Chương 2

Edit: Ngân Lạc

Beta: Mon

- ác lang -[02]

Trước kia Phì Phù đối với Quả Nghiên rốt cục là dạng người gì? Có lẽ giống như một học sinh xuất sắc đang cảm nhận về một học sinh cá biệt, luôn có chút đề phòng, sợ rằng hắn sẽ làm ra mấy chuyện xấu xa gì đó, nhưng từ sâu trong long cậu lại cảm thấy hắn có chút suất khí.

Nhưng khi Phi Phù tỉnh lại, mỗi ngày vẫn thường gọi cậu tới, khi thì thay thuốc, khi thì lại mát xa,...

Có lẽ là bởi vì hắn bị chém nên cơ bắp cùng thần kinh vẫn chưa hồi phục như cũ vì thế để tốt cho sự hồi phục của bệnh nhân có lẽ cậu nên cố gắng rèn xây dựng mối quan hệ tốt hơn với hắn.

Phi Phù ở trần ngồi trên giường, hai năm qua cũng bởi vì nằm trên giường quá lâu cơ bắp trên người cũng dần dần biến mất, tuy nhiên trong những ngày gần đây vì được chăm sóc khá tốt mà cơ thể đã dần dần hồi phục trở lại, điều dễ thấy nhất chính là hắn ăn được nhiều hơn, sức lực vận động cũng càng ngày càng lớn. Phi Phù mỗi lần nhìn thấy Quả Nghiên tiến lại gần sẽ đem hai chân của mình mở rộng ra, khiến cậu không khỏi giật mình, sau đó lại lập tức nghiêm mặt khiến cậu không rỏ sự tình.

"Tôi cũng đoán được nhất định cha nuôi sẽ tìm một người đến chăm sóc tôi trong những ngày này, nhưng vẫn không nghĩ tới người đó lại là cậu" Phi Phù cá tính tựa hồ rất phóng khoáng, vừa mở miệng ra là tựa như máy hát không phải muốn dừng là có thể dừng: "Nghe nói cậu là cháu trai của bà Chu, cần công việc làm thêm để trang trải chi phí học tập, có phải vậy không? Nếu là vậy sao không trực tiếp đến tìm cha nuôi tôi để vay tiền?"

Doãn Quả Nghiên ngẩng đầu liếc hắn một cái."Tôi có thể tự mình kiếm tiền."

"Cậu không nên hiểu lầm, tôi không phải kêu cậu đi vay nặng lãi, cha nuôi tôi là nhìn mặt để cho vay, giống như cậu đây là dân chúng bình thường lại khó khăn ông ấy sẽ không làm khó cậu huống hồ gì cậu lại là cháu của bà Chu chắc chắn ông ấy sẽ không lấy tiền lãi của cậu"

Phi Phù tuổi còn trẻ đối với việc cho vay nặng lãi cũng không mấy quan tâm, nhưng đối với phong cách làm việc của Tùng gia hắn rất hiểu rõ.

"Dù sao thì trong nhà tôi cũng hiếm có được một hậu bối ham học như cậu, cha tôi nhất định rất cao hứng"

"Dù sao tôi cũng không vội, sang năm mới đến hạn đóng học phí, có thể từ từ cũng được." Quả Nghiên không có ý định nói cho hắn biết, kỳ thật từ trước đến giờ cậu đều được nhận học bổng, chuyện học phí sớm đã không cần phải lo lắng.

"Cậu thực hiểu chuyện, bà ngoại cậu thật có phúc." Phi Phù nhún nhún vai, quay lưng lại để cho cậu giúp hắn xử lý miệng vết thương.

"Lúc tôi hôn mê cũng là cậu giúp tôi lau người à! Vậy lúc tôi hôn mê 'chỗ kia' có thường cứng lên không?"

"Ý của anh là gì?" Đối mặt với hắc đạo chính là phải nói chuyện trực tiếp, Doãn Quả Nghiên cũng không cảm thấy xấu hổ, liền trực tiếp hỏi hắn.

"Nói đúng hơn là, 'điểu' của tôi có thường cứng lên hay không a" Phi Phù cũng không thấy ngại trực tiếp hỏi."Cậu có giúp tôi 'tắm rữa' cho nó hay không?"
"Đương nhiên là có." Đấy là công việc a~. Doãn Quả Nghiên ấn xuống thắt lưng hắn một cái, sau đó xoa bóp thêm vài cái mới lên tiếng "Nhưng là vẫn chưa thấy anh cương lên, có lẽ thân thể vì bị chém nên không tốt!"

"Bị chém năm dao có lẽ thật sự là bị chém đến hư rồi, nhưng bất quá tôi hiện tại đã khôi phục rất tốt, mỗi ngày đều có thể 'giương súng' rồi, Haha...!"

Phi Phù quay đầu lại nhìn Quả Nghiên một chút "Cậu đấy? Có thể như vậy không?"

Doãn Quả Nghiên cố gắng chống lại ánh mắt của hắn, thanh tịnh lại trong suốt, người như vậy chỉ có thể là hắc đạo? Sau đó tiếp tục cúi đầu kìm nén.

"Không có mỗi ngày, tùy hứng thôi."

"Cậu có bạn gái chưa?" Phi phù đột nhiên chuyển sang tiếng Đài, một mực muốn hỏi, đại khái là bởi vì các huynh đệ ở đây đa số đều lớn tuổi hơn hắn, những người cùng lứa tuổi với hắn đều rất ít, nay Đường Phong lại bị bắt, nên hắn vẫn luôn muốn tìm một ai đó để nói chuyện phiếm "Hay vẫn chỉ là "Em trai", "Anh trai"?"

Phi phù là người song tính, chuyện này cơ hồ toàn bộ tùng môn cũng biết, hắn cũng không sợ, khí phách vẫn cứ như củ, mọi người ngược lại cảm thấy người song tính rất uy.

"Đều không có." Doãn Quả Nghiên trả lời một câu hai ý nghĩa, may mắn Phi Phù chỉ là cười cười."Sinh hoạt bề bộn nhiều việc."

"Nếu như muốn kết giao thì cứ nói cho tôi biết, tôi giúp cậu chọn người xinh đẹp một chút, hay cậu muốn người lợi hại hơn ?"

Sau khi lau hết toàn thân, thoa hết thuốc, Phi Phù đem quần áo mặc lên người, sau đó đứng dậy.

Phi phù thật sự lớn lên rất dễ nhìn, nghe nói mẹ của hắn là người Mỹ, có một đôi mắt to nhạt màu , mũi cũng rất thanh tú, bờ môi cong quyến rũ, màu tóc cũng hơi ngã hồng, may mắn là người Đài Loan cũng ưa thích nhuộm tóc, nên nhìn cũng không quá khác biệt.

"Cũng có thể." Quả Nghiên cũng không phản bác, dù sao việc này cũng không chắc chắn, nếu không trả lời hắn sẽ lại tiếp tục hỏi.

"Tôi tiễn cậu ra ngoài." Phi Phù mặc quần áo tử tế, sau đó đem một phong thư giao cho cậu.

"Đây là tiền tháng này, cám ơn cậu."

Doãn Quả Nghiên không giống loại người dễ dàng e lệ, đem tiền bên trong lấy ra đếm."Hai vạn bốn, đúng rồi, cám ơn."

Phi Phù và cậu cùng nhau đi đến cửa, cả một đoạn hai người đều im lặng "Cậu nói cậu đang học đại học? Là trường nào vậy?"
"Đại học B, khoa thiết kế." Quả Nghiên nhẹ nhàng trả lời, biết rõ người hắn muốn hỏi thật ra là Diệp Á Mộc.

"Diệp Á Mộc học khoa kế toán ."

Phi Phù nở nụ cười nhẹ."Tôi đúng là muốn hỏi về cậu ấy, bất quá tôi đã hối hận, tôi cùng cậu ấy đã cắt đứt rồi, cũng nên nên đoạn tuyệt đi, đời người mà! Sao có thể lặp lại được chứ? Tôi cũng được tính như đã chết qua một lần, không muốn lại trãi qua như thế nữa, tôi giờ chỉ muốn sống một cuộc sống thật thú vị."

Doãn Quả Nghiên nhìn hắn một cái, sau đó tại cửa nói lời tạm biệt, lúc đó Doãn Quả Nghiên đối với lời hắn nói không có ý kiến gì, về sau mới cảm nhận được hắn căn bản là người xấu xa nhất.

Xấu bao nhiêu? Có thể xấu ra cả một rừng cây, một đường xấu đến tận Đài Bắc.

Lúc Quả Nghiên học ĐH năm 3 bởi vì bài học nhiều, lại phải thực tập, cho nên đã thuê một căn phòng nhỏ ở Đài Bắc, bởi vì không có nhiều chi phí, nên chỉ có thể ở lại nơi nhiều người phức tạp này, cả tòa nhà có nhiều khách sạn ── còn có thể phức tạp hơn nữa không? Tuy nhiên thì Tùng Môn cậu còn có thể ở được thì những nơi khác có cái gì phức tạp chứ. Quả Nghiên cứ ở như vậy, mãi đến lúc trời tối có một vị khách không mời tới thăm.

"Phú ca?" Trong đêm khuya, Quả Nghiên nghe được âm thanh chuông điện kéo dài, đem cửa mở ra, chứng kiến Phi Phù đứng ở ngoài cửa, lại còn phát hiện hắn dẫn theo một cô tiếp tân khách sạn."Có chuyện gì không?"

"Tôi nghe bà Chu nói cậu ở nơi này, cho nên mới đến gõ cửa.". Quả Nghiên sao có thể ngăn cản người ở trước mặt, chỉ có thể mặt không biểu tình để cho hắn tiến vào "Tại sao lại không biết xấu hổ như vậy?"

"Ở đây không tốt lắm, anh không muốn đi tìm nơi khác sao?" cô gái trong ngực Phi Phù còn đeo bảng phù hiệu tiếp tân khách sạn, Quả Nghiên nhìn bộ dạng cô xinh đẹp cùng bộ dáng không đứng đắn của Phi Phù một lúc lâu cũng không có trả lời, hắn chỉ cười tà ác.

"Nếu cậu đã không ngại ở lại nơi này rồi, vậy cho tôi mượn phòng đi! Tôi cho cậu mấy ngàn, cậu thấy thế nào?"

Cái gì mà thế nào? Có thể như thế nào chứ? Quả Nghiên nhìn chằm chằm mặt Phi Phù, trong nội tâm tuy không vui nhưng lại rất bình thảng ── đối với người Tùng môn, cậu có thể đáp ứng thì sẽ đáp ứng, Phi Phù rất rõ ràng chỉ là thấy thú vị, chờ hắn chơi đến hết thú vị, hắn rời sẽ đi.

"Được, tôi qua bên kia học bài." Quả Nghiên thu dọn đồ đạc, mang tới bàn trà cách giường khá xa, đưa lưng về phía hai người đọc sách thành tiếng, Phi Phù cũng khoa trương không kém, ngay trong phòng Quả Nghiên cùng cô gái một thân nóng lên, cứ thế từ đêm khuya một đường chơi đến sáng sớm, thẳng đến bốn giờ hơn gần năm giờ mới rời đi, để lại sáu ngàn cho Doãn Quả Nghiên.

Doãn Quả Nghiên cầm tiền, đem ga giường cùng vỏ chăn, bao gối đều vứt đi, định ban ngày cầm lấy đi giặt, cứ như vậy nằm ở trên giường trống trơn mà nhìn lên trần nhà.

Trong phòng tràn ngập tình ái hào khí cùng hương vị, cùng với hình ảnh Phi Phù cười tà ác.

Thực không xong. Doãn Quả Nghiên nghĩ đến, cứ như vậy nặng nề thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top