Chương 8. Bị địt đến mất khống chế tại hành lang ký túc xá

Edit: Củ Cải Đường

Bị địt đến mất khống chế tại hành lang ký túc xá (Tình cảm mãnh liệt trong phòng tắm)

Hai người làm một trận lộ thiên, bắn đến mức hai bên đùi trắng như tuyết của Ân Phạm dính đầy tinh dịch trắng đục xong thì mới lấy lại chút lý trí, quyết định đi nốt quãng đường còn lại một cách bình thường.

Lục Vân Dã cởi áo khoác ra choàng lên hông Ân Phạm, giúp cậu che đi hạ thể lõa lồ. Hai chân Ân Phạm đã mềm nhũn, hơn nửa người đều tựa lên người hắn, được Lục Vân Dã ôm lấy đi về phía trước một cách chậm rãi.

Lục Vân Dã cúi xuống nhìn mỹ nhân đã bị mình đụ tới mức mơ màng, hỏi: "Thực sự không cần anh lính bế em à?"

Ân Phạm lắc đầu, trả lời: "Em muốn cảm nhận cảm giác tinh dịch của anh lính chảy xuống chân em, anh lính... em cứ bước đi một bước là tinh hoa của anh lại chảy ra ngoài... A, chảy từ đùi xuống đầu gối, bắp chân... Anh lính, nửa người dưới của em đều thuộc về anh, ứm... Sao lại, lại chảy nhanh vậy, mông em lại ngứa quá..."

Lục Vân Dã tối sầm hai mắt lại, tầm nhìn vô thức liếc xuống phía dưới. Áo khoác của hắn tròng trên hông Ân Phạm, có thể lờ mờ nhìn thấy khe mông. Tay áo buộc hơi lệch nên cặp đùi trắng bóng lộ ra rõ ràng dưới ánh trăng, đẹp mê hồn.

Quan trọng là đồ đĩ dâm Ân Phạm này dù dựa hết vào người hắn mà cũng không bỏ được cái cách đi đứng dâm đãng lẳng lơ. Đi một bước là uốn éo ba bước, từ vòng eo thon mảnh tới bờ mông đẫy đà, cứ uốn éo không ngừng.

Tiếng rên rỉ dâm đãng vẫn còn tiếp tục vang lên. Tên đàn ông vốn đang muốn nhịn tới khi về ký túc xá đã bị câu dẫn thành công, hắn gạt lớp quần áo vướng víu ra, sờ soạng thân thể Ân Phạm.

Lục Vân Dã xoa bóp bờ mông đẫy đà mà hắn thích nhất, nắn bóp hai cục thịt mềm thành đủ mọi hình dạng, khiến Ân Phạm thở dốc hổn hển. Hắn liếc nhìn bé hồ ly nhà mình đang lên cơn nứng, thầm đắc ý chen vào giữa đôi chân đang cố cọ vào nhau để tự an ủi của Ân Phạm, miết từ trên xuống dưới, bàn tay dính đầy tinh dịch bôi hết lên cái mông tròn lẳng đã bị hắn bóp tới ửng hồng.

Ân Phạm thở dốc khi bị người đàn ông trêu đùa, không chỉ hai chân run rẩy không ngừng mà thân trên của cậu cũng có phản ứng. Đầu vú bị hắn khơi dậy bản tính lẳng lơ dâm đãng đang bị che giấu, hai bầu vú sưng tấy lên, núm vú dưới lớp áo độn lên thành một túp lều nhỏ.

Ân Phạm cọ cọ núm vú vào cơ ngực Lục Vân Dã cho bớt ngứa, rì rầm: "Anh lính... Đừng...đừng bỏ rơi phía trên của em mà, vú cũng muốn được sờ, a... Anh lính ơi, thoa tinh dịch lên núm vú của em đi, chúng sẽ cương cứng lên, bị dính tinh dịch vào sẽ...rất đẹp."

Lục Vân Dã không quan tâm tới bé đĩ đang phát nứng trên người mình, hắn chỉ chú tâm làm chuyện mình muốn. Hắn sờ sờ quanh đáy chậu Ân Phạm, còn ấn nhẹ ngón tay vào khiến bên dưới bé hồ ly chảy đầy nước dâm lênh láng. Người đàn ông đáng ghét này còn không chịu lau đi.

Ân Phạm không được thỏa mãn, giận đến mức đôi mắt quyến rũ lườm nguýt một cái. Nhưng đến một câu hoàn chỉnh cũng chẳng thể nói ra được, âm thanh bật ra chỉ có tiếng nức nở vì chưa được thỏa mãn dục vọng, đành phải cắn phập một miếng lên vai tên đàn ông này để bày tỏ bất mãn.

Bù lại Lục Vân Dã gần như chẳng thấy đau chút nào. Hắn thích nhìn Ân Phạm dựa vào mình vừa tức giận vừa phát nứng. Bộ dạng bị dục vọng giày xéo tới mất hồn này khỏi phải nói quyến rũ cỡ nào...

Hai người quấn lấy nhau đi vào tòa nhà ký túc xá. Vào tới hành lang, Ân Phạm chưa nói năng gì đã đổi vị trí áp Lục Vân Dã lên tường. Giơ chân lên dùng đầu gối cọ dương vật Lục Vân Dã, cầu khẩn vô cùng đáng thương: "Anh lính, cho em đi, hừ... Trống trải chết mất, anh lính, em muốn anh... Anh, anh mà không chịu cho em thì em sẽ không đi đâu..."

Lục Vân Dã giương mắt nhìn bé hồ ly đang khóc lóc ăn vạ, hai bàn tay tát mạnh vào mông Ân Phạm một cái, căm hận nói: "Em đói khát tới vậy cơ à, đi thêm hai bước mà cũng không nhịn được?"

Ân Phạm nào còn nghe lọt tai điều gì nữa. Cậu vừa cởi quần Lục Vân Dã vừa rầm rì rên rỉ: "Ứ... Trong mông em không còn giọt tinh dịch nào của anh lính nữa rồi, khó chịu lắm... Mông em bị anh lính đụ cho không khép lại nổi nữa, gió lùa vào...lạnh quá, muốn cặc bự nóng hổi của anh lính cơ...."

Lục Vân Dã bị Ân Phạm chọc tức tới bật cười. Nhưng hắn cũng vui lắm, thì ra bé yêu nghiệt này yêu mình tới mức không rời khỏi mình được...

Lục Vân Dã lập tức đoạt lại quyền chủ động. Hắn giật áo khoác quân phục trên người Ân Phạm, tiện tay ném xuống đất. Chim bự vừa thô vừa cứng đặt ngay trước miệng lỗ mềm mại rồi đâm thẳng vào. Nhưng hắn không vội đụ ngay, mà chỉ mài miết lấy thịt mềm ướt át bên trong như muốn khắc sâu hình dạng con cặc mình, thậm chí là cả đường gân nổi cộm lên vào thân thể Ân Phạm, khiến hai người kết hợp khắng khít.

Người đàn ông chưa bao giờ có động tác dịu dàng như vậy, không nắc đụ kịch liệt mà chỉ chậm rãi đâm vào rút ra khiến Ân Phạm cảm nhận được một khoái cảm khác lạ, như được quý trọng, nâng niu... như vậy càng thêm hạnh phúc. Mặc dù lỗ đít không được thỏa mãn chỉ với từng cú nắc nhẹ nhàng như vậy, nhưng Ân Phạm lại không nỡ mở miệng xin người đàn ông này gia tăng tốc độ. Bởi vì ngay lúc này đây, khoái cảm không chỉ tới từ việc giao hợp trên thân xác, mà dường như còn có cả tâm hồn hòa vào nhau...

Không biết là do sướng quá hay do chưa đủ thỏa mãn, Ân Phạm không ngăn được nước mắt chảy ra, nức nở khóc thút thít, nhưng trên mặt cậu vẫn là dáng vẻ sung sướng hưởng thụ khiến người ta nhìn thấy là chỉ muốn bắt nạt.

Thấy bé cưng mới vừa nãy còn khóc lóc ăn vạ vừa bị mình địt vài cái mà đã ngoan ngoãn thế này, Lục Vân Dã thực sự cảm thấy rất sung sướng. Thêm vào đó, con cặc ngâm trong lỗ dâm được nước nôi tràn trề xối cho sướng vô cùng, hắn tăng nhanh tốc độ đụ vào. Ân Phạm bị hắn khống chế hoàn toàn các giác quan, bỗng bị dập nắc một cách bất ngờ, cậu đột nhiên hét lên một tiếng. Con ciu bé nhỏ bắn phụt ra.

Lục Vân Dã không che miệng Ân Phạm lại, cứ để mặc cho cậu rên la dâm đãng. Hắn lại còn trêu ghẹo cậu: "Bé đĩ này, em rên lớn tiếng như vậy không sợ người ta ở trong phòng mò ra à? Không sợ bọn họ đứng xem em bị đàn ông địt à, hả?"

Ân Phạm nghển cổ lên ra sức lắc đầu. Cả người cậu đều bị Lục Vân Dã đụ tới ướt sũng, bờ mông còn đang đong đưa nghênh hợp theo sự tiến công của người đàn ông, nghe thấy câu hỏi của hắn thì kích động đáp: "Không sợ, a... Bé đĩ không sợ, đĩ dâm...sinh ra là dành cho, cho anh lính, a... lại địt vào rồi, sâu quá sướng quá... A a... Cứ để bọn họ nhìn, nhìn anh lính địt em, ha... Anh lính là của mình em thôi, chỉ được...chỉ được đụ một mình em..."

Lục Vân Dã càng dập nắc tơi bời, gầm nhẹ: "Tuy lúc em mặc quần áo trông vẫn dâm đĩ chết đi được, nhưng lúc cởi đồ ra thì chỉ được cho mình anh nhìn thôi.... Chỉ sợ bọn họ bị cái mùi vị dâm loàn trên người em hun cho chết ngạt..."

Ân Phạm bị người đàn ông địt cho va vào tường liên tục, thân thể phập phồng lên xuống như đang cưỡi trên người hắn, nước miếng chảy cả ra mà vẫn không quên rên rỉ dâm đãng: "A.... Sướng chết, sướng chết mất, anh lính...anh lính giỏi quá, a ha... Em là của anh lính, chỉ cho mình anh lính nhìn...lỗ dâm, ưm... mùi dâm của em chỉ cho mình anh lính ngửi, a... Anh lính, em dâm lắm, mau địt em đi, địt chết em..."

Lục Vân Dã thấy Ân Phạm vẫn còn sức nói mấy lời dâm dật câu dẫn hắn thì ánh mắt tối sầm lại, nhìn chằm chằm Ân Phạm hệt như sói đói. Bỗng nhiên hắn ôm lấy Ân Phạm, cười: "Anh lính sẽ đụ chết em..."

Vừa dứt lời, bàn tay to lớn đã ôm chặt lấy vòng eo thon thả của Ân Phạm, nhấc bổng cậu lên cao, đưa lỗ dẫm nhuốm sắc hồng trắng lẫn lộn đặt ngay lên cặc bự thẳng đứng của mình, dập mạnh một cái. Ngay lúc Ân Phạm ôm chặt lấy hắn hét lên, kích động tới mức run rẩy bần bật, hắn lập tức bước nhanh về phía trước, đá văng cửa phòng ra rồi ôm Ân Phạm vào ký túc xá.

Từ đầu tới cuối, Lục Vân Dã đều quay lưng về phía cổng tòa ký túc nên hắn không để ý tới cánh cửa đối diện hai người đã hé ra một khe hở, có người đứng nấp sau cửa nhìn hắn bằng ánh mắt si mê... Nhưng Ân Phạm đã phát hiện ra, vậy nên cậu mới cố tình rên rỉ dâm đãng đầy quyến rũ, chủ yếu là để người đứng sau cánh cửa kia biết rõ Lục Vân Dã rong ruổi cuồng nhiệt như thế nào trên người mình, hơn nữa chỉ điên cuồng vì một mình cậu.

Sau đó, Ân Phạm bị đụ điên cuồng tới mức không còn hơi sức đâu đi để ý nữa, hoàn toàn chú tâm hưởng thụ sự triền miên khi thì dịu dàng khi lại mãnh liệt của người đàn ông.

Đến tận khi hai người biến mất khỏi hành lang thì mới có một người bước ra từ sau cánh cửa. Đó là một thanh niên trắng trẻo xinh đẹp, đừng nói tới đặt trong quân ngũ, có khi đặt vào giới giải trí cũng là nhan sắc hàng đầu, nhưng so với vẻ đẹp lộng lẫy của Ân Phạm thì vẫn còn kém xa.

Khiến người ta kinh ngạc hơn cả là, lúc người này bước ra thì hạ thân cậu ta cũng lõa lồ, trên vạt áo còn dính chất lỏng trắng đục, nhìn là biết ban nãy cậu ta đã nhìn chằm chằm bóng lưng đại đội trưởng Lục rồi tự thủ dâm.

Cậu ta cũng không sợ bị người khác phát hiện, ngồi xổm trên hành lang nhặt quân phục mà đôi chồng chồng họ Lục kia quẳng dưới đất lên, ôm chặt vào lòng vừa hôn vừa hít hà. Sau đó cậu ta ôm quần áo quỳ trước cửa phòng ký túc của Lục Vân Dã, áp sát lỗ tai vào cánh cửa đã đóng chặt, vừa lần sờ mông mình vừa cắm ngón tay vào...

Mà hai người ở trong phòng đương nhiên không để ý tới chuyện gì bên ngoài nữa. Lục Vân Dã không buồn liếc nhìn cái giường kia mà ôm Ân Phạm đi thẳng tới phòng tắm.

Không gian trong phòng tắm có hạn, hai người đàn ông cùng chen vào có hơi chật, nhưng loại cảm giác áp sát đè ép lên nhau lại khiến người ta trở nên hưng phấn. Cộng thêm ngọn đèn màu vàng le lói trong không gian nhỏ chật hẹp, bọn họ say mê hưởng thụ cơ thể của nhau, hôn hít, âu yếm vuốt ve, dù làm thế nào cũng không thấy đủ...

Lục Vân Dã vươn tay ra mở vòi hoa sen. Nước chảy ào ào xuống hai người họ, hơi nóng tăng lên càng đốt cháy ngọn lửa tình trong lòng. Đôi môi không hề rời khỏi nhau kể từ lúc vào nhà bị dòng nước xối vào, hòa tan nước miếng dính liền với nhau của hai người lại càng khiến họ bất mãn. Họ ôm nhau càng chặt hơn, đầu lưỡi luồn vào càn quét trong miệng đối phương, như một người chết khát đã lâu nay mới tìm được một giọt sương sớm, như thể chỉ có nước bọt của người kia mới cứu sống mình được.

Nước ấm kích thích lỗ đít khiến nó càng thêm co rút, nhưng đồng thời cũng thoải mái tới mềm cả ra. Lục Vân Dã kéo tay Ân Phạm xuống vuốt ve nơi giao hợp của hai người. Ngón tay hắn gảy gảy lỗ thịt đang run rẩy, banh nó ra một chút rồi nhét một ngón tay Ân Phạm vào, mơ hồ nói:

"Cưng à... Sờ nó cho anh lính đi... Sướng không? Sờ xem ai đang đụ em, sướng chưa... Xem này, anh lính rất thích đút vào trong mông em, đụ em cả ngày lẫn đêm..."

Ngón tay của mình đang tiến vào chính lỗ đít mình... Ân Phạm ngượng ngùng tới đỏ cả mặt. Hắn là Lục Vân Dã, là người đàn ông khai phá chơi đùa thân thể mình, trong đầu Ân Phạm coi đó là lẽ dĩ nhiên. Nhưng mà chỗ đó... sao mà tự mình chơi được chứ, ngại chết đi được...

Đến cả ngón tay kia cũng do Lục Vân Dã điều khiển. Nó di chuyển trong cơ thể nóng bỏng, một bên là tràng thịt đang co rút, một bên là cặc bự cương cứng của người đàn ông. Cặc bự nắc dập vào, Ân Phạm đều cảm nhận được nhịp đập của cây thịt kia, còn cả lỗ dâm của bản thân đang chảy nước dầm dề.

Lục Vân Dã đang định rút tay ra để vân vê núm vú Ân Phạm. Ai ngờ lỡ tay đụng phải tủ nhỏ bên cạnh, khiến một lon bia lăn ra. Hắn nhìn xuống, miễn cưỡng rút cặc ra khỏi người Ân Phạm, quay lại nhặt lon bia lên rồi bật nắp lon.

Trong mông bỗng dưng không còn cặc bự thơm ngon nữa, Ân Phạm khó chịu tự thọc cắm vào nhưng vẫn không thấy đã nghiền. Lưng cậu áp vào gạch sứ lành lạnh, ép mình phải tỉnh táo hơn một chút, bất mãn kêu lên: "Anh lính, a... Về đây, nhanh lên, ưm... Em ngứa..."

Lục Vân Dã nhìn thẳng vào phần đùi đang nâng lên của Ân Phạm. Lỗ đít nhỏ nhắn bị luân phiên thương yêu rồi xâm chiếm nên đã sưng đỏ cả lên. Cúc hoa lúc mới gặp vẫn còn sạch sẽ bây giờ lại dính đầy tinh dịch của hắn, cũ có mới có, ướt át dơ bẩn, nhưng lại đầy sự mê người chết tiệt... Cái miệng nhỏ kia hoàn toàn không khép lại được, nó phun ra bong bóng, khẽ đóng vào mở ra...

Lục Vân Dã vội vàng đút cặc vào. Hắn giơ tay lên, tưới toàn bộ lon bia lên người Ân Phạm. Chất lỏng lạnh buốt khiến Ân Phạm khẽ rùng mình, nhưng dương vật ấm nóng vừa tiến vào một lần nữa lại khiến cậu ấm lên từ trong ra. Vừa nóng vừa lạnh khiến Ân Phạm thoải mái tới mức không biết trời trăng gì, ôm lấy vai Lục Vân Dã vừa khóc vừa kêu.

Chất lỏng màu vàng óng ánh còn có cả bọt chảy dọc xuống trên cơ thể trắng nuột của Ân Phạm. Chảy từ đầu đến chân, chảy qua núm vú rồi xuống cả lớp lông mu trên vùng tam giác... Như thể được tưới tắm đầy nước tiểu và tinh dịch, nhưng khi hôn lên lại mang mùi bia khiến người ta say sưa.

Ánh mắt hai người nhìn chằm chằm vào nhau như có ngọn lửa bùng lên mãnh liệt. Đụ trong phòng tắm phủ đầy hơi nước, đụ từ vách tường đụ tới mặt sàn, gần như chỗ nào cũng đọng lại nước dâm của bọn họ, trong không khí đều là hương vị tình dục...

Sáng hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, Ân Phạm đã tỉnh lại. Vốn dĩ rất mệt nhưng không hiểu sao cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó, cảm giác trống trải khiến cậu không thấy buồn ngủ. Sau khi tỉnh dậy mới biết thì ra là do không có người đàn ông kia bên cạnh, không có cái ôm dịu dàng ấm áp nên không ngủ được.

Ân Phạm chống tay ngồi dậy, kết quả giữa hai chân vậy mà đã ướt sũng. Vừa vén chăn lên nhìn thì đập ngay vào mắt là tinh dịch đang trào ra khỏi lỗ đít... Rõ ràng đêm qua đã rửa sạch rồi mà.

Ân Phạm ngẫm nghĩ, hai má ửng hồng. Thì ra không phải ban nãy bị mộng xuân, mà lúc cậu còn ngủ anh lính đã làm một lần từ trong ra ngoài, chẳng trách lại cảm thấy chân thực tới vậy...

Vừa mới nhớ lại, Lục Vân Dã đã mặc quần áo chỉnh tề mở cửa phòng tắm đi ra. Hắn nhướng mày nhìn khắp cơ thể ngọc ngà của Ân Phạm, huýt sáo hỏi: "Chưa đủ à? Anh lính phải đi huấn luyện, chỉ sợ em tỉnh dậy thấy trống trải lạnh lẽo nên sớm chịch một cú cho bé tham ăn nhà em đấy. Cục cưng ngủ rồi mà vẫn biết cách ăn từng luồng tinh dịch của anh lính, dâm đãng ghê."

Ân Phạm hừ một cái, nói: "Rõ ràng là anh lính không thể rời khỏi cái miệng dâm của người ta mà, đến cả lúc em ngủ mà cũng không tha. Mặc dù hơi quá đáng...nhưng người ta yêu anh lính chết đi được, ứ ừ... Ngượng chết mất..."

Lục Vân Dã nghẹn họng, hơi bất đắc dĩ nói: "Em lại quyến rũ anh..."

Hắn còn chưa nói xong thì ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới tiếng ồn. Mặc dù lúc này tất cả mọi người đều đã dậy chuẩn bị tập thể dục buổi sáng, nhưng ai lại không biết điều dám la hét ầm ĩ trước cửa phòng mình như vậy.

Lục Vân Dã nhíu mày mở cửa ra, thế rồi bị tình huống ngoài cửa dọa cho nhảy dựng lên. Có tới năm sáu người đang đứng vây quanh một người mặc quần áo xộc xệch ngồi bệt trước cửa phòng hắn, chính là Tiết Bạch Liễu đêm qua đã rình trộm Lục Vân Dã.

Tiết Bạch Liễu làm vẻ mặt đáng thương, cúi đầu khóc nức nở, không có một chút dáng vẻ kiên cường nên có nào của quân nhân. Thân dưới cậu ta trần truồng, chỉ có bộ phận quan trọng được che đi bằng một bộ quân phục.

Nghe thấy tiếng động, cậu ta ngẩng đầu lên, nhìn Lục Vân Dã bằng ánh mắt tội nghiệp: "Đội trưởng, em không ngại san sẻ anh với cậu ấy, em là của anh hết, xin anh... xin anh đừng vì cậu ấy mà bỏ rơi em...."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top