Chương 1.2 - Bí mật ba người
Edit by phedammy.
Cúc Trì tạo ra những âm thanh nôn mửa như một con ếch sắp chết, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn Thập. Ngay khi nước mắt rơi từ khóe mắt, Thập đem hai ngón tay rút ra, dính đầy nước bọt kinh tởm. Cúc Trì bắt đầu ho dữ dội, Thập lau nước bọt trên tay mình trên lưng Cúc Trì, một lòng chỉ muốn nhanh chóng rửa tay.
"Kia... Cái kia..."
Thanh âm yếu ớt từ bên dưới truyền đến. Người đàn ông vừa rồi co rúm như con tê tê miễn cưỡng đứng dậy, nửa khuôn mặt hắn sưng lên, máu mũi cũng chảy không ngừng. Chỉ thấy hắn cúi đầu nói: "Cám ơn." Người này thật sự rất trẻ trung, nhiều lắm mới mười tám, mười chín tuổi .
"Chúng tôi không giúp cậu."
"Nhưng là... Tôi muốn cám ơn anh, tôi cứ tưởng mình sẽ bị đánh chết..."
"Cậu có thể bị gãy xương sườn, đến khám bác sĩ đi."
"A... Tôi không có cách nào gặp bác sĩ... Tôi không có thẻ bảo hiểm y tế...."
"À, phải không?"
Thập gật gật đầu, không hỏi nhiều. Không có thẻ bảo hiểm y tế vì không thể đóng bảo hiểm y tế không phải là chuyện đáng ngạc nhiên. Hiện tại người trẻ thất nghiệp nhiều như vậy, thu nhập cũng không có, không có thu nhập thì làm sao đóng bảo hiểm y tế?
"Vậy cậu có điện thoại di động không?"
"Có... Hiện tại không mang ở trên người... Để ở chỗ tôi ở..."
Người nghèo lại càng nghèo hơn, vẫn là muốn giữ khư khư điện thoại di động, bởi vì qua điện thoại di động mới có thể lấy được thông tin về người lao động tạm thời.
"Cậu quay về dùng di động tra một chút để kiểm tra các cơ sở cung cấp dịch vụ chăm sóc y tế miễn phí hoặc thanh toán nhỏ, toàn bộ Đông Kinh phải có vài nơi. Nhưng nếu cậu không bị gãy xương sườn thì không đi cũng được. "
"Chữa bệnh miễn phí hay nhỏ... Cám ơn anh... Xin hỏi, anh là bang....phái nào ?"
Thập ngậm thuốc lá, ngồi xổm xuống trước mặt người thanh niên đang chảy máu cam với một tiếng "hừ". Tuy rằng thanh niên sưng nửa khuôn mặt, nhưng từ nửa bên mặt còn lại có thể thấy ngoại hình của anh chàng khá thanh tú. Thanh niên cho dù bắt gặp ánh mắt của Thập cũng không nhìn đi chỗ khác, không biết là hắn ngu dốt hay là thành thật, hoặc thậm chí hắn không đủ sức nhìn đi chỗ khác.
" Muốn biết thì báo tên của mình trước. Vừa rồi tại so hai tên đó muốn đánh cậu?"
"... Vì, bởi vì... Tôi làm sai..."
"Công việc gì?"
"Ây... Công việc của tôi là.. Cái kia... ..."
Thanh niên chậm rãi cúi đầu, xem ra đây là công việc khó có thể mở miệng. Nghĩ cũng biết, cho nên hắn mới có thể bị người ta quyền đấm cước đá sau khi xong việc. Thập tuy rằng có thể đánh hắn một trận ép hắn thẳng thắn, nhưng làm như vậy sẽ phá hủy thương hiệu của nhóm bạo lực. Một tên xã hội đen thông minh sẽ chỉ sử dụng bạo lực một cách hiệu quả khi cần thiết.
Lúc này, điện thoại di động Thập đổ chuông, người gọi là Trất Điền.
Anh bắt máy, đối phương báo lại: 『 xin lỗi, tôi đãmất dấu. 』 một người muốn theo dõi hai người đúng là chuyện khó, mất dấu cũng không thể làm gì. Thập yêu cầu Trất Điền về văn phòng trước, sau đó cúp điện thoại.
"À quên mất. Cậu em, chính cậu phải cẩn thận đừng hãm sâu quá. Mấy thành phần nguy hiểm hơn cả xã hội đen đâu đâu cũng có."
"A... Được..."
"Có việc thì liên lạc với tôi."
Thập đem danh thiếp vứt trên bụng thanh niên, sau đó đứng dậy.
Anh thấy điếu thuốc ngắn dần, liền giao cho Cúc Trì xử lý. Cúc Trì vội vàng đưa tay ra bắt lấy điếu thuốc chưa tắt, cầm nó giống như chơi bao cát. Thập không có thời gian để ý, quay người đi từ ngõ nhỏ ra đường lớn."Thập lão đại ~" phía sau truyền đến tiếng phàn nàn của Cúc Trì, nhưng Thập vẫn tiếp tục đi không quay đầu lại.
---------
"Tên kia vẫn luôn nói 『 như vậy không được, như vậy không được 』, tôi cứ tưởng rằng hắn đang nói chuyện thuốc lá, kết quả hắn lại nói 『 ngài sao có thể đem danh thiếp giao cho một tên lưu manh không rõ lai lịch chứ 』, quả thực chẳng ra làm sao. Hắn thực sự quá ầm ĩ, sau khi quay lại văn phòng, tôi liền dùng băng dán đem cái miệng của hắn dán lại."
"Ha ha, điều này thực sự không tốt.."
Giọng nói trầm thấp dễ nghe mang theo ý cười từ phía trên truyền đến, khiến Thập liên tưởng đến nhung lụa mịn màng .
"Gần đây Cúc Trì quá kiêu ngạo . Luật sư, có phải là phương thức giáo dục của anh có vấn đề không?"
"Tôi đã căn dặn cậu ta, cần phải như đối xử với Thập Tiên Sinh như hầu hạ công chúa, nữ vương, ma vương."
"Anh mới là Ma vương... Ưm, dùng thêm chút lực ở đó."
"Tôi chỉ là tay sai của ma vương... Không đúng, Trất Điền tiên sinh mới là tay sai của cậu, vậy tôi coi như là tay sai ban đêm của cậu... Là nơi này sao?"
Đối phương ấn vào chỗ lõm xuống trên bả vai Thập, khiến Thập rên rỉ một tiếng. Rất thoải mái, người đàn ông này rất giỏi xoa bóp. Gần đây, hắn cũng thường xuyên kết hợp các loại tinh dầu, xoa bóp lưng cho Thập bằng mùi cam chanh như thế này.
Đây là một kiến trúc cho gia đình ở Đông Kinh, có bố trí thiết bị chống trộm cao cấp.
Phòng này ít nhất cũng có giá trên trăm triệu. Bọn họ đang ở trong phòng ngủ trang nhã, Thập nằm lỳ ở trên giường, người đàn ông phía trên Thập cẩn thận từng li từng tí một không đè lên người anh.
" Cơ bắp hơi căng ... Tâm tình khẩn trương rất dễ dàng tích tụ lại trên người. Có chuyện gì làm phiền cậu sao?"
"Không có gì."
"Thập Tiên Sinh, mỗi lần cậu nói 『 không có gì đều không đúng lắm... Là vì chuyện【 công ty 】sao? Nghe nói vẫn không bắt được nhược điểm của bọn họ."
"Luật sư cố vấn hắc đạo thật đáng ghét, quá quen thuộc nội tình ."
Sau khi Thập nói xong với một giọng điệu khó chịu, anh trở mình nằm ngửa, đồng thời ra lệnh cho người đàn ông: "Tránh ra." Người đàn ông ngoan ngoãn di chuyển từ chỗ Thập đến mép giường và ngồi xuống.
Tài Tân Thành.
Hắn là chủ nhân của ngôi nhà này, cũng là cố vấn luật sư của Hiệp hội Hòa Hồng.
Thập lãnh đạo Thập Đường Tổ nếu như phát sinh bất cứ vấn đề gì, cũng sẽ thỉnh giáo ý kiến Tài Tân. Hắn vóc người cao gầy, lồng ngực dày rộng, đeo kính rất thu hút. Tài Tân bình thường thường mặc âu phục cao cấp, hiện tại lại chỉ mặc áo sơ mi cùng quần tây. Nhân tiện, Thập che cơ thể trần truồng của mình bằng một chiếc áo choàng tắm, cậu vừa để trần phần trên vừa yêu cầu Tài Tân xoa bóp cho cậu. Đầu vú vì ma sát ga trải giường mà cứng lên, Thập tuy rằng cảm nhận được tầm mắt Tài Tân , anh mặc lại áo choàng tắm như không có chuyện gì xảy ra.
"Chủ tịch Hòa Hồng có phải muốn cậu điều tra chuyện này?"
"Đúng vậy."
"Cho nên cậu mới đem danh thiếp giao cho tiểu tử bị đánh chảy máu đầu... nếu vận khí tốt, có thể từ trên người hắn thu được tình báo."
Thập cười lạnh và lấy một điếu thuốc. Không hổ là luật sư thường xuyên tiếp xúc với hắc đạo, sức quan sát thật tốt.
"Cháu ngoại trai mà lanh lợi giống cậu là tốt rồi, nó căn bản một chút tác dụng cũng không có."
Cúc Trì là cháu ngoại trai của Tài Tân. Hai người tuy có liên hệ máu mủ, nhưng cấu tạo đầu óc lại hoàn toàn khác nhau.Nếu Tài Tân là một con dao mổ thì Cúc Trì là một con dao làm bếp, chỉ có thể dùng để cắt cà rốt.
"Thác cũng có ưu điểm."
"Ví dụ, nơi đó rất lớn?"
"Kia cũng rất khó xem như là ưu điểm, dù sao bản thân nó cũng nói muốn giống như người bình thường."
Đứa em trai nhút nhát đó, chỉ có dưới đũng quần là đặc biệt to. Loại kích thước đó có thể bị những người đến nhà tắm nam hâm mộ, lại không thích hợp thực chiến. Một khẩu súng lục không thể sử dụng, dù nó có lớn đến đâu cũng vô ích.
" Không biết tên kia có đến tìm cậu không."
Sau khi Tài Tân giúp Thập châm lửa nói như vậy. Thập thường nằm trên giường của Tài Tân hút thuốc, cho đến nay đã đốt 3 lỗ trên tấm ga trải giường chất lượng cao của hắn, thế nhưng Tài Tân xưa nay luôn không tức giận.
"Là người thông minh sẽ không tới. Coi như hắn và 【 công ty 】 thật sự có quan hệ, tự dưng tiếp cận hắc đạo chỉ có thể bị người ở phía trên đánh gần chết, chúng ta cũng không bảo vệ hắn."
"Vậy tại sao cậu lại phải cho hắn danh thiếp?"
"Bởi vì hắn cũng có thể là kẻ ngu si nha."
Thập "Hô" một tiếng phả ra khói thuốc, từ tốn nói:
"Không quản hữu dụng hay vô dụng, vẫn nên gieo thêm chút hạt giống đi. Lão đại coi đám người kia là cái đinh trong mắt, cuối cùng tôi cũng phải cho ông ấy một câu trả lời mới được... Anh cũng nghe nói chứ? Lão đại... Ạch, em gái của bà nội?"
"Bà dì."
"Đúng đúng đúng, bà dì. Chuyện bà dì bị lừa, anh nghe nói rồi đi?"
"Nghe qua." Tài Tân gật đầu.
Nàng là bà dì của chủ tịch Hòa Hồng.
Bà dì tuy không phải là người theo con đường này, nhưng từ khi chủ tịch còn bé bà rất yêu thương ông ấy. Năm 80 tuổi, bạn đời mất, con bà dì bắt đầu kinh doanh riêng, bởi vậy bà sống một mình—— lại bị lừa.
"Có người giả làm cháu của bà ấy lừa đi ba mươi vạn, nửa năm sau lại dùng thủ đoạn khác lừa đi một triệu. Sau đó chuyện này rốt cục truyền đến tai lão đại, ông ấy nổi trận lôi đình, muốn bà dì giả bộ lần thứ ba bị lừa, nhân cơ hội bắt lấy tên gạt tiền..."
"Bất quá 【 tài xế 】 chỉ là hạ tầng, rất nhiều người ngay cả 【 ông chủ 】 cũng chưa từng thấy... Muốn uống rượu không?"
Tài Tân nhẹ nhàng cầm lấy chén rượu trên bàn đầu giường. Thập thư thái dựa vào hai chiếc gối, gật gật đầu. Trong ly chứa đầy rượu whisky mạch nha..
"Kết quả chỉ bắt được người "tài xế" bên dưới . Bọn họ cũng không biết thượng tầng là ai, cho nên đánh đập tra hỏi cũng không được."
【 công ty 】, 【 tài xế 】, 【 ông chủ 】.
Tất cả đều là thuật ngữ lừa dối.
【 công ty 】 là chỉ bản thân nhóm lừa đảo, hoặc là văn phòng dùng làm trụ sở; 【 tài xế 】 là người lấy tiền từ nạn nhân, trước đây phần lớn là rút tiền mặt từ tài khoản, cho nên cũng gọi là 【 Người thu thập 】.
【 ông chủ 】là người điều khiển toàn bộ nhóm lừa đảo, tức là người đứng đầu nhóm; lại còn có【 kim chủ 】, chuyên môn cung cấp tiền cho nhóm đó.
Loại hành vi lừa dối này, tại Nhật Bản gọi chung là "Lừa đảo chuyển tiền" . Tuy nhiên, đến nửa đầu năm 2014, tỷ lệ chuyển tiền bằng tất cả các phương thức lừa đảo đã giảm xuống còn 10%, còn lại hầu hết là giao dịch tiền mặt. Hành vi lừa đảo thuận theo thời đại nhanh chóng phát triển, chỉ có thể dùng đầy rẫy những thủ đoạn để miêu tả.
Hơn nữa cuộc trao đổi này rất có lợi nhuận. Nếu muốn biết số lượng các vụ lừa đảo chuyển tiền và lừa đảo giả đã đạt được trong những năm gần đây, chỉ cần kiểm tra Internet sẽ thấy những con số đáng kinh ngạc.
"Lão đại Hòa Hồng tràn ngập tinh thần hiệp nghĩa thời đại trước, không muốn lợi dụng loại thủ đoạn này để kiếm tiền, kết quả người thân ông ấy bị lừa đảo, ông ta đương nhiên tức giận. Tuy nhiên với thế cục hiện nay, vẫn có rất nhiều hắc đạo nguyện ý làm chỗ dựa cho bọn lừa đảo để trục lợi..."
"Cậu sao?"
"Tôi thế nào? Này, đem rượu ra."
Tài Tân vẫn đem chén rượu nắm trong tay, lắc lắc rồi hỏi:
"Thập Tiên Sinh, cậu là loại người như vậy? Là hiệp khách đánh mạnh giúp yếu? Hay vẫn là sẽ vì tiền, không tiếc giúp đỡ bọn lừa đảo..."
" Tất nhiên tiền quan trọng hơn."
Thập nhìn chất lỏng lay động màu hổ phách, liếm môi một cái rồi trả lời:
"Bất quá, tôi cũng không ưa mấy người tốt giả tạo. Con người của tôi không có nguyên tắc, nhưng duy nhất không không phản bội lão đại."
"... ... Ồ?"
Thập vừa nói xong, Tài Tân liền nhếch miệng nghiêng đầu nhìn anh, biểu tình như muốn hỏi " Không phải cậu đã làm loại chuyện đó sao?" Thập đương nhiên rõ ràng Tài Tân muốn nói cái gì, dù sao anh trước đây từng cùng con gái của chủ tịch Hòa Hồng hội trưởng phát sinh quan hệ.
"Phụ nữ lại là là một chuyện khác nha. Nếu có phụ nữ muốn theo tôi lên giường, tôi đương nhiên có nghĩa vụ ch*ch cô ta."
"Ra là vậy, Thập Tiên Sinh thật sự rất quan tâm đến phái nữ."
"... Cười cái rắm, cẩn thận tôi đánh anh."
"Được."
Tài Tân mỉm cười đối mặt, trái lại Thập không muốn đánh người. Thập đem điếu thuốc đã ngắn lại đưa ra ngoài, Tài Tân lập tức lấy gạt tàn thuốc lá tiếp được.
"Nếu không có sự kiện Anh Mỹ Lý đó thì anh cũng không có cách uy hiếp tôi."
"Đây không phải uy hiếp, là thỉnh cầu."
"Xin tôi cho anh đè à?"
"Tôi chỉ muốn yêu thương cậu."
"Hơn nữa anh vẫn cấu kết với đàn em tôi làm việc xấu."
"Chúng tôi chỉ muốn trao toàn bộ tình yêu cho cậu."
"Haiz ~" Thập thở dài. Anh rõ ràng bản thân không thể cãi lại tên luật sư đáng khinh này, nói thêm câu nữa cũng chỉ tăng thêm mệt mỏi mà thôi.
Thập, Tài Tân, Cúc Trì.
Bọn họ đều là đàn ông nhưng lại nhiều lần quan hệ với nhau, loại quan hệ này đã giằng co khoảng nửa năm. Ngoài Tài Tân, con chó vô dụng dốt nát Cúc Trì cũng muốn thèm muốn thân thể Thập. Tuy nhiên Thập cũng chưa cho Cúc Trì làm đến bước cuối cùng. Cụ thể mà nói, có thể cùng Thập quan hệ mới chỉ có Tài Tân. Tên to xác Cúc Trì mà làm thì chắc anh mất mạng.
"Nói đủ chưa, đem rượu ra."
"Cho cậu ngay đây."
Tài Tân nhấp một ngụm rượu. Thập thấy hắn bò lên giường, nhất thời rõ ràng ý đồ của hắn. Thập dựa gối, tự hỏi có nên đưa tay kéo hắn hay không, cuối cùng vẫn là coi như thôi, trực tiếp thả lỏng chờ đợi đối phương tới gần. Tài Tân dùng tay phải đỡ gáy Thập, tay trái nâng cằm Thập.
Hắn đem mặt nhích lại gần.
Dùng góc độ mà kính mắt sẽ không chạm đến Thập để hôn môi.
Thập khẽ hé môi dưới cái chạm nhẹ của đầu lưỡi đối phương, rượu whisky từ khe hở tràn vào, ngay lập tức mang đến cảm giác mát lạnh, nhưng rượu đã bắt đầu nóng lên. Thập để rượu whisky lướt qua toàn bộ khoang miệng rồi mới nuốt xuống. Lượng rượu không đủ, uống chưa đã nghiền. Anh khẽ cắn môi dưới Tài Tân, ý bảo hắn ngậm rượu đến, Tài Tân lại hiểu lầm ý tứ, làm sâu hơn nụ hôn này.
"... Ưm,..này..."
Anh hơi phản kháng, Tài Tân phớt lờ.
Nửa người trên của Thập trượt xuống, cả người nằm trên giường. Tài Tân dùng hai tay đè lên cổ tay Thập, lực đạo khá lớn làm Thập có cảm giác tắc mạch máu. Tên luật sư này một bộ dáng dấp tinh anh, nhưng thực ra cơ bắp và sức mạnh của hắn còn giống lưu manh hơn cả lưu manh, điểm ấy Thập cũng rất rõ ràng.
Cho nên Thập liền mặc kệ hắn.
Sự thật là bất lực, dù sao hắn nắm giữ quyền chủ đạo trên giường, quy tắc đặt ra là thế.
Tài Tân cực kì thích hôn môi.
Đương nhiên hắn cũng rất thích tiến thêm một bước, nhưng hắn đặc biệt cố chấp trong việc hôn. Thập từng hướng hắn phàn nàn hôn quá mất thời gian, nghe xong hắn càng cao hứng. Tài Tân cho rằng không có hành vi nào thân mật hơn so với việc hôn môi, bởi vì hôn môi có thể coi là động tác đầu tiên 'ăn' đối phương . Hoá ra, suy nghĩ kỹ một chút thì Thập cũng từng phụ nữ hôn môi một cách thô bạo, có đôi người vì vậy mà trở nên hưng phấn, thậm chí có người còn nói "Cảm giác bản thân sắp bị ăn thịt" .
Đây khoái cảm khi bị tra tấn.
Thập không muốn thừa nhận thân là đàn ông bản thân cũng có cảm giác này. Anh muốn tận lực đem phụ nữ đặt dưới thân, hưởng thụ cảm giác chinh phục và bạo ngược. Giới hắc đạo coi trọng nhất chính là 『 bản lĩnh đàn ông 』, không có gì lạ khi Thập cũng nghĩ như vậy.
Ngay cả khi như vậy...
"... A."
Đầu lưỡi nóng rực càn quét trong miệng khiến Thập hô hấp dồn dập.
Tài Tân buông cổ tay Thập ra và bắt đầu vuốt tóc anh. Tên luật sư đáng ghét này rõ ràng tất cả khu vực nhạy cảm của anh, trong miệng cũng không ngoại lệ. Sau khi dùng đầu lưỡi thăm dò, hắn tiếp tục cuốn chặt lấy lưỡi Thập khiến anh không thở nổi, vì thế anh há miệng rộng hơn, nước bọt trào ra từ khóe miệng chảy xuống sau tai khiến Thập rùng mình. Anh cảm nhận được khoái cảm mạnh mẽ, theo bản năng muốn đẩy Tài Tân ra.
"Lương Điển."
Tài Tân hơi lui lại, gọi tên Thập bằng giọng ôn nhu đến đáng sợ.
"Đừng nhúc nhích, không cần làm gì cả, tôi sẽ làm cho cậu thoải mái..."
Hắn thấp giọng nói: "Để đó cho tôi."
Mệnh lệnh này nghe cực kì hấp dẫn.
Mở hai chân ra, trái tim cũng mở rộng ra—— hắn dám ra lệnh cho Thập, đúng là tên đàn ông ngạo mạn.
Tôn nghiêm và niềm vui, cái nào quan trọng hơn? Khi mới bắt đầu mối quan hệ mục ruỗng này, Thập đã từng do dự. Danh dự đàn ông, danh dự của xã hội đen... Nhưng mà, cái gọi là danh dự trên thực tế dường như cũng không quan trọng đối với Thập. Thập lúc trước cũng không nghĩ rằng, bản thân lại dễ dàng rơi vào bẫy của Tài Tân đến như thế. Anh giống như một con thú bị mắc bẫy, nhưng lưỡi dao sắc bén cắn vào mắt cá chân cũng có thể mang lại một loại khoái cảm nào đó. Thập biết rằng mình không phải là người dễ dàng chống lại được sự cám dỗ nhưng anh không biết bệnh của mình cư nhiên nghiêm trọng đến vậy, Thập không khỏi tự cười nhạo mình.
Có lẽ Thập căn bản không có lòng tự tôn.
Người của xã hội đen luôn đặt danh dự cùng mặt mũi lên hàng đầu, nhưng Thập từ trước đến giờ luôn không rõ. Danh dự của phần tử xã hội đen có thể có bao nhiêu giá trị? Anh vừa giảng nghĩa khí, cũng hiểu đạo lí đối nhân xử thế, những vẫn không hiểu tại sao thể diện lại quan trọng. Anh cảm thấy bản thân chính là dị loại trong đám xã hội đen.
"... Làm tôi thoải mái hơn đi."
Cho nên mới có thể không ngần ngại mà làm chuyện như vậy.
Thập cởi áo choàng tắm như một lẽ đương nhiên, chân trần quấn lấy eo người đàn ông. So với tôn nghiêm, anh càng muốn đắm chìm trong niềm vui sướng hơn.
... Không, có lẽ đây cách Thập duy trì tôn nghiêm của mình.
"Nhất định sẽ khiến cậu thoải mái đến độ xoay eo xin tha."
Khiến tôi thoải mái mới là quan trọng nhất —— sự kiên trì của Thập cũng khác với những người bình thường.
"Chỉ tưởng tượng thôi cũng đã khiến người hưng phấn... Nhưng mà Thác còn chưa tới."
"Có quan hệ gì?"
Thập siết chặt hai chân làm Tài Tân xích lại gần anh hơn.
"Dù sao nó cũng có quyền tham gia."
"... Cách đây không lâu, tên kia đột nhiên động dục tại văn phòng lúc nửa đêm."
"... ..."
Tài Tân nhíu mày.
"Cậu ta vừa nói 『 xin lỗi, xin lỗi, em không nhịn được 』, vừa đem tôi đẩy ngã trên ghế sa lon. Tôi nghĩ dù sao cửa cũng khóa, làm trong văn phòng cũng đầy kích thích, liền để cậu ấy giúp tôi ngậm một chút. Kết quả là sau khi tôi bắn, tên kia nói hắn cũng muốn."
"... ... Ngươi có giúp nó không?"
"Sao biểu tình anh đáng sợ thế, không phải trước đây anh cũng làm rồi à? Hơn nữa chính anh bắt tôi làm mà."
—— cũng dùng miệng của cậu giúp Thác làm.
Lệnh của Tài Tân ở trên giường, Thập cho dù trong lòng hoảng hốt cũng chỉ có thể nghe theo.
"Dưới sự chỉ huy của tôi đương nhiên không thành vấn đề. Chúng ta đã nói rồi, quyền chủ đạo nằm trên tay tôi. Cậu và Thác cũng đơn độc làm loại chuyện này làm tôi thấy không quá thoải mái."
"Anh cũng tuỳ hứng quá đi."
"Người chỉ huy thông thường đều bốc đồng. Sau đó thì sao?"
Thập giải thích cho anh ta những chuyện đã xảy ra.
Nếu đã cương rồi cũng chỉ có thể làm cho xong việc. Bởi vậy Thập để Cúc Trì ngồi trên ghế sa lon, sau đó ngậm cự căn của cậu ta.
Trong quá khứ từng có vô số phụ nữ giúp Thập khẩu giao, nhưng nửa năm qua Thập mới bắt đầu phục vụ người khác. Tuy nhiên, không thể coi thường khả năng thích ứng của con người, anh đã từ từ nắm giữ bí quyết. Về cơ bản, bạn chỉ cần thực hiện một số động tác mà mình cảm thấy thoải mái, khi đã vượt qua được rào cản tâm lý thì không khó để thực hiện. Mà Cúc Trì cái chỗ kia thực sự quá lớn, thường khiến cằm Thập đau nhức.
"Tên kia bình thường luôn ra sớm, ngày đó không biết sao lại kiên trì thế. Hàm tôi đau đến mức không cử động bình thường được, lúc bắt đầu thấy mất kiên nhẫn tôi quay đầu đi, muốn dừng ở đó."
—— không được. Đừng làm vậy, xíu nữa thôi... Thập lão đại, Thập lão đại... !
Cúc Trì dưới sự kích động lại túm tóc Thập, lắc đầu anh dữ dội. Thập đương nhiên là có phản kháng, nhưng anh bị Cúc Trì kẹp ở giữa hai chân không có cách nào nhúc nhích. Tính khí thô to đâm thẳng vào cuống họng anh, không khỏi khiến anh trào nước mắt ...
"Làm hại tôi mắc ói."
"Ồ?"
"Tôi ói. Bữa ăn đêm có thịt nướng với axit trong dạ dày trào ngược ra, thiếu chút nữa kẹt trong cổ họng nghẹt thở mà chết. Tôi dù gì cũng là lão đại của Thập Tự Lộ, bị đàn em cưỡng chế khẩu giao còn đâm sâu vào cổ họng, kết quả bị nôn nghẹn chết, kiểu chết này không khỏi quá thảm đi. Tôi thà bị 100 phụ nữ lấy dao đâm chết còn hơn."
"Thác nó..."
"Tôi thực sự muốn giết cậu ta, nhưng lại lo lắng lỡ sau khi hắn chết không ai lau chùi sàn nhà, cho nên tạm tha hắn một lần, chỉ là đem hắn đạp gần chết mà thôi."
Cúc Trì mặc cho Thập đá bao nhiêu cũng không đánh trả. Cậu ta co người lại liên tục nói "Xin lỗi, xin lỗi", nhưng cũng không chạy trốn. Tất nhiên, nếu cậu ta dám trốn, Thập sẽ dùng dao đâm hắn.
"Luật sư, trông chừng cháu trai của anh cho tốt vào."
"Thật xin lỗi... Xin hãy cho tôi hầu hạ cậu để bồi thường."
Tài Tân đưa tay cởi áo choàng tắm của Thập.
Hắn kéo áo choàng tắm sang một bên, cung kính hôn lên trái tim Thập. Tiếp đó đôi môi lần đến rốn, "Chụt" một cái. Thập bật cười.
Hắn gập hai chân Thập lại.
Khi Thập theo bản năng liếm môi, cửa truyền đến âm thanh mở khoá. Cúc Trì đến.
Nếu Cúc Trì nhìn thấy Thập và Tài Tân tứ chi quấn quýt, nhất định sẽ lộ ra biểu tình lo lắng, giống như con chó đang chờ chủ nhân ra lệnh. Vừa nghĩ tới điều này, Thập không khỏi thấp giọng hừ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top