Chương 5: Giống
"Con không phải con của hai người! Đừng bao giờ gọi tôi là con!"
Câu nói ấy cứ văng vẳng trong đầu Linh năm năm nay. Năm đó cô vừa tuyệt tình vừa ngu ngốc thậm chí như đứa khờ. Nghĩ lại tại sao mình lại như vậy nhỉ?
Linh ngồi dậy, dụi dụi mắt. Tối qua cho người ta ở nhờ xong thì sáng nay mình lại phải ở nhà lí do bạn gái ai kia đang ghen. Ô! Lạ kỳ chưa? Tôi làm người tốt một lần cũng không được.
Tối
Linh lái xe dạo vòng thành phố. Mặc dù là người hơi đặc biệt nhưng Linh vẫn thích đi lung tung sẵn tiện tính toán ngõ ngách để còn có đường mà chạy trong những phi vụ sau.
Linh ghé vào một quán bar, cô ghé vào đây chủ yếu để dò thêm tin tức từ những tên chốt tay sai cho các tổ chức lớn. Lựa một góc khuất, Linh gọi một ly rượu nhẹ, vừa nhâm nhi vừa quan sát cái quán bar ồn ào.
Lát sau Linh lại đi ra, cô vừa nhận được thông báo từ tổ chức. Họ ra lệnh cho cô phải đi vào căn phòng bí mật của tập đoàn Hoàng Ưng để lấy tập tài liệu nghiên cứu về công nghệ nano tiên tiến gì đó, hình như có thể cấy vào con người. Linh không rõ nhưng chắc rằng khi lấy được nó cô sẽ không đưa cho tổ chức.
Cạch!
Cuối cùng cũng vào được tầng cuối của tòa nhà này. Linh đang mở khóa cửa thì...
Một mũi súng chĩa thẳng vào đầu cô. Linh sững người, từ từ quay lại. Thiên Ưng? Anh ta phát hiện ra từ lúc nào?
"Lần sau có đột nhập vào nhà người khác thì đừng đem theo chuông!"
Linh chợt nhớ ra cổ tay của mình có đeo một cái chuông nhỏ xíu, âm thanh tuy không lớn nhưng hiện tại mọi thứ đều im lặng như vậy thì ắt hắn một âm thanh vang lên sẽ bị phóng đại ra nhiều lần hơn.
Thiên Ưng nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh. Anh hạ súng "Cô là ai?".
Linh im lặng.
"Tôi hỏi lại lần nữa cô là ai?"
Linh gỡ mặt nạ xuống đồng thời cũng tháo luôn bộ tóc giả xuống.
Thiên Ưng ngạc nhiên. Bảo Lam?
Linh lắc đầu "Anh sai rồi! Năm năm cũng đủ để anh quên một người rồi nhỉ?"
"Năm năm? Quên?" - Ưng lập lại những gì Linh nói.
Linh giơ cổ tay phải lên nói "Anh còn nhớ tôi không?"
Thiên Ưng như chết lặng. Là Tuyết Linh! Cô ấy trở về rồi nhưng sao lại thay đổi nhiều đến vậy?
"Chắc anh quên rồi nhỉ?" - giọng Linh có chút chua chát.
"Linh! Em..." - Ưng dường như không thể nói gì được với người con gái trước mặt.
Linh lạnh lùng quay đi, Thiên Ưng đứng đó như kẻ chết lặng.
Thoát ra khỏi tòa nhà đồ sộ kia, Linh phóng xe chạy thật nhanh. Trời bắt đầu mưa, Linh vẫn chạy xe với tốc độ cao mặc cho mọi thứ xung quanh hiện tại đang diễn ra như thế nào.
Đường trơn vì mưa, Linh ngã xe, may mắn chỉ bị trầy nhẹ nhưng chiếc xe chắc thành phế liệu rồi.
Linh mệt mỏi nằm đó phó mặc bản thân mình. Cứ nghĩ rằng gặp rồi người ta dù nhớ hay không cũng sẽ không đau nhưng khi thật sự đối diện với người đó cô vẫn không thể nào quên được. Ký ức vui buồn lại tràn về, bao nhiêu công sức tạo nên cho bản thân mình một cái vỏ bọc mạnh mẽ cuối cùng lại đổ vỡ.
Xa xa một dáng người cũng đang đi dưới mưa. Người đó chậm rãi lại gần Linh...
"Chào em! Cô gái cô đơn dưới mưa!"
Tuyết Linh trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, cô thoáng nhìn thấy một dáng người cao cao, có lẽ là con trai. Người đó đang bế cô lên và đưa cô đi đâu đó...
"Hôm nay trời mưa to nhỉ?" - Tuyết Linh nhìn ra ngoài sân.
"Tới giờ tiêm thuốc!" - giọng của bà quản gia vang lên từ ngoài cửa.
Linh sợ hãi trốn vào trong tủ quần áo. Cô rất sợ những thứ thuốc họ tiêm vào người cô sẽ biến cô trở thành một kẻ quái dị.
Nhưng... Dù trốn thế nào cũng bị lôi ra. Tuyết Linh bị đè chặt trên bàn thí nghiệm, cô dùng hết sức giãy giụa chỉ mong thoát khỏi nơi 'địa ngục' này... Nhưng sức của một cô bé mười lăm mười sáu tuổi thì làm sao chống lại sức của hai tên tay sai cao to lực lưỡng... Mũi tiêm đâm vào cánh tay Linh, cô khóc thét, la lối ầm ĩ cả căn phòng.
"Không!!"
Linh choàng tỉnh, thì ra là mơ. Giấc mơ ám ảnh cô suốt năm năm nay.
"Haizzz! Đau đầu quá!" - Linh vỗ vài cái vào đầu mình.
Cô cố gắng nhớ lại sự việc tối hôm qua. Nhưng chỉ nhớ được việc mình ngã xe thôi, còn tại sao về được đến nhà thì... Bó tay!
"Tỉnh rồi à?" một giọng nói trầm trầm vang lên. Linh ngước nhìn về nơi có giọng nói phát ra.
Một nam nhân có vẻ đẹp thường được miêu tả giống như những soái ca trong truyện ngôn tình mà lúc nhỏ Linh hay đọc. Người này không những giống soái ca mà bề ngoài còn có vẻ lạnh lùng đến đáng sợ. Đặc biệt hơn hắn cũng có màu tóc bạch kim và đôi mắt xanh lam giống Linh.
Linh ngơ ra vài giây, tên này... Hắn cũng là người trong tổ chức.
"Nhìn gì?" - giọng nói trầm trầm kia lại vang lên.
Tuyết Linh ngơ người ra như một đứa ngốc. Tên này! Hắn là ai trong tổ chức mà sao cô chưa thấy bao giờ? Hơn nữa sao hắn vào được nhà cô?
Thấy cô nàng kia cứ đơ người ra nhìn mình, tên con trai kia quơ tay trước mặt cô nàng...
"Cô nhóc đó giờ không thấy người phương Tây à, sao cứ nghệch mặt ra vậy?"
Linh đột nhiên thay đổi thái độ nhanh như chớp. Cô lập tức lùi về sau tay rút dưới gối nằm ra một khẩu súng lục. Linh giơ súng nhắm thẳng vào đầu mục tiêu, chỉ cần đối phương có hành động đáng ngờ thì còi súng sẽ bị bóp, đồng nghĩa với việc viên đạn vô tình sẽ bay ra từ cây súng và làm đối phương nát sọ.
Thế nhưng tên kia vẫn bình thản, vẻ lạnh lùng, phong độ của hắn như muốn lấn át sự hung hăng của Linh.
Hắn đặt một bọc thuốc lên bàn "Khi nào cần uống thì báo tôi một tiếng, tôi đem cháo lên cho ăn rồi mới được uống."
Hắn nói xong liền đi ra khỏi phòng. Còn Linh vẫn cứ đơ đơ. Tên này rốt cuộc hắn là ai?
Trong đêm mưa, cô gái ấy đau khổ và tuyệt vọng. Nỗi đau khiến cô ấy chỉ muốn từ bỏ.
Em như thiên thần rớt xuống địa ngục vì phạm lỗi nặng. Nhưng em cũng là một ác quỷ có tấm lòng lương thiện...
Em là một cô gái sống trầm lặng, tự chịu đựng những nỗi đau...
Em! Cô gái có mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh lam giống hệt tôi...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top