Chương 70
Bên trong chiếc xe ô tô đang chạy, Lâm Sĩ Trung đang nói chuyện với người khác.
"Đường dây gần đây nhất chắc đều đã thu hồi lại, trong thời gian này sẽ không vận hành nữa." Lâm Sĩ Trung nói: "Tôi biết người của nhà họ Cố đang ở đây, trong khoảng thời gian này sẽ không bị phát hiện, bên kia thủ đô gần đây cũng không đơn giản, dòng có thể thu được thì đều thu, tránh để cho chuyện bên này ảnh hưởng đến bên kia."
Sau khi ông ta cúp điện thoại vẻ mặt có chút nghiêm trọng, nghĩ đến vụ việc nào đó lại có vài phần tức giận.
Nếu lúc trước chuyện hội từ thiện không xảy ra vấn đề, ông ta cần gì phải làm việc cẩn thận như bây giờ mà sớm đã vào được đường dây kia rồi. Bây giờ không chỉ phải thu hồi một số việc để tránh bị ảnh hưởng, chuyện Trần Thị cũng chồng chất nhiều vấn đề, lúc trước ông ta lợi dụng Trần Thị bố trí cục diện lớn như vậy, vốn dĩ làm cho Trần Thị thuận theo tự nhiên mà phá sản là một chuyện rất thuận lợi, ai ngờ cục diện lại biến thành như bây giờ.
Mấy ngày nay ông ta và Trần Kiến Hồng nhiều lần tìm hiểu tình hình, thái độ của Trần Kiến Hồng không khác lúc trước lắm, nhưng trên thực tế cũng có chút hoài nghi ông ta.
Loại cảm giác không thể khống chế này, làm cho tâm trạng của Lâm Sĩ Trung cực kỳ không tốt... Nếu đến lúc đó thật sự không khống chế được tình hình, vậy ông ta cũng chỉ có thể buông bỏ một số thứ, cố gắng hết sức đánh chìm con tàu khổng lồ Trần Thị này.
Chuyện cho tới bây giờ, không thể để lại Trần Thị nữa.
Giữ lại ảnh hưởng quá lớn đối với bọn họ.
Lâm Sĩ Trung im lặng một lát, hỏi dò: "Chuyện điều tra Trần Kỳ Chiêu lần trước, đã có manh mối gì chưa?"
Trợ lý nghe vậy liền báo cáo kết quả điều tra được.
"Tìm người kiểu gì vậy?" Lâm Sĩ Trung nhíu mày: "Bị Trần Kỳ Chiêu phát hiện? Sao lại bị phát hiện?"
"Ban đầu không bị phát hiện, nhưng mà Trần Kỳ Chiêu chỉ coi anh ta là kẻ cuồng theo dõi trong trường học, bắt người đánh một chút rồi thả ra." Trợ lý muốn nói lại thôi, rồi sau đó lại nói: "Anh ta bại lộ là vì bị Thẩm Vu Hoài nhà họ Thẩm phát hiện, khi đó Thẩm Vu Hoài và Trần Kỳ Chiêu ở cùng nhau, có thể là phát hiện bị người khác theo dõi, sau đó anh ta trực tiếp liên hệ phòng bảo vệ của trường học, mang người đến đồn công an xử lý."
Trần Kỳ Chiêu và Thẩm Vu Hoài là bạn bè, quan hệ rất tốt.
Lâm Sĩ Trung biết tin tức này, lúc trước ông ta cũng từng hoài nghi Trần Kỳ Chiêu, nhưng mà lúc đó cũng không phát hiện vấn đề gì trên người Trần Kỳ Chiêu: "Cho nên thứ gì cũng không có, còn bị phát hiện?"
Vẻ mặt trợ lý e ngại: "Tuy không có hình chụp, nhưng mà trong lời kể của người kia chúng ta biết được hành trình gần đây của Trần Kỳ Chiêu, tình hình giống với lần trước chúng ta điều tra, ngoại trừ thời gian đi học, thời gian rảnh cậu ta hoặc là cùng Nhan Khải Lân chơi bời với đám phú nhị đại, hoặc là thỉnh thoảng đi một chuyến đến công ty, về tổng thể thì không phát hiện vấn đề."
Tức là theo dõi Trần Kỳ Chiêu không tra ra được vấn đề gì khác.
"Thằng nhóc đó kết bạn với những ai?" Lâm Sĩ Trung hỏi tiếp, nhận báo cáo trong tay trợ lý.
"Vẫn là đám phú nhị đại lúc trước, trong trường học cũng không quen ai." Trợ lý tiếp tục nói: "Trong công ty người của chúng ta cũng không thể đi lại quá rõ ràng, đều bị Trần Thời Minh theo dõi, chúng ta đành phải sắp xếp người liên hệ với người đàn ông kia, đối phương nói quả thật Trần Kỳ Chiêu được Trần Kiến Hồng chú ý, nhưng cậu ta cũng không có tham dự quá nhiều việc quản lý công ty, ngược lại là trợ lý của cậu ta siêng năng đi lại nhiều hơn."
"Chúng ta cũng theo manh mối của anh ta điều tra trợ lý này, lý lịch đơn giản, không có mối quan hệ cá nhân phức tạp. Thái độ làm người thành thật, năng lực làm việc rất tốt, sắp tới bên trong Trần Thị phát sinh rất nhiều chuyện, có nói là Trần Thời Minh nhìn trúng trợ lý Chu này, định cất nhắc anh ta. Trần Kỳ Chiêu hình như cũng vì chuyện này mà cãi nhau với Trần Thời Minh, ầm ĩ rất không thoải mái, mấy ngày nay cũng không đến công ty."
Trợ lý nói xong tình huống, thật cẩn thận mà nhìn Lâm Sĩ Trung: "Tổng giám đốc Lâm, chuyện này..."
Lâm Sĩ Trung lướt qua những người trong mạng lưới quan hệ của Trần Kỳ Chiêu: "Nó và Tần Vân Hiên có thân thiết không?"
Trợ lý nói: "Hình như là Trình Vinh của nhà họ Trình tổ chức tiệc, Trần Kỳ Chiêu gặp Tần Vân Hiên vài lần ở tiệc rượu, nghe nói quan hệ cũng không tệ lắm."
"Tiếp tục theo dõi." Lâm Sĩ Trung trả báo cáo lại cho anh ta: "Bây giờ không có vấn đề, không có nghĩa là thằng nhóc đó vô tội."
Buổi tối nhà họ Thẩm có mấy phần náo nhiệt, lúc bà Cố rời đi trời đã khuya.
Mẹ Thẩm và bố Thẩm qua một bên nói chuyện của nhà họ Cố, Thẩm Vu Hoài rời khỏi phòng khách, nhìn thấy Thẩm Tuyết Lam ở ban công uống rượu hóng gió, anh đi sang bên đó.
Thẩm Tuyết Lam mặc một bộ vest dựa vào lan can, những viên đá trong ly whiskey chuyển động trong tay cô ấy, thấy Thẩm Vu Hoài qua đây, cô thoải mái nói: "Thật hiếm thấy, tối nay em không đi sớm."
"Tò mò chuyện của nhà họ Trần." Thẩm Vu Hoài không giấu diếm, trực tiếp mở miệng nói: "Hỏi chị một chuyện."
Thẩm Tuyết Lam hỏi: "Gần đây em đang điều tra chuyện hóa chất à? Muốn mượn người của chị?"
"Thật ra mượn người thì không cần, em có biện pháp." Thẩm Vu Hoài nhìn sang cô ấy: "Em muốn hỏi chuyện nhà họ Trần, gần đây có phải nhà họ Trần xảy ra vấn đề gì không?"
"Hỏi chuyện này? Không thể nói rõ là có vấn đề, nhưng mà quả thật bên kia có chút chuyện. Em cũng biết chuyện dầu thơm rồi, chuyện này không có bị tung tin quá nhiều nhưng mà người nên biết đều biết." Thẩm Tuyết Lam nhíu mày nói: "Có người đang nhằm vào nhà họ Trần."
Thẩm Vu Hoài không nói gì.
"Em hỏi chuyện này là bởi vì Trần Kỳ Chiêu phải không?" Thẩm Tuyết Lam hơi ngước mắt: "Rất hiếm thấy em cảm giác hứng thú với chuyện này, lúc trước Nhan Khải Kỳ về nước phát triển em cũng chỉ giúp cậu ta hỏi chút việc, nhưng mà chuyện của nhà họ Trần, em giống như là đang làm cho chính bản thân vậy."
"Ừ." Thẩm Vu Hoài vươn tay qua lấy ly whiskey trong tay cô ấy, giọng điệu bình tĩnh: "Uống ít rượu thôi."
"Em thật đáng ghét, tư liệu của nhà họ Trần tối nay sẽ để trợ lý gửi cho em, tốt như vậy sao không đến công ty làm việc, như thế có làm rối loạn việc nghiên cứu của em hay không?" Thẩm Tuyết Lam đoạt lại ly rượu, cười nói: "Đúng rồi, năm nay vừa lúc ở thành phố S, bố định tổ chức tiệc sinh nhật cho em, em thấy thế nào?"
"Để nói sau."
Thẩm Vu Hoài không nói nhiều với Thẩm Tuyết Lam, vừa mới về phòng, trong hộp thư đã nhận được email của trợ lý Thẩm Tuyết Lam gửi đến.
Anh tải file về, ánh mắt thoáng nhìn thấy một album ảnh trên màn hình máy tính.
Không biết lấy ra khi nào, sau khi mở ra xem xong cũng không cất lại.
Thẩm Vu Hoài mở album ảnh ra, ánh mắt dừng ở trên người chính mình lúc còn nhỏ tuổi, sau đó lật tiếp, nhìn thấy cậu nhóc nhỏ đứng bên cạnh mình.
Quan hệ của nhà họ Thẩm và nhà họ Trần rất tốt, Thẩm Vu Hoài nhớ rõ lúc anh mười một mười hai tuổi cũng thường xuyên theo bố mẹ tham gia gặp mặt, cũng gặp qua trẻ con nhà khác nhưng anh ấn tượng sâu nhất vẫn là Trần Kỳ Chiêu.
Kỳ thật bây giờ Trần Kỳ Chiêu càng đáng yêu hơn, trên mặt còn mang theo nét trẻ con, lúc cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền nho nhỏ. Cậu ở trong một đám đứa trẻ là đứa trẻ nổi bật nhất, tuy rằng ham chơi, nhưng lại càng giống với một mặt trời nhỏ, thường xuyên chọc cho người lớn thoải mái cười to.
Thẩm Vu Hoài thấy qua mấy lần từ xa, ấn tượng rất tốt.
Lúc cậu mới lên cấp hai, nhà họ Thẩm gặp chút vấn đề, có một khoảng thời gian anh và Thẩm Tuyết Lam đều ngồi xe nhà họ Trần, ở nhà họ Trần một thời gian, đợi đến tối mới có người đón bọn họ về nhà, thỉnh thoảng có tình huống đặc biệt sẽ ngủ lại ở nhà họ Trần. Quan hệ giữa Thẩm Tuyết Lam và Trần Thời Minh cũng rất tốt, hai người cũng là bạn học, thường xuyên thảo luận bài tập cùng nhau, bầu không khí của hai người như một cái lồng ngăn với bên ngoài, cũng không rảnh chơi với Trần Kỳ Chiêu vẫn là một đứa trẻ.
Vì thế cuối cùng đến lượt anh ở với Trần Kỳ Chiêu.
Nơi học tập là phòng ngủ của Trần Kỳ Chiêu, cái bàn rất dài, lúc anh ở bên cạnh đọc sách, Trần Kỳ Chiêu ở bên kia luyện chữ.
Thẩm Vu Hoài không biết mối quan hệ với Trần Kỳ Chiêu trở nên tốt từ khi nào, có lẽ hôm đó khi cậu nhóc mang sách bài tập đưa đến trước mặt anh, nhỏ giọng mà hỏi một bài toán, anh đã phát hiện cách tiếp cận vụng về của cậu nhóc.
Ngày đó bài toán được hỏi rất đơn giản, anh đã thấy Trần Kỳ Chiêu đã giải bài càng khó hơn.
Nhưng anh vẫn kiên nhẫn mà giảng giải, để lại chữ viết của mình trên quyển vở sạch sẽ của đối phương.
Có lần đầu thì có lần hai, rồi đến lần ba.
Trần Kỳ Chiêu bắt đầu thích tìm anh giải đáp, hoặc là tò mò anh đang xem sách gì, hoặc là dẫn anh đi dạo bên trong hoa viên của nhà họ Trần.
Cho đến sau này, chuyện nhà họ Thẩm đã xong.
Nhưng anh cũng bởi vì việc học của mình nên đã sang nước ngoài du học.
Lúc gặp lại, Trần Kỳ Chiêu đã thay đổi thành một diện mạo khác.
Thẩm Vu Hoài thu hồi suy nghĩ, di động hiện lên thông báo có người trả lời tin nhắn của anh.
Trần Kỳ Chiêu đến trường học thì có chút việc, trước đến văn phòng của cố vấn phụ đạo làm giấy xin phép nghỉ, sau đó lại mang sang cho giáo viên, buổi tối có một lớp học phải làm kiểm tra đột xuất, chờ bận xong quay về phòng ngủ mới chú ý tới tin nhắn Thẩm Vu Hoài gửi cho cậu lúc chiều.
Cậu vừa mới trả lời tin nhắn, Nhan Khải Lân đã đến gõ cửa nói chuyện buổi tối đi chơi.
"Anh, mấy giờ chúng ta xuất phát thế!" Nhan Khải Lân đi vào phòng ngủ, giọng nói tùy tiện: "Trình Vinh nói bên kia đều đã chuẩn bị xong, một đám người còn thiếu mỗi hai chúng ta, sớm biết vậy anh nên cúp luôn lớp học kia, không phải buổi sáng hôm nay anh nói xin nghỉ à?"
Trình Vinh tổ chức các cuộc tụ tập là chuyện thường, khoảng thời gian gần đây số lần tổ chức tụ tập cũng nhiều hơn.
Ngày hôm qua lúc Trình Vinh đến mời, Trần Kỳ Chiêu cũng không từ chối, dù sao hiện tại có vài người đi theo sau cậu, muốn quan sát cậu, nhiều người theo dõi cậu nên cũng phối hợp chơi cái gì cũng không thể từ chối.
Nhưng chuyện diễn trò này cũng chú trọng đến kỹ năng, đi thường xuyên có vẻ cố ý, đi ít quá có vẻ không bình thường.
"Gọi xe chưa?" Trần Kỳ Chiêu cất cặp sách, đi đến tủ quần áo lấy ra mấy món quần áo: "Anh tắm trước đã."
"Gọi rồi gọi rồi." Nhan Khải Lân quét điện thoại: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chờ anh tắm nữa."
Trần Kỳ Chiêu: "..."
Nhan Khải Lân đang muốn nói chút chuyện với Trần Kỳ Chiêu, kết quả vừa mới mở miệng chỉ thấy cửa phòng tắm đóng rầm lại.
Đồ trong phòng tắm được để tùy tiện, Trần Kỳ Chiêu đặt ví tiền ở trên bồn rửa tay, vặn vòi hoa sen và chờ nước ấm.
Tiếng nước che đi tiếng ồn ào của Nhan Khải Lân ở ngoài phòng tắm, cậu có chút thất thần mà nhìn chằm chằm dòng nước chảy mạnh ra từ vòi hoa sen.
Nước đã nóng, Trần Kỳ Chiêu hồi phục tinh thần, bước vào phòng tắm vòi sen, nước xối xuống tóc cậu.
Một lát sau, bên cạnh bồn rửa tay vang lên tiếng chuông, Trần Kỳ Chiêu híp mắt đi ra phòng tắm vòi hoa sen, lau tay ướt vào áo bẩn, nhìn cũng không nhìn đã mở di động.
"Alo? Ai vậy?"
"Đang bận hả?" giọng nói của Thẩm Vu Hoài truyền ra từ loa nghe.
Trần Kỳ Chiêu sửng sốt, cầm di động lên nhìn mới phát hiện là Thẩm Vu Hoài.
"Không có gì." Trần Kỳ Chiêu: "... Sao anh Hoài đột nhiên gọi điện thoại cho em vậy?"
Thẩm Vu Hoài trả lời: "Không thể gọi điện thoại cho em hả?"
Trần Kỳ Chiêu dừng lại: "Có thể chứ, anh có thể trực tiếp gọi điện thoại cho em."
"Gửi tư liệu cho em không thấy phản hồi, nên gọi điện thoại hỏi một chút." Giọng nói Thẩm Vu Hoài như thường, anh mới nói một nửa, hình như nghe được âm thanh sột soạt trong phòng tắm bên kia: "Tiếng động bên em... em đang tắm hả?"
"Không có, anh cứ nói." Trần Kỳ Chiêu nói xong tạm dừng lại, nghe đầu bên kia điện thoại im lặng một lát, bỗng nhiên cảm giác trong lời nói của mình có chút kỳ lạ, sửa lời nói: "Tư liệu gì vậy?"
Trong phòng, Thẩm Vu Hoài nhìn giao diện trò chuyện trên màn hình máy tính, nhưng lòng lại ở bên kia lỗ tai.
Giọng nói nam sinh như cách một tầng sương mù, có chút khàn khàn hòa với tiếng nước sột soạt.
Thẩm Vu Hoài không có tắt điện thoại mà mở miệng nói: "Tư liệu của kiểm soát hương liệu của dầu thơm, anh đã kiểm tra một số thứ và gửi cho em."
"Đợi một chút." Trần Kỳ Chiêu lên tiếng và để sang một bên, đi vào phòng tắm vòi hoa sen xối hết bọt trên người.
Cậu tắm xong tắt vòi hoa sen sau đó nói: "Em xong rồi, anh nói đi."
Giọng nói đàn ông ổn định phát ra từ loa điện thoại, xen lẫn vài phần ý cười.
Thẩm Vu Hoài nói: "Thật ra cũng không cần gấp như vậy, chỉ là lúc trước tra được công ty thị trường kiểm soát hóa chất, không biết em có cần không, cứ gửi trước cho em."
"Cần chứ." Trần Kỳ Chiêu đưa tay vuốt tóc ướt đẫm trước trán ra sau: "Cảm ơn anh Hoài."
Cậu kiểm tra điện thoại, phát hiện đúng là wechat có tài liệu Thẩm Vu Hoài gửi đến.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa của Nhan Khải Lân.
"Em có ổn không?"Giọng nói truyền ra từ điện thoại: "Nhan Khải Lân hả?"
"Ừm, cậu ta hẹn em ra ngoài ăn cơm."
Trần Kỳ Chiêu thu hồi suy nghĩ, chú ý tới cuộc nói chuyện của hai người còn chưa tắt: "Một lát nữa em sẽ xem tài liệu... Em cúp máy đây?"
Thẩm Vu Hoài ừ một tiếng.
Trần Kỳ Chiêu không động đậy.
Thẩm Vu Hoài hỏi: "Không cúp máy hả?"
"Cúp đây." Trần Kỳ Chiêu tắt điện thoại, âm thanh trong phòng tắm chợt biến mất.
Cậu cầm khăn tắm xoa tóc, ánh mắt còn dừng lại ở màn hình điện thoại, ánh mắt hơi tối.
Ngón tay của Trần Kỳ Chiêu gõ vào màn hình, nhìn nhật ký cuộc gọi.
Nếu chuyện không gấp... vậy vì sao lại gọi điện thoại đến?
Cửa mở ra, Nhan Khải Lân dựa vào cửa lảo đảo hai cái.
Trần Kỳ Chiêu nhìn cậu ta: "Làm gì thế?"
"Vừa rồi anh không trả lời em." Nhan Khải Lân tò mò hỏi: "Vừa rồi anh mới gọi điện thoại với ai vậy? Hình như em nghe được anh nói chuyện với ai đó"
Trần Kỳ Chiêu bỏ đồ bẩn vào máy giặt, tiện tay cầm áo khoác: "Em nghe nhầm."
Tiệc bể bơi của Trình Vinh tổ chức ngay trong biệt thự của nhà anh ta, cách thành phố S một khoảng, đi ô tô mất bốn mươi phút.
Lúc đến nơi thấy không ít người, trong đó còn xen lẫn nhiều gương mặt xa lạ.
Trần Kỳ Chiêu nhìn thấy bánh kem lớn ở gần bể bơi, khẽ nhíu mày hỏi: "Hôm nay là sinh nhật Trình Vinh hả?"
"Không phải sinh nhật anh ta, không phải lúc trước trước anh ta tìm được bạn gái à? Một ngôi sao nhỏ ở trong giới giải trí." Nhan Khải Lân đưa một ly champagne cho Trần Kỳ Chiêu: "Hôm nay là sinh nhật của bạn gái anh ta, anh không thấy có rất nhiều ngôi sao nhỏ đến đây sao?"
Ánh sáng bên mép bể bơi cũng không sáng lắm, xen lẫn bên trong một đám người, Trần Kỳ Chiêu không có hứng thú với vẻ mặt những người khác.
Quả thật lúc trước có nghe nói chuyện Trình Vinh có bạn gái, chỉ là mỗi lần Nhan Khải Lân nói bát quái rất nhiều chuyện, Trình Vinh có bạn gái hay không chả liên quan đến cậu.
Sinh nhật... Trần Kỳ Chiêu đột nhiên nghĩ đến điều gì, không đến một lát lực chú ý của cậu đã bị phân tán bởi các nơi khác trong bữa tiệc.
Dòng người hỗn tạp, nhiều gương mặt mới, cũng có nghĩa không thể phân biệt được nếu có người trà trộn vào.
Trần Kỳ Chiêu lắc ly rượu, đôi mắt khép hờ của cậu cất giấu cảm xúc khác.
Lúc này, Trình Vinh dẫn bạn gái anh ta đến đây chào hỏi.
Trần Kỳ Chiêu lấy lại tinh thần nhìn bọn họ.
Trình Vinh: "Đây là Tổng giám đốc Trần mà trước đây anh nói với em, bạn của anh, em nhớ rõ chương trình nổi tiếng trước kia không? Cậu ấy có đầu tư vào, còn nâng vài ngôi sao nhỏ nổi tiếng."
Nhan Khải Lân đính chính nói: "Chính là Tâm Nhãn."
"Đúng đúng rồi, chính là cái đó!" Trình Vinh nói.
Quả thật bộ dáng ngôi sao nhỏ xinh đẹp trong sáng, mặt cũng có chút quen, Trần Kỳ Chiêu suy nghĩ chắc là đã thấy qua người này lúc cùng Trương Nhã Chi xem bát quái máu chó, cậu cho Trình Vinh mặt mũi, thoáng nâng lên ly rượu lên.
Chờ lúc Trình Vinh dẫn bạn gái đi đến bên cạnh, người đến chào hỏi cũng nhiều hơn.
"Tốt hơn hết em không nên tham gia góp vui, một lát chúng ta đến sô pha bên kia ngồi đi." Nhan Khải Lân hoảng sợ khi thấy một thanh niên đang quay video ở cách đó không xa: "Sao những người này lại thích chụp đến chụp đi vậy, cuối cùng là đến uống rượu hay là chụp hình, thật là nhàm chán, Trình Vinh còn nói rằng có bất ngờ nhỏ."
"Trước khi đến em không phải ứng phó với anh trai em hả?" Trần Kỳ Chiêu cụng ly với cậu ta.
Nhan Khải Lân nói: "Em có thể nói cho anh trai em biết hả? Trước khi em đến em đã gửi mấy tấm ảnh cho anh ấy, chắc là bây giờ anh ấy tưởng rằng em đang ở học tập với anh trong phòng ngủ."
Trần Kỳ Chiêu: "Em lấy ảnh chụp ở đâu thế?"
"Lúc trước chụp, em đã thay đổi vài góc để chụp." Nhan Khải Lân nói: "Yên tâm đi, sẽ không lộ đâu. Gần đây anh Thời Minh có nhìn chằm chằm anh không, để về em gửi cho anh, anh lấy ứng phó với anh Thời Minh."
Trần Kỳ Chiêu: "..."
Nhận thấy ánh mắt của Trần Kỳ Chiêu, Nhan Khải Lân không vui nói: "Dùng rất tốt đó, lần trước sau khi em đăng hình, Thẩm Vu Hoài đều nhấn like cho em."
Vẻ mặt Trần Kỳ Chiêu hơi khựng lại: "Anh ấy nhấn like cho em á?"
"Đương nhiên, từ lúc em thêm bạn tốt với Thẩm Vu Hoài đến bây giờ, chưa từng thấy anh ấy ở trong vòng bạn bè, em còn nghĩ đến anh ấy là người không thích dùng vòng bạn bè." Nhan Khải Lân kéo Trần Kỳ Chiêu cách xa ánh đèn nhấp nháy bên kia, vừa đi vừa nói: "Trước kia em đăng bài trong vòng bạn bè cũng chưa thấy anh ấy nhấn like, khi trước không phải em đăng bài so sánh hóa trang kia trong vòng bạn bè hay sao? Thẩm Vu Hoài đều nhấn like cho em."
Thỉnh thoảng Nhan Khải Lân thích lén gọi thẳng tên của Thẩm Vu Hoài, nói đến chuyện này cậu ta dạt dào đắc ý: "Thì ra đối phó với người như anh trai em và Thẩm Vu Hoài, cũng chỉ có mấy tấm ảnh chụp này mới làm cho bọn họ nhấn like"
Trần Kỳ Chiêu hơi nhíu mày: "Anh ấy nhấn rất nhiều like cho em hả?"
"Đương nhiên rồi, anh đừng có mà không tin." Nhan Khải Lân lấy điện thoại ra: "Mấy ngày gần đây đều nhấn like cho em, anh xem. Lúc đầu em cũng kinh hoảng luôn, chỉ là anh ấy chưa nhắn lại cho em. Em nghi ngờ anh ấy nhận chỗ tốt của anh trai em, mỗi ngày xem vòng bạn bè của em, nghĩ nhìn xem em có đi ra ngoài làm bậy không."
Trần Kỳ Chiêu lấy điện thoại di động của Nhan Khải Lân, nhìn lướt qua bài đăng gần nhất trong vòng bạn bè của Nhan Khải Lân, đều có lịch sử Thẩm Vu Hoài nhấn like.
Cậu hơi nheo mắt, nghĩ đến chuyện Thẩm Vu Hoài nhấn like trong vòng bạn bè của cậu lúc trước, cậu trả lại điện thoại cho Nhan Khải Lân: "Đăng bài hay lắm, lần sau đừng đăng nữa."
Nhan Khải Lân: "Vì sao vậy, cái này không hiệu quả hay sao?"
Giọng điệu Trần Kỳ Chiêu lạnh nhạt: "Nếu anh của em ngay cả việc liên tục ba ngày trong vòng bạn bè em đều mặc cùng một bộ quần áo cũng không nhận ra, vậy thì anh ta không cần về nước phát triển."
Nhan Khải Lân: "?"
Trần Kỳ Chiêu bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên, nếu mấy đời người nhà họ Nhan đều là ngốc nghếch ngây thơ, thì coi như anh chưa nói gì."
Cậu nói xong bước tiếp hai bước, thấy Nhan Khải Lân còn đứng tại chỗ, nghi ngờ mà nhìn về phía cậu ta: "Sao thế?"
"Em xóa một ngày ở giữa, như vậy là liên tục ba ngày không mặc cùng một bộ quần áo rồi." Nhan Khải Lân nhanh chóng xử lý vòng bạn bè: "Chờ lát nữa trở về chúng ta đổi quần áo rồi chụp lại hai tấm."
Trần Kỳ Chiêu: "..."
Nhan Khải Lân có chút tiếc nuối nói: "Lúc trước em còn chụp rất nhiều, bây giờ đều không dùng được."
"Chụp nhiều thế nào?" Trần Kỳ Chiêu: "Cho anh xem."
*
Hơn mười giờ tối, trong thư phòng nhà họ Trần đèn sáng trưng, Trần Thời Minh đứng trước mặt Trần Kiến Hồng, trên mặt bàn tất cả đều là hình chụp theo dõi bên trong công ty, hình ảnh của Trần Lập Nghiêu cực kỳ rõ ràng.
Trần Kiến Hồng lật xem xong hình chụp, ánh mắt hơi tối: "Trừ những cái này còn có cái gì nữa?"
"Căn cứ theo kết quả điều tra trước mắt, Trần Lập Nghiêu chắc chắn chính là cơ sở ngầm của đối phương xếp vào trong tập đoàn, nhưng chỗ cậu ta ảnh hưởng đối với chúng ta không lớn, nhưng cũng có thể thấy được, ngoại trừ theo dõi Tiểu Chu, cậu ta còn vài lần đi ngang qua tầng sáu." Trần Thời Minh giải thích nói: "Cậu ta có cớ đến tầng sáu, vì cậu ta cần giao văn kiện nhưng quản lý Tề của tầng sáu là đối tượng quan trọng mà con chú ý, sau khi phát hiện cậu ta có vấn đề, trong khoảng thời gian theo dõi cậu ta phát hiện cậu ta lấy cớ giao văn kiện để vào văn phòng của quản lý Tề."
"Nhà chú ba con... quên đi, chuyện này cứ dựa theo kế hoạch của con đi." Trần Kiến Hồng nói: "Để an toàn... hãy điều tra một lần tất cả các hạng mục mấy năm nay của nhà chú ba con, Trần Lập Nghiêu có vấn đề, không ngoại trừ chú ba con là an toàn."
"Chuyện này con có sắp xếp, nhưng còn có một chuyện..." Trần Thời Minh nhìn về phía Trần Kiến Hồng, giọng điệu hơi trầm: "Lần trước con nhận được một phần văn kiện của Kỳ Chiêu, rồi sau đó tra xét mấy công ty phía nam, Trần Thị lập nghiệp từ phía nam, con nhớ rõ lúc trước Trần Thị xác định phát triển ở phía nam là vì năm đó có hạng mục chính của thành phố ở phía nam."
Tập đoàn Trần Thị là bắt đầu từ ông nội của Trần Thời Minh, quy mô công ty cũng chỉ có mười người, so với hơn trăm công ty con trực thuộc như bây giờ, hồi đó Trần Thị cũng không mấy suôn sẻ.
Sau này nhà họ Trần phân chia tài sản, mấy anh em mỗi người đi một hướng, phân đến cho Trần Kiến Hồng chính là công việc kinh doanh và tài sản Trần Thị ở phía nam, mà Trần Kiến Hồng cũng dựa vào phía năm bên này mà nhanh chóng phát triển lên, nhờ năm đó gặp thời cơ, làm lớn mạnh Trần Thị, thế cho nên đến bây giờ phần lớn việc kinh doanh của Trần Thị đều là ở phía nam thành phố S.
"Đúng là có chuyện này, vì sao hỏi như vậy?" Trần Kiến Hồng nói.
Hỏi như vậy, đương nhiên là theo văn kiện của Trần Kỳ Chiêu nhìn thấy được một số thứ.
Mục đích điều tra của Trần Kỳ Chiêu rất tốt, cậu xác định một cái phương hướng rồi, sẽ điều tra theo phương hướng đó. Chuyện kinh doanh ở phía nam, Trần Kỳ Chiêu điều tra chính là chuyện Trần Thị vừa mới bắt đầu phát triển ba mươi năm trước, cũng có nhắc đến phần tài sản chung của Lâm Thị và Trần Thi.
Trần Thời Minh nói: "Con nhận được phần văn kiện kia có nhắc đến một số việc, con tra theo tập đoàn, tình huống năm đó rất khó điều tra rõ ràng, nhưng hiểu biết được một số chuyện." Anh ấy đi theo chuyện này thăm dò, phát hiện từ ba mươi năm trước nhà họ Lâm còn đang có xu hướng phát triển theo ngành bất động sản, nhưng mà khi đó một hạng mục nào xảy ra vấn đề, năm đó nhà họ Lâm cũng không thuận lợi như vậy, gần như bị kéo xuống do khoản đầu tư vào hạng mục đó, sau này nhanh chóng điều chỉnh lại mới phát triển nhanh chóng trong lĩnh vực y tế.
Anh ấy nói tình hình này cho Trần Kiến Hồng xong, hơi có do dự: "Con cảm thấy chuyện này có điều kỳ lạ. Từ đó đến nay nhà họ Lâm đều không có kinh doanh ở phía nam nữa, nhưng mà điều tra các hạng mục trong tập đoàn, những người lập kế hoạch sau lưng này đã đụng vào cốt lõi kinh doanh của Trần Thị."
Nói cách khác, ngoài mặt nhà họ Lâm không có tí liên quan gì đến phía nam, nhưng trên thực tế là nhìn chằm chằm vào nhà họ Trần.
Trần Thời Minh nói: "Cái hạng mục năm đó ở phía nam của nhà họ Lâm chắc chắn không có vấn đề gì ạ?"
"Không chắc chắn." Vẻ mặt Trần Kiến Hồng hơi trầm: "Ít nhất là không chắc cho đến lúc Trần Thị ở trong tay bố."
Bố con hai người nói chuyện ở thư phòng một lúc lâu, lúc đêm khuya đi ra trên mặt Trần Thời Minh mang theo mấy phần mệt mỏi.
Trần Thời Minh đứng ở cửa thư phòng, tầm mắt nhìn về cuối hành lang, ánh sáng của biệt thự đã tối đi rất nhiều.
Lúc này di động của Trần Thời Minh vang lên.
"Alo?"
Trợ lý Từ nói: "Ông chủ, tài liệu về phía nam bên kia đã tổng hợp gửi đến hòm thư, còn lại là..."
Trần Thời Minh vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài: "Tôi biết rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi."
"Còn có một chuyện." Trợ lý Từ muốn nói lại thôi.
Trần Thời Minh nhíu mày: "Có việc cứ nói thẳng."
"Là tối nay phía nhà họ Trình tổ chức tiệc, cậu hai đi đến đó." Trợ lý Từ vừa nói vừa chú ý đến trạng thái của ông chủ ở bên kia điện thoại.
"Chưa quay về trường học hả? Cậu..." Trần Thời Minh vừa mới nói ra miệng, đột nhiên dừng lại.
Trợ lý Từ lập tức hiểu được ý định của ông chủ, lập tức nói: "Nếu cần, tôi ở bên này lập tức lái xe qua đón người."
Trần Thời Minh đột nhiên nói: "Không cần."
Trợ lý Từ: "?"
Trần Thời Minh im lặng một lát, nhéo lông mày: "... Để cho em ấy chơi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top