Trần Châu án - Thập tam hồi
Trong linh đường sát khí bốn phía, đào ngũ dịch liều mình cứu Bao
*
Băng Cơ vừa khom người quỳ gối trước An Nhạc hầu Bàng Dục thì trong linh đường không một ai không cảm thấy sợ hãi. Vài vị tinh anh của Khai Phong phủ đã biết trước kế "son phấn khóc tang" mặt lại đổi màu đen như màu đất.
An Nhạc hầu lưng dựa vào ghế, tay bưng bát trà, từ tốn uống một ngụm: "Băng Cơ, trước mặt bản hầu không cần đa lễ, đứng lên đi."
"Băng Cơ tuân lệnh."
Mỹ nhân áo trắng đứng dậy, cung kính hầu ở bên người An Nhạc hầu.
Bàng Dục hơi hơi híp mắt, khóe mắt phiêu về mọi người ở bốn phía, chậm rãi hỏi han: "Băng Cơ, ngươi không ở Thiên Hương lâu làm hoa khôi, đến phủ nha làm nô tì để làm chi?"
Băng Cơ cúi đầu cúi mắt, cung kính trả lời: "Hồi hầu gia, Băng Cơ chịu người nhờ vả."
"Vậy sao?" An Nhạc hầu mở mắt hừ lạnh: "Bị người nào nhờ vả? Chẳng lẽ là người nằm trong quan tài, Bao đại nhân nhờ vả sao?"
"Hầu gia anh minh."
"Hừ, nhờ vả chuyện gì?"
"Lấy sắc đẹp của Băng Cơ mê hoặc hầu gia, thừa lúc hầu gia không phòng bị liền ra tay bắt lấy."
"Vậy linh đường này———-"
"Hồi hầu gia, linh đường này được thiết lập để nhử hầu gia vào bẫy."
"Ha ha ha..."
Đột nhiên hầu gia phát ra một trận cười to, tiếng cười vang dội trong linh đường vắng lặng thê lương, từng trận từng trận vang vọng trong đại sảnh to lớn làm tăng thêm vài phần âm trầm, khiến trong lòng mọi người sợ hãi không thôi.
Hồi lâu, tiếng cười dần tắt đi, An Nhạc hầu Bàng Dục buông xuống chén trà, phượng mắt híp lại nhìn mọi người xung quanh, lạnh lùng nói: "Bản hầu nghe người ta nói Khai Phong phủ nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, hôm nay thấy được quả nhiên là danh bất hư truyền. Các vị mới đến Trần Châu không quá hai ngày mà đã bày ra trận thế như vậy tiếp đón bản hầu, bản hầu thật trở tay không kịp nha! Có điều———"
An Nhạc hầu khóe miệng nhếch lên thành một tia cười lạnh: "Các vị có biết tất cả kĩ viện thanh lâu ở Trần Châu đều do bản hầu làm chủ, quy nô, tú bà hay ngay cả vị hoa khôi bên cạnh này cũng không ngoại lệ. Các vị muốn lợi dụng thuộc hạ của bản hầu đến bắt bản hầu, đây không phải là chuyện buồn cười nhất trên thiên hạ sao."
Lời vừa nói ra, mặt mọi người đều chuyển thành màu xám.
Kim Kiền lui ở cạnh cửa nghe được những câu này, mồ hôi lạnh từ trên đầu liên tiếp đổ ra, thầm nghĩ:
Chậc chậc, thì ra người này không phải khinh thường đi đến thanh lâu, mà thanh lâu chính là vật thuộc quyền sở hữu của hắn, không cần đi dạo, chỉ cần ở nhà *đặt hàng* là được. Ai cũng nói ba cây chụm lại nên hòn núi cao, vậy mà sao ba vị tinh anh của Khai Phong phủ cùng một người hiện đại như ta cộng lại là được bốn người cũng không hơn được con cua này?! Công Tôn gậy trúc a, ngài ngàn tính vạn tính nhưng lại không tính được trùm làng chơi trong bóng tối ở Trần Châu chính là An Nhạc hầu————
Nghĩ vậy, Kim Kiền không khỏi dời mắt đến vài vị đứng trước linh đường, chỉ thấy Công Tôn tiên sinh ở bên trái, hai mắt đen tối, khuôn mặt thư sinh ẩn hiện một màu xanh miết; tứ phẩm đeo đao hộ vệ bên phải, thân hình cứng ngắc, các ngón tay trở thành màu trắng, vỏ kiếm ca ca rung động.
Tứ đại tá úy ở phía sau sắc mặt âm trầm, không biết có phải là do hoa tiêu mà hỏa cấp công tâm, người người hai mắt đỏ đậm. Bốn người nắm chặt cương đao, thân thể buộc chặt, rất có tư thế xông lên một đao chém chết An Nhạc hầu.
Lại nhìn An Nhạc hầu, mắt thấy mọi người ở Khai Phong phủ bị hóa đá, nửa câu cũng không nói nên lời, khinh miệt ở trong mắt càng lớn, chậm rãi đứng dậy đi đến phía trước quan tài trong linh đường, đánh giá cao thấp một phen mới nói: "Vì muốn bắt bản hầu, linh đường cũng được dựng rất kĩ càng, bản hầu thật muốn nhìn Bao đại nhân có thật sự nằm trong quan tài đón bản hầu hay không."
Dứt lời, An Nhạc hầu liếc mắt gã sai vặt đứng bên cạnh, tên sai vặt kia khoát tay một cái liền có bảy, tám tên giang hồ đi lên, vừa đi vừa cuốn tay áo, chuẩn bị nâng dậy nắp quan tài.
Mọi người thấy vậy đều cả kinh, ngay cả đang trốn ở cửa – Kim Kiền cũng sợ hãi thiếu chút nữa kêu ra tiếng.
Phải biết là Bao đại nhân thật sự nằm ở bên trong quan tài, không vì gì khác, chỉ sợ An Nhạc hầu không tin Bao đại nhân đã chết muốn khai quan điều tra, vì để phòng ngừa mới làm cho Bao đại nhân tạm nhân nhượng nằm trong quan tài. Nhưng bây giờ mưu kế đã bị bại lộ, mà An Nhạc hầu lại muốn khai quan vào lúc này để kiểm tra thực hư, chắc chắn là muốn *tương kế tựu kế*, *diễn giả làm thực*, nhân cơ hội thêm vào hai đao, giết người diệt khẩu, tuyệt đi hậu hoạn.
Nhưng mấy người này còn chưa đến được phạm vi ba thước trong vòng liền thấy một trận kình phong xẹt qua trước mắt, một thanh vỏ kiếm rỗng ruột màu đen ngăn ở trước mặt bọn họ, cản trở đường đi.
Triển Chiêu thân mặc áo trắng, trong mắt hàm băng, mày kiếm ngưng lại, Cự Khuyết ở trong tay dù chưa ra khỏi vỏ nhưng sát khí đã lan ra bốn phía.
"Có Triển mỗ ở đây, đừng hòng tiến lên nửa bước."
Gịong nói lạnh lùng như băng tuyết giữa trời đông, rét lạnh thấu xương, mọi người trong nội đường nghe xong nhịp tim không khỏi nhanh hơn.
Thủ hạ giang hồ của An Nhạc hầu cũng không phải là hạng ăn chay, chợt nghe mấy tiếng *leng keng* thì hơn trăm loại binh khí đã ra khỏi vỏ, nhất thời hàn quang lóe sáng, đao phong vù vù ở bên tai.
An Nhạc hầu liếc mắt Triển Chiêu một cái, một đôi mắt phượng chứa đựng ngoan độc khôn cùng, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh: "Ngự tiền tứ phẩm đeo đao hộ vệ — Triển Chiêu – hừ, cho dù ngươi có thể lấy một chọi mười, chẳng lẽ lại có thể lấy một chọi một trăm sao?! Tất cả cùng xông lên cho ta."
An Nhạc hầu vừa ra lệnh, trăm tên đả thủ liền tinh thần hăng hái, tay cầm vũ khí vọt về phía Triển Chiêu.
Triển Chiêu đứng im chưa động, thân thẳng như tùng, cổ tay nhẹ nhàng rung lên, Cự Khuyết theo tiếng mà ra, chỉ một thoáng, quang hoa bắn ra bốn phía khiến mọi người không khỏi lui về phía sau, định thần nhìn kĩ lại thì thấy Cư khuyết chỉ ra khỏi vỏ có một phần, thân kiếm vẫn như cũ vững vàng nằm trong vỏ. Nửa thanh kiếm ra khỏi vỏ, sát khí đằng đằng, khí lạnh tận trời, hệt như trăm tên binh sĩ đứng ở trước mặt, khiến người ta không dám tới gần.
Trong lúc nhất thời, nội đường tĩnh không một tiếng động, chỉ thấy giấy bụi theo gió mà bay thành vòng lượn lờ.
Kim Kiền lui ở cửa xem xét tình huống, lúc này thấy được trong phòng đang giương cung bạt kiếm, không khí không đúng, trong lòng kêu to không ổn, lập tức quyết đoán chạy ra ngoại viện trốn tránh nhưng vừa lui đến cửa chính thì nghe được tiếng động lạ, quay đầu dò xét thì không khỏi quá kinh hãi.
Đám dân chúng khóc tang ở phía trước nha môn đã sớm không thấy tung tích, thay vào đó là mấy trăm quan binh, giương cao cờ hiệu, thương kích như nêm, đứng chật cứng ngã tư đường.
Kim Kiền cảm thấy lạnh từ đầu đến chân, thân hình xoay chuyển tạch tạch lui hồi linh đường, nhìn lại thế cục ở trong phòng nghĩ ngợi:
Thật là, nhìn An Nhạc hầu coi, ngoài có binh đội đả thủ tiếp ứng, trong có tuyệt đại gia nhân làm nội gian, hơn nữa lúc này ta còn đang ở địa bàn Trần Châu của người ta...Thời tiết ở bên ngoài cũng thật tốt, con cua này đúng là chiếm hết *thiên thời-địa lợi-nhân hòa* — Lại nhìn chúng ta bên này, Tiểu Miêu cộng thêm tứ đại kim cương, tự bảo vệ mình là không thành vấn đề; bảo vệ lão Bao giả chết – các vị này tự nhiên là đầu rơi máu chảy cố gắng hết sức, cũng không thành vấn đề; thêm một cây Công Tôn gậy trúc – hơi có chút khó khăn đây....nếu nói bảo vệ tên quan sai tầm thường như ta...
Kim Kiền nâng tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Kể từ đó, một thế hệ người hiện đại trưởng thành dưới hồng kì (lá cờ đảng đó mà), một thế hệ Bạch Cốt Tinh như ta (thành phần tri thức, nòng cốt, tinh anh) sẽ bị con cua mang tiếng xấu muôn đời này sát hại.
Kim Kiền vừa nghĩ vậy thì hai chân đã nhũn ra, bắp chân bị chuột rút, tuy tâm tư chuyển hồi trăm lần nhưng đầu óc vẫn trống rỗng, ánh mắt theo bản năng dời về phía người nhiều mưu kế nhất trong Khai Phong phủ.
Công Tôn tiên sinh đứng ở phía sau Triển Chiêu, thân hình chắn trước quan tài, khuôn mặt hiền hòa đột nhiên nghiêm nghị hẳn lên, đối mặt với cảnh tượng này lại không có một chút dao động nào. Tứ đại giáo úy phía sau lưng cũng nắm chặt cương đao bảo vệ quan tài.
Kim Kiền thấy vậy trong lòng lập tức hiểu được.
Công Tôn gậy trúc mưu kế quả nhiên sâu xa. Giờ phút này, chỉ có bảo vệ tính mạng của lão Bao thì ta mới kiếm được một con đường sống, nếu lão Bao chết, không quá nửa ngày chúng ta sẽ bị chôn theo; Lão Bao nếu qua được cửa ải này, người ngoài biết khâm sai chưa chết...dù gan An Nhạc hầu có lớn đi chăng nữa cũng không dám đường đường chính chính hành thích quan khâm sai.
Nhưng Kim Kiền đưa mắt càn quét trong ngoài linh đường một vòng liền không khỏi buồn bực: Trong ngoài phủ nha lúc này đều là binh lính của An Nhạc hầu, cho dù những người này võ công cái thế, nếu hợp lại đánh nhau cũng khó tránh khỏi hai đấm khó địch bốn tay, nếu múôn bảo trụ tánh mạng của lão Bao cũng không khỏi có chút khó khăn, trừ phi...
Ý tưởng vừa hiện, Kim Kiền vội vàng lấy gói thuốc tùy thân từ trong lòng ra, cúi đầu tìm kiếm. Nhưng một lúc lâu sau cũng chỉ lấy ra mấy viên thuốc màu xám, trong bụng than thở không thôi:
Chậc chậc, ta đã quên, đêm trước đột nhập vào phủ Hầu gia, luôn mang ở bên mình *đạn sương khói* cùng *bom cay* đã hao hết phân nửa, bây giờ chỉ còn lại mấy viên, cho mấy tên giang hồ này nhét kẽ răng cũng không đủ.
Chẳng lẽ một thế hệ danh nhân lịch sử như lão Bao liền bỏ mạng tại đây?!
Lão Bao ơi là lão Bao, sớm biết trước như vậy thì tự sát luôn cho rồi, như vậy còn có thể kiếm được một ít tiền mai táng....
....Đợi chút...tiền mai táng
Phải rồi! Nếu để con cua này biết lão Bao đã chết thật thì hắn cũng không cần *giết lại từ đầu* (ta mê bài Yêu lại từ đầu lắm cơ) rồi, mạng nhỏ của ta chẳng phải là được bảo vệ sao?
Nghĩ tới đó trong lòng Kim Kiền liền có tính toán, vội vàng móc hết viên thuốc từ trong túi ra, ngồi trên mặt đất lựa chọn nửa ngày mới lấy ra một viên thuốc màu đen nắm trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng thở ra:
May mắn ta có phòng bị trước, chuẩn bị viên thuốc *giả chết* này để dùng trong trường hợp khẩn cấp, không uổng công ta mất ăn mất ngủ, một nắng hai sương, mạo hiểm sinh mệnh trở thành thích khách trộm hơn mười loại thuốc quý hiếm của Công Tôn Sách làm dược liệu.
Có điều An Nhạc hầu đem người ngựa vây kín linh đường như vậy — thuốc *giả chết* làm cách nào phá được vòng vây đưa vào miệng của lão Bao?
Kim Kiền nhìn xung quanh bốn phía, quan sai hay hộ vệ mặt đều không còn chút máu, ý chí chiến đấu mất hết, dĩ nhiên là không sử dụng được; lại nhìn vài vị tinh anh của Khai Phong phủ đang bị đám người giang hồ của An Nhạc hầu vây trước linh đường, không thể thoát thân.
Một giọt mồ hôi từ trên trán Kim Kiền chậm rãi rơi xuống.
Sách...
Taynắm chặt thuốc *giả chết*, Kim Kiền hít sâu một hơi, hai mắt trừng to, dưới chân dùng sức, thân hình hệt như tên rời khỏi cung, *Sưu* một cái liền bắn ra ngoài.
Ở phía trên linh đường, An Nhạc hầu đang cùng đám người Khai Phong phủ đối chọi gay gắt, tình hình hết sức căng thẳng, chợt nghe một tiếng quát lớn, từ xa đến gần, xuyên qua đại sảnh.
"Vạn lần không thể a ——— Hầu gia——"
Một tiếng kêu này của Kim Kiền kêu đến nịnh nọt, âm thanh làm rung động xà ngang, mọi người nghe xong đều nổi da gà đầy đất.
"Là ai?" Thị vệ của An Nhạc hầu liền rút đao quát hỏi.
Bóng người theo gió mà đến, trước mắt mọi người nhoáng lên một cái, đại sảnh vốn không người tự nhiên toát ra một gã sai dịch gầy yếu, xoa xoa hai tay đứng trước vòng tròn hộ vệ của An Nhạc hầu, vẻ mặt tười cười.
"Hầu gia, thủ hạ lưu tình, chính là tiểu nhân a!" Kim Kiền nịnh nọt cười, nâng lên cánh tay.
An Nhạc hầu đứng cách một đám người nên không thấy được rõ ràng, híp mắt nhìn kĩ hồi lâu mới nhớ được người này chính là tên đào ngũ dịch vừa mới dẫn đường cho mình, liền mở miệng hỏi:
"Tại sao lại la?"
"Hầu gia!" Kim Kiền cười đến nếp nhăn đầy mặt, hai tay ôm quyền cao giọng trả lời: "Tiểu nhân là vì hầu gia suy nghĩ a."
Cái gì?
Mọi người đều rất ngạc nhiên, nhưng không đợi mọi người hoàn hồn thì Kim Kiền đã nói tiếp: "Tiểu nhân vừa thấy hầu gia liền thấy vạn trượng ở trước mắt đều tỏa sáng ngời ngời, niềm kính ngưỡng đối với hầu gia như nước trong sông liên miên không dứt. Bởi thế tiểu nhân mới cả gan liều chết ngăn cản, chỉ mong hầu gia khai ân thu lưu tiểu nhân, tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa, trung thành tới chết, cho dù lên núi đao hay xúông biển lửa cũng không chút chần chờ!"
Lời này vừa nói ra thì ngay cả nổi tiếng là mặt lạnh mắt lạnh như Băng Cơ cũng hiện ra ba phần kinh ngạc, liền biết được biểu cảm của mọi người ở xung quanh phấn khích như thế nào.
Trương Long bước ra hai bước, tay cầm cương đao thốt lên mắng: "Kim Kiền, không thể tưởng tượng ngươi lại sợ chết đến như vậy, mẹ nó, ngươi mà có gan làm vậy thì coi chừng bị đao của gia chém chết."
Ba vị giáo úy còn lại cũng mở miệng thét bậy, bị Công Tôn tiên sinh nâng tay ngăn cản.
Mọi người khó hiểu nhìn về phía Công Tôn tiên sinh thì chỉ thấy Công Tôn tiên sinh nhíu mày lắc đầu, ý nói mọi người không cần hành động thiếu suy nghĩ, sau đó ánh mắt lại dời về hướng tứ phẩm đeo đao hộ vệ.
Trỉên Chiêu thân mình chưa động nhưng Cự Khuyết cầm trong tay đã dời về phía trước nửa tấc, nếu không nhìn kĩ liền không thể nhận ra.
Khóe mắt An Nhạc hầu liếc về phía mọi người trong Khai Phong phủ, nhìn xem phản ứng, nhăn mi, hướng về phía gã sai vặt từ từ gật đầu.
Gã sai vặt nhận lệnh, lập tức hướng về Kim Kiền quát lớn: "Hầu gia hỏi ngươi, vì sao lại bảo bọn ta không thể vọng động?"
Kim Kiền nghe xong liền thay đổi thành hình tượng Hán gian, cười nịnh đáp lời: "Kim Kiền chịu ân của Bao đại nhân, trong Khai Phong phủ cũng được coi là một người có uy tín, Bao đại nhân vì hầu gia mà lập ra kế *son phấn khóc tang*, tiểu nhân tất nhiên có biết đôi chút, không biết hầu gia có hứng thú nghe không?"
Lời này nói ra, nhất thời ngữ kinh tứ phía.
Đám người tinh anh của Khia Phong phủ nghe xong mặt liền biến sắc, ngay cả Công Tôn tiên sinh vẫn bình tĩnh tự nhiên cũng không khỏi lộ vẻ kinh ngạc.
Vương Triều, Trương Long là hai kẻ nóng tính, trong lúc nhất thời mất hết kiên nhẫn, rút ra đao lớn mở miệng mắng: "Kim Kiền, sao ngươi dám..."
Lời nói vừa nói được một nửa thì bị một giọng nói trầm thấp đánh vỡ:
"Kim Kiền!"
Triển Chiêu sát khí một thân, mắt đen sâu thẳm, thâm thúy khó dò, ánh mắt lẫm lẫm như điện quang, lướt qua đám người của An Nhạc hầu tiến thẳng đến Kim Kiền.
Kim Kiền bị trừng liền giật mình, chỉ cảm thấy mồ hôi ở sau lưng chảy thành sông, gian nan nuốt mấy ngụm nước miếng lại cảm nhận được cổ họng khô khốc, nửa chữ cũng khó có thể nói, trong lòng âm thầm than thở: May là ta chỉ giả ý hàng địch, nếu là thật sự như vậy, không cần đến người khác, Triển Chiêu chỉ dùng hai mắt này cũng có thể đem ta đi lăng trì xử tử.
An Nhạc hầu lúc đầu cũng không tin tên đào ngũ dịch nói bậy đầy miệng này lâm trận phản chiến, lúc này thấy được sắc mặt của bọn người Khai Phong phủ, ngay cả Triển Chiêu đều thay đổi sắc mặt thỉ trong lòng không khỏi tin hai phần, khóe miệng nhếch lên, chậm rãi mở miệng ra lệnh: "Cho hắn đến đây."
Thủ hạ của An Nhạc hầu nghe mệnh mở ra thành một con đường cho Kim Kiền tiến vào.
Kim Kiền đến trước mặt An Nhạc hầu, phác thân quỳ xuống, miệng lớn tiếng nói: "Tiểu nhân Kim Kiền, tham kiến An Nhạc hầu."
An Nhạc hầu Bàng Dục mắt lạnh nhìn đảo ngũ dịch quỳ thành một đống ở dưới chân, không có ý tứ cho đứng dậy chút nào. Khóe mắt liếc về phía mọi người ở Khai Phong phủ, tiếp tục nói: "Nói về kế *son phấn khóc tang đi*."
"Tiểu nhân tuân mệnh!" Kim Kiền vội vàng lên tiếng: "Cái gọi là kế *son phấn khóc tang* chính là lợi dụng lúc hầu gia đến phúng điếu Bao đại nhân, tìm một người nữ tử tuyệt sắc hầu hạ phụng trà, sau đó lợi dụng sắc đẹp dụ hầu gia rời đi hộ vệ cho tiện đường giam bắt."
Mọi người ở Khai Phong phủ hút một ngụm khí lạnh.
An Nhạc hầu híp lại hai mắt, nghe xong không khỏi cười lạnh, khinh thường trên mặt càng nhiều.
Gã sai vặt ở bên cạnh An Nhạc hầu thấy vậy liền mở miệng trào phúng: "Chút tài mọn như vậy thì làm sao có thể giấu diếm khỏi pháp nhãn của Hầu gia nhà chúng ta?! Huống chi Khai Phong phủ tìm đến Băng Cơ chính là người của hầu gia, một cái mưu kế rách nát như vậy thì cần gì phải e sợ chứ!"
"Chuyện này..." Kim Kiền vụng trộm lau mồ hôi lạnh ở trên trán, nuốt nuốt nước miếng tiếp tục nói: "Là như thế này —- hầu gia chỉ bíêt một mà không biết hai, kỳ thật, kỳ thật Công Tôn tiên sinh đã sớm đóan được cảnh này, cho nên đã nghĩ ra được đối sách rồi...."
An Nhạc hầu nghe vậy liền chậm mở mi mắt, chậm rì rì hỏi han: "Vậy à—là đối sách gì?"
"Là...là..." Kim Kiền chỉ cảm nhận được từng giọt mồ hôi ở trên trán tạp thẳng vào mặt, thầm nghĩ: Chậc chậc, làm gì có đối sách, nếu có thì cần gì ta ở trong này đấu tranh anh dũng."
Chớp chớp mắt, Kim Kiền dùng khóe mắt nhìn về hứơng mọi người Khai Phong phủ đang bị vây vòng kia, tứ đại kim cương đã không còn phẫn nộ như lúc nãy mà mặt mày lại lộ vẻ kinh dị, Công Tôn tiên sinh vẫn vững vàng che chắn ở phía trước quan tài như cũ, tuy sắc mặt như thường nhưng trong mắt nho tinh quang ẩn hiện. Lại nhìn đến vị tứ phẩm hộ vệ đại nhân đứng ở phía trước, một thân chính khí, đôi mắt đen như hồ nước tĩnh lặng bình tĩnh nhìn chính mình.
Không thể tưởng được, chỉ một cái nhìn như vậy mà Kim Kiền lại cảm thấy tinh thần thanh thản, tâm sáng như gương, trong đầu chỉ hiện ra duy nhất một suy nghĩ: Bao còn người còn, Bao mất người vong — NND đường đường một người hiện đại như ta chẳng lẽ còn sợ một con cua đã qua đời hay sao.
Nghĩ vậy hai mắt Kim Kiền sáng ngời, đột nhiên ngẩng đầu dậy, tươi cười nịnh hót nói: "Hầu gia không biết, Công Tôn tiên sinh đã sớm đặt độc dược ở trong quan tài của Bao đại nhân, chỉ cần khai quan một cái, độc phấn sẽ lập tức bay ra, lúc đó đừng nói là hầu gia, mọi người ở trong linh đường này cũng khó thoát khỏi một kiếp."
Lời nói xong liền đổi lấy một mảnh yên lặng.
Không nhắc đến thủ hạ của An Nhạc hầu khiếp sợ như thế nào, ngay cả mấy vị tinh anh của Khai Phong phủ cũng ngốc tại đường trường.
Khóe miệng của Công Tôn tiên sinh lộ ra một tia cười không dễ phát hiện, thân hình của *Ngự miêu* lại khuynh về phía trước nửa tấc.
Nhưng An Nhạc hầu Bàng Dục lại chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Kim Kiền, chỉ thấy hai mắt Kim Kiền thản nhiên, sắc mặt a dua nịnh bợ, không chút dao động, sau một lúc lâu, Bàng Dục đột nhiên cười ra tiếng:
"Ha ha ha ha....ngươi cho bản hầu là ngu ngốc à, nếu trong quan tài để độc dược nhiều như vậy, Bao đại nhân không phải là chết chắc rồi?"
Hai mắt Kim Kiền không động, chỉ nhìn thẳng mặt An Nhạc hầu, tươi cười nói: "Hầu gia nói phải, Bao đại nhân quả thật là đã bỏ mình."
Tiếng cười đột nhiên dừng lại.
Mắt phương An Nhạc hầu trợ lên, lạnh lung hỏi:
"Ngươi nói cái gì?"
"Hầu gia..." Kim Kiền cúi đầu khom lưng, giữ vững hình tượng chân chó, tiếp tục nói: "Tiểu nhân biết được nơi đặt độc dược trong quan tài, chi bằng cho tiểu nhân đi phá giải cạm bẫy, đến lúc đó hầu gia lại nhìn xác chết của Bao đại nhân?"
Dứt lời, trên mặt Kim KIền hiện ra vẻ mặt tranh công lĩnh thưởng, tim lại đập không như bình thường, náo nhiệt vô cùng.
Trong mắt An Nhạc hầu Bàng Dục một mảnh hàn quang, đánh giá Kim KIền mấy lần mới từ từ gật đầu đồng ý.
Kim Kiền thấy vậy liền mừng rỡ, vội vàng đi về phía quan tài, nhưng vừa nâng chân bước lên liền nghe được một thanh âm thanh lãnh vang lên từ phía sau:
"Băng Cơ cho rằng hầu gia không cần làm chuyện thừa."
Trong lòng Kim Kiền như bị cửu âm bạch cốt trảo trảo thành mấy cái lỗ lớn, trong thoáng chốc máu liền chảy cạn, thân hình tụa như bị đặt vào giữa hầm băng.
Băng Cơ ở bên người An Nhạc hầu chậm rãi nâng mắt nhìn Kim Kiền một cái liền nhanh chóng cúi đầu.
Oh my god! Sao ta lại quên tên nằm vùng chính quy này chứ, đại sự không ổn rồi.
Kim Kiền vội vàng liếc mắt về phía Triển Chiêu, trong lòng hô to: Tiểu Miêu a Tiểu Miêu, đã đến lúc kiểm tra công lực của ngươi rồi, hoặc là ngươi ném Cự Khuyết đánh xỉu Băng Cơ, hoặc là ngươi liếc mắt (điện) giựt ngất nàng, dù sao đám người bọn ta sống hay là chết đều dựa vào công lực sâu cạn của ngươi.
Tayáo Triển Chiêu vừa nhúc nhích, thân hình vừa động đậy liền bị Băng Cơ nói một câu làm đứng hình tại chỗ.
"Bao Chửng đã bỏ mình vào đêm qua. Băng Cơ cảm thấy Hầu gia không cần liều lĩnh mở quan tài."
Hả? Sao? Cái gì?
Kim Kiền trừng lớn mắt hí nhìn về phía vị mỹ nhân áo trắng đứng bên cạnh An Nhạc hầu.
Nhưng chỉ thấy mi mắt Băng Cơ cụp xuống, bộ dáng cung kính, nhưng lại nói ra những lời làm người khác cả kinh:
"Băng Cơ đã tận mắt thấy được xác chết của Bao đại nhân, kế *son phấn khóc tang* này chẳng qua chỉ là một chút giãy dụa của bọn thủ hạ Bao Chửng, mún lấy độc phấn sát hại hầu gia, hầu gia xin chớ mắc bẫy."
Kim Kiền nhìn Băng Cơ một lúc lâu sau mới đột nhiên hiểu ra, trong nháy mắt cảm thấy Băng Cơ đang tỏa sáng lung linh, trong lòng kính nể nói: Chậc chậc, Vô gian đạo bản cổ đại nha.
An Nhạc Hầu mắt phượng lóe sáng, bình tĩnh nhìn Băng Cơ, thật lâu sau mới hỏi tiếp: "Băng Cơ, nếu quả thật là như thế, vì sao lúc này ngươi mới nói với bản hầu?"
Băng Cơ quỳ xuống, cúi đầu trả lời: "Hầu gia tha tội, tuy Băng Cơ biết Bao đại nhân đã chết nhưng cũng không biết kế lấy độc giấu trong quan tài, hẳn là bọn người Khai Phong phủ giấu diếm qua mặt. Lúc này nghe đào ngũ dịch nói ra mới thấy được tình thế nghiêm trọng, vì vậy mới lên tiếng nhắc nhở hầu gia."
An Nhạc hầu nghe vậy cũng chỉ nhíu lại mày kiếm, mắt phượng híp nhỏ nhìn chằm chằm mỹ nhân áo trắng.
Trong lúc nhất thời, linh đường không một tiếng động.
Kim Kiền đứng bên cạnh An Nhạc hầu, cho dù không có dùng mắt cũng cảm nhận được một thanh kiếm sắc bén đang từ Băng Cơ quét về phía bản thân, sau đó lại dời đến nơi khác – Kim Kiền chỉ cảm thấy vô cùng khó thở, hệt như có một tảng đá đang đè nặng trên ngực mình.
Cũng không biết qua bao lâu, khóe miệng An Nhạc hầu lộ ra một nụ cừơi mỉa, chậm rãi nói: "Nếu Bao đại nhân đã đi, bản hầu cũng không tốt quấy rầy người xưa." Dừng lại một chút mới nói tiếp: "Băng Cơ, theo bản hầu hồi phủ."
Dứt lời liền phủi áo đứng dậy, nhấc chân đi về hướng cửa lớn. Băng Cơ yên lặng theo sát ở phía sau, lúc đi ngang qua Kim Kiền, lặng lẽ giương mắt nhìn, sau đó cúi đầu vội vàng đi. Đám giang hồ vây quanh linh đường cũng theo chủ tử rời đi.
Cám ơn trời đất, a di đà phật...
Kim Kiền chỉ cảm thấy tảng đá trên ngực rơi xuống đất, hít thở thoải mái hơn nhiều lắm, vừa định hít sâu một hơi, khóe mặt lại vô tình liếc về phía sau, một cái thoáng nhìn này, khiến tim suýt chút nữa ngừng đập.
Thân hình Triển Chiêu buộc chặt, mặt đẹp ngưng sương, sát khí như sóng biển dồn dập, tầng tầng lớp lớp đánh vào đại sảnh, mắt đen như kiếm, bắn thẳng về hướng An Nhạc hầu.
Kim Kiền thầm nghĩ không ổn: Chậc chậc, ta nhất thời quên mất, kế *son phấn khóc tang* thất bại, sau này muốn bắt được được con cua này thì chỉ sợ khó hơn lên trời.
Nhìn Triển Chiêu thêm lần nữa, sát khí lúc này càng tăng.
Nguy rồi, không lẽ Tiểu Miêu muốn bất chấp tất cả, đánh bậy đánh bạ à?! Giỡn hoài, bang đả thủ của tên kia số lượng dồi dào, cho dù Tiểu Miêu võ công cái thế, đánh giáp lá cà với những người này, khó bảo đảm không liên lụy đến người vô tội như ta a...
Kim Kiền đang đứng tưởng tượng tình hình chiến đấu thảm thiết, chợt nghe tiếng kiếm rút khỏi vỏ vang lên từ phía sau, gió lạnh từ lỗ tai thổi qua.
Ông trời ơi!!!!!
"Hầu gia, xin dừng bước!"
Đợi đến lúc Kim Kiền lấy lại tinh thần thì bản thân đã la lên lúc nào không hay.
Thực tế chứng minh, cho dù Tiểu Miêu khinh công trác tuyệt, cũng không thể nhanh bằng tốc độ truyền sóng âm thanh của Kim Kiền.
Tứ phẩm đeo đao hộ vệ một thân áo trắng bị câu này của Kim Kiền làm đứng hình, đang đứng ở phía sau đánh giá gã sai dịch gầy yếu.
Đám người dừng lại, lộ ra một khe hở, âm thanh của An Nhạc hầu Bàng Dục truyền đến:
"Chẳng lẽ ngươi còn muốn ban thưởng?"
"Tiểu nhân không dám." Kim Kiền cười nói, hai tay không người xoa xoa, nhìn qua vô cùng lo lắng:
"Tiểu nhân chỉ nhớ đến có một việc chưa kịp bầm báo hầu gia, sự tình quan trọng, xin hầu gia nghe tiểu nhân mấy câu."
"Vậy sao? Ngươi lại có chuyện gì muốn bẩm báo với bản hầu?" Bàng Dục từ đám hộ vệ đi ra, nhướng mày hỏi.
Kim Kiền hít sâu một hơi, cố gắng nở một nụ cười, ra vẻ thần bí, tiến lên vài bước nói nhỏ: "Bẩm hầu gia, trước khi Bao đại nhân tự sát, từng viết một phong mật chiết, không biết hầu gia có biết—"
"Mật chiết?" Bàng Dục nhíu mày, cười lạnh nói:
"Chẳng lẽ bản hầu sợ một quyển tấu chương hay sao?"
"Hầu gia!" Người nói là Băng Cơ đứng ở phía sau, chỉ thấy Băn Cơ lạnh lung liếc mắt Kim Kiền một cái, tiếp tục nói: "Bao Chửng tuy rằng đã bỏ mình, nhưng hắn dù sao cũng là khâm mệnh đại thần, tấu chương của hắn cũng có phân lượng."
Bàng Dục không nói, hồi lâu sau mới hỏi: "Tấu chương ở đâu?"
"Bẩm hầu gia, ở nội viện." Kim Kiền nhanh chóng trả lời.
"Đi lấy cho bản hầu."
"Bẩm hầu gia, tiểu nhân không biết nó nằm cụ thể ở đâu, xin hầu gia phái người đi tra."
"Đi tra?" An Nhạc hầu hừ lạnh một tiếng, đột nhiên mắt phượng trợn to, nhìn chằm chằm Kim Kiền, lạnh lùng nói: "Ngươi rốt cục có rắp tâm gì?"
Kim Kiền bị trừng giật cả mình, trái tim suýt nữa ngừng đập, vội vàng kêu oan: "Hầu gia nói đùa, tiểu nhân thật không biết tấu chương để ở đâu, chỉ có thể ra hạ sách này."
Bàng Dục im lặng không nói, chỉ lạnh lùng nhìn Kim Kiền, nhìn đến Kim Kiền mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đột nhiên, một thanh âm từ phía sau lưng Kim Kiền truyền ra:
"Kim Kiền, ngươi sao có thể đối với đại nhân như vậy, thật sự là uổng phí một mảnh bồi tài (tấm lòng vun đắp cho người có tài) của đại nhân."
Âm thanh lạnh lùng, ẩn chứa nho khí (khí chất của người học trò, hùi xưa họ học Nho thì phải), quả nhiên là Công Tôn tiên sinh đang lên tiếng.
Kim Kiền ngẩng ra, không khỏi quay đầu nhìn lại.
Vừa quay đầu lại, suýt nửa dọa Kim Kiền đi nửa cái mạng.
Kíêm quang chợt lóe, hàn quang chói mắt, một bóng người nhảy đến trước mặt, nhìn kĩ lại thì đúng là Triển Chiêu cầm Cự Khuyết trong tay vọt về phía mình.
Kim Kiền đầu óc trống rỗng, hản xạ có điều kiện nhảy về phía sau, kéo dài khoảng cách với Triển Chiêu.
Triển Chiêu thân mình chưa dừng lại, phảng phất như một tia chớp, kiếm phong lại quét thẳng về phía cổ họng của Kim Kiền.
Một tiếng kim loại va chạm nhau, mười tên đả thủ ở phía sau An Nhạc hầu vọt lên, không chút phân trần liền cùng Triển Chiêu đấu thành một đòan.
Trong linh đường, đao kiếm tóe lửa, bóng người tung bay.
Cự Khuyết trầm ổn, thế công như gió.
Đao kiếm vây công, bóng kiếm như núi.
Kim Kiền lui về phía sau, trừng lớn hai mắt, miệng mồm há mở.
Chậc chậc, chuyện gì đây, Tỉêu Miêu xông lên làm gì? Chẳng lẽ lão Bao viết mật chiết thật? Ta chẳng qua là nói bừa một chút — không cần trở thành phim truyền hình lúc tám giờ chứ...
Kim KIền đang bối rối khiếp sợ thì nghe thấy vài tiếng hoan hô, nhìn kĩ một chút, Kim Kiền suýt nữa đem tròng mắt trừng đi ra ngoài.
Cự Khuyết ngã xuống, thân hình bị đao kiếm vây quanh, một cây đao còn đặt ở trước ngực Triển Chiêu.
Chuyện, chuyện này là thế nào a?
*
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top