Chương 1: Duyên khởi.

Reng... reng... reng...
Chiếc đồng hồ báo thức như thường lệ đánh thức con mèo đang cuộn tròn trong chăn bông ấm áp. Dịch Phong vươn tay chấm dứt chuỗi âm thanh khiến người ta chán ghét kia. Ánh nắng dù xuyên qua rèm cửa vẫn khiến cậu chói mắt mà nhíu chặt lông mày, mấy con chim ríu rít đậu trên vài ngọn cây xanh bên ngoài vẫn không truyền cho cậu tí động lực nào để rời giường. Nhưng mà cậu phải nhận ra một điều đáng buồn là nếu không thức dậy cậu sẽ không có cơm ăn- việc mà đối với một người như cậu là k.h.ô.n.g...t.h.ể...c.h.ấ.p...n.h.ậ.n...đ.ư.ợ.c- hôm nay cậu phỏng vấn xin việc.
Sau khi làm vài động tác vệ sinh cá nhân cơ bản (có lẽ không cần phải kể chi tiết) thì cậu đã "tạm" hài lòng với vẻ ngoài điển trai của mình. Áo sơ mi trắng hở bung cúc đầu cùng tay áo xoắn không quá khuỷu tay kết hợp với quần jean mài "không rách" khiến cậu vừa năng động vừa cuốn hút.
Mà không cần tôi phải tân bốc, cái con người được tôi miêu tả đang đứng trước gương vuốt tóc, xoa má các kiểu, miệng lầm bầm: "Các người không chọn tôi thì chọn ai, đẹp trai như vậy nếu không phải nam nhân tôi cũng yêu tôi mất rồi, chậc chậc...". Tự luyến xong liền vác mông (lép), à nhầm, vác ba lô lên và đi.
Đi bằng gì? Xe đạp.
"Phương tiện vô cùng thô sơ a~, nhưng mà đường phố bây giờ đi xe đạp mới là thượng sách, nhỏ gọn, họa may kẹt xe thì vác lên mà đi qua. Ta thật là thông minh a~"
Xe đạp thì xe đạp, thô sơ thì thô sơ nhưng an toàn thì chưa chắc, bằng chứng là cậu sau khi tự khen xong liền tự vướn vào rắc rối. 
Hôm nay cậu chính là ra khỏi cửa không xem ngày hoặc là giẫm phải phân chó rồi, thật xui xẻo. Lí do? Chính là cậu gặp tên ôn dịch này.

"Có mắt không hả? Là một tài xế tại sao lại đâm vào công dân gương mẫu như tôi? Anh đúng là..."
"Cậu lên giọng cái gì, sáng sớm đã thật xui xẻo, trầy xe cả rồi. Cậu bảo ai mới không có mắt hả?"
"Lại còn trách tôi? Con Lamborghini của anh dám tông vào chiếc xe đạp nhỏ bé xinh đẹp của tôi. Anh có bằng lái không đấy!?"
"Có hay không tới lượt cậu quản à?"
"Anh...@$#+÷=%@"
"Cậu...@%=÷+#$@"

"Dương Dương, chuyện gì ngoài đó vậy? Thật ồn."
"Vỹ Đình, anh mau ra đây đòi lại công bằng cho tôi, cái tên này thật quá đáng ghét..."
"Cậu nói ai đáng ghét?"

"@#$+=%×..."
"@#$+÷×=%..."

...Lại nháo thành một đoàn... =="
"Cần bao nhiêu?"

"..."

Vỹ Đình bị hai cậu trai trẻ bơ đẹp giữa phố xá đông người...

"Cậu cần bao nhiêu tiền thì mới ngậm mồm lại và cút?" Vỹ Đình nắm lấy bả vai Dịch Phong, xoay người cậu lại đối diện với hắn, mắt lộ tia nhìn chán ghét. Và hiển nhiên kết quả thật không ngờ đến...
"TIỀN TIỀN CON KHỈ, THẤY ÔNG MÀY ĐANG NÓI CHUYỆN KHÔNG, NGẬM MỒM...!"
Chân mày hắn giật giật, mặt đen lại. Lần đầu tiên trong 24 năm tồn tại trên cõi đời này có người quát vào mặt hắn kiểu thế này. Hắn tự hỏi đây là loại tư vị gì? Là kinh ngạc hay chấn động? Mặc kệ là thứ gì, tên này chắc chắn sống không yên...!
"Vỹ Đình, đến công ty thôi, sắp muộn rồi!". Người tên Dương Dương hậm hực lên tiếng kéo con người đang chìm trong thù hận kia trở về thực tại. Vỹ Đình nhướn mày, ý hỏi: "Xong rồi sao?". Dương Dương hiểu, dù gì cũng là bạn thân, vừa mở cửa xe vừa đáp lời hắn: "Cậu ta nói đang bận, không có thì giờ phân phải trái với tôi, nên tôi với cậu ta trao đổi số điện thoại, tối nay xong việc nhất định chỉnh chết cậu ta... hừ hừ."
Vỹ Đình không nói, im lặng ngồi vào xe.
"Xem tôi chỉnh cậu ta."
Vừa nghĩ vừa nhìn chiếc xe đạp bị chủ nhân hành hạ cật lực khuất dần phía trước...
_____ Tôi là vạch phân cách không gian _____
Công ty WF
Dịch Phong vừa đến nơi liền thở phào nhẹ nhõm, ngày đầu đi xin việc mà muộn mẹ biết được sẽ giết cậu.
Không chần chờ, cậu tiến bước vào đại sảnh, lập tức thu hút nhiều ánh nhìn bởi vẻ ngoài điển trai của mình.
Nhưng mà không may, người phỏng vấn cậu là một đại nam nhân, không những không bị ảnh hưởng bởi mĩ nam kế của cậu, mà còn chiếu tia nhìn có chút sắc bén do... à, ganh tỵ chăng?!
Hôm nay chắc chắn giẫm phải phân chó rồi! Chậc...
"Hồ sơ?"
"À, đây."
"Đại nam nhân" đó nhìn chỉ nhìn tập hồ sơ bằng nửa con mắt. Cậu nghiến răng thầm nghĩ hắn không phải bị lé đi?
"Xin lỗi tôi không thể nhậ..."
Lời còn chưa dứt, phía xa liên truyền tới một trận huyên náo.
"Trần tổng đến rồi, mau mau ra đón!"
Hai hàng người cực kì nghiêm túc cúi đầu góc 90° chào cái người gọi là Trần tổng kia, cả cái đại nam nhân vừa nãy còn ngồi đây phỏng vấn cậu cũng đã có mặt cuối hàng bên trái. Trong lòng thầm cảm thán, hóa ra hiện nay đều phải như vậy, haiz... Vỹ Đình tiến vào, trên người vận bộ tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, cà vạt đen chỉnh tề, cả người toát ra một loại khí chất khiến người khác nể phục nếu không muốn nói là bị dọa sợ. Gương mặt hắn lãnh đạm quét qua toàn bộ nhân viên trong sảnh đang tập trung đứng thành hai hàng. À ừm, trừ một cá thể...
Lý Dịch Phong hôm nay nhất định giẫm không chỉ một bãi phân chó!
Bằng chứng là Trần Vỹ Đình đã nhận ra cậu, trong mắt hiện lên hàn khí.
"Hóa ra là chạy đến đây xin việc... cậu xem tôi chỉnh cậu thế nào...".
Nhưng mà rất tiếc, Dịch Phong không nhận ra hắn. Người Phong Phong nhận ra là tên tài xế ôn dịch Dương Dương đang đi sau tên Trần tổng kia. Vậy nên, cậu, trong tầm mắt của Trần Vỹ Đình, lặng lẽ 180° xoay người đưa lưng về phía hắn.
"Mặc kệ, Dịch Phong, mặc kệ hắn, không nên gây sự trong công ty, bằng không mama, ôi mama...".
Vừa nghĩ đến người phụ nữ quyền lực nhất nhà, cậu không khỏi run lên một cái.
Mọi cử chỉ của Dịch Phong đều được Vỹ Đình thu vào tầm mắt, cứ đứng như vậy mà nhìn. Nhân viên dường như nhận ra sếp của họ có điểm bất thường liền hoang mang tột độ mà hướng theo tầm mắt người kia tìm kiếm. Tiếng thì thào nho nhỏ của các cô gái bắt đầu nổi lên:
"Không phải là anh đẹp trai sao..."
"Đúng đúng, là anh ta..."
"Sao không lại chào sếp tổng chứ, biểu hiện tốt một chút, được nhận vào công ty thì tôi mới có cơ hội chứ..."
"Cô nhìn lại mình đi..."
"Cô thì hơn tôi à...?"
Vỹ Đình nghe được, thoáng nhíu mày, cái tên đó vừa vào đây dựa vào cái gì gây hỗn loạn đến mức độ này. Nhân viên dám xì xào trước mặt hắn cơ đấy. Dường như nhận ra được điều bất ổn, đại nam nhân mắt lé vội lên tiếng: "Cậu ta vào phỏng vấn xin việc nhưng tôi không nhận rồi ạ..."
Những tưởng không nhận tên vô phép tắc này sẽ lấy lòng được sếp tổng, ghi điểm một chút, nào ngờ hắn vừa dứt lời, Vỹ Đình lãnh đạm lên tiếng:
"Lý do?"
"Vì... vì..."
"Vì ông ta bị lé, nhìn hồ sơ của tôi chỉ nhìn được nửa con mắt, không trách được, không trách được." Dịch Phong đột nhiên trả lời, không nhận cũng không nhận rồi, tuy có sợ mama một chút, nhưng việc tên lé đối với hồ sơ của cậu chỉ liếc qua khiến cậu cảm thấy nhan sắc bị xúc phạm dù hắn ta thật sự bị lé đi chăng nữa.
"Cậu... cậu..." Mắt lé lắp bắp rồi, mặt đỏ lựng lên luôn, chắc thấy cậu đẹp quá nên đỏ mặt ấy mà.
"Tôi đẹp đến nỗi ông cũng e thẹn à... tỏ tình đi, có hoa hồng không? À chắc là không, sao ông kịp chuẩn bị cho tình huống gặp được một người đẹp như tôi. Nhưng dù sao tôi cũng từ chối thôi, tôi không muốn ông ảnh hưởng đến quá trình dậy thì của mình."
"Phụt..." Nhân viên nhịn hết nỗi, phốc ra một đoạn tiếng cười. Vỹ Đình nhíu mày. Hắn nhận ra hắn vốn mặt gỗ nay lại vì người như cậu nhíu mày đến mấy lần trong một ngày.
"Vậy là do lỗi nhân viên của tôi, hồ sơ của cậu tôi xem."
"Được rồi, sếp Trần đây cứ thong thả ngắm ảnh tôi đi... *chỉ vào Dương Dương* nhưng mà đảm bảo tôi an toàn với hắn a~"
Vỹ Đình đen mặt tập hai. ▪-▪
"Lên phòng tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top