Chương 1: Những ánh mắt gặp gỡ

Chương 1: Những Ánh Mắt Gặp Gỡ

---

Bầu trời Hà Thành rực rỡ dưới ánh nắng chiều tà, những tia nắng cuối cùng của ngày vàng vọt chiếu xuống những con phố cổ kính. Những ngôi nhà san sát, mái ngói đỏ, và các cửa hàng vải lụa, gốm sứ mang đậm nét văn hóa truyền thống xen lẫn sự hiện đại của những chiếc xe ô tô sang trọng. Cảnh vật ấy mang một vẻ đẹp riêng biệt, không thể nhầm lẫn với bất kỳ nơi đâu.

Trong một ngôi biệt thự khang trang nằm giữa lòng phố, Đồng Ánh Quỳnh đang đứng trước cửa sổ lớn, tay đặt lên bức rèm nhung đen, ánh mắt cô nhìn ra phía xa xăm. Quỳnh, con gái của gia đình Đồng gia nổi tiếng, một gia tộc quyền lực lâu đời ở Hà Nội, luôn được ngưỡng mộ bởi vẻ đẹp thanh thoát, khí chất lạnh lùng cùng những tài năng xuất sắc. Không chỉ nổi bật trong lĩnh vực kinh doanh, Quỳnh còn là một nghệ sĩ tài ba, sở hữu giọng hát ngọt ngào, và là người đứng đầu trong công ty gia đình chuyên về bất động sản, cao su và các ngành công nghiệp mũi nhọn.

Nhưng phía sau vẻ ngoài hoàn hảo ấy là một cuộc sống đầy cô đơn mà ít ai hiểu. Cô sống một mình trong căn biệt thự rộng lớn, dù xung quanh luôn có người chăm sóc, nhưng không ai có thể thay thế được những khoảng trống trong trái tim cô. Quỳnh luôn cảm thấy mình thiếu vắng một điều gì đó, một điều mà dù có đạt được tất cả những gì trong cuộc đời này, cô cũng không thể tự mình lấp đầy.

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Quỳnh khẽ nhấc điện thoại lên, màn hình sáng lên với tên gọi "Tiên".

"Quỳnh, tôi có buổi trình diễn tối nay, cậu đi cùng tôi không?" – Giọng nói nhẹ nhàng, thân thuộc vang lên qua điện thoại.

Tóc Tiên, ca sĩ nổi tiếng và là bạn tri kỷ của Quỳnh, luôn là người duy nhất có thể hiểu và chia sẻ những cảm xúc thầm kín mà Quỳnh không bao giờ tiết lộ với ai khác. Cả hai đã cùng nhau trải qua bao thăng trầm, từ khi còn là những cô gái trẻ đầy mộng mơ đến nay, họ vẫn luôn bên nhau.

"Tôi không biết, hôm nay tôi có chút việc. Nhưng nếu cậu cần, tôi sẽ đến ngay." – Quỳnh trả lời, giọng trầm, nhưng có sự ấm áp đặc biệt mà Tiên chỉ có thể cảm nhận được.

"Cậu luôn nói vậy, nhưng tôi biết cậu đang giấu điều gì đó. Thôi, tôi sẽ đợi cậu nhé." – Tiên đáp, nụ cười của cô dù không thể nhìn thấy, nhưng Quỳnh biết rõ là ẩn chứa sự dịu dàng.

Quỳnh cúp điện thoại, ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ. Cô mơ màng nghĩ về Tiên. Mối quan hệ giữa cô và Tiên luôn rất đặc biệt, gần như không thể tách rời. Nhưng vẫn có một phần trong lòng Quỳnh không thể thừa nhận, một phần cô cố giấu kín. Cảm giác mà Tiên dành cho cô luôn vượt xa tình bạn, và Quỳnh biết điều đó. Nhưng liệu tình bạn có thể vượt qua ranh giới của tình yêu? Quỳnh không chắc, nhưng sự thay đổi mà cô cảm nhận được trong lòng càng lúc càng rõ rệt.

---

Buổi tối, Quỳnh đứng trước gương, chỉnh lại chiếc váy đen đơn giản nhưng vô cùng thanh lịch. Cô luôn có phong cách trang nhã, không cần quá cầu kỳ, chỉ cần sự tinh tế là đủ. Chiếc váy đen ôm vừa vặn lấy cơ thể, càng tôn lên vóc dáng mảnh mai nhưng đầy cuốn hút của cô. Quỳnh bước ra ngoài, vào chiếc xe sang trọng của mình, và nhờ tài xế đưa cô đến địa điểm Tiên đang biểu diễn.

Khi đến nơi, không khí trong phòng chật kín những người hâm mộ và giới truyền thông. Tóc Tiên, với mái tóc vàng óng ánh và trang phục lộng lẫy, đang chuẩn bị bước lên sân khấu. Quỳnh đứng ở một góc khuất, im lặng quan sát. Đối với Quỳnh, Tiên luôn là một ngôi sao sáng, không chỉ vì tài năng mà còn vì sự mạnh mẽ, độc lập, điều mà Quỳnh luôn ngưỡng mộ.

Khi Tiên cất giọng ca lên, tất cả những lo âu trong lòng Quỳnh như tan biến. Cô chìm đắm trong những giai điệu ấy, cảm nhận được từng lời hát của Tiên như thấm sâu vào trái tim mình. Nhưng đột nhiên, ánh mắt Quỳnh dừng lại ở một người con gái khác đang đứng gần đó – Minh Hằng.

Minh Hằng là diễn viên, ca sĩ nổi tiếng, nhưng đồng thời cũng là người thừa kế gia tộc Lê thị, một tập đoàn giàu có ở Sài Gòn. Dù chỉ đứng một cách lặng lẽ, Minh Hằng vẫn tỏa sáng giữa đám đông, với vẻ đẹp quyến rũ và ánh mắt đầy thách thức. Quỳnh không thể rời mắt khỏi cô. Cô biết Minh Hằng là người vừa lấn sân sang lĩnh vực diễn xuất với một vai diễn ấn tượng, nhưng sự cuốn hút của cô ấy lại khiến Quỳnh phải chú ý.

Ánh mắt của Minh Hằng vô tình chạm phải Quỳnh. Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt Minh Hằng, như thể cô đã nhận ra sự hiện diện của Quỳnh. Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên khuôn mặt Minh Hằng, nhưng trong sâu thẳm ánh mắt ấy, Quỳnh cảm nhận được một điều gì đó khác biệt. Cái gì đó khiến trái tim cô đập mạnh.

Không khí trong phòng hòa lẫn giữa tiếng vỗ tay vang dội và những lời tán thưởng. Tóc Tiên đang đứng giữa sân khấu, khuôn mặt cô ánh lên một sự tự tin tuyệt đối. Nhưng từ trong đám đông, ánh mắt Quỳnh không thể không tìm về phía cô. Cô đã nhìn Tiên bao nhiêu lần, ngưỡng mộ, yêu quý, nhưng lần này lại có cảm giác khác lạ. Có gì đó trong ánh mắt Tiên, có gì đó không nói thành lời khiến trái tim Quỳnh không khỏi lạc nhịp. Lẽ nào, những tháng ngày đồng hành cùng Tiên vẫn chưa đủ để Quỳnh hiểu hết về cô bạn tri kỷ này? Hay là cái gì đó từ trong sâu thẳm đã thay đổi?

Nhưng Quỳnh không thể để mình sa vào những suy nghĩ phức tạp đó ngay lúc này. Minh Hằng. Cái tên ấy vang lên trong đầu cô, kèm theo cảm giác lâng lâng khó tả. Những gì cô vừa chứng kiến từ Minh Hằng, cái ánh mắt đó, nụ cười nhẹ nhàng ấy, khiến một sự thu hút vô hình giữa hai người bắt đầu nảy sinh.

---

Tóc Tiên bước xuống khỏi sân khấu, ánh mắt cô tìm kiếm Quỳnh ngay lập tức. Cô không thể không nhận ra rằng Quỳnh đã không dời mắt khỏi Minh Hằng từ nãy đến giờ. Dù Tiên là người mạnh mẽ, độc lập, nhưng khi nhìn thấy sự chú ý của Quỳnh đổ dồn vào người khác, trong lòng cô không khỏi cảm thấy bất an. Có phải là cô đang tự huyễn hoặc mình không? Liệu cảm giác của Tiên có phải là sự chiếm hữu hay chỉ đơn giản là tình bạn chân thành giữa hai người?

Tóc Tiên đi đến gần Quỳnh, khẽ khàng đặt tay lên vai cô. Quỳnh quay lại, nhìn vào mắt Tiên. Có sự dịu dàng, ân cần, và một chút gì đó không thể giải thích được trong ánh mắt của Tiên.

“Quỳnh, em không sao chứ?” – Tiên hỏi, giọng cô dịu dàng nhưng không giấu được sự quan tâm sâu sắc.

Quỳnh khẽ mỉm cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại không thể che giấu được cảm xúc lạ lùng đang dâng lên trong lòng. Cô không biết phải trả lời như thế nào, cũng không thể thú nhận những cảm giác mơ hồ mà Minh Hằng gây ra cho mình.

“Không sao, Tiên. Chỉ là tôi nghĩ về một vài chuyện thôi.”

Tóc Tiên nhìn vào mắt Quỳnh, dường như có gì đó không đúng. Cô biết, Quỳnh không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình. Nhưng Tiên hiểu, lần này có lẽ Quỳnh đang lẩn tránh điều gì đó.

“Em không cần giấu tôi đâu, Quỳnh. Tôi có thể hiểu em mà.”

Lời nói của Tiên làm Quỳnh không khỏi giật mình. Làm sao Tiên lại có thể hiểu mình đến vậy? Làm sao Tiên biết được rằng trong lòng Quỳnh có những điều mà cô không muốn thổ lộ?

Tiên nhắc lại một lần nữa, bằng giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Quỳnh, em biết là tôi sẽ luôn ở đây bên cạnh em, đúng không?"

Quỳnh không trả lời ngay lập tức. Những cảm xúc lẫn lộn đang dồn nén trong lòng cô. Cảm giác bị bao vây bởi sự yêu thương và sự quan tâm của Tiên khiến Quỳnh cảm thấy một nỗi bối rối khó tả. Có phải Tiên đang lo lắng cho mình? Hay là cô đang dần cảm nhận được những điều mà Quỳnh không dám thừa nhận?

Còn Minh Hằng, cô đã đứng từ nãy giờ, lặng lẽ quan sát Quỳnh và Tiên. Dù không rõ chuyện gì đang xảy ra giữa họ, nhưng cô có thể cảm nhận được sự đặc biệt trong mối quan hệ đó. Ánh mắt của Quỳnh khi nhìn Tiên, có lẽ đó không chỉ là tình bạn. Minh Hằng biết, và chính bản thân cô cũng không thể phủ nhận rằng mình đang thu hút bởi vẻ đẹp kiêu sa, sự quyến rũ lạ kỳ của Đồng Ánh Quỳnh.

Minh Hằng bước đến gần, không có vẻ gì là ngần ngại, đôi mắt cô nhìn thẳng vào Quỳnh. Cảm giác lần đầu tiên gặp gỡ Quỳnh đã khác biệt, và giờ đây, khi đứng trước cô, Minh Hằng lại càng chắc chắn hơn về một điều gì đó.

“Cô là Đồng Ánh Quỳnh, đúng không?” – Minh Hằng nhẹ nhàng hỏi, giọng điềm đạm.

Quỳnh ngước nhìn, hơi bất ngờ trước sự chủ động của Minh Hằng. Trong lúc này, cô đã có cảm giác rằng Minh Hằng không phải là người dễ dàng bị đánh bại. Cô không phải là kiểu người sẽ dễ dàng bỏ qua bất kỳ điều gì mà cô cảm thấy có sự kết nối đặc biệt.

“Đúng vậy, tôi là Đồng Ánh Quỳnh.” – Quỳnh trả lời với một nụ cười nhẹ, vẻ mặt cô vẫn lạnh lùng nhưng không thể che giấu sự tò mò về cô gái này.

Minh Hằng không vội rời đi, cô đứng đó, vẫn giữ ánh mắt không rời Quỳnh. Mối quan hệ giữa hai người chưa bắt đầu, nhưng Minh Hằng cảm nhận được sự đặc biệt trong từng lời nói của Quỳnh.

“Tôi đã nghe rất nhiều về cô. Không ngờ lại được gặp cô ở đây, thật là vinh dự.” – Minh Hằng nói, giọng cô thoải mái nhưng cũng không thiếu sự ẩn chứa.

Quỳnh hơi khựng lại, không biết phải đáp lại thế nào. Cô biết, Minh Hằng là một người khá thông minh, và không phải người dễ bị qua mắt. Trong ánh mắt của Minh Hằng, Quỳnh có thể nhận ra một sự tò mò, một sự tìm kiếm gì đó. Nhưng có lẽ, cô không nên vội phán đoán. Quỳnh hít một hơi thật sâu, ánh mắt của cô lúc này đã không còn lạnh lùng như trước nữa. Cảm giác bị cuốn vào sự hiện diện của Minh Hằng là điều mà Quỳnh chưa từng trải qua.

---

Cảm giác lạ lùng này, Quỳnh không biết phải gọi tên là gì. Nhưng điều chắc chắn là, từ giây phút này, Minh Hằng đã bước vào thế giới của cô, và có thể sẽ thay đổi rất nhiều thứ.

---

Chương 1 kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: