Chương 2: Anh Cười Thì Cười Đi, Đừng Nhịn


Quyết định sẽ đi Xuân Hương Viện xong, Trình Nhật Phong cũng đi ra ngoài dạo một vòng xem hoàn cảnh xung quanh, tiện thể xem mặt những thiếu nữ cần giúp đỡ, chỉ là sau khi cậu nhìn một lượt xong rồi, phiền càng thêm phiền, vì thật sự chẳng biết phải làm thế nào để giúp.

Nhìn qua thì tất cả mọi người rất bình thường, rất hưởng thụ với cuộc sống hiện tại, cậu muốn giúp thế nào đây?

Dấu chấm hỏi to đùng, cậu quyết định quay về hảo hảo nghĩ cách, thật sự càng nghĩ tới cậu càng không hiểu cái nhiệm vụ này là gì, thật sự rất mong lung mơ hồ.

Về đến phòng cậu liền lăn ra ngủ, nghĩ cách gì đó cậu cũng không có ngó tới, cậu định đi tới đâu hay tới đó, thật sự cậu rất muốn nhanh một chút, nhưng dưới tình huống không biết gì này mà làm nhiệm vụ cho dù có lòng cũng không thực hiện được.

Hôm sau Yến Lâu Các đúng ngày đóng cửa miễn tiếp khách, vì đây đã là thông lệ, cho nên mọi người cũng không thấy kỳ quái, ai cũng muốn nghỉ ngơi một ngày, các nữ tử cũng như vậy.

Sáng sớm các nàng liền dậy thật sớm, chuẩn bị một chút đồ liền cùng nắm tay nhau lên xe ngựa đi đến Xuân Hương Viện.

Trình Nhật Phong sáng sớm cũng thức dậy, tự mình xuống bếp làm chút bánh xong rồi thì dẫn Lan Nhi cùng đi.

Xuân Hương Viện không giống như Yến Lâu Các, vừa đặt chân vào đã cảm nhận được nơi đây vô cùng tươi mới, thanh lịch, lại vô cùng giản dị, có các thiếu nữ còn rất trẻ đang ngồi trên vài cái ghế cùng nhau uống trà nói chuyện phiếm, khi thấy có người tiến vào liền nở nụ cười đứng lên đi tiếp người tới.

Đại đa số sẽ bắt chuyện với những người mình thân quen, nói vậy thôi chứ ở đây ai cũng biết mặt nhau hết rồi, cũng có chút kết giao, chỉ là rất thân với hơi thân thân mà thôi.

Trình Nhật Phong thì lại đơn giản hơn rất nhiều, vì Thiên Thiên tính tình hảo, với ai cũng gần gũi thân thiết, cho nên hầu hết đều quen với tất cả mọi người.

Chỉ là đó là với Thiên Thiên, còn Trình Nhật Phong lúc này cũng rất đỏ con mắt, cuối cùng cậu cũng thấy được các em gái ở thời cổ đại a, lại cùng lúc thấy rất nhiều, nếu thật sự tìm được một người trong số người này, khi cậu biến về thành nam liền có thể cưới về rồi chọn ở chỗ này hưởng thụ nhân sinh a, nghĩ đến đã thấy thích, vì cậu nhìn một vòng, muốn tìm một người thuận mắt trước rồi từ từ tìm hiểu sau.

Chỉ là nhìn giáp một vòng, ai cũng có đôi có cặp có nhóm, mình cậu vẫn đứng lẻ loi nơi cửa. Lan Nhi thấy vậy cũng tiến lên kéo góc áo cậu nhỏ giọng nói "Tú An tỷ, Ngọc Trân tỷ, Cẩm Tú tỷ chắc ở sân sau, chúng ta có đi vào đó không ạ?". Thường thì tiểu thư nhà bé sẽ đi thẳng ra sân sau, vì ba người kia là ba người thân nhất của tiểu thư. Hôm nay không hiểu sao tiểu thư lại đứng ngoài cửa ngẩng người, nếu Lan Nhi biết cậu đang nghĩ cái gì trong đầu, chắc chắn bé sẽ la lớn là biến thái.

Trình Nhật Phong nghe vậy cũng chọn đi ra phía sân sau xem một chút, chỉ là cậu lại cố tình đi chậm một chút, lướt qua các nàng còn không quên đánh giá với tiêu chuẩn của bản thân một chút.

ĐI trên hành lang, quẹo qua quẹo lại vài vòng, cuối cùng cũng tới nơi, còn chưa có nhìn hết đã nghe thấy một giọng nói rất nhẹ, nếu như không phải ở đây yên tĩnh có thể âm thanh này liền không có ai nghe đến.

"Thiên Thiên tới rồi sao?". Tú An đứng dậy nhìn về phía cậu, nở nụ cười rất tươi, Trình Nhật Phong bị nụ cười này đốn ngã. Cậu nhìn ngây ngốc đến khi bị Lan Nhi kéo ống tay áo mới phản ứng được, trên mặt liền nở ra nụ cười ngượng ngùng.

Hàn Thiên đúng lúc đi ra thì thấy cảnh có một thiếu nữ đang ngây ngốc nhìn một thiếu nữ khác. Mà hai thiếu nữ này hắn đều nhận thức. Do tính cách nhân vật thiết lặp hắn không thể nào phá bỏ được, lần này lại trúng cái thưởng lớn làm một cái hoàn hoàn chỉnh chỉnh nữ nhi.

Lúc trước làm nhiệm vụ, nếu có đóng giả nữ liền có tụi Thanh Giác, Hùng Ưng đi làm, bây giờ tự thân trải nghiệm còn phải nói là chân thật hơn gấp trăm lần, làm hắn ba ngày nay thật vất vả mới thích ứng, hiện tại bị hình ảnh trước mắt làm cho khó chịu.

Vì một giây khi thấy Thiên Thiên hắn lại thấy được khuôn mặt của Trình Nhật Phong, nếu không phải thông tin hệ thống cung cấp không có vấn đề gì, hắn còn tưởng Thiên Thiên lần này là nhân vật của Trình Nhật Phong.

Ngọc Trân thấy Hàn Thiên cũng đã ra liền vui vẻ, cô còn tưởng Cẩm Tú hôm nay lại không muốn ra khỏi phòng. "Cẩm Tú hôm nay lại khó chịu sao? Ta còn tưởng cô phải ngủ tới trưa mới dậy chứ".

Hàn Thiên đè xuống cảm giác da gà da vịt sắp nổi hết lên tới nơi, tuy hắn chấp nhận hiện tại bản thân là một cái nữ nhi, nhưng trước giờ luôn làm việc với nam nhân, hiện tại lại cùng vài cái nữ nhi nói chuyện thêu thùa may vá, hắn có là thần kinh thép cũng không chịu được bị mấy việc này kích thích tới phát hoảng đâu. Hắn cũng rất muốn từ bỏ nhiệm vụ, nhưng không hiểu sao nhiệm vụ này lại không cho từ bỏ, hắn mới phải chịu đi làm như thế này này. 

Mà nói mới nhớ, Hắc Dạ hình như bỏ hắn lại cũng hơi lâu rồi thì phải.

Ở chỗ khác, Hắc Dạ đang cố gắng dụ dỗ Tử Ảnh đi tắm chung.

Đi qua, Hàn Thiên ngồi xuống cái ghế cách các nàng xa nhất, hắn bị dị ứng với mùi phấn, cho dù Cẩm Tú không có bị, nhưng hắn lại bị, vào trong cơ thể này rồi còn mẩn cảm hơn.

"Đây là món bánh ta... muội làm , các tỷ ăn thử xem có ngon không". Sau khi ngây người một lúc, Trình Nhật Phong trên mặt treo lên nụ cười tươi rói, từ trong tay Lan Nhi lấy cái hộp đã chuẩn bị sẳn đặt lên bàn, từ bên trong lôi ra ba cái đĩa chưa đầy bánh. Đủ loại màu sắc, vì cậu nghĩ nữ nhi luôn có tâm hồn ăn uống, cậu làm điểm tâm ngon một chút, đẹp mắt một chút có lẽ sẽ làm các nàng vui vẻ với nhân sinh rồi tự thân tìm ra chân ái của chính mình.

Lúc Trình Nhật Phong ngồi xuống, Hàn Thiên liền nhìn qua, đánh giá thật kỹ một chút rồi thu hồi tầm mắt. Trong lòng thì âm thầm cười haha hai tiếng, khi nãy lúc cậu ngồi xuống hắn ngửi được mùi hương quen thuộc không lẫn vào đâu được, mặt thì không cần phải nói tới đâu, lúc trước đã nhìn thấy khuôn mặt của cậu rồi, nó bị bỏng rất nặng, cho nên khuôn mặt này là của Thiên Thiên nhân vật mà cậu đóng.

Trình Nhật Phong thì không để ý nhiều như vậy, cậu bây giờ chỉ muốn tạo ấn tượng tốt thôi, nên nói nói cười cười rất vui vẻ, tuy là có chút ngượng ngùng khi phải tỷ tỷ rồi muội muội.

"Muội một tháng qua thế nào?". Tú An ân cần hỏi, thông thường thì Thiên Thiên sẽ chẳng bao giờ chủ động nói qua chuyện bản thân đã trải qua, cô biết mấy ngày trước Thiên Thiên có chuyện không vui, nhưng hiện giờ lại vui vẻ như vậy khẳngđịnh là đang giả bộ để làm tụi cô an tâm, cho nên nhất định phải hỏi cho ra đã có chuyện gì.

Ngọc Trân nghe vậy cũng vội vội vàng vàng thúc giục, đừng nhìn Thiên Thiên hiểu chuyện tươi cười như vậy trong lòng lại chứa rất nhiều tâm sự, nếu các cô không bắt Thiên Thiên nói con bé lại nghĩ không thông cho mà coi. Mấy lần trước các cô cũng tốn thật nhiều công sức mới làm cho Thiên Thiên vui vẻ được, bây giờ chuyện lớn như vậy, các cô không nghe được gì thì cũng thật là, chỉ là vẫn để cho Thiên Thiên tự mình nói như giải bài thì sẽ tốt hơn.

Có mình Hàn Thiên nghe xong lại nhíu mày, hắn không biết cậu đến thế giới này từ khi nào, đã xảy ra chuyện gì cho nên vừa nghe được lời họ nói, với mấy hôm trước nghe được liền không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn.

"Không có gì cả, muội một tháng qua rất tốt". Trình Nhật Phong bỏ một miếng bánh vào miệng nhai nhai làm Tú An, Ngọc Trân trố mắt mà nhìn, không lẽ chuyện đó đã kích tới Thiên Thiên như vậy? Tới cách ăn uống cũng thay đổi như vậy? Một ngụm lớn ăn hết cả cái bánh? Không phải lúc trước một cái bánh phải ăn hai lần mới hết à? Hàn Thiên xem ở trong mắt cũng không nói gì.

Cậu nào còn nhớ cái gì ở trong đầu? Tới giới tính thật lúc này còn không nhớ nữa là, lúc trước cậu tự bảo cậu là nam nhân tử tế lịch thiệp, văn minh,... vân vân và mây mây. Nhưng hiện giờ cậu phát hiện, bản thân không lưu manh thì sẽ chẳng bao giờ tìm được vợ, cho nên mặt mũi gì đó, cho nên e thẹn gì đó, cho nên những cái gì ngăn cản cậu đi tán gái tất cả loại bỏ hết. Cậu nắm lấy tay Tú An kích động mà kể những chuyện vui có trong trí nhớ.

Vì vậy mà Hàn Thiên sắc mặt tối sầm, hung hăng uống hết ly trà này đến ly trà khác. Mới xem như dần lại được cơn tức giận, mà không hiểu tại sao bản thân lại thấy giận dữ như vậy.

Ngọc Trân không nhìn được nữa nên hỏi hắn làm sao vậy, Hàn Thiên trả lời không sao liền không nói nữa.

Cả ba lo vui vẻ nói chuyện, tới Lan Nhi cũng bị câu chuyện của Trình Nhật Phong hấp dẫn không ngừng cười, cậu thấy vậy cũng vui vẻ mà tiếp tục cố gắng. Đang lúc muốn thực hiện kế hoạch moi thông tin thì cái người im lặng từ đầu mùa tới giờ lại thình lình lên tiếng. "Thiên Thiên vào phòng tỷ một chút". 

Ngọc Trân nhìn sắc mặt không tốt lắm của Hàn Thiên cũng không biết hắn bị cái gì liền thúc giục cậu mau đi xem sao, chắc Cẩm Tú có gì muốn nói với cậu. Vì vậy Trình Nhật Phong rất không tình nguyện mà đi theo HÀn Thiên vào phòng của hắn.

Tuy là vị tỷ tỷ này cũng rất đẹp, nhưng từ khi cậu vào tới lúc kêu cậu đi chỉ nói đúng một câu bảo cậu đi vào phòng mà thôi, nếu không phải giá trị nhan sắc rất cao Trình Nhật Phong khẳng định cậu sẽ không thấy được vị tỷ tỷ Cẩm Tú này.

Đóng cửa phòng xong, cậu rất tự nhiên ngồi xuống ghế, rót cho mình ly nước tự uống rồi bắt đầu đánh giá căn phòng.

Căn phòng bày trí rất đơn giản, màn giường là màu xanh, chứ không giống như cái màn giường của cậu màu đỏ tươi, nhìn mà muốn đui con mắt. Bên bệ cửa sổ cũng có hai chậu hoa cậu không biết tên, nhưng nhìn qua lại rất thanh thản và trong lành, làm cảm giác nóng nảy vì bị phá đám giảm bớt không ít.

Xem xong phòng rồi cậu mới đánh giá vị tỷ tỷ đang ngồi trước mặt mình.

Cẩm Tú tỷ tỷ thật sự rất đẹp, da trắng, mắt đen, môi đỏ, hình dung một chút cậu lại phát hiện hình như giống với hình dung nàng công chúa nào đó trong chuyện cổ tích, tạm thời không nhớ ra được.

Nhưng cậu càng nhìn thì thấy càng quen, không phải là trong ký ức của Thiên Thiên mà là trong trí nhớ của cậu, giống như người này cậu gặp qua vô số lần rồi, cũng tránh không biết bao nhiêu lần nhưng không làm được. CÒn đang nghĩ ngợi xem là ai thì vị tỷ tỷ xinh đẹp đã lên tiếng.

"Anh hình như không nhận ra tôi thì phải?". Cái giọng này? Sao quen quá vậy?

Trình Nhật Phong không kiêng dè người trước mắt là nữ mà nhìn người ta từ trên xuống dưới từ dưới lên trên mấy lần, khi dừng lại thì nhìn lên ngực nữ nhi người ta không chớp mắt trong lòng thì không ngừng kêu "thật to a". 

Hàn Thiên không thích nhíu nhíu mày "Anh nhận ra chưa?".

Trình Nhật Phong lắc đầu một cái, Hàn Thiên rất muốn đè cậu lên bàn hôn cậu một phát cho cậu nhớ ra, nhưng mà tính cánh nhân vật không cho phép, hắn cũng chỉ có thể giận dữ nói "Hàn Thiên".

"A, thì ra là cậu à". Nói xong câu đó cậu lại đưa mắt đánh giá kỹ một lần nữa, lần này thật sự nhìn ra khuôn mặt của Hàn Thiên, phải nói sao nhỉ? Khuôn mặt nam nhân của Hàn Thiên nhìn đã như thiên thần không phân được giới tính rồi. Mà giờ còn trong bộ dáng nữ nhân, đúng là không còn từ gì hình dung được vẻ đẹp của hắn nữa, nhưng mà, nhìn Hàn Thiên trong bộ dạng này sao cậu lại thấy buồn cười ấy nhỉ? 

Trình Nhật Phong rất muốn cười to, nhưng mà lại không dám vì giá trị vũ lực của cậu và Hàn Thiên cách nhau vẫn rất xa, đánh không lại cũng không sao, cậu lại không muốn dâng bản thân cho tên đó lần nào nữa, nên nhịn rồi lại nhịn, tiếp tục nhịn, chỉ là cậu không có nhịn được, chỉ đè lại được tiếng cười phát ra, còn đôi vai thì run run, bán đứng cậu đang cười.

Hàn Thiên nhìn không nổi nữa lạnh giọng nói "Anh cười thì cứ cười đi, đừng nhịn".

Nghe được câu này Trình Nhật Phong liền cười nghiêng cười ngã, cười tới ra nước mắt, nếu như có cái máy ảnh ở đây cậu sẽ chụp ảnh lại làm kỹ niệm, khi gặp lại người quen sẽ đem ra phe một hồi, nghĩ như vậy cậu liền nhìn cửa hàng hệ thống, thấy bên trong cái máy ảnh có thẻ dùng được liền lấy ra, nhân cơ hội chụp Hàn Thiên một tấm hình rồi nhanh chóng trả lại trong khoang dự trữ.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top