Chương 30: Tỏ tình trong phòng bệnh
Khi nước biển lạnh băng tanh nồng tràn vào phổi, Giang Ninh há miệng, phun ra từng vòng từng vòng bong bóng. Thân thể vẫn bị nam nhân một mực giam cấm, một giây sau, cánh môi bị vật lạnh buốt mềm mại bao trùm, cậu thao bản năng hấp thu dưỡng khí từ đó.
Chờ Giang Ninh tỉnh lại lần nữa, lọt vào trong tầm mắt là trần nhà trắng xóa, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi. Cậu như nhớ đến điều gì đó, bỗng nhiên ngồi dậy.
Cậu vừa đứng dậy tầm mắt liền tối sầm, đưa tay xoa xoa đôi mắt căng đau một hồi lâu, bóng tối trước mắt mới dần dần tiêu tán.
"Không sao chứ?" Bên cạnh vang lên giọng nói từ tính quen thuộc.
Giang Ninh nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, liền gặp được đối tượng mình nhớ nhung đang nửa nằm trên giường bệnh bên cạnh, trên giường có một vài cuốn sổ đặt trên bàn.
Cậu vội vàng vén chăn lên, quên cả mang dép, chân trần đi đến bên giường Bùi Quân Trạch, muốn đưa tay đi sờ lên người của hắn, lại sợ làm đau chỉ có thể thu tay lại, khẩn trương hỏi: "Anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?"
"Trước đi dẹp vào." Bùi Quân Trạch bất đắc dĩ, dừng một chút, nói: "Hiện tại anh rất tốt, đừng lo lắng."
Giang Ninh hơi sửng sốt, vẫn là ngoan ngoãn trở về mang dép.
Bùi Quân Trạch thừa cơ đóng cuốn sổ lại đặt lên tủ giường bên cạnh, rồi đặt bàn giường trở lại khoảng trống trên giường bệnh.
Giang Ninh đi dép vào, sau đó tiến đến bên cạnh Bùi Quân Trạch trạch vội vã cuống cuồng hỏi: "Anh thật sự không sao chứ?"
Bùi Quân Trạch lông mày đuôi chau lên, đưa tay phải ra ôm Giang Ninh vào trong ngực, cúi đầu hít một hơi mùi thơm ngát xen lẫn mùi thuốc trên người tiểu thê tử, lúc này mới thấp giọng nói: "Thật sự không sao, đạn đã lấy ra, vết thương khép lại rất nhanh."
Giang Ninh nằm trong ngực nam nhân, sợ ép đến vết thương của nam nhân, cậu dùng tay chống trên giường giảm bớt trọng lượng thân thể của mình.
"Đau không." Bùi Quân Trạch bỗng nhiên vươn tay, đầu ngón tay chạm nhẹ vào miếng gạc quấn quanh cổ Giang Ninh.
Nghe được câu này, Giang Ninh lăng lăng vuốt ve cổ của mình, lúc này mới phát hiện được quấn một lớp băng y tế. Bởi vì tịch thu lực, khi sờ vào vết thương truyền đến một trận nhói nhói.
Mấp máy môi, cậu nhỏ giọng nói: "Không đau."
Ngẩng đầu nhìn mắt đen thâm thúy của nam nhân, do dự một chút, Giang Ninh vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: "Tại sao anh lại thay em cản một đòn đó."
Nhìn chằm chằm môi mỏng màu nhạt của nam nhân, trong lòng thậm chí còn sinh ra một tia khẩn trương và chờ mong mà chính cậu cũng không phát giác được.
Môi mỏng đóng mở, cậu nghe được nam nhân dùng giọng nói trầm thấp từ tính nói: "Bởi vì không nỡ để em bị thương tổn."
Giang Ninh nghe được những lời đinh tai nhức óc như thế, cậu cúi đầu xuống, khuôn mặt trong nháy mắt nổi lên mỏng đỏ, hai lỗ tai bởi vì khẩn trương mà sung huyết trở nên đỏ bừng, ngón tay thon dài tinh tế níu chặt vạt áo nam nhân.
"A, a......" Giang Ninh ngay cả nói chuyện cũng không quá trôi chảy.
Khóe miệng Bùi Quân Trạch hơi câu, bàn tay vuốt lên gương mặt của Giang Ninh, ôn nhu dụ dỗ nói: "Ngoan, nhìn anh."
Giang Ninh ngẩng đầu, một lần nữa đối mặt với con ngươi thâm thúy đen như mực, khẩn trương đến mi mắt cũng run run.
"Sao, sao thế......"Giọng nói của Giang Ninh khô khốc
"Anh yêu em."
Câu nói này như là một đạo tiếng sấm, chấn động đến đáy lòng của Giang Ninh run lên, trái tim của cậu nhảy lên kịch liệt trong lồng ngực, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu vô thức đưa tay che ngực, cánh môi đóng mở, nhưng lại không biết làm sao đáp lại.
Bùi Quân Trạch nâng tay trái lên, lúc chuyển động hơi chậm lại. Hai tay nâng gương mặt Giang Ninh lên, ngữ khí của hắn chân thành tha thiết mà hữu lực: "Anh yêu em."
"Không phải trò đùa, cũng không phải nhất thời hứng thú, là lời tỏ tình sau khi anh trải qua nghĩ sâu tính kỹ. Bởi vì anh không còn thoả mãn với việc có được thân thể của em, anh muốn trái tim của em, linh hồn của em đều là của anh."
Hai người gần trong gang tấc, hô hấp dây dưa cùng nhau. Giang Ninh có chút mờ mịt, có chút không biết làm sao trước đường bóng thẳng của nam nhân.
Bùi Quân Trạch nhìn ra Giang Ninh luống cuống, chóp mũi hai người chạm nhau, hắn tựa như dụ hống hỏi: "Bảo bối, vậy em có thích anh không? Hả?"
Trong không khí nóng, Giang Ninh cảm giác mặt mình càng nóng hơn, suy nghĩ rối tung như lông mèo, nghe được câu này, cậu giống như là mê muội, khống chế không nổi nói ra phần cảm xúc bị chôn thật sâu ở trong lòng.
"Thích, thích......" Giang Ninh lắp bắp nói, chờ lấy lại tinh thần kịp phản ứng mình đã nói gì, sau khi ảo não càng nhiều hơn chính là cảm thấy nhẹ nhõm.
Bầu không khí vô cùng mập mờ, phòng bệnh tái nhợt tựa hồ không còn lạnh lẽo như vậy nữa.
Giang Ninh nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân gần trong gang tấc, đột nhiên nghĩ tới điều đó. Tại sao cậu không có một mối quan hệ yêu đương tuyệt vời với Bùi Quân Trạch trước khi kịch bản mở ra?
Chỉ cần quả quyết bứt ra rời đi khi Bùi Quân Trạch và nhân vật chính thụ bắt đầu gặp nhau, cậu sẽ không bị thương tổn, còn có thể dành phần đời còn lại của mình vui vẻ ôm giữ những kỷ niệm đẹp.
Giang Ninh hơi nghiêng đầu hôn lên môi mỏng màu nhạt, hàm hồ nói: "Rất thích, rất thích......"
Nghe được đáp án mình muốn, hô hấp của Bùi Quân Trạch có chút gấp rút, hắn đè lại ót của tiểu thê tử, làm sâu sắc nụ hôn này, cạy mở răng môi thơm ngọt, cùng lưỡi trơn mềm dây dưa nhảy múa.
Hai người như là củi khô gặp được liệt hỏa, lập tức bùng cháy.
Bởi vì kích động cho nên động tác tương đối kịch liệt, vẫn là Giang Ninh nghe được tiếng rên nhỏ xíu của Bùi Quân Trạch mới nhớ đến hắn còn đang bị thương.
Giang Ninh giãy dụa ngồi dậy từ trong ngực nam nhân, gương mặt ửng đỏ, thở khẽ nhỏ giọng nói: "Không được, anh còn đang bị thương, không thể vận động mạnh."
Bùi Quân Trạch nhíu mày, nhịn đến nỗi con mắt đều nổi lên tia máu, hầu kết nhấp nhô, hắn nhắm mắt lại, cưỡng ép mình tỉnh táo lại.
Đột nhiên chăn mền trên người bị xốc lên, hắn cảm giác được có một đôi tay nhỏ mềm mại cách lớp vải vuốt ve côn thịt cương của hắn.
Bùi Quân Trạch bỗng nhiên mở to mắt, nhìn thấy tiểu thê tử gương mặt ửng đỏ dùng hai tay cách vải vóc vuốt ve hạ thân chống lên thành lều vải.
Hầu kết nhấp nhô, hắn khô khốc nói: "Em không cần như vậy...... Anh nhịn một chút là được."
Giang Ninh kéo dây lưng quần của nam nhân xuống, côn thịt giận phát dữ tợn không kịp chờ đợi nhảy ra, ngẩng đầu ưỡn ngực trong không khí, uy phong lẫm liệt.
Gương mặt tinh xảo kiều nộn dán lên âm hành dữ tợn đáng sợ cọ xát, đôi mắt màu hổ phách của Giang Ninh nhìn về phía gương mặt tuấn mỹ của nam nhân, nhẹ nhàng nói: "Em rất thích."
Cảnh tượng xung đột thị giác như vậy khiến Bùi Quân Trạch hô hấp trì trệ, côn thịt cương cứng nhảy lên lại sưng lên mấy phần.
Hắn giơ tay lên vuốt ve mái tóc mềm mại của Giang Ninh, khàn giọng nói: "Em thích là được."
Giang Ninh cong lên khóe môi, lộ ra nụ cười mềm mại. Cậu ngẩng đầu hai tay nắm thân gậy, thăm dò duỗi ra đầu lưỡi nộn hồng liếm láp quy đầu.
Cảm giác khoái cảm dâng trào thẳng lên đỉnh đầu, Bùi Quân Trạch âm thầm hít vào một hơi, nhịn xuống huyệt Thái Dương đều bạo khởi gân xanh.
Giang Ninh hai tay lột động lên thân gậy đầu lưỡi ra sức liếm láp, cũng không nhìn thấy biểu tình có chút dữ tợn của nam nhân. Bất quá cho dù cậu nhìn thấy, cũng chỉ cảm thấy vui vẻ nam nhân bởi vì khoái cảm cậu mang đến mà mất khống chế.
Cánh cửa ngăn chặn âm thanh từ hành lang, phòng bệnh hoàn toàn yên tĩnh, bởi vậy tiếng kêu rên của nam nhân và âm thanh nuốt liếm chậc chậc phá lệ vang dội.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top