Chương 201
Chương 201: Tin tức của con ruột
"Tiểu Mỹ. . . . . ." Đơn Vũ Linh kiên nhẫn nhìn Giản Thoại Mỹ, bàn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Giản Thoại Mỹ
"Mặc kệ Hạo Hạo không phải con ruột của chúng ta nhưng từ lâu nay chúng ta vẫn yêu thương nó như ruột thịt coi nó như con của chúng ta, em đừng suy nghĩ nhiều đến con ruột của chúng ta mà đau lòng nữa".
Nghe những lời này của Đơn Vũ Linh khiến cho Giản Thoại Mỹ không khỏi áy náy dằn vặt bản thân
"Em luôn coi Hạo Hạo là con ruột của mình còn về phần con của chúng ta, mặc kệ phải đến chân trời góc biển em vẫn muốn tìm được con. Hạo, anh hãy đồng ý với em sẽ đi tìm con của chúng ta. Chúng ta tìm Anh Long hỏi xem có khi anh ấy biết được tung tích của con chúng ta cũng nên "
Giản Thoại Mỹ nói xong liền vội vàng đứng lên muốn đi tìm ngay Kim Tử Long nhưng bị Đơn Vũ Linh kéo lại
"Tiểu Mỹ. . . . . ."
"Thế nào? Chẳng lẽ anh không muốn tìm được con của mình sao? Linh. . . . . ." Giản Thoại Mỹ hốt hoảng hỏi.
"Tiểu Mỹ hãy bình tĩnh, Tử Long đã nói tung tích của con với anh . . . . . ." Đơn Vũ Linh nhìn Giản Thoại Mỹ đang sững sờ trợn to hai mắt liền buột miệng nói ra
Giản Thoại Mỹ túm lấy tay Đơn Vũ Linh, đó là ruột thịt máu mủ của hai người, mười tháng mang nặng đẻ đau sinh hạ đứa bé, mặc kệ biến thành cái dạng gì, Giản Thoại Mỹ sẽ vẫn yêu quý nó.
"Đứa bé đâu? Nó đang ở nơi nào? Anh mau đi dẫn con về cho em. Con của chúng ta là con trai hay con gái?" Giản Thoại Mỹ cuống quýt hỏi dồn dập Đơn Triết Hạo.
Đơn Vũ Linh ôm chặt Giản Nhuỵ Ái đang bị kích động, tìm cách khuyên nhủ cô
"Tiểu Mỹ cứ bình tĩnh nghe anh nói đã. Đứa bé là con gái, nhưng là. . . . . ."
"Nhưng là thế nào? Linh đừng làm em lo lắng chết mất, anh nói rõ ràng xem nào" Giản Thoại Mỹ nhớ tới trên TV đã nói rất nhiều đứa bé không nhận cha mẹ mình bởi vì chúng cảm thấy bị cha mẹ vứt bỏ
"Chẳng lẽ đứa bé cho là bị chúng ta vứt bỏ, cho nên không nhận chúng ta".
"Không phải vậy". Đơn Vũ Linh kiên định nói, không nghĩ đến Giản Thoại Mỹ sẽ nghĩ đến tình huống về đứa bé như thế.
Giản Thoại Mỹ lôi kéo Đơn Vũ Linh đang ấp a ấp úng, ép cô sắp nổi điên rồi, "Linh. . ."
"Tiểu Mỹ em kích động như thế thì làm sao anh nói ra được?" Đơn Vũ Linh cau mày thật chặt.
"Được, em sẽ không kích động nữa, anh nói nhanh một chút chứ" Giản Thoại Mỹ cố gắng áp chế nhịp tim của mình, để cho mình bình tĩnh lại.
Giản Thoại Mỹ không hiểu tại sao mình lại để lạc mất đứa con của mình. Hơn nữa còn nuôi Giản Tử Hạo, chẳng lẽ là có người trộm đổi đứa bé.
"Chuyện này em nhất định phải chịu đựng đừng quá đau lòng, con không được xem là đã ra đời nên em không được nghĩ ngợi nhiều và ngược đãi bản thân, hơn nữa chúng ta còn có Hạo Hạo"
Giản Thoại Mỹ hoàn toàn sửng sốt, coi như chưa nghe Đơn Vũ Linh nói chuyện, nhưng từ ánh mắt nghiêm túc của Đơn Vũ Linh có thể thấy được sự nghiêm trọng của vấn đề.
Giọng nói êm ái mang theo lo lắng,
"Anh nói cho em biết đi? Em sẽ chịu đựng, cũng sẽ kiên cường dũng cảm."
"Em thật biết nghe lời. Thật ra thì thời điểm em sinh con ra thì bác sĩ phát hiện đứa bé đã bị chết, mà Tử Long sợ em đau lòng khổ sở không còn muốn sống tiếp cho nên mới phải. . . . . ." Đơn Vũ Linh lo sợ nhìn Giản Thoại Mỹ, thấy bộ dáng im lặng của cô càng khiến anh thêm đau lòng.
"Cho nên mới như thế nào?" Giản Thoại Mỹ theo bản năng đưa tay vuốt lên bụng mình, không nghĩ đến mọi chuyện biến thành như vậy. Tại sao đứa bé lại chết từ trong bụng mẹ, mình không phải là người mẹ tốt, không bảo vệ được con mình.
Đơn Vũ Linh lo lắng nhìn chằm chằm Giản Thoại Mỹ đang tự trách bản thân:
"Cho nên Cậu ấy đã đến cô nhi viện nhận một đứa trẻ bị vứt bỏ đến thay thế con của chúng ta."
"Tại sao có thể như vậy?" Cô òa khóc
"Con chúng ta đã chết, chúng ta không có con rồi."
"Đừng khóc. . . . . ." Đơn Vũ Linh cũng đau lòng gạt nước mắt "Chúng ta cùng đứa bé vô duyên, đứa bé liền đưa Hạo Hạo đến với chúng ta, người chết thì không thể sống lại nên chúng ta hãy dành tình yêu đấy cho Hạo Hạo."
"Ừm!" Cô nhắm mắt lại cầu phúc cho đứa con bạc mệnh của mình.
Đơn Vũ Linh yên lòng thở dài một hơi, giống như trút bỏ được tảng đá nặng trong lòng không còn phải lo giấu giếm Giản Thoại Mỹ nữa nên cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, chỉ cần Cô luôn yêu thương ở cạnh bên mình thì không còn chuyện gì quan trọng nữa.
Thời gian trôi qua, Vương Hạo không gây ra bất kỳ chuyện gì khiến Đơn Vũ Linh càng không thể lơ là mất cảnh giác, mà Giản Thoại Mỹ vì áy náy bởi đứa con không có cơ hội chào đời nên mọi đau lòng đều chuyển thành tình thương dành cho Giản Tử Hạo.
Cả hai người đều tận tình chăm sóc thương yêu Giản Tử Hạo, hưởng thụ không khí ấm áp của gia đình ba người. Bỗng dưng điện thoại di động của Đơn Vũ Linh đổ chuông, nhìn màn hình thấy tên của Y Thiếu Thiên nên anh lập tức hỏi
"Alô, có chuyện gì? "
"Tổng giám đốc Đơn, chúng tôi đã tìm được hành tung của Vương Hạo, hiện tại hắn đang đến khu ăn uống đi vào quán cơm chiên ăn cơm." Y Thiếu Thiên vừa nói chuyện điện thoại vừa chăm chăm vào người ở bên trong quán, không ngờ một tên tội phạm truy nã, lại dám thong thả tự tin vào quán ăn cơm thì có thể thấy một là hắn rất có tự tin hoặc là hắn quá đần.
Y Thiếu Thiên biết rằng người có thể tránh thoát sự truy tìm của cảnh sát và bọn họ sẽ không phải là nhân vật đơn giản..
Đơn Vũ Linh khẽ cau mày, trong lòng hiểu rõ Vương Hạo không tự nhiên lại xuất hiện như thế, rõ ràng là muốn dẫn dụ để anh đi tìm gặp mặt hắn, Đơn Vũ Linh âm trầm cười, cảm thấy cũng không tệ bởi anh cũng thích đấu trí cùng với những kẻ thông minh như thế
"Tiểu Mỹ, chăm sóc thật tốt bản thân và Hạo Hạo, anh đi ra ngoài có chút việc". Đơn Vũ Linh dặn dò Giản Thoại Mỹ, rồi nhanh chóng chạy đi gặp Vương Hạo.
Cô lo lắng túm lấy tay Đơn Vũ Linh chăm chú nhắc nhở "Linh, anh hãy cẩn thận một chút khi giải quyết công việc rồi về ngay nha”.
"Anh biết rồi, em cứ yên tâm ở nhà với Hạo Hạo, đừng lo lắng nói dài dòng như người già thế" Đơn Vũ Linh xoay người rời đi, trên mặt là nụ cười hạnh phúc bởi có người quan tâm chờ đợi ở nhà.
Giản Thoại Mỹ không có chấp nhặt câu trách yêu của Đơn Vũ Linh bởi cô thật sự thấp thỏm lo lắng, hơn nữa mí mắt giật liên tục nên có chút vội vàng chứ cô cũng biết đối phó với Vương Hạo không phải là chuyện dễ dàng bởi Vương Hạo không phải nhân vật đơn giản. Nếu hắn không quá tinh ranh xảo quyệt thì Đơn Vũ Linh sẽ không đích thân phải đến xử lý, chỉ cần gọi Y Thiếu Thiên giải quyết là được chứ cũng không cần phiền phức như vậy.
Chuyện này nhất định vô cùng nghiêm trọng!
Y Thiếu Thiên ngồi ở quán cơm đối diện, lẳng lặng quan sát Vương Hạo không dám lơ là, nhưng thấy hắn bình thản ung dung ăn cơm thỉnh thoảng còn ngẩng đầu lên nhìn láo liên xung quanh, giống như đang chờ đợi ai đó, không biết hắn đang đợi người nào?
Đơn Vũ Linh lái xe Bentley xuất hiện, Y Thiếu Thiên vội vàng chạy đến
"Tổng giám đốc Đơn"
"Hắn như thế nào rồi?" Đơn Vũ Linh âm trầm hỏi.
"Chúng tôi ở đây quan sát đã lâu rồi, rõ ràng hắn không phải chỉ đến ăn cơm mà hình như là đang chờ ai đó." Y Thiếu Thiên vẫn nhìn chằm chằm Vương Hạo phía bên kia .
Đơn Vũ Linh cười khẩy nhìn thấy Vương Hạo quay đầu nhìn về phía bên mình, giơ ly rượu lên như thay cho lời chào hỏi gặp mặt.
"Xem ra hắn đang đợi tôi ở chỗ này rồi. Ta không muốn thấy Vương Hạo chạy thoát chỗ này, hôm nay nhất định phải bắt sống Vương Hạo. Mọi người chuẩn bị sãn sàng đi, tôi sẽ đi vào gặp hắn." Đơn Vũ Linh giao phó.
"Dạ!" Y Thiếu Thiên kiên định trả lời.
Vương Hạo nhìn thấy Đơn Vũ Linh xuất hiện, khóe miệng mỉm cười hả hê, mọi người đều nói Đơn Vũ Linh thông minh tuyệt đỉnh sao hắn chẳng thấy đúng chút nào thế, chỉ thấy Đơn Vũ Linh cũng tầm thường như thế thôi!
"Tổng giám đốc Đơn là người bận rộn không có nhiều thời gian nên tôi phải đợi khá lâu rồi mới thấy xuất hiện?" Vương Hạo đứng lên nghênh đón Đơn Vũ Linh, âm điệu cao ngạo khiến các khách hàng khác khó chịu quay đầu lại nhìn hai người.
Đơn Vũ Linh trừng mắt nhìn chằm chằm Vương Hạo, không hiểu hắn muốn làm cái gì?
"Vương Hạo, mày rất giỏi nên có thể tránh thoát được sự truy đuổi của tụi tao."
Vương Hạo ung dung rót rượu đầy cốc xong mới trả lời:
"Tổng giám đốc Đơn quá đề cao tôi rồi. Tôi không biết mình đã đắc tội gì với tập đoàn Đơn thị mà truy đuổi. Nói cho anh biết không phải do khả năng của tôi giỏi trốn chạy mà là do tay chân của anh vô dụng phí cơm nuôi mà thôi".
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top