Chương 41

Dịch Phong ngồi ở ghế sau, để quản gia ngồi dựa vào người mình. Thầy ngồi trên ghế phụ trước, cạnh bên còn có một tài xế, nhưng tuyệt nhiên không ai nói gì, bầu không khí im lặng bao trùm trong xe. Điều làm cậu bất ngờ là, thầy không có ý kiến gì với việc cậu muốn cứu người của LK.
Chiếc xe đưa cậu đến một nơi mà cậu cũng không rõ, chỉ biết phải đi xuống cơ quan dài, cuối cùng thầy dừng lại ở một căn phòng, gọi một người đàn ông hình như là bác sĩ đến, kêu chăm sóc cho quản gia, còn Dịch Phong thì theo ông ta.
Thầy dẫn cậu đến một khoảng phòng rộng, cũng không biết có nên gọi là phòng không nữa... Khắp nơi đều là dụng cụ tập luyện, đủ loại vũ khí, nhiều nhất vẫn là súng và dao, phía bên trái có bia ngắm bắn, hoặc phóng.
Bên phải là tia laze xuyên xọ khắp nơi. Phía sâu bên trong giống như một đường hầm, tối mò nên Dịch Phong không nhìn rõ, thỉnh thoảng chỉ thấy vài lưỡi rìu chém qua rất có quy luật. Bên trên có rất nhiều dây xích thòng xuống, đều là dành luyện đu người, treo dây...
Cậu thấy tất thảy còn rất nhiều, chi bằng bây giờ từng cái một luyện lại. Vốn dĩ đã bỏ một khoảng thời gian rất lâu, sợ rằng kĩ năng cùng độ nhạy bén đã bị mai một. Dù gì thứ bảy cũng sắp đến, hơn nữa tập luyện không phải chỉ để ám sát Chu Tiêu Cầu, cậu ít nhiều nên tự bảo vệ bản thân mình cho tốt. Nghĩ là làm, Dịch Phong bắt đầu từ ngắm bắn súng. Cậu thấy những kĩ năng khác trong trường hợp này không quan trọng lắm.
Sau khi đã trang bị đồ bảo hộ gồm bao tay, kính và tai nghe, cậu bước vào vị trí ngắm bắn
ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG
Sáu phát, chỉ có 4 phát trúng hồng tâm, hai viên đạn còn lại hơi lệch ra vòng ngoài.
Cậu hơi nhíu mày, thay đạn, tiếp tục bắn, càng luyện càng hăng, đến mức quên luôn người cùng mình vào đây đã rời đi từ lúc nào...
__________
Chiếc xe của LK vừa lao xuống nước, áp lực quá lớn mà nổ tung. Bên trên vẫn chưa chịu buông tha, liên tục chĩa súng xuống này mà bắn. Tuy đạn xuống nước tốc độ có giảm đi một chút, nhưng không phải hoàn toàn không nguy hiểm.
Hắn bị vụ nổ tống ra, nhưng cả người vẫn còn bị giữ bởi dây an toàn, hứng trọn áp lực nước, không thể hô hấp, nhất thời choáng váng. LK cố tháo dây an toàn, may mà chiếc xe nổ nhưng ngập trong nước biển nên không cháy. Nước bao phủ khiến tầm nhìn hắn nhòe đi, lại mặn làm mắt hắn cay xè, thực là dù cố trợn to thì hắn cũng chỉ có thể mờ mờ đoán được vị trí của dây, mở ra hoàn toàn dựa vào trực giác. Sau khi đai an toàn trả lại tự do cho hắn thì một thứ khác trói buộc hắn lại, hắn vẫn đang kẹt trên ghế lái, dù cố hết sức vẫn không thể tông cái cửa xe bị một khối nước biển tấn bên ngoài. Hơi không còn nhiều, hắn vùng vẫy, bọt khí trong miệng cứ vậy tràn ra, nổi lên phía trên. Thực vô phương mở cửa xe. Ngược lại, kính có vẻ đem lại nhiều hi vọng hơn. Chúng đã bị đạn bắn vỡ gần hết. LK phát hiện điều này khi hắn gần như muốn từ bỏ. LK gập người, dồn lực vào chân đạp mạnh vào tấm kính, nó vỡ. Hắn cố bơi ra khỏi xe. Nhưng chân bị kẹt lại. LK vùng vẫy, hơi thở bị ngưng trệ hết mức khiến hắn chỉ muốn ngoi lên hít một ngụm khí, bất chấp tất cả. Đùi hắn bị rạch một đường dài sâu hoắm. Máu lan ra, nước biển ngấm vào, đau rát. LK trồi lên khỏi mặt nước, gấp gáp thu vào một ngụm khí lớn, cảm giác như được hồi sinh. Hắn hít thở hồi lâu, mới cố bơi vào một mỏm đá khuất sau khe vịnh, bên trên nhất thời không nhìn thấy, cũng xem như là an toàn. Hắn lết người lên đó, nằm ngửa, toàn thân vô lực, nhìn những ánh đèn pin lập lòe không ngừng rọi qua rọi lại truy lùng hắn. LK thở dốc, máu từ đùi hắn cứ chảy ra không ngớt, nước biển tạt vào, mặn chát, thật đau đến thấu xương, nhưng hắn mặc kệ, lấy tay che hai mắt, nghỉ ngơi.
___________
ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG
Dịch Phong mồ hôi nhễ nhại, nhìn sáu viên đạn đều ngay hồng tâm, không nhịn được hài lòng mỉm cười.
"Khá lắm. Vừa luyện đã hồi phục lại như vậy. Không hổ là Evan."
"Quá khen."
"Hôm nay như vậy được rồi. Ngày mai lại tiếp. Giữ gìn sức khỏe. Ta đã sắp xếp cho con một phòng. Ngay cạnh phòng của người đàn ông kia."
"Cám ơn. Tôi sẽ sang thăm ông ấy."
Dịch Phong xoay người rời khỏi.
Cậu bước vào căn phòng mà 'thầy' sắp xếp cho mình, cảm thấy rất vô vị, mọi nơi đều vô vị. Mấy ngày hôm nay cậu hầu như toàn ăn nhờ ở đậu, có nhà mà không thể về, không khỏi có chút uất ức. Cậu đột nhiên nhớ Vỹ Đình da diết. Thực muốn thấy anh ở trong bếp nấu cho cậu ăn, ép nước cam cho cậu, thỉnh thoảng lại xoa ầu hay lén hôn cậu một cái. Dịch Phong mệt mỏi, cậu muốn anh lắp đầy những trống trãi lúc bấy giờ. Dĩ nhiên đó chỉ là hy vọng.
"Lý Dịch Phong, giải quyết xong chuyện là có thể về bên cạnh anh ấy rồi.!"
Cậu tự an ủi mình như thế, song cũng không khá hơn được là bao nhiêu. Cuối cùng vẫn là lựa chọn bước vào phòng tắm trước. Nước ấm làm xoa dịu đi tâm trí cậu, tạm thời gác qua muộn phiền. Dịch Phong tắt vòi, thay xong một bộ quần áo được chuẩn bị sẵn trong tủ, bước ra. Cậu hướng về giường, ngồi thừ ra đó, đợi. Đợi Vỹ Đình luồn tay qua sấy tóc cho cậu. Thẩn thờ mất một lúc lâu, cười khổ, lại nhớ anh nữa rồi...
Thật ở trong phòng một mình, không chỗ nào không gợi Dịch Phong nhớ đến Vỹ Đình. Cậu thật muốn bổ não mình ra, nghĩ xem rốt cục mỗi ngày anh nấu cho cậu ăn đã bỏ bùa mê thuốc lú gì, khiến cậu như nghiện anh rồi. Dịch Phong đột nhiên bực bội, nhìn đâu cũng thấy bực bội, muốn đem tất cả các thứ trong phòng ngấu nghiến cho nát.
Cậu bước ra khỏi phòng, không nể nang ai, cũng không ngại mình đang ở chỗ của người khác, rầm một cái đóng cửa, sang phòng bên cạnh thăm quản gia. Ông nằm trên giường, vết thương đều đã được chăm sóc băng bó kĩ lưỡng, chỉ có điều đến giờ vẫn chưa tỉnh. Cậu xem ông một lúc liền rời đi, không quấy rầy ông nghỉ ngơi. Trở về phòng lại không muốn lên giường, thể nào không có anh ôm cũng không ngủ được. Lý Dịch Phong thật sự là ăn phải cần sa hiệu Trần Vỹ Đình rồi.!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top