Chương 17: Véo nữa là tôi cắn cậu đó

Sau khi kết quả trận đấu được công bố, đám đông lại một lần nữa sôi nổi, ầm ầm chen Phương Du và Trì Hoài ép lại gần nhau, bọn họ đã sớm bất mãn với cách "đối đãi đặc biệt'' của giáo quan với hai người, còn có vài Omega thậm chí không chút che giấu mà giơ điện thoại lên chụp ''tách tách'' vài tấm, quên tắt đèn flash khiến bầu không khí trong hiện trường cháy sáng tới cực điểm, thực sự đã biến trận đấu giữa hai A này thành một cuộc phỏng vấn tranh tài đẳng cấp thế giới.

Phương Du từ nhỏ chưa bao giờ bị vây quanh bởi nhiều người như vậy, cậu rất khó chịu, khẽ nhíu mày, từ trong tiềm thức muốn tránh sang một bên.

Trì Hoài nhanh tay lẹ mắt, vươn cánh tay dài, ôm lấy vai Phương Du, sau đó quay sang bên cạnh mình lôi kéo cậu, "Lại đây bạn học Phương Du, nhìn camera.''

''Cậu có bệnh à!'' Phương Du bị doạ cho giật mình, trong nháy mắt xù lông, quay đầu, nắm chặt tay đấm vào sống mũi Trì Hoài.

Trì Hoài cười cười ngửa đầu né tránh, nhưng cánh tay khoác trên vai Phương Du vẫn không buông.

Ngay khi mọi người ở đây cười ầm lên, một tiếng gầm giận dữ truyền đến, ''Đám phản nghịch các cậu!''

Đám đông nhanh chóng giải tán, giáo quan Bùi với vẻ mặt u ám đi tới, phía sau anh ta là những giáo quan của lớp khác.

Trì Hoài ngoan ngoãn đứng ngay ngắn, một mực kính cẩn nói một tiếng, ''Chào giáo quan Bùi."

Phương Du không nói chuyện, chỉ cúi thấp đầu đứng một bên.

Giáo quan Bùi chân mày nhíu chặt, anh chợt hiểu ra nguyên nhân vì sao giáo viên chủ nhiệm lớp một lại nhờ anh chú ý đến Trì Hoài và Phương Du trước khi đi.

Lãnh đạo khoá huấn luyện quân sự cũng hơn năm năm, nhưng đây là lần đầu anh thấy một lớp khiến huấn luyện quân sự náo nhiệt như đi dạ hội thế này.

Giáo quan Bùi giơ tay ấn huyệt thái dương, sau đó chỉ vào sân tập, ""Trì Hoài Phương Du chạy hai mươi vòng sân tập, những người còn lại chạy mười vòng.''

Lúc này tất cả mọi người đều rất biết điều, cúi đầu đáp ''vâng'' một câu, nhanh chóng xếp thành hàng.

Phương Du và Trì Hoài xếp ở hàng cuối cùng, Thượng Vũ sửa lại đội ngũ, mọi người bắt đầu chạy quanh sân.

"Này Phương Du, Phương Du,'' Trì Hoài quay đầu nhìn Phương Du, "Không tin nổi nha, cậu còn có thể thực hiện sáu mươi hai cái chống đẩy với thân hình nhỏ bé này đó.''

Phương Du thấy hắn phiền, chỉ cúi đầu tự mình chạy bộ, không trả lời, thậm chí còn không thèm nhìn Trì Hoài một cái.

Trì Hoài vẫn kiên nhẫn, ''Chạy cự li dài không phải chạy như cậu, điều chỉnh nhịp thở đều, nếu không vừa chạy năm vòng cậu sẽ thở hồng hộc đó.''

''Ây ây, ngay từ đầu đừng dùng quá nhiều sức, chỉ cần vững bước.''

''Phương Du, này Phương Du, sao cậu không nói lời nào? Cậu trả lời tôi một tiếng thôi, cậu nhẫn tâm để tôi nói một mình sao?''

''Phương Du, Phương Tiểu Du, Tiểu Du Du, Tiểu Phương Du, Du-- a! Phương Du sao cậu lại véo tôi!''

Phương Du lần này không hề nương tay, theo tay của Trì Hoài hung hăng véo thật mạnh một cái, sau đó thu tay về hừ lạnh một tiếng, ''Cậu cmn tại sao nói nhiều như vậy!''

Sau hai lần bị véo, Trì Hoài hít vào một khí đau, hắn lắc lắc cánh tay, ''Con mẹ nó cậu giở trò! Có bản lĩnh thì hai ta đánh một trận! Véo thì có ích gì! Cậu mà véo tôi lần nữa thì thì--''

''Thì cậu thế nào?'' Phương Du quay đầu nhìn hắn.

"Thì tôi cắn cậu đó!'' Trì Hoài hung dữ, nhếch miệng, lộ ra bộ răng trắng.

''...''

Phương Du nhìn Trì Hoài như tên bị thiểu năng, ''Cút, có bệnh mau chữa.'' Nói xong, cậu tăng nhanh tốc độ, chạy đến người thứ ba trong đội, cũng không hề để ý đến Trì Hoài.

Các bạn học lớp một cắn răng chạy xong mười vòng, cả người gục xuống, Lâm Dật ngồi xếp bằng ở trên đường chạy, đưa tay lên gần miệng, "Phương Du, cố gắng chạy đi!''

Trì Hoài vừa vặn chạy đến bên cạnh Lâm Dật, vừa nghe lời này thì không vui, hắn dừng lại, chống nạnh, dùng chân đá vào Lâm Dật, ''Còn tôi thì sao? Tiểu Lâm Tử tôi thì sao? Cậu cổ vũ cậu ta mà không cổ vũ tôi? Tình bạn mười lăm năm đâu rồi?''

''Cậu mau chạy đi, bớt hôi hám chút.'' Lâm Dật thuận thế nắm lấy áo khoác vỗ bên người Trì Hoài, "Còn nhiều chuyện phải làm, cậu cứ đắc ý như thế, số điểm kiếm được từ ngoại hình của cậu sẽ bị trừ đó.''

''Cậu đây là đang sỉ nhục tôi,'' Trì Hoài hừ lạnh một tiếng, hắn vuốt tóc, ''Nếu như thật sự chỉ dựa vào khuân mặt, thì điểm của tôi ít nhất cũng phải 150, OK?''

''Quan trọng là mặt đó anh Hoài.'' Lâm Dật cười mắng, y tung chân đá Trì Hoài một cước, quay đầu nhìn về phía Phương Du đang chạy tới, ''Anh Du, ở đây có một tên thiểu năng, ngài mau mang hắn đi đi.''

Phương Du không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, đột nhiên bị Lâm Dật nhắc tới, hơi khó hiểu, thả chậm bước chân rũ mắt nhìn Lâm Dật, ''Chuyện gì?''

''Đi, chúng ta chạy bộ đi, đừng để ý đến cậu ta.'' Trì Hoài đẩy vai Phương Du, kéo cậu chạy đi.

''Cậu đừng chạm vào tôi.'' Phương Du hất tay của Trì Hoài đang khoác lên bả vai mình ra, cau mày, vẻ mặt khó chịu chạy đi.

Trì Hoài sửng sốt, hắn im lặng hai ba giây liền đuổi theo, "Cậu đang giận sao? Giận tôi?'' Môi Phương Du giật giật, không nói chuyện.

Cậu quả thực đang tức giận, giận Trì Hoài, cũng giận chính mình.

Cậu vốn chỉ muốn một mình yên lặng hoàn thành năm mươi lần chống đẩy, nhưng thế nào khi gặp Trì Hoài, hướng đi của toàn bộ sự việc lại không nằm trong tầm kiểm soát của cậu?

Từ bài kiểm tra xếp lớp đến giờ vẫn gà bay chó sủa, cho cậu thấy ánh đèn sân khấu mà cậu đã không nhìn thấy trong mười bảy năm qua.

Cậu vẫn luôn tưởng rằng yên lặng ở nơi bóng tối sẽ không bị ai chú ý, bình thản mà kết thúc ba năm cao trung một cách bình thường không có gì nổi bật, nhưng Trì Hoài giống như một cái bóng đèn lớn 200 watt, đem mọi thứ xung quanh cậu chiếu sáng, khiến cho chính mình phải nhận nhiều ánh mắt từ các bạn học, mặc dù hầu hết các bạn học vây quanh đều không có ác ý, thế nhưng Phương Du cực kỳ không thích nó.

Tên ngốc này có lẽ là khắc tinh của mình đây mà.

Trì Hoài thấy Phương Du không trả lời, lại chạy tới gần cậu, ''Là bởi vì hoà nhau với tôi trong cuộc thi chống đẩy sao?''

Phương Du thở dài, cậu thực sự không thể hiểu được vì sao mình lại tỏ ra không thích Trì Hoài cho lắm, cái người này vẫn đang chạy chậm trên kia, rất giống một con cún khổng lồ.

Ngay lúc Phương Du không biết trả lời thế nào, thì vị này đã khàn giọng lên tiếng, ''Cậu đừng nóng giận nha, lần sau tranh tài tôi nhường cậu.''

''...''

Phương Du hít sâu một hơi, cố nén lại ý muốn đánh hắn, hướng Trì Hoài ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng, ''Tôi không muốn đánh cậu trước mặt toàn thể giáo quan, cho nên cậu đừng nói nữa được không?''

Trì Hoài bên cạnh làm động tác kéo khoá môi, sau đó chạy nhanh vài bước, vượt qua Phương Du.

Phương Du thở phào nhẹ nhõm, bên tai cuối cùng cũng yên lặng.

Mặt trời lặn xuyên qua khu rừng cây rậm rạp như những mũi tên vàng rơi trên con đường đua nhựa ám sắc đỏ, không khí trên núi rất tốt, trời vừa mưa, trong cái mát mẻ mang theo hơi thở của đất mới, lúc hoàng hôn, nửa phía đông bầu trời hiện lên một màu xanh tím, nhuộm đỏ hồng đến nửa bầu trời tây từ ánh mặt trời lặn.

Chạy tới phía đông sân tập, cậu nhìn thấy Trì Hoài.

Trì Hoài chạy xong sớm hơn cậu, ngồi xếp bằng trên đường chạy như luyện khí công, quay lưng lại, không biết là đang làm gì.

Phương Du do dự vài giây rồi bước tới, được rồi, cậu chỉ hơi tò mò biết không đối phương đang làm gì thôi.

Trì Hoài đặt hai chân gần nhau, chỗ mắt cá chân được đặt một chiếc iPad, tay phải cầm cây bút cảm ứng vẽ gì đó trên máy.

Ồ, thật sự là đang vẽ tranh đó.

Phương Du khom người, định chỉ nhìn lướt qua xem hắn vẽ cái gì rồi rời đi luôn, kết quả là vừa thoáng nhìn qua, Phương Du đã ngây ngẩn cả người.

Chủ đề bức tranh là sân tập lúc hoàng hôn.

Bối cảnh là một cái cầu vồng, hình vòng cung rất tuỳ ý, màu sắc rất nhẹ nhàng, đường nét uyển chuyển mà rực rỡ, cận cảnh là đường đua nhựa, một luồng ánh dương quang từ phía tây chiếu xuống người chạy bộ.

Phương Du không biết nhiều về hội hoạ, nên sẽ không biết đánh giá chuyên môn như thế nào, nhưng bằng cảm nhận trực quan của mình, bức tranh của Trì Hoài rất đẹp, cậu nhìn xuống Trì Hoài, tay áo xắn đến cẳng tay, trên chán còn có vài sợ tóc rũ xuống.

Khi người này vẽ tranh lại mang lại một cảm giác tuỳ ý hạ bút thành văn, Phương Du nghĩ nếu hiện tại hắn ngậm một bông hồng, lập tức hắn sẽ trở thành cao bồi phương Tây trong thập niên tám mươi.

Trì Hoài thay đổi bút vẽ, vài nét vẽ không vừa ý, hắn nhìn chằm chằm bức tranh rồi lại ngẩng đầu lên nhìn trời, ánh mắt vô tình đảo qua, liền nhìn thấy Phương Du đang đứng bên cạnh.

Hai người đều sửng sốt.

Trì Hoài đột nhiên ngẩng đầu khiến Phương Du không kịp đề phòng, còn Trì Hoài thì có chút choáng ngợp khi thấy Phương Du không chút tiếng động lẳng lặng đứng sau lưng mình.

Hai người cứ như vậy nhìn chằm chằm nhau một lúc, Trì Hoài mới lên tiếng, ''À thì... không phiền khi tôi vẽ cậu trên tranh chứ.''

Phương Du sửng sốt một chút, tầm mắt rơi vào trên iPad, ''Người này là tôi sao?''

''À đúng, lúc nãy chạy bộ có xuất hiện một rải cầu vồng, cùng lúc cậu vừa chạy tới phía đông, tôi nghĩ cảnh sắc sẽ rất đẹp nên mới vẽ.'' Trì Hoài gãi đầu một cái, ''Cậu có phiền không? Nếu phiền thì tôi sẽ xoá người đi.''

''Không để ý.'' Phương Du lắc đầu, cậu ngồi xuống bên cạnh Trì Hoài, chỉ chỉ iPad, ''Tôi có thể xem một chút không?''

''Đây.'' Trì Hoài đưa iPad tới.

Phương Du một bên nhìn bức tranh một bên hỏi, ''Cậu thích vẽ sao?''

Trì Hoài đan hai tay ra sau và duỗi chân, nghe vậy lắc đầu, ''Cũng không tính là thích, lúc còn bé học chơi chơi, bình thường không có việc gì làm thì tiện tay vẽ vài bức, tôi vẽ rất nhiều, cậu muốn xem thì có thể thoát ra.'' ''Không được.'' Phương Du không có thói quen lật xem các tập tài liệu, cậu lắc đầu, trả lại iPad, từ dưới đất đứng lên, phủi phủi quần của mình, ''Vẽ tiếp đi, tôi không quấy rầy cậu nữa.''

Trì Hoài ''ồ'' một tiếng, hắn cũng không thèm để ý, cầm lấy bút cảm ứng tiếp tục tô màu cho bức tranh, sau khi hoàn thành thì bấm lưu và thoát ra.

Trên giao diện có năm thư mục, đó là 《 nhà 》《 vẹt 》《 cao trung 》《 dã ngoại 》《 bức tranh bỏ 》, hắn chuyển ''hoàng hôn trên sân tập'' đến thư mục 《 cao trung 》, sau đó cất bút cảm ứng rồi đứng lên.

Giáo quan Bùi vẫn đứng ở sân trường nhìn chăm chú các bạn học lớp một, nhìn nhóm thiếu niên choai choai này thưa thớt chạy bộ xong , sau đó vô tổ chức vô kỷ luật nằm vật xuống, đợi hơn hai tiếng đồng hồ, gần hết các bạn học mới tụ lại quanh anh.

''Mệt không?'' Giáo quan Bùi hỏi.

''Mệt.'' Tất cả mọi người đều bơ phờ, đầu rũ rượi.

''Trường học sắp xếp cho các em tới huấn luyện quân sự chính là để sửa lại thái độ lười biếng của các em,'' giáo quan Bùi từ từ đảo qua từng người, ''Ngày hôm nay phạt các em chạy quay sân tập là để dự phòng trước, nếu như ngày mai vẫn tiếp tục vô tổ chức vô kỷ luật như thế, thì không phải chỉ chạy mười vòng, mà hai mươi vòng cũng không vấn đề.''

Giáo quan Bùi dừng lại một chút nói tiếp, ''Lớp trưởng tới theo tôi sắp xếp chỗ ở cho các bạn, những người còn lại giải tán, mỗi người trở về viết một bản kiểm điểm 3000 chữ suy ngẫm lại hành vi hôm nay của mình."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top