừng cậu đột ngột dừng lại.

Cậu cảm nhận được ở đây ngoài cậu ra còn có thú nhân khác, vì vậy cậu bắt đầu im lặng rời đi.

Tuy nói thú nhân cũng rất hoà hợp vui vẻ, nhưng không phải thú nhân nào cũng vậy.

Chỉ là làm cậu buồn phiền là cậu thấy cái gì đây? Một bầy sói đang bao vây hai thú nhân giống cái.

Có cơ hội cùng thú nhân giống cái trao đổi tình cảm quả thật rất tốt. Nhưng với tình cảnh này thì phải làm sao? Nói gì thì nói cứu trước nói sao. Tuy là cậu không biết mùnh có khả năng đặc biệt gì không.

[Thành lập nhiệm vụ, cứu hai giống cái này, điểm cộng ngẫu nhiên]. Hệ thống vui vẻ tuyên nhiệm vụ, nó tưởng đâu phải rất lâu nữa mới có cơ hội cộng điểm chứ.

Cậu cũng không nói hai lời nhào vào giữa vòng vây, tay phải nắm thành quyền đánh mạnh vào đầu một con sói đang đến gần hai giống cái. Tay trái thừa dịp này nắm đuôi một con sói khác dùng lực rồi ném đi.

Bao vây hai cô gái có hơn mười con sói, con nào con nấy cao một mét, dài hai mét, răng nanh sắt nhọn, cậu chỉ có thể cảm ơn mình đã học qua võ đồng thời được dụng cụ của hệ thống hổ trợ, nếu không đứng trước mười con sói đói này cậu không dám đảm bảo mình còn mạng nói chi cứu người.

Hai con sói bị quăng đi bầy sói liền nóng nảy, không thèm chơi trò mèo vờn chuột nửa tất cả liền xong lên.

Một con sói nhào lên đầu tiên chọn một trong hai cô gái mà vồ tới, chân trước giơ ra định đánh lên người giống cái, giống cái cũng cực lực né tránh, nhưng tốc độ không nhanh, Trình Nhật Phong thấy vậy liền vội vàng đánh bay con đang bám lên chân chuẩn bị cắn, dẫm mạnh chân dùng sức bật kinh người của thú mà phóng tới, khoảng cách đứng hơi xa, nhưng cũng may cậu có tyể nắm chuẩn xác cái đuôi của con sói. Lại dùng chiêu cũ, một phát ném đi thật xa.

Những con còn lại vẫn điên cuồng nhào tới, lúc này cậu mới nhớ ra mình đang đi săn, nếu cứ chụp một con ném một con kiểu này quá lãng phí vì vậy quyết định một quyền đập chết.

Một con không sợ chết nhào về phía cậu, Trình Nhật Phong lúc này đang cảm thấy hưng phấn vì cách đánh trực tiếp như thế này, nên không hề lùi bước mà còn tiến lên, ngắm chuẩn ngay đầu con sói đánh mạnh tới, vì được hổ trợ cho nên nắm đấm này của cậu uy lực mười phần, đánh một phát con sói liền vỡ sọ, máu chảy ra ồ ồ.

Mấy con sói kia đang điên cuồng tự nhiên dừng lại, có chút rụt rè sợ hãi không muốn nhào lên rồi chết thảm nữa, nhưng chúng lại không muốn bỏ qua, sau khi chần chừ chúng lại nhào lên, Trình Nhật Phong lúc mới thấy máu có hơi choáng váng, đây là lần đầu tiên cậu đánh vật còn sống đổ máu còn chết ngay trước mặt. Nhưng tình thế không cho phép cậu ngẩn người vì vậy lại tiếp tục đập con thứ hai.

Đến khi con thứ ba ngã xuống, những con còn sống mới quyết định rút lui, chúng vèo một cái chạy mất dạng.

Trình Nhật Phong đi đến bên hai giống cái và cậu phát hiện, một giống cái là nữ và giống cái còn lại là nam.

Cậu cảm thấy không còn gì để nói, cậu tưởng hai giống cái đều là nữ hết, hoá ra, đó chỉ là ảo giác của cậu.

[Hoàn thành nhiệm vụ, cộng +1 điểm mị lực]. Hệ thống một bên cộng điểm một bên đánh giá nam thú nhân giống cái. Đây đây không phải là Hàn Thiên sao? Ha ha nó còn không biết làm sao để quay lại Tương Lai rồi tác hợp cho hai người, vậy mà Hàn Thiên đã tìm tới nơi rồi, đỡ cho nó hết sức, vì vậy hệ thống lại động tay động chân trên người Trình Nhật Phong.

Hai thú nhân giống cái trước mặt cậu rất đẹp, nữ so với nam còn muốn kém một chút nữa kìa!

Nữ giống cái mi thanh mục tú, nhìn thế nào cũng thấy là người dịu dàng, hiểu chuyện. Đẹp giống như tiên nữ.

Nam giống cái? Sao cậu thấy quen quen nhỉ? Nhưng lại không nhớ gặp ở đâu a, kệ vậy, nam giống cái này có nét đẹp của thiên thần a. Ha ha, nhưng cậu thích nữ hơn vì vậy cậu chọn nói chuyện với nữ giống cái.

"Hai người không bị thương ở đâu chứ?".

Nữ giống cái có đôi tai mèo nhìn người vừa giúp mình thoát nạn nhẹ nhàng mỉm cười trả lời. "Tôi không sao".

Cậu lại đưa mắt nhìn nam giống cái chờ câu trả lời.

"Tôi cũng không sao". Hàn Thiên đang đánh giá Trình Nhật Phong, lúc vừa nảy khi cậu đi ngang qua người hắn, hắn có ngửi thấy mùi hương kia, mùi hương ở trên người Trình Nhật Phong, mùi hương nhẹ nhàng của cây cỏ sớm mai.

Sau khi ăn xong cả đám liền chia nhau đi tìm kiếm Trình Nhật Phong, hắn cũng vậy, tìm kiếm cả một buổi nhưng hắn vẫn không tìm được người, lòng nóng như lửa đốt lại bị một lực hút hút đi, lúc mở mắt ra đã thấy bản thân ở teong khu rừng này rồi, vì không phân biệt được phương hướng, quan não lại không dùng được, hắn chỉ có thể phán đoán một chút phương hướng rồi đi.

Đi một buổi thì thấy cô gái này cũng lạc trong rừng, và hắn nhờ cô gái này cũng biết được đây là đâu.

Hắn có biết về những tinh cầu khác, ở đó là một thế giới khác, cũng có tò mò, nhưng hắn không ngờ có một ngày bản thân sẽ đến được một trong những tinh cầu hắn biết.

Đây là tinh cầu Thú Nhân, thế giới của người thú.

Đang lúc suy nghĩ xem cái người vừa cứu mình không có liên quan gì hết Trình Nhật Phong không lại nghe.

"Hai người gọi là gì? Tôi là Trình Nhật Phong".

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top