Lặng Lẽ Bên Nhau
1. Chăm Sóc
Neol cẩn thận thoa thuốc lên những vết bầm tím trên tay Anna.
Mỗi lần bông thuốc chạm vào da, cô lại hơi cau mày, nhưng không kêu đau.
Neol chẳng nói gì, chỉ tiếp tục làm cho xong.
Bầu không khí trong phòng trở nên yên lặng một cách kỳ lạ.
• "Tại sao anh lại làm thế?"
Anna đột nhiên hỏi.
Neol khựng lại một chút, nhưng không ngẩng lên.
• "Làm gì?"
• "Chăm sóc tôi."
Cô cười nhạt.
• "Bình thường anh đâu có kiểu quan tâm người khác như vậy."
Neol không trả lời ngay.
Anh chỉ đặt bông thuốc xuống, rồi nhẹ nhàng quấn lại băng gạc quanh cổ tay cô.
• "Vì tôi muốn."
Anna ngây ra một lúc.
• "... Hả?"
Neol cuối cùng cũng ngẩng lên, ánh mắt anh bình thản nhưng sâu thẳm.
• "Cô là đồng đội của tôi, đúng không?"
• "... Ừ."
• "Vậy thì tôi chăm sóc cô. Đơn giản thế thôi."
Anna chớp mắt.
Lý do nghe rất đơn giản, nhưng lại khiến cô cảm thấy khó hiểu.
• "... Chỉ vậy thôi à?"
Neol cười nhẹ.
• "Còn cần thêm lý do khác sao?"
2. Khoảnh Khắc Ngắn Ngủi
Anna không trả lời.
Cô cảm thấy có gì đó không đúng.
Neol không phải kiểu người dễ dàng quan tâm đến ai khác.
Nhưng...
Ánh mắt anh lúc này không có vẻ giả dối.
Nó chân thật đến mức... khiến cô thấy chột dạ.
Cô cố gắng đổi chủ đề.
• "Tôi tự lo được mà."
Neol nhìn cô một lúc, rồi nhún vai.
• "Cứ để tôi làm. Cô không cần phải mạnh mẽ mọi lúc đâu."
Câu nói đó...
Khiến Anna sững lại.
Cô đột nhiên không biết phải nói gì.
Neol nhìn cô một lúc, rồi cất giọng nhẹ nhàng hơn.
• "Nghỉ ngơi đi. Hôm nay cô không cần làm gì cả."
Anna hơi bối rối.
• "Nhưng mà—"
• "Không nhưng nhị gì hết." Neol ngắt lời. "Cô cần hồi phục."
Cô định phản đối, nhưng rồi nhận ra cơ thể mình vẫn còn quá mệt.
Cuối cùng... cô chỉ thở dài, nằm xuống giường.
• "Được rồi, tôi sẽ nghỉ một lát."
Neol gật đầu, rồi đứng dậy, kéo chăn đắp lên người cô.
Anna ngạc nhiên nhìn anh.
• "Anh làm gì vậy?"
• "Cô ngủ đi."
Cô chớp mắt, rồi khẽ cười.
• "... Anh quan tâm tôi quá đấy, Neol."
Neol không trả lời.
Anh chỉ ngồi xuống ghế cạnh giường, dựa lưng vào tường.
• "Tôi sẽ ở đây. Ngủ đi."
Anna nhìn anh một lúc, rồi nhắm mắt lại.
Bên ngoài, ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ, trải dài trên sàn nhà.
Lần đầu tiên sau một thời gian dài, cô cảm thấy thật sự an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top