Chương 50: Lồng chim vàng

Giang Ninh vừa đóng cửa quay người lại, liền nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ phóng đại của nam nhân, chóp mũi hai người gần trong gang tấc, hô hấp giao hòa.

Đôi mắt dưới tròng kính của Bùi Quân Trạch vẫn thâm thúy đẹp mắt như trước, nhưng Giang Ninh lại không hiểu sao cảm thấy khẩn trương, nhỏ giọng giải thích nói: "Vốn là em muốn trả lời tin nhắn của anh, nhưng điện thoại rơi xuống biển, vẫn còn đang sửa." Dừng một chút, yếu ớt bổ sung: "Bình thường đều dùng vx, không có đặc biệt nhớ kỹ số điện thoại của anh...... Xin lỗi......"

"Em đã mua vé chuyến bay gần nhất rồi, nhưng phải đợi đến ngày mốt......"

"Ừ." Bùi Quân Trạch thận trọng ôm Giang Ninh vào trong ngực, ôm trân bảo mất mà có lại được. Vùi mặt vào vai Giang Ninh hít một hơi thật sâu.

"Bảo bối, anh sợ."

Câu nói này giống như hòn đá nhỏ đập trúng trái tim mềm mại, nổi lên từng đợt chua xót.

Cậu đưa tay trấn an vuốt ve tấm lưng rộng lớn rắn chắc của nam nhân, mềm mềm mở miệng: "Thật xin lỗi, sẽ không như vậy nữa."

Không có trách cứ, cũng không có tức giận, Bùi Quân Trạch chỉ ôm Giang Ninh thấp giọng nói: "Chúng ta về nhà, có được không."

Giang Ninh chớp chớp mắt, cậu nhỏ giọng đáp: "Được."

Hành lý của cậu không nhiều, chỉ nửa giờ đã thu dọn xong. Sau khi nói chuyện với bà lão chủ thuê nhà, Giang Ninh và Bùi Quân Trạch cùng nhau rời đi.

Thẳng đến khi lên máy bay tư nhân, Giang Ninh mới biết được Bùi Quân Trạch là làm thế mà đến được thành phố J xa xôi như vậy.

Máy bay bình ổn bay giữa không trung.

Sau khi ngồi xuống chiếc ghế êm ái, một lúc sau, Bùi Quân Trạch quay lại với một ly sữa ấm trên tay, đặt trên bàn nhỏ ở trước mặt cậu, cũng ngồi xuống theo.

Giang Ninh nghiêng đầu nhìn nhìn khuôn mặt sắc bén hoàn mỹ của nam nhân, lúc này cậu mới phát hiện cằm của nam nhân mọc ra vài gốc râu màu đen không rõ ràng, hai đầu lông mày mang theo một tia mỏi mệt.

"Không phải anh đang ở thành phố A sao, sao đột nhiên lại đến thành phố J...... Công việc ở đó thì phải làm sao?" Giang Ninh nói ra thắc mắc trong lòng, đồng thời lại rất tự trách.

Bùi Quân Trạch quay đầu, ánh mắt hai người nhìn nhau, đôi mắt màu hổ phách hoàn toàn trong suốt sạch sẽ như trước đây.

Hắn duỗi ra đốt ngón tay rõ ràng, giúp Giang Ninh vén mớ tóc vướng víu ra sau tai, vuốt vuốt vành tai mượt mà của Giang Ninh, thấp giọng nói: "Những việc này đều không quan trọng bằng em."

Xúc cảm rất mềm, khiến hắn muốn ngừng mà không được.

Giang Ninh rủ tầm mắt xuống, gương mặt trắng nõn nổi lên một tầng mỏng đỏ, vô thức đưa tay đặt lên bàn tay của nam nhân đang vuốt vành tai mình. Không thể không thừa nhận, được người kiên định lựa chọn là một việc rất vui vẻ.

Mặc dù chỉ là ngoài ý muốn, nhưng Giang Ninh biết nếu như không phải là bởi vì nguyên nhân là mình, Bùi Quân Trạch sẽ không bôn ba qua lại như vậy, cậu áy náy nói: "Thật xin lỗi......"

Gương mặt được cảm xúc ấm áp bao khỏa, Giang Ninh ngước mắt, phát hiện mình bị Bùi Quân Trạch dùng bàn tay bưng lấy mặt.

Bùi Quân Trạch nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói trầm thấp ưu nhã, gợi cảm khiến lỗ tai Giang Ninh run lên: "Giang Ninh, tất cả việc anh làm vì em đều là vui vẻ chịu đựng, cho nên không cần xin lỗi."

"Em quan trọng hơn bất cứ ai và bất cứ thứ gì, kể cả anh."

Cho nên, đừng rời bỏ anh.

Đáy lòng Giang Ninh khẽ run, không biết nên đáp lại thế nào trước biểu hiện nồng đậm yêu thương đột ngột của nam nhân. Gương mặt trắng nõn đến cổ đỏ bừng một mảnh, tròng mắt đen nhánh lộ ra yêu thương quá nóng bỏng, cơ hồ muốn hòa tan cậu, bờ môi ngập ngừng không biết nói gì.

Bởi vì thẹn thùng mà rủ đôi mắt xuống, bởi vậy cậu cũng không nhìn thấy đáy mắt của nam nhân rốt cuộc đã không thể khắc chế điên cuồng và chiếm hữu.

Chỉ là một cái chớp mắt, Bùi Quân Trạch lại khôi phục trầm ổn tỉnh táo. Hắn rút tay về, cầm lấy ly sữa bò trên bàn đưa cho Giang Ninh, thấp giọng nói: "Uống xong anh đưa em đi nghỉ ngơi, tỉnh lại thì đến nhà."

Sữa bò trắng được đựng trong ly thủy tinh, hương vị êm dịu.

"Dạ." Giang Ninh đỏ mặt đưa hai tay tiếp nhận, nhấp một ngụm từ mép ly, quanh môi hiện ra một vệt trắng, cậu duỗi ra đầu lưỡi nộn hồng liếm sạch, nghiêng đầu nhìn về phía Bùi Quân Trạch, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy đau lòng, nhỏ giọng nói:

"Anh cũng nghỉ ngơi đi."

"Được." Bùi Quân Trạch đi theo nghiêng đầu trả lời, trong mắt phản chiếu ra sự quỷ quyệt, thấp giọng dụ dỗ nói: "Trước tiên uống hết sữa bò đi."

"Dạ." Giang Ninh nghe lời một hơi uống sạch sữa bò, sau đó đưa ly cho nam nhân.

Mới qua mấy phút, cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến, cậu dụi dụi mắt, buồn ngủ ráng chống đỡ suy nghĩ, nói lầm bầm: "Buồn ngủ quá......"

Bùi Quân Trạch hơi nheo mắt lại, chậm rãi nói: "Ngủ đi, anh ôm em vào phòng nghỉ ngơi."

"Dạ......" Giang Ninh mơ mơ màng màng đóng lại tầm mắt, có thể cảm giác mình được ôm lấy, ngửi được khí tức nhàn nhạt quen thuộc, cậu từ từ nhắm hai mắt tựa trên lồng ngực rắn chắc, cả người không có chút nào cảnh giác chìm vào mộng đẹp.

Lần nữa mở mắt tỉnh lại, Giang Ninh đang nằm trên giường lớn hình tròn mềm mại, một mặt ngơ ngác nhìn chiếc lồng chim vàng cực lớn trên đầu, bên ngoài lồng chim còn bọc một lớp lụa trắng hoa văn phức tạp.

Giang Ninh ngồi dậy ngắm nhìn bốn phía, đáng tiếc đều bị lụa trắng chặn, loáng thoáng nhìn không rõ, chỉ có thể miễn cưỡng biết mình đang bên trong căn phòng lạ lẫm, không biết Bùi Quân Trạch đã đi đâu.

Nâng chiếc chăn bông mềm mại màu trắng tinh khiết che trên người lên, Giang Ninh cúi đầu trợn mắt há hốc mồm nhìn chiếc còng vàng quanh một bên mắt cá chân của mình, bên trong còn rất tri kỷ dùng vải nhung mềm mại bao khỏa, dọc theo dây xích dài nhỏ hòa làm một thể với chiếc lồng hoàn mỹ.

Cậu đây là...... Bị nhốt?

Giang Ninh choáng váng, nếu như trong tiểu thuyết xuất hiện tình tiết như vậy, cậu nhất định sẽ hô to kích thích, nhưng rất không may chính là, cậu là người trải nghiệm.

Mặc dù trong tiểu thuyết có đề cập Bùi Quân Trạch có ẩn tàng thuộc tính điên cuồng và biến thái, nhưng Giang Ninh khổ tư thật lâu, nghĩ đến nát óc cũng không biết mình làm gì mà kích phát thuộc tính này của Bùi Quân Trạch.

Mặc dù cậu đột nhiên mất liên lạc mấy ngày, nhưng cũng không phải cố ý, không cần thiết phải làm phòng tối play đi?

Mà lồng chim bày...... Giang Ninh đưa tay gõ gõ, âm thanh ngột ngạt, dừng một chút, cậu cắn một cái, khi nhìn thấy vết cắn để lại trên đó mà lòng đau xót.

Bại gia!

Quá bại gia!

"...... Tỉnh rồi?" Bùi Quân Trạch không biết từ lúc nào đã bước vào phòng, xốc lên lụa mỏng, sắc mặt phức tạp nhìn Giang Ninh ôm cây cột lồng chim gặm, Bùi tổng đang chuẩn bị thương chiến ngôn ngữ ngoan lệ độc ác nhất thời im lặng.

Giang Ninh xấu hổ buông tay ra, nhưng một giây sau liền trừng mắt liếc nhìn nam nhân, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Anh nhiều tiền quá rồi phải không?"

"......" Bùi Quân Trạch trầm mặc nửa ngày, yếu ớt nói: "Anh cho là em sẽ thích."

Giang Ninh khục một tiếng, ánh mắt bay loạn.

Cậu là người nông cạn như vậy sao?

...... À, đúng vậy.

Bùi Quân Trạch nhéo nhéo mi tâm, Giang Ninh vô thức né sang một bên nhường vị trí cho hắn.

Bùi Quân Trạch: "......" Tại sao luôn cảm thấy không thích hợp?

Một lúc sau, Bùi Quân Trạch nhìn vào đôi mắt màu hổ phách vẫn trong trẻo nhuận nước như cũ, bên trong không có chứa đựng cảm xúc mặt trái, khuôn mặt tinh xảo trắng nõn hoàn toàn xinh đẹp như trước đây, như là mặt trời nhỏ vĩnh viễn không thể dập tắt.

"Bảo bối, em không tức giận anh nhốt em lại sao?" Bùi Quân Trạch thấp giọng hỏi.

Bùi Quân Trạch biết làm như vậy cũng không thể giải quyết mâu thuẫn vô hình giữa hai người, nhưng hắn thật sự không có cách nào tưởng tượng được Giang thiếu sẽ rời đi, tờ đơn ly hôn kia triệt để xé nát lý trí của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top