From 6 to 10.
#6.
“Nghe kĩ đây, nhóc.” Hoàng Minh Hạo bắt đầu bài diễn thuyết của mình. “Bọn ta là yêu tinh, bọn ta đã sống hơn mấy ngàn năm, bọn ta có phép thuật, bọn ta thượng đẳng hơn loài người, nhưng bọn ta không làm hại loài người. Hiểu chưa?”
Phạm Thừa Thừa ngồi co ro trên ghế sô pha, rõ ràng là nghe không lọt lỗ tai mà chấp tay niệm chú.
“Thiêng linh linh địa linh linh...”
“Ê thằng nhóc kia...”
“Hỡi Quan âm Bồ tát đại âm đại lượng...”
“Ngươi có nghe ta nói gì không đấy?”
“Hỡi Đấng Chúa tối cao...”
“...”
“Xin hãy cứu con ra khỏi chốn tội lỗi nà... Á á á á á á!!!”
Ngày hôm đó, bạn yêu tinh miệng nói “không làm hại con người” đã bị Hội đồng cấp cao kỉ luật vì xém khiến một đứa trẻ chết cháy.
#7.
Phạm Thừa Thừa mười hai tuổi, rốt cuộc cũng như ý nguyện đến viếng phần mộ gia đình.
Từ sau cuộc thảm sát bar Harley ngày đó, cộng thêm việc chấn kinh trước thân phận thật của hai vị nam nhân cùng nhà, Phạm Thừa Thừa phải nhận điều trị tâm lí thật lâu, đến khi khỏi hẳn, cũng đã thấm thoát hai năm trôi qua.
Thừa Thừa nhìn hai phần mộ hương khói đủ đầy đặt cạnh nhau ở sâu trong nghĩa trang thành phố, liền biết có người đến đây thăm thường xuyên. Nó giương mắt nhìn chằm chằm Chu Chính Đình, nhưng Chu Chính Đình nhàn nhạt lắc đầu.
“Không phải ta.” Nếu Phạm Thừa Thừa không nhắc, y cũng không nhớ nơi đây có hai phần mộ như thế này. “Càng không phải Hoàng Minh Hạo.”
Phạm Thừa Thừa hồ nghi nhìn hai bó hoa cúc trắng trong bình, tự nghĩ mình chẳng còn người thân khác nữa.
Rốt cuộc ai đã đến thăm?
#8.
Phạm Thừa Thừa vừa từ trường học về, vì hôm qua có bão tuyết lớn nên đường bị tắc nghiêm trọng, hại nó tận hơn sáu giờ mới về đến nhà.
Phòng khách tối om, chứng tỏ anh chưa về, dạo gần đây Chu Chính Đình và Hoàng Minh Hạo cứ hay tăng ca, để nó toàn chết chán một mình. Phạm Thừa Thừa theo thói quen mở tủ lạnh, nốc hết một lon coca. Chính Đình thường bảo thứ này không tốt, nhưng vì uống vào cảm giác rất sảng khoái, nên nó vẫn uống thôi.
Ý định lên lầu làm bài tập, khi bước ngang qua sofa, một tập tài liệu thu hút ánh nhìn của Phạm Thừa Thừa.
#9.
Hiếm khi thấy Chu Chính Đình vội vã chạy như bay từ Sở cảnh sát về nhà như vậy.
Phạm Thừa Thừa vốn đang nghiêm túc làm bài, bị tiếng mở cửa bên dưới làm giật mình.
Nó vui vẻ chạy xuống lầu, lớn giọng chào đón. “Anh về rồi.”
Chu Chính Đình cầm lấy tập tài liệu trên bàn, ánh mắt lay chuyển vài đạo mâu quang. “Anh để quên đồ.”
“Hôm nay anh cũng tăng ca ạ?”
“Ừ.”
Phạm Thừa Thừa không giấu được nét thất vọng nên mặt.
Chu Chính Đình nhìn thoáng qua biểu cảm của cậu em, nuông chiều xoa đầu.
“Hôm nay anh sẽ về sớm. Chờ anh ăn cơm cùng.”
Ngay lập tức, vẻ thất vọng liền thay bằng niềm hân hoan sáng rực.
“Dạ!”
#10.
Chu Chính Đình rõ là đã nộp đơn xin nghỉ phép, nhưng sáng sớm hôm nay chưa được năm giờ đã bị Hoàng Minh Hạo từ cảnh cục gọi dậy. Chu Chính Đình mang một bộ “ta đây cùng ngươi đồng quy vu tận” đến trước thang máy số 3 mà họ Hoàng kia hẹn gặp.
Vừa nhìn thấy nhau chưa kịp tổng sỉ vả, Hoàng Minh Hạo đã nghiêm túc hiếm thấy mà vứt cho y tập tài liệu màu vàng.
“Cái gì đây?”
“Vụ án mới.”
“Ta đang trong kì nghỉ phép.” Chu Chính Đình cau mày.
“Xem nạn nhân trước đã.” Hoàng Minh Hạo nhún nhún vai.
Chu Chính Đình mở hồ sơ ra, phát hiện hai cái tên quen thuộc đã lâu không thấy. “Đinh Trạch Nhân, còn có... Tất Minh Quân?”
“Năm xưa Tất Minh Quân căn bản là nói dối. Gã một mặt bảo đảm bắt được hung thủ cho chúng ta, một mặt âm thầm giúp Đinh Trạch Nhân ra nước ngoài. Ba ngày trước bọn họ về nước, chưa được bao lâu đã...” Hoàng Minh Hạo thở dài, đoạn vỗ vai Chu Chính Đình đầy nặng nề. “Hung thủ ở bên trong, giao cho ngươi đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top