CHƯƠNG 7: CON NUÔI

“Được thôi! Chị nhớ rồi. Lần này chắc chắn chị sẽ nhớ”. Tử Du hít vào thở sâu. “Em vẫn chưa trả lời những câu hỏi của chị. Kim – Tại – Hưởng”.

Bầu không khí yên tĩnh chợt bao trùm trong căn phòng.

Tiếng lật sách xoạt xoạt vang lên. Tử Du như muốn phát điên.

Không ai nói tiếng nào.

Cô bị thằng nhóc này lơ đẹp.

“Ê!”. Tử Du cầm giấy xác nhận đề tên Kim Tại Hưởng lên. “Em có thể giải thích cho chị biết tại sao chị lại trở thành người giám hộ của em không?”.

Haizz. Tiếng thở dài phát ra từ miệng thằng nhóc đang nằm trên giường bệnh.

“Ồn ào quá!”. Cậu bỏ cuốn sách qua một bên. “Được thôi. Tôi sẽ nói cho chị biết…”.

Tử Du vểnh tai lên chờ câu trả lời.

Mấy giây sau đó chỉ có tiếng đồng hồ đeo tay của cô tít tắt tít tắt. Một giây, hai giây, ba giây, năm giây, tám giây…Rồi một phút trôi qua.

Đến lúc Tử Du ngẩng đầu nhìn thằng nhóc…

Sặc. Thằng nhóc đang ngủ.

Tử Du không biết nên diễn tả cảm giác của cô lúc này. Cô phi tới giường, hết gọi, đụng, nhéo, lay, áp dụng đủ mọi cách mà thằng nhóc vẫn không tỉnh ngủ.

Lúc cô kéo chăn ra, định đập thằng nhóc mấy cái, cô lại ngừng tay.

“Do em bị thương nặng…”. Tử Du rút tay lại, quẹt mũi một cái, cong môi nói. “Nên chị tha cho đấy…”.

Cô thở dài, ngồi xuống ghế đối diện, bóp trán nhớ lại chuyện kinh hoàng này.

“Rơi vào sao Hồng Loan, nguyệt lão xe duyên, hoa đào nở, …”

Tất cả đều tại cái miệng xúi quẩy của Thang Thang. Nào là cô có khả năng gặp zai, đây mà gọi là đào hoa cơ á, có mà gặp ác mộng thì có.

Cô nhìn Tại Hưởng. Thằng nhóc nằm ngủ trên chiếc giường chăn gối màu trắng với vẻ mặt kiên cường và khóe miệng hơi mở ra. Có lẽ cậu nhóc mệt mỏi lắm.

Ánh mắt Tại Hưởng rất khác biệt. Sắc bén.

Khi bị thằng nhóc này nhìn chăm chằm, tuy nó chỉ mới 13 tuổi nhưng ánh mắt như có lửa như muốn thiêu cháy người đối diện.

Giờ thằng nhóc nhắm mắt ngủ nên nhìn khá đẹp trai, dễ thương.

Một lúc sau, chiếc chăn màu trắng khẽ rục rịch, Tại Hưởng từ từ mở mắt ra. Cậu vươn vai rồi đưa đôi mắt ngái ngủ nhìn thằng vào Tử Du, ngay tức khắc ánh mắt sắc bén như trước.

“Chị còn ở đây làm gì?”

“Chị phải đi hả?”. Tử Du bực mình. Đáng lẽ ra cô không nên giúp nó rồi ngồi đây để giờ nó chẳng coi cô ra gì. Tức thật đấy.

Mắt Tại Hưởng lạnh băng lướt qua người Tử Du, sau đó gạt chăn qua một bên. Cậu ung dung đi tới bàn, cầm tập giấy tờ Tử Du để trên bàn, lật soàn soạt.

Nhìn chằm chằm vào tập giấy tờ, lông mày cậu cau lại. Bỏ tập giấy xuống, cậu khoanh tay nhìn Tử Du cười gượng.

“Không có nguyên nhân gì ở đây. Chỉ sợ vi phạm pháp luật”.

“Vi phạm pháp luật là sao?”. Tử Du hoảng hốt.

“Người được giám hộ có quyền đổi người giám hộ. Người giám hộ phải chấp hành mọi điều khoản theo quy định của pháp luật, nếu không sẽ bị xử phạt”.

Tử Du nhảy bật khỏi ghế như lò xò, chạy tới lấy xấp giấy tờ lật lật một hồi, mở to mắt nhìn mấy hàng chữ dày đặc.

“Mấy điều khoản này không công bằng với chị”. Tử Du quát lớn. “Này, em phải giải thích cho chị hai đây biết vì sao lại thế này chứ?”

“Chị hai à?”. Tại Hưởng mấp máy môi nhìn cô, vẻ mặt có chút không được tự nhiên cho lắm.

Tử Du cúi đầu, choáng váng dựa vào cạnh bàn.

Giấy xác nhận ghi rõ: Cô là mẹ nuôi.

Hồi bé, ba mẹ thường nói ở hiền gặp lành. Giờ thì Tử Du biết gặp lành ấy là như thế nào rồi.

Người tốt lấy thân giúp người thì người được giúp cũng lấy thân hậu tạ.

Và bây giờ cô bỗng dưng có một cậu con nuôi từ trên trời rơi xuống.

________________________________

“Người được giám hộ có quyền đổi người giám hộ”.

Tử Du đọc lại một câu trong các điều khoản, mắt híp lại. Ngay cả quyền lựa chọn cô cũng không có, còn thằng nhóc này lại có.

Ngước đầu nhìn Tại Hưởng, cô nói:

“Ê, em có ghét chị không?”.

Tại Hưởng lui lại ngồi xuống giường, cầm quyển sách lên đọc.

Tiếp tục lải nhải.

“Ê, em không muốn sống cũng một người không quen không biết đúng không?”

Tại Hưởng chăm chú đọc sách, mắt chẳng thèm nhìn lên.

“Ê, em cũng thấy có một mẹ nuôi mười bảy tuổi không hợp lý đúng không nhở?”

Tại Hưởng lúc này mới ngẩng mặt lên. Mắt thằng nhóc nhìn chăm vào ngực cô.

“Chị mà mười bảy tuổi à?”

“Thằng nhóc kia! Nhìn cái gì mà nhìn?”. Tử Du giơ hai tay lên che ngực. “Em trẻ con thì biết cái gì? Do chị dậy thì trễ á. Ơ…”.

Tử Du mở to mắt nhìn hai tay mình bị gạt mạnh xuống, sau đó một bàn tay thon gầy cứ đè ngực cô mà bóp.

Hết sờ bên trái, tới bóp bên phải. Một, hai, ba. Lại còn sờ tới ba lần.

Sờ xong, thằng nhóc rụt tay lại, cầm sách đọc tiếp. Ánh mắt thản nhiên như không có chuyện gì.

Đây là mát xa ngực?

Không, không phải. Thằng quỷ sứ này dám sàm sỡ cô.

Tử Du sững người mất mấy giây mới nhớ ra mình là người bị hại, giơ tay đập bốp bốp người ngồi trên giường.

“Thằng quỷ, đồ khốn, dám sàm sỡ chị”.

“Tôi chỉ muốn kiểm tra chị chắc chắn khác tôi”. Tại Hưởng giương đôi mắt đen trong vắt không có nổi một tia xấu xa. “Chị bị sao vậy?”.

Tử Du ngừng đập, trừng mắt nhìn thằng nhóc.

Hai người mắt đối mắt một lúc thì Tại Hưởng mỏi mắt nên nhìn qua chỗ khác.

Thôi, cứ coi như nó còn nhỏ, phải dạy dỗ nó vài điều cơ bản về sinh lý.

Tức sôi gan nhưng cũng đành xẹp lửa giận xuống, cô nhỏ nhẹ nói:

“Sau này không được như thế. Con trai mà làm như vậy, con gái sẽ giận đấy”.

“Chị giận à?”

“À, không. Chị chưa tới mức đó đâu…”

Bộp.

Tại Hưởng ngáp dài, ngả người xuống giường.

“Ừ! Sau này tôi không làm vậy nữa đâu”.

Vậy có ngoan hơn không.

“Vì chị và tôi chẳng khác nhau mấy. Sờ cái của chị không bằng sợ cái của tôi…”

“Em… em…”. Tử Du tức sôi máu.

Có hành vi sàm sỡ con gái, chính là thằng nhóc này.

Thích chọc cho người khác tức sôi máu, cũng chính là nó.

Dê xồm rõ ràng mà còn độc miệng được, cũng là nó luôn.

Thằng quỷ sứ trời đánh này, chị đây mà không dạy mày thì chị là con chi chi.

Tử Du tức sôi máu, nổi trận lôi đình.

“Kim- Tại- Hưởng, thằng quỷ kia, em đừng có được đằng chân lân đằng đầu”.

“Đằng nào tôi cũng chẳng thích chị, càng không muốn ở cùng nhà với một cô ngốc như chị. Vậy mà lại có giấy tờ xác nhận chị là người giám hộ. Hài hết sức!”. Tại Hưởng quét mắt qua mặt cô. “Hành động cứu tôi là do chị muốn chứ tôi không hề ép chị. Mấy giấy tờ lãng xẹt kia tôi sẽ xử lý. Tôi không cần chị phải giả mù sa mưa trước mặt tôi. Chị muốn gì cứ nói, sau đó xin mời chị rời khỏi đây”.

Ánh mắt sắc bén của thằng nhóc chỉa thẳng vào cô. Giữa cô và cậu ta dường như có một bức tường vô hình ngăn cách.

Chạy tông chạy tọt cả ngày, đêm khuya cũng không được yên thân vì phải lo cho nó thế mà bây giờ cô lại phải nghe những lời lạnh nhạt thế này đây.

Lòng Tử Du chợt lạnh đi.

Cô nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng của Tại Hưởng.

“Kim Tại Hưởng, em đừng ném lòng tốt của người khác cho chó gặm như vậy. Nếu chị giúp người khác, có lẽ người ta sẽ không nói năng lạnh nhạt như em đâu. Chị không có mục đích gì lớn cả. Chị chỉ muốn em đồng ý với chị một chuyện”.

Hóa ra là cũng có mục đích thật.

Tại Hưởng quay sang, nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ.

“Nói!”.

“Em là thằng quỷ sứ vô tâm. Chị chỉ cần hai chữ thôi. Nói ‘cảm ơn’ chị!”. Cô hét lên, lao tới bóp cổ thằng nhóc.

Dồn sức vào mười ngón tay, vì vừa gào vừa bóp cổ nên mặt cô đỏ gay, miệng thở hồng hộc, mắt trừng trừng Tại Hưởng.

Tức quá. Sự nhẫn nại của cô đã bị thằng nhóc này ép cho nổ tung.

“Ặc…ặc…”

Tại Hưởng ngồi trên giường thở hộc hơi, mặt đỏ bừng, cắn răng nói:

“Chị đè lên vết thương của tôi…”

“Nói cảm ơn chị mau!”. Tử Du không quan tâm, khuỷu tay vẫn đè lên ngực Tại Hưởng, mắt không chớp. “Nói cảm ơn chị đi rồi chị mày sẽ tha cho”.

Mắt Tại Hưởng tóe lửa:

“Muốn uy hiếp tôi à?”

“Cậu thấy rồi đấy thôi”. Tử Du cười đắc ý.

Mặt Tại Hưởng xám ngoét, lại bị cô đè lên vết thương nên không thể nhúc nhích được.

Giằng co một hồi, cậu hạ giọng nói:

“Đa!”.

“Hai chữ cơ mà?”

“Đa! Tạ!”. Nghiến răng nghiến lợi nói.

“Cảm ơn ai mới được chứ?”. Tử Du hơi thả tay ra, cười rõ tươi. “Gọi tên chị đây này”.

Khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt Tại Hưởng sắc bén như cũ.

Bàn tay cậu nhanh chóng ôm chặt lấy eo cô quật ngã xuống giường. Tử Du thét lên, chưa kịp làm gì đã bị Tại Hưởng nằm đè lên trên người.

Sợ quá nên cô mở to mắt, lắp bắp nói:

“Em… em…”

“Sợ?”

Tại Hưởng ghé mặt gần sát, nhìn thẳng vào mặt cô, bên dưới ánh đèn, đôi mắt cậu toát ra ánh nhìn nồng nàn.

“Có giỏi thì uy hiếp tôi nữa đi!”

Tử Du xụ mặt một đống, trán nhăn tít. Hai tay bị thằng nhóc kẹp chặt trên đỉnh đầu như gọng kiềm không nhúc nhích được.

“Này, thả ra”.

“Tên tôi không phải ‘này’!”

“Kim Tại Hưởng, thả chị ra. Đau quá!”. Tử Du la lên yếu ớt, ngẩng đầu thấy Tại Hưởng thờ ơ đành phải nhẹ giọng nói.

“Ừ thì hai chữ cảm ơn kia chị không cần em phải nói nữa. Thả chị ra đi! Như em nói rồi đó, chị chẳng qua chỉ là người qua đường thôi. Giờ chị sẽ rời khỏi bệnh viện ngay lập tức. Chị với em coi như chưa từng gặp mặt, không ai biết ai. Ok?”

“Đã có gan uy hiếp tôi, giờ còn muốn ra đi trong bình yên? Ngốc quá! Ý muốn của chị rất tiếc tôi không đồng ý”.

Cái gì? Thằng nhóc miệng còn hôi sữa này dám lên mặt với mình.

Tử Du bị đè tới khó thở, càng giãy giụa càng vô ích, đành phun đại mấy chữ mềm mại:

“Giờ em muốn chị phải thế nào đây?”

Thằng nhóc này khó dạy bảo hơn cô tưởng. Nhìn yếu ớt thế thôi mà mạnh ra phết. Mười bảy năm qua cô ăn đủ, ngủ đủ mà cuối cùng có một thằng nhóc mười ba tuổi cũng chịu bó tay không làm gì được.

Tại Hưởng nhếch môi cười như không.

“Giống chị thôi, chị chỉ cần nói ba chữ, tôi thả chị ra liền”.

“Ok! Nói gì thế?”

“Cho chị đoán. Đoán được tôi thả chị ra”.

Cái thằng…

“Ừm.. ‘Rất xin lỗi’! A, đau!”. Thằng nhóc đè càng mạnh hơn khiến trán cô nhăn tít cả lại. “Không đúng thì để chị đoán. Em nhẹ tay chút đi! Đau chết mất”.

“Tốt!”. Tại Hưởng mỉm cười như thiên sứ. “Trật lất rồi đấy. Cố lên nào!”

Giọng nói dịu dàng phả vào tai làm cho Tử Du lạnh sống lưng.

Thằng nhóc này có thể gán cho nó cái tên “Ác ma đội lốt thiên sứ”.

Suy nghĩ một lát, cô ngập ngừng:

“Đó là… ‘Không xin lỗi’. Ái đau!… Đừng có đè nữa mà!”.

Lại sai rồi. Mặt xụ xuống, cô hỏi:

“Là gì thế? Em nói phứt ra cho rồi. Hay là ‘không cần cảm ơn’. A! Em giết chị đi cho rồi!”

Tại Hưởng trước sau vẫn đè lên người cô, một bàn tay dễ dàng giữ chặt hai tay cô, tay kia nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt:

“Giết chị làm gì. Tôi không phải là kẻ thủ ác”.

Đúng! Thằng nhóc không phải là kẻ thủ ác mà là kẻ áp bức.

“Chị đã nói xin lỗi em rồi mà. Em đừng để bụng nữa. Con nít có thể nổi cáu nhưng không nên quá đáng quá. Cứng đầu cứng cổ cũng không có gì là xấu nhưng cũng vừa phải thôi chứ. Khuya lắm rồi đấy. Em ngủ đi để ngày mai còn phẫu thuật..”. Tử Du nhỏ giọng năn nỉ nhưng Tại Hưởng có mềm mỏng cỡ nào cũng chẳng ăn thua.

Mắt thằng nhóc nhìn cô chằm chằm, mỉm cười như đang yêu chiều thú cưng.

“Bánh bao xá xíu?”

“Cái bát cơm?”

“9 giờ rồi!”

“Em đói không?”

“Xin em đấy. Chị mệt quá rồi”

Tại Hưởng vẫn chẳng mảy may nhúc nhích. Tim thằng nhóc bằng đá chắc.

Tử Du đành xụi lơ mặc cho thằng nhóc nắm tay mình, miệng nói tía lia.

“Yes, I can”.

“Nạp ni nga”

“I love you”.

“Ừ!”

Y! Nó trả lời rồi. Mắt Tử Du sáng trưng như đèn pha ô tô. “Đúng rồi hả?”

“Tôi từ chối”. Thằng nhóc nhún vai. “Chị không phải người tôi yêu”.

Trời. Thằng nhóc Shinichi này lại còn từ chối “câu tỏ tình” của cô.

Quá mệt mỏi với trò trẻ con của thằng nhóc, Tử Du mặc kệ, cứ ngủ đã. Ngày mai thức dậy sẽ là một ngày mới tốt lành. Mấy chuyện xảy ra trong ngày hôm nay từ đầu tới cuối đều chỉ là sai lầm mà thôi.

Haizzz.

“Tha cho chị đi!”. Cô lẩm bẩm, hai mắt ríp cả lại.

Tại Hưởng bỗng rời khỏi cô khiến cả người nhẹ bâng. Thằng nhóc buông cổ tay cô ra rồi ngồi trên đầu giường.

“Trả lời đúng rồi!”

“Sao cơ?”. Tử Du mơ màng hỏi. “Vậy chị đi được rồi đúng không?”

Tại Hưởng quay sang, đôi mắt đen lấp lánh, đôi lông mày giãn ra, khẽ lắc đầu:

“Không được”.

Mặt Tử Du xám xịt. “Em lừa chị”.

Cơ thể cao gầy của Tại Hưởng hơi nhúc nhích. Thằng nhóc đưa ngón tay lên chỉ vào ngực mình.

“Chị nên chịu trách nhiệm”.

Trên ngực áo bệnh viện của thằng nhóc cô chợt nhìn thấy một vết máu hình cánh hoa.

Nói xong, Tại Hưởng buông lỏng hai cánh tay, ngã ập xuống giường.

Rầm.

Tử Du rên lên một tiếng. Tại Hưởng lúc này đã ngã vào trong lòng cô. Đôi môi mềm mại của thằng nhóc chạm vào môi cô.

“Á!”

Má áp má, môi kề môi. Thứ cảm xúc chưa từng trải qua này khiến Tử Du lúng túng hét toáng lên.

Tại Hưởng nhắm hai mắt lại, vì quá mệt mỏi nên cậu ngất xỉu.

Đồng hồ trên bàn vang lên một tiếng, báo hiệu thời khắc cuối cùng của ngày sinh nhật cô.

Đây… đây là nụ hôn đầu đời của cô mà.

Tử Du khóc không ra tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top