Chương 59

Chương 59:Dòng máu giữa hai chân


Có người vươn tay đến. "Tiểu thư. Tôi có thể mời cô nhảy một bản không?”

Giản Thoại Mỹ nâng ánh mắt u mê lên, nhìn nụ cười rực rỡ lại rất thân thiết kia, đôi mắt trong veo như đang câu hồn kẻ khác. Để cho cô ngẩn người, không thể làm gì ngoài gật đầu một cái.

Đồng thời, một cô gái ăn mặc tràn đầy nữ tính, mang theo vài phần dụ hoặc. Hướng về phía Đơn Vũ Linh mời mọc:

"Tổng giám đốc Đơn. Tôi có vinh hạnh nhảy với anh một bản không."

"Có thể khiêu vũ với người đẹp là vinh hạnh của tôi mới đúng." Đơn Vũ Linh đưa đôi mắt hồ nghi liếc qua chỗ Giản Thoại Mỹ. Thấy bàn tay cô đặt trên bàn tay người đàn ông khác, anh giận đến nghiến răng lửa nóng trong ánh mắt muốn thiêu cháy Giản Thoại Mỹ

Nhạc khúc vang lên. Rất dịu dàng. Rất lãng mạn.

Giản Thoại Mỹ mang theo tâm trạng nặng nề căn bản không có ý định khiêu vũ, khóe mắt không quản được mà liếc nhìn về phía Đơn Vũ Linh . Anh Đúng Là Một Sắc Lang, tự nhiên lại vui vẻ với cô gái khác như thế.

Cô cảm giác phổi mình nhảy vọt, có loại cảm giác không quản được kích động. Muốn mắng to Đơn Vũ Linh, mắng những câu thô tục, nhưng bụng cô rầm rầm kêu khiến cô không tự chủ được mà cau mày. Trong nháy mắt bụng truyền đến cơn đau kịch liệt.

"Á. . . . . ."

Giản Thoại Mỹ khép chặt lông mày. Không biết từ khi nào bạn vũ của cô đã biến thành Đơn Vũ Linh, cắn môi, bụng đau như có ai đó đang đánh Long Hổ Quyền. Từng hồi đau cuộn lấy, không chút lưu tình.

Đơn Vũ Linh thấy sắc mặt của cô càng lúc càng kém. Cảm nhận ra vẻ không bình thường ấy, anh lo lắng hỏi

"Tiểu Mỹ, em có sao không?."

Giản Thoại Mỹ nắm chặt quần áo của Đơn Triết Hạo, nhỏ giọng nói:

"Vũ Linh. Bụng của em rất đau. Thật là rất đau."

"Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ, em đừng có đùa với anh. . . . . ." Đơn Vũ Linh thấy sắc mặt càng lúc càng tái nhợt của Giản Thoại Mỹ tâm tình càng thêm hồi hộp.

Nhóm người đứng bên cạnh, cảm thấy có cái gì đó không đúng vội vàng vây lại. Họ nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Giản Thoại Mỹ, còn có khuôn mặt tức giận của Đơn Vũ Linh, rồi thì dòng máu đỏ tươi chảy dưới chân cô, kinh ngạc kêu lên: "Chảy máu. Chảy máu. . . . . ."

Đơn Vũ Linh nhìn về xuống chân của cô, sắc đỏ đến chói mặt, để cho anh cảm thấy lạnh sống lưng.

 "Tại sao có thể như vậy?."

Giản Thoại Mỹ cảm thấy cơn đau bụng càng thêm kịch liệt, trước mắt là một mảnh mơ hồ. Giống như tánh mạng của mình sắp đi đến ngày tận thế, tay gắt gao bắt lấy ống tay áo của Đơn Vũ Linh, đưa cho anh một ánh mắt cầu cứu. 

"Cứu em, thật là đau, rất đau."

Tiểu Hoa nhìn thấy một màn này, khẩn trương nói.

 "Có phải cô ấy đang mang thai không, là động thai."

Những lời này hù dọa cả Đơn Vũ Linh  lẫn Giản Thoại Mỹ. cô hốt hoảng khóc: "Hạo. ồ, ồ . . . . . Cứu… cứu đứa bé. Cứu… cứu đứa bé. . . . . ."

Đơn Vũ Linh cầm điện thoại di động lên, trong lòng vô cùng hoảng hốt, tay cầm điện thoại di động vì không khống chế không được mà run rẩy. Hướng về đầu dây điện thoại bên kia, quát lớn:

"Lập tức gọi máy bay tư nhân đến làng chài. Lập tức, lập tức."

Sau khi nói xong Đơn Vũ Linh lập tức hầm hừ, lòng như lửa đốt, tay gắt gao ôm lấy Giản Thoại Mỹ. Khẽ gọi tên cô.

 "Tiểu Mỹ, cố gắng chịu đựng, máy bay sẽ đến rất nhanh, anh sẽ đưa em đi gặp bác sĩ, em phải chịu đựng."

"Thật là đau. Vũ Linh, bảo họ nhanh một chút, bảo họ phải cứu sống đứa bé." Giản Thoại Mỹ đau đớn và cầu khẩn, nước mắt tràn ngập gương mặt, hay lắm. . . . . . Tại sao đột nhiên lại chảy máu. Đứa bé, con đừng có chuyện gì nhé.

"Đừng nói dối. Hai mẹ con em không có chuyện gì cả. Đơn Vũ Linh không cho phép hai người có chuyện. Nghe rõ không, cố gắng chịu đựng, máy bay sẽ lập tức đến."

Đơn Vũ Linh nhìn vẻ mặt khổ sở của Giản Thoại Mỹ. Lòng anh càng thêm sợ hãi giống như gặp phải tận thế vậy, càng thêm kinh hoàng.

Anh hối hận, nếu không phải anh làm càn với Giản Thoại Mỹ, cô sẽ không có chuyện gì.

"Đáng chết." Anh chẳng dám nhìn những dịch màu hồng đang chảy ra, vừa nhìn thấy là tâm anh sẽ đau đớn đến chẳng hô hấp nổi.

Tuyệt đối không cho phép Giản Thoại Mỹ Ái  ra chuyện gì. Nếu như không có cô thì Đơn Vũ Linh không biết cuộc sống của mình sẽ như thế nào nữa.

Hai mươi phút sau, dưới bầu trời của làng chài xuất hiện một chiếc máy tay tư nhân. Âm thanh càng ngày càng lớn, sức gió càng ngày càng mạnh, ‘Rầm, rầm’ cứ vang lên.

Mọi người kinh ngạc đến ngây người nhìn máy bay nhanh chóng hạ xuống, họ ngạc nhiên, đứng đờ tại chỗ. Cảm giác mới mẻ. . . . . . Họ chưa bao giờ nhìn thấy máy bay này.

Đơn Vũ Linh càng thêm nóng nảy, nhìn thấy máy bay đang hạ xuống, mặc kệ nguy hiểm đến thế nào. Anh trực tiếp ôm Giản Thoại Mỹ nhảy lên máy bay, phân phó:

"Nhanh lên một chút. Đến bệnh viện."

Lái máy bay thẳng lên, nhìn dòng máu giữa hai chân Giản Thoại Mỹ, người luôn luôn bá đạo như Đơn Vũ Linh lại đang chìm trong bi ai. Hôm nay, trên mặt anh lại sẽ xuất hiện vẻ hoang mang và sợ hãi, xem ra chuyện này rất nghiêm trọng, mọi người đều không dám chậm trễ.

Đơn Vũ Linh đưa tay ôm cô vào lòng. Để cho cả người cô rúc vào trong ngực của anh.

 "Đừng sợ, sẽ đến bệnh viên ngay, em phải cố gắng chống đỡ."

Sắc mặt Giản Thoại Mỹ trở nên tái nhợt, nội tâm đang hốt hoảng vì nghe được những câu nói của anh giống như tìm được cảm giác an ủi nên má phải của cô dính vào ngực của anh. Rất dịu dàng và ngoan ngoãn.

"Vũ Linh. Em mệt quá rồi. Buồn ngủ quá." Giản Thoại Mỹ nắm lấy tay của Đơn Vũ Linh, giọng nói yếu ớt, ánh mắt mang theo vẻ mong đợi nhìn về phía Đơn Vũ Linh

Tay Đơn Vũ Linh càng tăng thêm lực, cổ họng cảm thêm đắng chát và khó chịu. Giống như có thứ gì đó chặn ngang cổ họng của cô, trong khẩu khí mang theo tia cứng rắn, ra lệnh:

"Tiểu Mỹ, kiên trì chịu đựng. Không được ngủ. Em không thể rời khỏi anh."

Giản Thoại Mỹ đau đớn nhìn vẻ mặt thất kinh của Đơn Vũ Linh. Thấy hốc mắt của anh rơi xuống những giọt nước mắt; giọt nước mắt lóng lánh như dòng suối, giống như sợi chỉ luồng kim, nhỏ vào nội tâm của cô.

Cô vươn tay vuốt ve gò má của Đơn Vũ Linh. Giản Thoại Mỹ chẳng muốn rời đi. Cô cũng không muốn rời khỏi Đơn Vũ Linh.

Hai tay nắm chặt, ngoài miệng lộ ra nụ cười yếu ớt. Cô phải kiên trì mà cố gắng. Cô nên vì Đơn Vũ Linh mà chịu đựng thêm nữa. Cô không muốn chết. "Vũ Linh. Vũ Linh. . . . . ."

Cả lộ trình vốn phải mất ba mươi phút, máy bay lái thật nhanh nên rút ngắn chỉ còn mười lăm phút, rồi hạ cánh ở sân thượng một tòa nhà gần bệnh viện. Khi Đơn Vũ Linh ôm lấy Giản Thoại Mỹ đang dần mất đi ý thức tiến vào bệnh viện. Thì đã có một nhóm bác sĩ ra đón, đó là người bác sĩ mà Đơn Vũ Linh đã an bài trên đường đến đây.

Mỗi người khẩn trương đứng đợi bên ngoài. Vừa thấy Đơn Vũ Linh xuất hiện, họ vội vàng nhận lấy Giản Nhụy Ái. Sau đó vội vã đẩy Giản Thoại Mỹ tiến vào phòng giải phẫu.

Giản Thoại Mỹ sợ hãi lôi kéo tay Đơn Vũ Linh không chịu buông ra. Ý thức đã trở nên mơ mơ màng màng miệng lẩm bẩm nói:

"Vũ Linh, em không muốn xa anh, em sợ."

Đơn Vũ Linh nắm tay của cô, hai mắt tràn ngập đau lòng, hô hấp tăng nhanh, nói lời trấn an:

"Tiểu Mỹ, không cần phải sợ. Anh sẽ ở bên ngoài đợi em, sẽ chờ em ra. Em phải kiên cường, vì mình và vì đứa bé."

Giản Thoại Mỹ hoặc là nghe hiểu lời nói của Đơn Vũ Linh, hoặc là cô đã hôn mê, lực nắm tay Đơn Vũ Linh vì vô lực mà buông lỏng. Trên mặt bình tĩnh giống như không có hô hấp.

Đơn Vũ Linh nhìn Giản Thoại Mỹ bình tĩnh như vậy. Trái tim càng đập mãnh liệt, thân thể như bị co rút, anh ra lệnh:

"Nếu như mẹ con các cô có chuyện. Tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu."

"Tổng giám đốc Đơn, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."

Đơn Vũ Linh nhìn cửa lớn màu trắng bị người ta hung hăng đóng lại, đèn đỏ phòng phẩu thuật bật sáng, nặng nề trong lòng càng gia tăng. Tay anh hung hăng đánh vào vách tường.

Tại sao người tốt như thế lại chẳng gặp may mắn. Đôi mắt anh nhíu chặt lại.

Anh không biết thời gian trôi qua bao lâu. Chỉ cảm thấy thời gian rất lâu, giống như qua một thế kỷ hay là hai đời người rồi. Chính lúc anh nghĩ mình hỏng mất, đang muốn phá cửa đi vào thì đèn phẩu thuật tắt đi.

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top