Chương 19: Linh hồn.
"Dịch Phong, cậu bình tĩnh đã. Bác sĩ nói Vỹ Đình mất nhiều máu quá, nhưng đã truyền thêm rồi. Chỉ là, cấp cứu bảy tiếng rồi. Bảo chúng ta... chuẩn bị tinh thần..."
"... Ừ."
Cả Tông Trạch và Thiên Vũ mở to mắt nhìn Dịch Phong, cậu lúc này vô cùng bình thản, chỉ yên lặng ngồi đợi. Hai người nhìn cậu, thở dài, không nói. Im lặng lại bao trùm.
Một giờ sau, đèn cấp cứu cuối cùng cũng tắt, vị bác sĩ bước ra, Thiên Vũ như tên bắn bay lại hỏi thăm tình hình, Tông Trạch cũng tiến đến, duy chỉ có Dịch Phong vẫn ngồi đó, mắt nhìn băng ca đẩy Vỹ Đình đi về phòng chăm sóc đặc biệt.
"Bác sĩ, cậu ấy thế nào?"
"Tình trạng của cậu ấy, thật sự... không nói trước được. Những gì có thể làm chúng tôi đều làm rồi... chỉ có điều, có quay trở lại hay không, còn phải trông cậy vào ý chí sinh tồn của cậu ấy. Thứ cho tôi nói thẳng... khả năng... rất thấp."
Vị bác sĩ lắc đầu rời đi, Thiên Vũ sững sờ, Tông Trạch thật sự cũng không dễ chịu gì. Từ nãy đến giờ, Dịch Phong nghe không sót nửa chữ. Cậu đụng nhẹ tay cô y tá
"Đẩy tôi đến chỗ anh ấy."
Cô nhẹ nhàng gật đầu, đưa cậu đến chỗ anh.
Vỹ Đình nằm đó, toàn thân băng bó, dây nhợ cắm vào người anh, chằng chịt. Thiên Vũ đã sắp xếp cho anh nằm cạnh giường cậu trong phòng VIP riêng ở bệnh viện, cũng không biết là từ khi nào.
Cô y tá đẩy Dịch Phong bước vào, định đỡ cậu lên giường, liền bị ngăn lại
"Được rồi, cám ơn cô, tôi tự lo được."
Cô hơi phân vân, cuối cùng gật nhẹ đầu, lẵng lặng rời đi, trong phòng chỉ còn anh với cậu. Dịch Phong khẽ đẩy xe đến cạnh giường anh, chỉ nhìn anh như vậy, rất lâu, rất lâu...
"Đình Đình..." cậu đột nhiên lên tiếng
"..."
"Tôi gọi sao anh không trả lời? Chẳng phải muốn tôi nghe anh giải thích sao? Mau nói đi, tôi đang ngồi ở đây..."
"..."
"Anh không trả lời, tôi thực sự sẽ rời đi đấy. Anh biết tôi rất kiêu ngạo mà?"
"..."
"Vỹ Đình, yên lặng như vậy vì lúc đó tôi bỏ ra khỏi nhà có đúng không? Có phải đang giận tôi không?"
"..."
"Nếu lúc đó tôi cùng anh ở một chỗ, có lẽ không đến mức này..."
"..."
"Đình Đình, mở mắt ra nhìn tôi được không? Tôi thật sự vô dụng lắm... anh không nấu tôi ăn nữa, tôi nhất định sẽ ăn mì tôm... Anh không nhắc tôi đi tắm nữa, tôi nhất định sẽ ở bẩn cả tuần... Anh không gọi tôi dậy nữa, tôi nhất định sẽ nằm ườn cả ngày... Anh không chọc giận tôi nữa, tôi nhất định sẽ... thấy... rất trống trãi... Vỹ Đình, người ta sẽ còn đến đánh tôi, anh sẽ không cứu tôi nữa đúng không? Sẽ không cẩn thận bôi thuốc cho tôi nữa có đúng không? Đình Đình... anh không quan tâm tôi nữa đúng không? Cũng không còn muốn ở bên cạnh tôi nữa... có đúng không?"
"..."
Nước mắt cậu lặng lẽ rơi, môi cắn chặt, đến bật máu
"Vỹ Đình, mau đưa vai cho tôi cắn, tôi đau quá, thật sự đau quá... Không phải hứa sẽ bảo vệ tôi thật tốt, cưng chiều tôi cả đời sao? Bây giờ, anh lại sắp bỏ tôi đi... Đồ thất hứa... đồ đáng ghét..."
"..."
Dịch Phong cứ vậy, ngồi cạnh anh, nói rất nhiều, khóc cũng rất nhiều.
"William, anh còn nhớ em không? Evan... cậu ấy vẫn đợi anh... tìm cậu ấy... rất lâu... rất lâu... anh cũng hứa sẽ không quên cậu ấy mà, bây giờ gặp nhau rồi, sao nhìn anh cũng không thèm nhìn cậu ấy vậy? Vỹ Đình, làm ơn... dậy đi... có được không?"
"..."
"Mở mắt ra nhìn em... đi...?"
Giọng cậu ngắt quãng, nghẹn đi, đắng chát. Bỗng dưng đau lòng. Bỗng dưng lạc lõng. Bỗng dưng mất mát. Bỗng dưng...
"Vỹ Đình, cảm xúc của em lúc này, đang giày vò em, đều do anh mà ra..."
Cậu gục mặt vào tay anh, cứ như vậy, không nói gì nữa, chỉ rơi nước mắt.
Thiên Vũ ở bên ngoài, đầu vùi vào ngực Tông Trạch, vai không ngừng run rẩy, thỉnh thoảng nấc lên, lời Dịch Phong nói, tiểu Vũ đều nghe cả rồi...
"Vỹ Đình, khi nào thì anh quay về?"
__________
Vỹ Đình đang rất vui.
Anh đang ở một nơi rất tuyệt.
Một không gian rộng lớn, có mây xanh, có trời cao, có hoa cỏ, có cả Dịch Phong nữa...
Cậu đứng đó, ngay trước mặt anh, cười, rất tươi. Vỹ Đình đưa tay, chạm vào má lúm đồng tiền nhỏ bên trái, cười.
"Đình Đình..."
"Sao cơ?"
"Không phải hứa sẽ bảo vệ em, cưng chiều em cả đời sao?"
Dịch Phong cười, hình như câu hỏi và biểu cảm trên mặt cậu rất khác nhau.
"Em sao vậy?"
"Đình Đình..."
"Hửm?"
"Em đang khóc..."
Dịch Phong vẫn cười rất tươi...
Vỹ Đình giật mình, anh nắm lấy bả vai cậu
"Phong Phong, em sao vậy, đừng làm anh sợ."
Cậu dần tan biến, ngay trước mắt anh
"Phong Phong... Phong Phong..." Vỹ Đình cố níu lấy cậu, nhưng hình bóng của cậu từng mảng từng mảng biến mất trong tay anh, như mây khói.
__________
Dịch Phong cảm nhận Vỹ Đình đột nhiên giật mạnh, điện tâm đồ biến đổi bất thường, cơ thể Vỹ Đình lạnh toát, bắt đầu ra mồ hôi. Dịch Phong hoảng sợ, nhanh chóng bấm chuông gọi bác sĩ. Thiên Vũ cùng Tông Trạch nghe thấy xông vào trước tiên
"Sao vậy?"
"Tiểu Vũ, mau xem anh ấy!"
"Bác sĩ, bác sĩ đến rồi, mau tránh ra."
Vỹ Đình được chuyển đến phòng cấp cứu.
"Mặc đồ này, chỉ có một người được vào thôi, bên cạnh bệnh nhân lúc này."
"Tôi thay!"
Dịch Phong ôm bụng, gượng đứng dậy, cứng rắn cầm bộ đồ nhanh chóng mặc vào.
_____Phòng cấp cứu._____
Dịch Phong nhìn Vỹ Đình, nắm chặt tay anh, quên cả đau ở vùng bụng
"Vết thương nhiễm trùng rồi."
"Kéo."
"Bông gòn."
...
Bác sĩ không ngơi tay, cố gắng chữa cho Vỹ Đình.
Mọi người đều bận rộn. Chỉ riêng Dịch Phong, nắm chặt tay anh, chẳng biết làm gì, tự thấy bản thân thật vô dụng. Nếu lúc nãy tiểu Vũ vào, có lẽ cậu ấy đã giúp được gì đó. Chỉ là, không hiểu sao, cậu chỉ muốn ở cạnh anh lúc này.
"Títttttttt....."
Điện tâm đồ chạy một đường thẳng, thanh âm chói tai vang lên.
Dịch Phong trống rỗng. Lý Dịch Phong cậu, hai mươi hai năm sống trên đời, lần đầu có cảm giác thế này, cảm giác muốn níu giữ một người, bên cạnh mình... mãi mãi...
"Máy kích tim... Nhanh lên...!"
Vị bác sĩ nọ áp máy kích tim lên ngực Vỹ Đình
"Kích."
Cơ thể anh giật nảy lên cao. Vô cùng đau đớn
__________
Ngực Vỹ Đình đau nhói, anh khụy chân, cổ như bị bóp nghẹt, không thở nỗi... không gian tươi đẹp trong một khắc chìm vào bóng tối...
Anh đột nhiên nghe thấy tiếng của Dịch Phong, bàng hoàng ngẩn lên nhìn
"Gì... gì vậy? Mình đang nằm ở đó sao? Cả Dịch Phong nữa, ở bên cạnh mình, nhưng sao, em ấy lại khóc?!"
__________
"Kích."
"Vỹ Đình, tỉnh dậy đi!"
"Kích."
"Đình Đình, đừng rời bỏ em, xin anh...!"
__________
Vỹ Đình nghe tim mình đau nhói, anh chạm tay vào mặt Dịch Phong, cố lau đi nước mắt trên mặt cậu, cố ôm cậu vào lòng, cố dỗ cậu dừng khóc... nhưng anh hoàn toàn không thể chạm vào cậu, như một linh thể lơ lửng, thấy cậu đau đớn trước mắt mà không thể làm gì... nước mắt anh, đột nhiên cũng lăn dài trên má...
Điện tâm đồ đã có mạch đập trở lại, tuy rất yếu, nhưng hình như, Dịch Phong nghe thấy vị bác sĩ thở phào
"Tạm thời không sao rồi. Cậu nhóc này thật giỏi, bị thương như vậy, đúng là mạng lớn."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top