Chương 41

Khi Diệp Anh lái xe về thị trấn, mưa dường như ngày càng nặng hạt hơn.

Mưa như trút nước xen lẫn với gió lớn, đuổi theo phía sau bước chân người. Diệp Anh đỗ xe xong, cầm ô chạy một mạch vào khu chung cư, trên đường không một bóng người, bóng cây trên đầu bị hạt mưa rơi lộp độp, làm ướt nửa vai nàng trong thời gian ngắn.

Hành lang ẩm ướt, thậm chí còn có vài chỗ đọng nước, không khí tràn ngập mùi ẩm ướt đặc trưng của mưa bão mùa hè.

Trời mưa rất to và bãi đậu xe ngoài trời đã trở nên lầy lội. Suốt đường đi, mỗi bước đi của Diệp Anh đều phát ra tiếng động.

Nàng kích động không hiểu nổi, đi thẳng lên tầng 3. Sau khi bấm chuông cửa, nàng suy nghĩ một chút rồi dùng chân chà bùn đất dưới đế giày ở góc cầu thang.

Khi Thuỳ Trang mở cửa, cô liếc mắt nhìn thấy một góc áo phông trắng lấp ló ngay góc cầu thang.

"Ủa?" Người phụ nữ giả bộ nhìn đi chỗ khác, "Người đâu rồi? Sao lại không thấy?"

Tiếng mưa làm át đi giọng cô, nghe không rõ lắm.

Diệp Anh lập tức nói: "Ở đây."

Khi nàng bước tới, gió ùa vào hành lang, nửa vai ướt đẫm nước mưa cảm thấy mát lạnh. Người phụ nữ đứng ở cửa, trên mặt lộ ra ý cười không thể che giấu, vênh váo như gió. Khiến Diệp Anh muốn bắt lấy cô. Khi nàng nắm lấy cổ tay cô, làn da ấy mát lạnh, trời mưa to, nhưng Diệp Anh lại cảm thấy nhẹ nhõm, có mùi hương thơm ngát của phụ nữ tỏa ra từ Thuỳ Trang và căn phòng phía sau cô.

Nàng nhìn cô chằm chằm, vô thức nhẹ nhàng lặp lại: "Em ở đây."

Người phụ nữ cười cong mắt đưa tay lên vén tóc nàng.

Lại đi xuống, sờ vai nàng bóp nhẹ: "Sao lại ướt thế này?"

Mặc dù nàng đã cố gắng hết sức để che giấu sự khẩn trương của mình, nhưng khi bàn tay của người phụ nữ đặt trên người nàng, Diệp Anh vẫn căng thẳng lưng.

Cũng may Thuỳ Trang vừa nói vừa xoay người lại: "Đi thay quần áo trước đi, đừng để bị cảm."

Cầm ô, Diệp Anh đi theo sau cô từng bước, trả lời "Dạ" một tiếng.

Chiếc ô ướt được căng ra ban công cho khô. Bên ngoài trời lộng gió, mấy chậu hoa được chuyển xuống đặt bên dưới tán ô.

Diệp Anh thay quần áo, ném quần áo ướt vào máy giặt rồi bước ra khỏi phòng. Bên ngoài trời đã hoàn toàn u ám. Tiếng sấm ầm ầm đến rồi đi, nghe khá đáng sợ.

May mà về sớm. Nàng nghĩ.

Đèn trong bếp sáng nên Diệp Anh đi qua xem. Không có ai bên trong, nhưng có một quả dưa hấu xanh đang ngâm mình trong bồn rửa.

Sau lưng có tiếng bước chân, nàng không quay đầu lại mà hỏi: "Chị muốn gọt dưa hấu à?"

Hai cánh tay vòng qua eo của nàng, hơi thở quen thuộc phả vào tai. Người phụ nữ thở nhẹ, nũng nịu kéo dài giọng điệu, "Muốn — vất vả cho em rồi."

Cái cây bên cửa sổ bị gió lay động, tán cây khổng lồ trong bóng tối càng thêm xanh tươi, lá cây đập vào cửa sổ kêu bùm bùm, giống như tiếng trống dồn dập. Diệp Anh đi đến bồn rửa, Thuỳ Trang vẫn còn ôm nàng, nàng vươn tay vớt quả dưa hấu và cảm thấy lòng bàn tay của người phụ nữ chạm vào bụng mình.

Diệp Anh mím môi, cúi đầu và trải thớt ra.

Quả dưa hấu nhỏ được cắt ra một cách gọn gàng, với lớp vỏ mỏng và thịt bên trong màu đỏ tươi, sau đó được cắt thành từng miếng nhỏ. Nước cốt chảy xuống mũi dao, mùi thơm ngọt ngào bốc lên, Thuỳ Trang nhìn thử thì thấy dưa hấu đã cắt lát xếp chồng lên nhau trên đĩa, giống như một nụ hoa đang nở rộ. Tay Diệp Anh rất vững, có vẻ như không phát hiện động tác của cô.

Cô thử di chuyển lòng bàn tay thêm lần nữa.

Làn da dưới lòng bàn tay ấm áp và căng chặt, sờ vào rất thích.

"Quả dưa này không tồi." Người bị ôm đột nhiên nói.

Khi nói, tai nàng lại đỏ lên.

Thuỳ Trang không nhịn được cười: "Mẹ đưa cho chị đó. Bà ấy nói tự mình lái xe ra ruộng hái."

Diệp Anh đáp lại, cố chống đỡ và lên tiếng phụ hoạ: "Dì khéo chọn dưa quá."

Sẽ thuyết phục hơn nếu tai em không đỏ đấy.

"Hmm—" Thuỳ Trang không giả vờ nổi nữa. Gần như là đẩy tay Diệp Anh để nàng bỏ dưa hấu vào tủ lạnh, sau đó nhào tới ôm mặt nàng hôn một cái: "Chị nhớ em— ôm một cái—"

Diệp Anh bị đẩy lùi lại một bước, đỡ cổ cô, dựa vào bồn rửa và tiếp nhận nụ hôn của người phụ nữ.

Tiếng gió mưa ngoài kia đến rồi đi, có khi gõ vào bên tai, có khi đi xa. Diệp Anh bị động giữ lấy đôi môi và chiếc lưỡi mềm mại của người phụ nữ, Thuỳ Trang trao cho nàng một nụ hôn sâu, hơi thở quấn lấy nhau, giống như chìm vào giấc mộng vô tận.

Mưa xối xả ngoài cửa sổ giống như tiếng thác nước ầm ầm dội vào vách núi.

Nhưng lại làm cho mọi thứ trở nên chân thật.

Quả dưa hấu trên đĩa sứ trắng được đặt đàng hoàng trong tủ lạnh, họ tắt đèn, bật quạt trong đêm tối mưa bão và ôm nhau trò chuyện.

Có một làn gió mát thổi qua, Thuỳ Trang nằm trên người Diệp Anh, mái tóc dài của cô xõa xuống và rơi trên mặt Diệp Anh, ngứa ngáy.

Diệp Anh chớp chớp mắt.

Ngón tay người phụ nữ áp lên xương chân mày của nàng, có vẻ như muốn nói gì đó, Diệp Anh cảm thấy cái đó kề sát lồng ngực mình hơi co rút lại, nhưng nàng không nói gì, cứ thế từng hơi thở phả ra bên tai cô, ấm áp, ẩm ướt, như một nụ hôn.

—— Có lẽ không phải ảo giác, môi lưỡi người phụ nữ rõ ràng lướt qua vành tai nàng, sau đó áp vào cổ. Diệp Anh ôm cô, nhìn không thấy mặt cô, chỉ có thể cảm nhận cô tới gần. Sự thân mật không lời giống như tiếng mưa ngoài cửa sổ, như thể nó sẽ không bao giờ ngừng rơi.

Họ đã yên tĩnh như vậy trong một lúc. Cho đến khi Diệp Anh trở mình, lúc này Thuỳ Trang nằm trong lòng nàng đang nhìn nàng, cô ngẩng đầu lên, gió mát từ chiếc quạt lướt qua mi mắt cô như nước.

Nàng có thể nhìn thấy làn nước đang đung đưa trong mắt cô.

Trong phòng rất tối, ánh mắt Diệp Anh chậm rãi rơi xuống, tựa như mưa gió táo bạo ngược dòng truy tìm căn nguyên, tiếng mưa tí tách đập vào cửa sổ, đôi môi căng mọng của người phụ nữ đang lười biếng đóng mở hướng về phía nàng.

Vào mùa hè, cơn mưa như vậy rất hiếm ở thị trấn Bình Xuyên, và loại thời gian nhàn hạ này cũng rất hiếm với Diệp Anh trong hai mươi năm qua, có lẽ đây là lý do khiến Diệp Anh đột nhiên cảm thấy căn phòng nhỏ này xa lạ, như thể định mệnh đã sàng lọc ra một người vô danh từ đám đông.

Nàng nhìn khuôn mặt của Thuỳ Trang trong bóng tối, không thể rời mắt.

Không biết qua bao lâu, Thuỳ Trang gần như ngủ thiếp đi. Cô chợt nghe Diệp Anh hỏi:

"Em là người đầu tiên của chị sao?"

Chị đã bao giờ chia sẻ một khoảnh khắc như vậy và một chị rạng rỡ như vậy với ai khác chưa?

Sau khi Diệp Anh hỏi, nàng cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Thuỳ Trang.

Biểu tình sững sờ của Thuỳ Trang quá rõ ràng. Nhưng cô nhanh chóng kiềm chế bản thân, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cô không nói ra. Chỉ từ từ, chậm rãi cười một chút, sau đó lắc đầu.

Thế này vẫn chưa đủ, cô còn nói: "Không phải."

Quạt vẫn thổi, tiếng mưa gió ngoài cửa sổ kêu lách tách đập vào cửa, Thuỳ Trang vẫn nằm trong lòng nàng, ánh mắt bình tĩnh, thậm chí còn mỉm cười, nhưng Diệp Anh lại không nhìn thấy vẻ lấp lánh trong mắt cô, cô dùng sức mở to mắt, lại không biết dùng sức ở đâu, cũng không biết mình nên có tâm trạng gì.

Diệp Anh bất giác hít mũi, vùi mình vào trong chăn và không nói nữa.

Rất nhanh nàng đã được ôm lấy – Diệp Anh cảm nhận được vòng tay mềm mại của người phụ nữ, Thuỳ Trang đang dỗ dành nàng, nói rằng quá khứ là quá khứ và hiện tại là hiện tại, chưa từng có ai dỗ nàng như vậy, nhưng Diệp Anh vẫn rất giận, nhắm mắt lại, không muốn nghe.

Nước mắt tuôn ra ướt đẫm gối, Diệp Anh cảm thấy xấu hổ và khó chịu, nhưng bây giờ nàng không nằm trong tầm kiểm soát của bản thân, cuối cùng Thuỳ Trang cũng cảm thấy hơi giật mình khi chạm vào khuôn mặt ướt đẫm của nàng.

Cô hỏi nàng tại sao lại khóc. Diệp Anh không biết trả lời như thế nào. Nàng không nói, người phụ nữ cũng không biết nên làm gì, hai người trầm mặc hồi lâu, Thuỳ Trang nghe thấy Diệp Anh khàn giọng hỏi: "Vậy tại sao chị lại chọn em?"

Có vẻ như khóc xong thì không còn để ý lắm. Diệp Anh hy vọng rằng Thuỳ Trang sẽ lặp lại những gì cô vừa nói để dỗ dành nàng, nhưng Thuỳ Trang chỉ ôm nàng và áp mình vào lòng nàng.

Cô có thể hiểu những gì Diệp Anh vừa nói.

—— Những người đó phải giỏi hơn em, trải đời hơn em, tại sao chị lại chọn em?

Loại logic này khiến Thuỳ Trang muốn cười, nhưng cô không biết nên diễn đạt như thế nào, thích thì làm gì có lý do? Đối với cô, ý nguyện mãnh liệt muốn được gần gũi với Diệp Anh lúc đầu vẫn còn tồn tại.

Người đang ôm cô đang ủ rũ như một con cún to bị tủi thân, Thuỳ Trang sờ mặt nàng, và nó ướt đẫm nước mắt.

Cô chợt nghĩ đến: Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời em ấy khóc như thế này.

Nghĩ như vậy, Thuỳ Trang cảm thấy trái tim mình phập phồng là do suy nghĩ này gây ra, khiến cô ghé sát vào tai Diệp Anh, và cảm nhận được chủ nhân của cơ thể này đang phản ứng vì cô đến gần.

Cô thẳng thắn chân thành nói: "Chuyện tình cảm, chị không thể giải thích rõ ràng, tất cả những gì chị biết là bất kể sự non nớt hay vụng về của em đối với chị đều rất tốt, em có hiểu ý chị không?"

Thuỳ Trang vừa nói vừa giơ tay ôm khuôn mặt ướt đẫm của Diệp Anh, khuôn mặt này không những ngay thẳng, xinh đẹp mà còn ngây ngô, rõ ràng là rất tủi, nhưng ngay cả tiếng khóc cũng rất khẽ, giống như sợ mắc lỗi.

Sự nhẫn nại vụng về này trân quý hơn tất cả sự trưởng thành đáng khen mà cô từng thấy.

Người phụ nữ khựng lại trước phát hiện này, kiềm chế cảm xúc phập phồng trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được khẽ thở dốc, ghé vào tai Diệp Anh nói: "Đừng khóc, chị chỉ muốn chọn em, chị còn muốn..."

Cô ái muội hạ giọng: "Em làm... chị."

Thuỳ Trang ôm mặt nàng, cúi đầu hôn nàng, như thể muốn nuốt hết những nghi ngờ của nàng. Diệp Anh muốn đáp lại, nhưng lại bị cô chặn lại môi lưỡi. Nàng hé miệng, suýt nữa thở không ra hơi, nhưng gió mát từ chiếc quạt vẫn từ từ thổi, tiếng mưa gió ngoài cửa sổ dường như không bao giờ ngừng, căn phòng nhỏ giống như một hòn đảo cô độc.

Cơ thể kề sát vào nhau, dễ hiểu hơn cả ngôn ngữ. Đến lượt Diệp Anh mô tả biểu cảm của Thuỳ Trang, nàng hiểu điều cô muốn nói, chị thích em, chị yêu em, chị không nói dối, Diệp Anh có thể cảm nhận được sự run rẩy và vui sướng của cô. Thuỳ Trang ôm nàng thật chặt, cô khát vọng nàng. Diệp Anh xoa mặt cô, bây giờ đến lượt nàng cảm nhận những giọt nước mắt của cô.

Người phụ nữ nức nở, muốn nàng ôm cô, Thuỳ Trang luôn như vậy, Diệp Anh luôn cảm thấy rằng cô rất cần nàng, cho dù đó là một cái ôm hay tình cảm, những điều thẳng thắn này giống như Thuỳ Trang. Nàng vẫn nhớ đến vô số lần trùng hợp sau vô số lần kề sát vai, nếu nàng không dừng lại, Thuỳ Trang sẽ tiến thêm một bước nữa.

Diệp Anh chắc chắn rằng nàng đã từng có quyền lựa chọn.

Thế nên, không quan trọng ai được chọn bởi ai.

Tôi chỉ biết, tôi cần người.

Tiếng mưa gió ngoài cửa sổ không ngừng. Diệp Anh ôm cô, hôn lên trán, môi và vai của cô.

Sau đó, nàng cúi đầu, nhẹ nhàng, khẽ hôn lên mu bàn chân cô.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top