91 - end
91.
Vương Đức Toàn ngồi ở trước bàn, trước mặt là một xấp thiệp mời, sắc mặt nghiêm trọng mà khoanh khoanh viết viết trên hoàng lịch.
"Ngày một tháng sáu có thể... Là thứ bảy, hơn nữa trên lịch viết là thích hợp cho gả cưới, cha mẹ cũng thấy vừa vặn."
"Tại sao chúng ta nhất định phải kết hôn vào ngày quốc tế thiếu nhi ?"
"Vậy thì ngày một tháng bảy... Hoặc là một tháng tám..."
"Lễ thành lập đảng và quân đội cũng không được !"
"Thế thì ngày mười tháng chín ?"
"Ngày nhà giáo càng không liên quan đến chúng ta !" Tôi kích động, eo chợt đau, đành đau khổ nằm trở lại, "Không phải nói ngày một tháng mười mới mời tiệc à."
Anh ấy ngẩng đầu, liếc mắt nhìn về phía dưới bụng của tôi, biểu tình lo lắng lộ rõ trên mặt.
Tôi quát lên như cọp: "Vương Đức Toàn anh được rồi ! Em cũng sẽ không mang thai ! Không phải chỉ lên giường thôi sao, vì sao anh cứ làm như bác sĩ bảo cưới không bằng ! Nhanh mấy tháng muộn mấy tháng khác nhau ở chỗ nào ?"
"Bởi vì anh sốt ruột." Anh ấy đặt bút xuống, nghiêm túc nhìn tôi, "Anh muốn phụ trách với em."
Tôi cam tâm tình nguyện im lặng, an tâm nằm vùi ở trên ghế làm đại gia.
92.
Máy vi tính trong thư phòng là của Vương Đức Toàn, thế nhưng anh ấy dường như không thèm để ý đến vấn đề riêng tư hay không, để tôi tuỳ tiện dùng.
Tôi xem xong một tập phim Mỹ, đóng trình duyệt, bỗng nhiên nhìn thấy ở ngoài màn hình có một thư mục gọi là "Tư liệu học tập dành cho bác sĩ Vương ".
... Ồ, có dự cảm, có lẽ tôi biết ảnh xem thứ kỳ quái gì rồi.
Mở ra, một loạt tập tin txt.
93.
"Ai, ai, Vương đại phu."
Đang chìm đắm trong danh sách khách mời, Vương Đức Toàn không rõ vì sao, ngẩng đầu lên.
"Anh có thể giới thiệu cho em một chút không." Tôi hỏi "Nội dung của 'Ba ba, xin mời ôn nhu thương yêu con' là gì ?"
Nghe vậy, trên mặt ảnh lộ ra một loại biểu tình phức tạp vi diệu, nếu như nhất định phải hình dung, có lẽ chính là trong một giây đồng hồ, từ khiếp sợ đến lúng túng đến chột dạ... Hơn nữa ghép lại chuyển biến.
"Đó là..." Anh ấy ho một tiếng, "Bộ phận hành chánh có một cô bé, ừ, bình thường cũng tương đối quen thuộc, đưa cho anh."
"Chuyện này không quan trọng." Tôi kéo con chuột xuống, "Còn có 'Thao khóc tổng tài kia', 'Đế vương dâm loạn hậu cung', 'Ác long, xúc tu, cùng vương tử', 'Dạy dỗ mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành', 'Một trăm ngày làm diễn viên GV'... Đậu xanh, anh thật sự xem xong tất cả rồi ?"
"..."
Vương Đức Toàn nỗ lực để cho mình có vẻ không lúng túng, nhưng lại làm cho bộ dạng cố gắng che giấu lúng túng của bản thân như muốn độn thổ.
Tôi không đành lòng, đỡ cái eo đau nhức, đi tới ôm anh một cái.
"Em nói, anh xem còn chưa đủ đâu, lần sau em tìm cho anh, cùng nhau xem."
94.
Chúng tôi vẫn tổ chức tiệc rượu vào ngày quốc tế thiếu nhi.
Dù sao cũng không làm gì lớn, cũng không cần thuê mặt bằng, chỉ cần đặt trước một phòng ghế lô lớn trong nhà hàng Càn Cư, hai bàn dành cho bạn bè thân thuộc. Hai chúng tôi đều sớm xuất quỹ từ lâu, ai trốn tránh, ai thật lòng tiếp thu, trong lòng chúng tôi đều biết rõ.
Người điều hành buổi lễ là một người bạn làm DJ đa năng (*), nhẫn cưới là đôi nhẫn tôi mua lúc trước, mỗi người mặc đồ Tây, thực hiện vài nghi thức đơn giản trên sâu khấu, mọi người ăn uống vui đùa, ầm ĩ một chút, sau đó kết thúc.
(*) Từ gốc là chủ bá, nghĩa là không chỉ làm chủ trì mà còn làm nhiều việc khác như biên tập, phỏng vấn, v...v...
Thế nhưng, cha mẹ hai bên cũng lặng lẽ lau nước mắt.
Sau khi tan cuộc, tôi vẫn chưa từ trong sự cảm động "Chỉ có cha mẹ luôn lo lắng cho con cái" mà tỉnh táo lại, Vương lão tiên sinh cùng cha tôi thì đã vui vẻ đi câu cá, còn dì Sở mang mẹ tôi đi dạo phố, làm tóc.
95.
Tôi đứng ở cửa nhà hàng, cầm ống bắn hoa giấy cuối cùng còn dư lại, nhất thời có chút mê man, không biết nên đi chỗ nào làm cái gì.
Vương Đức Toàn áp sát tôi từ phía sau, đặt cằm trên bả vai tôi, dùng thanh âm nghiêm túc nói: "Đây là bảo bảo của nhà ai nha, không ai muốn thật đáng thương, không bằng theo anh về nhà đi ?"
Tôi kéo một cái, ống hoa giấy vang lên, tôi xoay người mỉm cười, ôm lấy anh: "Của anh, của anh, của anh, từ nay về sau đều là của anh."
Vô số hoa giấy trái tim màu hồng nho nhỏ bay lả tả bên người chúng tôi, từ từ rơi xuống, lại bị làn gió nhẹ thổi đi xa.
Tôi nghĩ sau này, tôi sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được thời khắc này trong cuộc đời mình.
... Bởi vì Vương Đức Toàn sâu sắc giáo dục tôi về tầm quan trọng của ý thức công cộng khi ở bất kỳ đâu, đồng thời bắt tôi bỏ ra hai mươi phút để nhặt sạch chút hoa giấy hình trái tim kia.
The End.
Editor lảm nhảm: Một câu chuyện nhẹ nhàng cho ngày đầu năm mới nhé. Chúc mọi người một năm 2017 tràn ngập niềm vui, không nỗi phiền muộn. Happy New Year, everyone. ♡(●'ω`●)
Phiên ngoại: Ăn tết
Edit: Mr.Downer
Lập tức lại đến gần cuối năm, thế nhưng Vương Lâm Uyên bị một vị đàn anh của anh gọi đi tham gia một ca hội chẩn ở vùng khác. Làm bác sĩ chính là như vậy, luôn cần thời gian, nhưng thời gian lại không đợi mình.
Đỗ Thanh có hơi buồn rầu, bây giờ chỉ còn một mình cậu, nên về nhà ba mẹ ăn tết, hay là đến nhà họ Vương với cha Vương má Vương ? Nghĩ tới nghĩ lui, quên ai bỏ ai cũng đều không ổn.
Kết quả phát hiện, các cụ đã sớm dự tính đến Hải Nam du lịch và ăn tết, cậu đáng thương bị bỏ rơi ở nhà.
Cũng không biết khi nào Vương Lâm Uyên mới có thể trở về, Đỗ Thanh bỗng chốc trở thành trẻ mồ côi cảm thấy mất hết niềm vui cuộc đời, nướng một ngày trên giường, sau đó nhảy nhảy lên như cá chép, không tiếc giá cả đắt đỏ trong dịp Tết nhất, mua vé máy bay thẳng tới thành phố Vương Lâm Uyên đang đi công tác.
Cậu đến đó vào hôm ba mươi, khắp mọi nơi trên đường là chữ phúc đỏ thẫm, không khí vui vẻ tràn ngập. Nhưng đã là buổi chiều, cửa hàng dồn dập đóng cửa, người đi đường vội vã về nhà, mọi thứ lại trở nên quạnh quẽ.
Đỗ Thanh lạ nước lạ cái, tìm cả một buổi, mới tìm thấy khách sạn mà nhóm Vương Lâm Uyên đang ở. Còn chưa đi tới cửa, Đỗ Thanh đã từ xa xa nhìn thấy cái người mà cậu ngày nhớ đêm mong, lại đang dùng bữa cùng một cô gái xinh đẹp trong một nhà ăn ven đường ! Cười cười nói nói ! Còn dám ngồi ngay sát cửa sổ.
Đỗ Thanh nhất thời lên cơn ghen dữ dội, càng lúc càng muốn bùng nổ. Nhưng cậu vẫn duy trì bình tĩnh, chạy vội trăm mét ký gửi hành lý vào khách sạn, rồi quay lại, đến ven đường mua bánh rán trái cây, vừa ngồi gặm vừa chờ bọn họ đi ra.
Cũng không phải chờ bao lâu, hai người kia ăn xong liền tính tiền rời khỏi, Đỗ Thanh vội vã kéo khăn quàng cổ lên che khuất nửa khuôn mặt, theo đuôi một khoảng, thời điểm bọn họ sắp tới cửa khách sạn, cậu nhắm đúng thời cơ xông lên, nhẹ giọng nói: "Anh ơi, cần phục vụ chăm sóc sức khoẻ không ?"
Vương Lâm Uyên không nói nên lời, cô gái kia đã phản ứng lại đầu tiên: "Không cần, anh đi đi."
Đỗ Thanh hỏi: "Cô là bạn gái ảnh ?"
Đối phương sững sờ: "Không phải..."
"Vậy thì liên quan gì, tôi hỏi ảnh cơ mà." Đỗ Thanh ôm lấy cánh tay của anh, dính lên người anh tựa như không có xương, "Như thế nào hả anh ơi, muốn không ? Trò gì cũng có thể nè, hơn nữa anh đẹp trai như vậy, giá cả dễ thương lượng, em ưu đãi giảm cho anh 20% nha. Suy nghĩ một chút đi mà, bỏ qua là mốt không có nữa đâu."
Vương Lâm Uyên nói: "Chờ đã... Không phải... Em nói chuyện đàng hoàng..."
Đỗ Thanh tựa như cười nhưng không cười nhìn anh: "Ai nha, chỉ cần anh cho tiền, muốn người ta nói kiểu nào cũng được. Anh chỉ cần nói một câu, muốn, hay, không, muốn thôi nè ? Cuối năm ai mà không bận rộn, không muốn thì em đi đó."
Trong ánh mắt khiếp sợ của cô gái xinh đẹp kia, Vương Lâm Uyên bưng cái trán: "... Được được, anh muốn."
Đàn anh Lý Trọng của Vương Lâm Uyên đang thu dọn hành lý, nữ nghiên cứu sinh do Lý Trọng mang đến chạy tới phòng anh khóc lớn: "Bác sĩ Vương không còn là bác sĩ Vương đức cao vọng trọng trong lòng em nữa rồi !"
Lý Trọng nói: "... Cái gì ?"
Lý Trọng chạy đến cửa phòng của Vương Lâm Uyên, ầm ầm đập cửa, la khàn cả họng: "Đức Toàn ! Chú bình tĩnh một chút cho anh ! Chú là người đã có vợ đấy ! Chú không thể phạm sai lầm, Đức Toàn !"
Cũng may cuối năm không có người khác ở trong khách sạn, không thôi đã kiện Lý Trọng tội quấy nhiễu dân chúng. Một lát sau cửa mở, Vương Lâm Uyên chặn ở cửa, khuôn mặt vẫn bình tĩnh trước sau như một, nhưng khuy cài cổ áo đã mở ra hai cái, tuỳ tuỳ tiện tiện lộ ra cái cổ.
Lý Trọng nhất thời nổi giận không chỗ phát tiết: "Vương Đức Toàn ! Anh không có loại anh em như chú, chú đây là muốn lên trời ? Hơi có chút thành tựu, đã quên bổn phận của chính mình đúng không ? Chú xứng đáng với Đỗ..."
Đỗ Thanh ló đầu ra từ phía sau anh, rõ ràng bên trong phòng rất ấm áp, nhưng cậu lại bọc người trong cái áo khoác lông của Vương Lâm Uyên: "Chuyện gì thế ? A là anh Lý, đã lâu không gặp, khi nào anh lại đến chỗ tụi em chơi ?"
Lý Trọng trở về phòng của mình, giọng điệu nhẹ như gió thổi mây trôi nói với nữ nghiên cứu sinh của anh: "Bác sĩ Vương cũng là đàn ông, có cái gì phải ngạc nhiên, nhân chi thường tình (*), có hiểu không ? Công tác hội chẩn đều đã kết thúc, còn không để người ta thoải mái sao ?"
(*) Thói thường của con người.
"Trên tay bác sĩ Vương còn mang nhẫn cơ mà !"
"Ôi dào, giấu kín một chút, đừng để cho vị kia trong nhà biết là được. Thôi, em đi gọi mọi người đến phòng thầy xem Xuân Vãn (*) đi."
(*) CCTV New Year's Gala, một chương trình giống như Táo Quân bên mình.
Nghiên cứu sinh trẻ tuổi cảm thấy tuyệt vọng với tất cả đàn ông trên thế giới.
Ngày hôm sau, mọi người kéo hành lý tới đại sảnh chào tạm biệt, từng người chuẩn bị về nhà ăn tết. Cô gái trố mắt ngoác mồm phát hiện, MB mi thanh mục tú hôm qua còn đi theo bác sĩ Vương.
"Anh..."
"Bye bye." Đỗ Thanh cười hì hì vẫy tay với cô, "Tụi tôi về trước đây, ngày hôm qua lỡ bỏ qua Xuân Vãn, nên hôm nay phải mau chạy về nhà coi chiếu lại mới được."
Hết phiên ngoại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top