Chương 30
Theo dòng suy nghĩ của nàng, trời đã tối sầm lại từ lúc nào không hay, đèn đường dọc hai bên đường cũng dần được bật sáng. Đoạn đường này toàn cát sỏi, là con đường duy nhất từ thị trấn lên quận, hiện đang là thời điểm tắc nghẽn nhất. Diệp Anh đạp phanh và nhìn thấy một chiếc xe điện chui qua khoảng trống giữa các ô tô và vượt đi một cách nguy hiểm.
Đèn đỏ bật, tiếng còi inh ỏi, nhưng màn đêm lại rất yên tĩnh, Diệp Anh vươn tay, cầm lấy chai nước khoáng đặt bên cạnh mình, vặn ra uống một ngụm.
Tâm trí nàng bình tĩnh, nhưng làn da khô nóng, giống như con đường ồn ào lúc này, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, bụi bặm từ xưởng sản xuất đồ gỗ mang đến vẫn còn vương trong không khí khiến mũi nàng có chút cay cay.
Công việc hôm nay vẫn chưa kết thúc. Diệp Anh lái xe đến một nhà máy khác để dỡ hàng, lại lái ra một lần nữa, cuối cùng nàng cũng tìm được một chỗ đậu xe trên đường, sau đó xuống xe đi bộ một lúc thì thấy một quán ăn nhỏ ven đường.
Quán không lớn nhưng đông khách, ánh đèn lờ mờ, nền nhà và mặt bàn loang lổ vết dầu nhớt đen sì, mùi ớt từ bếp bay ra xa, khi Diệp Anh bước vào có vài người ngồi hoặc đứng bên trong cũng ngước mắt lên nhìn, nhưng nàng không nhìn ai, chỉ nghịch chiếc chìa khóa trong tay, lạnh giọng hỏi nhà bếp: "Còn chỗ ngồi không?"
Không khí nóng bỏng trong bức rèm ở đầu bên kia bùng lên, một giọng nữ trẻ tuổi chào đón nàng: "Có, cô ngồi bên ngoài được không?"
Cô ấy đang cầm một cái nồi đất trong tay, Diệp Anh gật đầu, bước sang một bên một chút, cầm lấy một chiếc ghế đẩu ven tường và đi ra ngoài.
Không lâu sau, người bên trong đi ra rồi đặt một cái bàn mới bên ngoài.
"Thật xin lỗi." Bà chủ tiệm này còn khá trẻ, chừng 30 tuổi, dáng người cân đối, tay chân nhanh nhẹn, mở bàn ra nói với nàng: "Giờ này mà vẫn chưa ăn, vừa mới tan làm đúng không?"
Diệp Anh tựa vào trên bàn, gật đầu nói: "Ừm." Rất nhiều lần, nàng luôn viết cảm xúc lên mặt, làm cho nàng có vẻ dị thường xa cách.
"Một phần mì khô đi," Nàng nói.
May mà đối phương làm ăn buôn bán nên không để ý đến sự lạnh nhạt của nàng, và nói một cách nhiệt tình, "Cô có muốn ăn súp không?"
"Muốn."
"Có ngay đây." Cô gái trẻ tuổi cười với nàng, nhẹ giọng nói. Hàm răng của cô ấy rất trắng, dưới sự trợ giúp của ngọn đèn đường mờ ảo, đôi gò má bị hơi nước trong bếp hun khói lại lộ ra một chút dịu dàng mông lung như sương mù, thoạt nhìn có chút chói mắt. Như thể trái tim và linh hồn bị câu đi, Diệp Anh đột nhiên phát hiện ra rằng giữa những người phụ nữ thực sự rất khác nhau, Thuỳ Trang là mặt trăng trên bầu trời, nhưng người phụ nữ trước mặt nàng là người thật, cô ấy nóng bỏng đứng trước mặt, với cánh tay, ngực, đùi và những đường cong vẫn hấp dẫn theo cách riêng của chúng.
Dường như trong một khoảnh khắc, nàng nhìn thấy thần thái và phong tình giống như Thuỳ Trang trên khuôn mặt cô ấy.
Nhận ra điều này, Diệp Anh có chút khó chịu nhìn sang chỗ khác, rồi bình tĩnh ngồi đó, ngây ngốc nhìn vào một góc bàn.
Đêm nay có vẻ nóng lạ thường, không có chút gió nào. Con chó màu vàng vểnh cao đuôi chán nản dựa vào chân tường, Diệp Anh di chuyển chiếc ghế đẩu, lập tức mồ hôi túa ra trên cánh tay.
Mì khô bưng lên, vẫn là cô chủ trẻ tuổi bưng đồ ăn lên, sau chuyện vừa rồi Diệp Anh không dám nhìn cô ấy nữa, nàng cũng không biết phải giải thích thế nào về sự thay đổi của mình, không nói đến ngưỡng mộ hay mạo phạm, càng miễn bàn đến tại sao và từ ai gây nên, dục vọng vẫn là một thứ rất xa lạ với nàng.
Không thể tránh khỏi, nàng nghĩ đến Hương Ly.
Trước đây nàng rõ ràng không phải như vậy, và rõ ràng không cảm thấy gì. Diệp Anh nghĩ. Nàng đặc biệt nắm chắc quá khứ của mình.
Những ngày đã qua biến nàng thành Diệp Anh của quá khứ. Vậy Diệp Anh hiện tại, chẳng lẽ Thuỳ Trang biến nàng thành thế này?
Diệp Anh cảm thấy bối rối. Nhưng cái dạ dày sau một ngày bận rộn vẫn rất thành thật, ăn hết một đĩa mỳ và một bát súp rau.
Trên Zalo, vài tài xế đã hẹn nhau đi chơi. Diệp Anh nhìn giọng điệu mập mờ của bọn họ trong nhóm. Nàng biết bọn họ muốn làm gì, lúc này đây nàng lại cảm thấy ghê tởm, hình ảnh bẩn thỉu được vẽ ra từ lời nói của bọn họ khiến nàng cũng cảm thấy chán ghét chính nàng trong khoảnh khắc vừa rồi.
Bây giờ, nàng vẫn không muốn hái mặt trăng từ trên trời xuống và giữ nó trong lòng bàn tay.
Mặt trăng nên treo cao trên bầu trời, giữ tư thái đó, thỉnh thoảng cúi xuống hôn má nàng, Diệp Anh cũng đã cảm thấy rất hài lòng.
Cho dù nàng và Thuỳ Trang đã làm rất nhiều hành động thân mật, Diệp Anh vẫn nghĩ như vậy.
Ý tưởng này đặc biệt mạnh mẽ khi các nàng tách ra.
Diệp Anh đi bộ cả đoạn đường, và hoảng loạn suy nghĩ suốt dọc đường đi. Nàng cảm thấy trống rỗng, nàng đi bộ hai con phố mới trở về khách sạn.
Thang máy bị hỏng, cầu thang gỗ kêu cọt kẹt.
Khách sạn trong quận, giường khá sạch sẽ và nhiệt độ nước trong phòng tắm cũng đủ. Ấm đun nước đóng cặn dày, điều hòa cũng lên xuống phát ra tiếng kêu vù vù rất lớn.
Diệp Anh mồ hôi đầm đìa, nàng không định quan tâm đến những chuyện khác, vào phòng tắm tắm trước.
Mãi cho đến khi tắm rửa sạch sẽ, khô ráo nằm xuống giường, nàng mới nhận ra bên ngoài tường có tiếng bước chân.
Trong khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi, Diệp Anh không muốn động đậy, chỉ biết nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ lần lượt ập đến.
Nàng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động.
Diệp Anh lần mò tìm điện thoại và sững sờ trong hai ba giây mới nhận ra rằng đó là cuộc gọi video từ Thuỳ Trang.
Máy điều hòa không biết từ lúc nào ngừng hoạt động, trong phòng có chút nóng, nàng ngồi dậy với mái tóc đã được sấy sơ sài, dựa vào thành giường, do dự vài giây rồi mới nhấn nút nghe.
Video được kết nối. Đèn bên Thuỳ Trang cũng rất mờ, hình như cô đang nằm trên giường, mũi khẽ chạm vào màn hình, làm đường nét khuôn mặt trở nên mềm mại. Phần còn lại của khu vực bên dưới cổ mơ hồ và không rõ ràng, tất cả đều chìm trong bóng tối.
Không biết vì sao, Diệp Anh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Tận dụng sự thả lỏng do hơi thở này mang lại, nàng dẫn đầu nói: "Alo?"
Bởi vì ngủ say, giọng nói của nàng rất khàn và giọng nói cũng hơi mơ hồ, như thể đang làm nũng.
Nghe vậy, Thuỳ Trang mỉm cười, không giống với vẻ đẹp lộng lẫy trước đây, lần này cô chỉ cười nhẹ, khóe miệng hơi nhếch lên, giống như ngọn nến lung linh trong bóng tối, nhưng giọng nói lại kéo dài: "Em đang ngủ à?"
"Dạ." Diệp Anh thấy mặt mình trong điện thoại, mất tự nhiên che mũi.
"Chị hết bận rồi hả?"
"Gần như vậy." Thuỳ Trang không lắm để ý trả lời, cô cẩn thận nhìn Diệp Anh một lúc, duỗi tay, đưa mặt đến gần màn hình, khẽ cau mày: "Hôm nay em bận lắm à?"
Lúc này Diệp Anh mới nhận ra rằng cánh tay của cô trần trụi, chỉ có hai chiếc dây áo mỏng manh trên vai.
Chiếc cổ mảnh khảnh luôn đung đưa dưới mi mắt nàng, Diệp Anh nhìn chằm chằm không dời mắt được, cho đến khi Thuỳ Trang nhẹ giọng hỏi lại, nàng mới hé miệng, lời vừa nói đến miệng, nàng nhỏ giọng thành thật nói một tiếng: "Mệt."
"Hừm..." Thuỳ Trang thanh âm mang theo ý cười ngọt ngào, "Thật là đáng thương..."
"Nào về cho chị xoa đầu một cái." Cô nở nụ cười đầy giễu cợt nói.
Cô thậm chí còn mở rộng lòng bàn tay với Diệp Anh và diễn tả cho nàng.
Ngón tay người phụ nữ thon dài, trong màn hình không biết cô cố ý hay vô tình, chăn ga gối đệm chồng lên nhau, nhưng những gì đáng lẽ phải lộ ra thì lộ hết ra ngoài, không nên lộ thì được che kín mít, ánh sáng và bóng tối đan xen, làm cho màu trắng trông trắng hơn và màu tối trông đậm hơn, giống như khoảng trống trong một bức tranh phong cảnh, tư thế người phụ nữ nằm sấp khiến mọi thứ trở nên hấp dẫn hơn.
Hơi thở nhẹ nhõm vừa nãy của Diệp Anh lại bị chặn trong lòng.
Nhưng người đối diện dường như vẫn chưa biết, vẫn tươi cười với nàng.
Một nhành hoa Thố Ti* ngây thơ, tâm trí Diệp Anh nghĩ đông nghĩ tây. Cổ tay của Thuỳ Trang mảnh khảnh đến mức nàng có thể nắm nó bằng một tay. Cô không có nhiều sức lực, và Diệp Anh đã biết sự thật này, khung cảnh này, tư thế này, nàng đã có một giấc mơ như vậy trước đây.
(*) Hoa Thố Ti: Là loài thực vật ký sinh, không có rễ và lá nên không thể sinh tồn độc lập. Hoa Thố Ti phụ thuộc hoàn toàn vào vật chủ. Hoa Thố Ti gợi đến hình ảnh một nữ nhân yếu đuối cần được chở che. Nam nhân kiên cường vì nữ nhân che gió che mưa, nữ nhân ôn nhu nằm trong ngực.
Nhưng bị Thuỳ Trang nhìn chằm chằm, Diệp Anh cảm thấy tội lỗi và không thể chịu đựng được. Niềm ham muốn của nàng là một khoảng trống chưa bao giờ được đốt cháy, không ai dạy nàng nên làm gì với bản thân vào lúc này. Đây là đúng hay sai, điều gì được phép và điều gì không được phép, cơ thể và tâm trí của Diệp Anh rối bời, Thuỳ Trang vẫn đang mỉm cười với nàng ở đầu dây bên kia, nụ cười mềm mỏng và dịu nhẹ như sắp bay lên, vì vậy tất cả các tranh luận đều bị đình trệ một lúc, và Diệp Anh phải bắt lấy cô trước.
Một cơ thể hai mươi hai tuổi có thể bị đốt cháy bởi một tia lửa. Hơi thở của Diệp Anh rối loạn, nàng kiềm chế bản thân, không để ai chú ý, đường cong, phập phồng, nụ cười, môi và răng hé mở, trên đời có rất nhiều phụ nữ, Hương Ly, bà chủ trong quán cơm chiều, thật ra tất cả chỉ là một ảo mộng muộn màng do Thuỳ Trang bày ra cho nàng.
— Cô là khởi đầu của mọi thứ về phụ nữ trong cuộc đời của Diệp Anh.
Đêm đó, khách sạn cách âm kém, giường bên cạnh đụng vào tường, điều hòa trong phòng tắt mở suốt đêm, Thuỳ Trang ôm điện thoại cùng nàng ngủ thiếp đi, hơi thở nhẹ như không, giống như một con mèo, Diệp Anh nghe thấy mồ hôi chảy khắp người.
Vầng trăng từ trên trời rơi thẳng vào giấc mộng của nàng, thân thể như bạch ngọc, xương cốt làm bằng nước, trải rộng trong lòng bàn tay nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top