Chương 53
Chương 53: Ngọc Quan Âm Ba Chục Triệu
Đơn Vũ Linh rất hài lòng với sợi dây chuyền ấy. Ngoài miệng lộ ra nụ cười. Cúi người hôn lên cổ Giản Thoại Mỹ. Khẽ nói vào tai Giản Thoại Mỹ:
"Em thật đẹp."
Động tác thân mật như vậy. Sống lưng của Giản Thoại Mỹ cứng đờ. Trên mặt ửng hồng. Dù sao cũng đang ở trước mặt người ngoài. Làm ra động tác thân mật như thế khiến cho cô có phần ngượng ngùng.
Lạc Tình Tình nắm chặt quả đấm trong tay. Cảm giác hàm răng cắn lại “răn rắc”. Cô phải cố gắng khắc chế tâm tình của mình. Chỉ có thể nhẫn nhịn mới đạt được mục đích mình muốn.
Ba người đi ra khỏi cửa hàng trang sức. Lạc Tình Tình thức thời nói:
"Vũ Linh. Các người chuẩn bị đến buổi đấu giá đi. Em không quấy rầy các người nữa. Em đi trước. Thoại Mỹ. Gặp lại sau."
"Ừ." Đơn Vũ Linh dắt tay Giản Thoại Mỹ. Trả lời với Lạc Tình Tình. Sau đó ngồi lên chiếc xe thể thao xa xỉ.
Lạc Tình Tình đưa đôi mắt tàn nhẫn nhìn chiếc xe rời đi. Không nghĩ đến Đơn Vũ Linh lại lười nói chuyện với cô như thế. Chẳng lẽ trong lòng anh, cô đã chẳng còn địa vị gì nữa rồi sao?
Chỉ là coi như không có. Cô cũng phải tranh thủ mà giành lại. Món đồ cô muốn, cô sẽ không từ thủ đoạn nào mà lấy được.
Tuyệt đối không nhường, dù người đó có là chị em của cô thì cô cũng sẽ không nhường.
Giản Thoại Mỹ nghiêng đầu nhìn Lạc Tình Tình đang đứng thẩn thờ. Lo lắng quay đầu nhìn Đơn Vũ Linh, hỏi:
"Vũ Linh. Mời Lạc Tình Tình lên xe luôn được không?"
"Không. Cô ấy tự biết chăm sóc cho mình. Không giống như em đâu." Đơn Vũ Linh chăm chú nhìn cô.
Cô đưa đôi mắt mê man nhìn Đơn Vũ Linh. Không biết ý của anh là gì, đôi mắt mờ mịt, bĩu môi một cái.
"Đứa ngốc. Mặc kệ người ta nói gì. Em mới là người đẹp nhất trong lòng anh. Nếu như muốn nói điều kiện. Gương mặt xinh đẹp; anh có thể tìm người giúp em làm chuyện đó. Giàu có; anh cũng có thể chia cho em vài công ty. Quyền lực cao quý; anh cũng có thể giúp em có được."
"Vũ Linh. Em thấy anh sến quá sến rồi." Giản Thoại Mỹ bị Đơn Vũ Linh chọc cười. Dán mặt nhỏ vào lồng ngực cường tráng của anh. Dẫu lời nói của anh không quá dịu dàng, nhưng vẫn làm cho cô cảm nhận được sự chân thành trong đó.
Thì ra nhiều chuyện như thế. Đơn Vũ Linh không phải là không biết, mà để nó ẩn núp trong lòng. Có một cỗ ấm áp đang âm thầm lan tràn, tạo thành một ngọn lửa nóng bỏng.
"Nếu như vấn đề xứng đáng hay không xứng đáng đứng bên cạnh anh. Mà làm cho em phải suy nghĩ nhiều. Thì anh có thể nói, em là một thiên sứ thiện lương, chính vì thế em rất xứng đáng đứng bên cạnh anh, đồng ý với anh, dù có chuyện gì, cũng không rời xa anh. Được không?"
Đơn Vũ Linh nâng khuôn mặt của cô lên. Lửa nóng bao trùm đôi môi cô. Ngậm lấy đôi môi của Giản Thoại Mỹ. Đầu lưỡi nhẹ nhàng linh hoạt dung nhập vào khoang miệng của cô. Đầu lưỡi dẫn dắt, cùng cô nhảy múa. Mút chiếc lưỡi thơm tho một cách thỏa thích.
Giản Thoại Mỹ khẽ đáp lại. Nụ hôn bá đạo của Đơn Vũ Linh khiến cô chẳng có cách nào kháng cự. Mỗi lần hôn đều khiến cô hồn bay phách lạc. Cô mệt lả nằm trong lòng anh. Cũng không để ý đến chuyện tài xế có chê cười hay không.
"Vũ Linh, đời này em sẽ không rời đi." Giản Thoại Mỹ mỉm cười nhìn anh. Giống như đóa Bách Hợp trắng tinh khôi. Thuần khiết xinh đẹp đến hư vô.
Buổi đấu giá được mở trong một khách sạn năm sao. Hội trường được trang trí cầu kỳ. Người có thể tham gia buổi đấu giá này. Không giàu cũng quý.
Giản Thoại Mỹ khẩn trương nhìn chung quanh. Mỗi người đều mặc những bộ trang phục lộng lẫy. May nhờ Đơn Vũ Linh mang cô đi mua quần áo, chọn trang sức cho cô. Nên cô cũng không quá dơ dấy hay quê mùa.
Xinh đẹp theo kiểu thuần khiết. Bộ dáng thanh nhã trêu chọc ánh mắt dòm ngó của nhiều người đàn ông khác. Bản thân cô cũng không quá xấu xí, chỉ cần thêm chút phấn lót, đã có thể để cho người khác khen là xinh đẹp. Anh đem cô đến buổi đấu giá từ thiện này khiến ai cũng ngưỡng mộ.
Họ cặp tay nhau bước vào bên trong hội trường. Có vài người liền đi đến hỏi han Đơn Vũ Linh. Thương trường gặp dịp thì sẽ trò chuyện. Mà Đơn Vũ Linh càng lớn tuổi càng lão luyện với những buổi trò chuyện này, nên thấy nó rất dễ dàng. Còn Giản Thoại Mỹ lại rất khó khăn khi tiếp nhận
Chỉ mỉm cười nhìn những người đàn ông hay phụ nữ đang nhìn mình. Nhưng vài người vẫn cố ý tiến về phía cô.
Buổi đấu giá bắt đầu. Đơn Vũ Linh dắt Giản Thoại Mỹ ngồi vào vị trí đã được chuẩn bị trước. Khoảng cách từ hàng ghế ngồi của họ đến sân khấu chính là hơn một mét.
Khuôn mặt anh tuấn, dáng vẻ trầm ổn. Nhưng trên mặt Đơn Vũ Linh vẫn có chút khó chịu. Không nghĩ đến chuyện anh tỉ mỉ giúp Giản Thoại Mỹ chuẩn bị lại khiến cô trở nên đặc biệt trêu chọc những kẻ khác giới kia.
Cảnh tượng như thế để cho anh ghen tỵ.
Có lẽ không nên bảo cô trang điểm như thế. Giống như hoa sen tinh nguyên, ai gặp cũng yêu thích. Đối với anh mà nói, thì Giản Thoại Mỹ vô cùng xinh đẹp. Nhưng chỉ mình anh có thể nhìn cô. Những người khác đến suy nghĩ về cô cũng không được phép.
Khi Giản Thoại Mỹ đang ngắm nhìn mọi thứ chung quanh. Tự nhiên nhìn thấy một ngôi sao Hollywood. Ánh mắt của cô bỗng sáng lên, thiếu chút nữa đã muốn đứng dậy xin chữ ký. Đó là ngôi sao điện ảnh mà anh Quyền Hàn thích nhất.
Đơn Vũ Linh chống ánh mắt say mê của Giản Thoại Mỹ. Thấy ánh mắt cô đang tỏa sáng khi nhìn cái gì đó.
Ngay sau đó, khi anh đưa mắt nhìn qua, liền bắt gặp một người đàn ông điển trai. Không nghĩ đến cô lại có thể yêu thích anh ta; còn đưa đôi mắt sáng rực nhìn anh ta. Trước kia khi cô nhìn anh cũng chẳng như thế.
Anh có chút bất mãn. Đem mắt dời về gương mặt Giản Thoại Mỹ. Chuyện ngoài dự đoán, khiến sắc mặt Đơn Vũ Linh lạnh đi vài độ. Giản Thoại Mỹ, em có biết mình đang làm gì không. Anh im lặng vuốt ve cánh tay của mình.
Cô gái này ngứa da rồi sao.
Nếu không phải là đang đứng ở tiệc đấu giá. Anh rất muốn đánh mông cô vài cái.
"Khụ khụ. . . . . ." Đơn Vũ Linh ho khan mấy tiếng. Ho khan rất có tác dụng, lập tức đem tinh thần Giản Thoại Mỹ kéo về.
"Vũ Linh. Anh bị sao thế? Bị cảm à?" Giản Thoại Mỹ nghi vấn nhìn Đơn Vũ Linh. Tay đưa đến trán anh. Rồi lại sờ trán mình. Không có sốt mà.
Cô đưa ánh mắt ngây ngốc nhìn anh. Ngược lại nghĩ Đơn Vũ Linh mang tư tưởng ác bá gì đó. Cứng ngắc lên tiếng:
"Đừng."
Khi cô nghi vấn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Đôi mắt chớp chớp mang theo mười phần sức quyến rũ. Đôi môi Đơn Vũ Linh hôn lên môi Giản Thoại Mỹ, một giây đồng hồ sau anh mới buông ra.
Sắc mặt Giản Thoại Mỹ trở nên ửng hồng. Bất mãn kêu lên một tiếng:
"Vũ Linh. Đang ở nơi công cộng. Không nên như vậy . . . . . ."
"Tại sao không thể. Em là bạn gái của anh mà." Anh cất giọng bá đạo, nói như mình đã làm đúng.
Lời nói ấy khiến cho Giản Thoại Mỹ chẳng biết phải nói gì, chỉ có thể khẽ chau mày một cái.
Cô đưa gương mặt không biến sắc nhìn về phía sân khấu. Người chủ trì có gương mặt xinh đẹp, giọng nói thanh thoát bắt đầu lên tiếng.
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Trước khi đến buổi đấu giá từ thiện này, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nhìn thấy những vật này. Tất cả đều là những báu vật có một không hai trên thế giới. Giá cả toàn là loại người bình thường không bao giờ nghĩ tới.
Những tế bào cơ thể Giản Thoại Mỹ bắt đầu sôi trào. Đây là lần đầu tiên cô là khách trong một buổi tiệc đấu giá, trong lòng khẩn trương không biết phải nói gì, rất sợ mình sẽ làm sai chuyện gì đó.
"Em muốn mua cái gì, cứ nói cho anh biết." Đơn Vũ Linh dịu dàng nói.
Giản Thoại Mỹ vội vàng khoát tay. Cô biết mình không thể tùy tiện mua đồ ở đây. Đều là vật cả đời cô cũng không mua nổi. "Không. . . . . . Không cần."
Trên màn ảnh xuất hiện một viên Ngọc Thạch, được đặt trong một chiếc hộp màu đỏ, xoay tròn, nhìn rất cao quý.
"Đây là kim cương được khai quật nhiều năm trước. Có sớm nhất, thuộc về các quý tộc thời phong kiến. Từ thời Chu tới Thời Kỳ Chiến Quốc. Theo tài liệu ghi nhận đây là viên kim cương đa dụng mang tên Ngọc Thạch. Bất kể chúng ta mài dũa như thế nào nó cũng mang sắc thái của viên ngọc quý. Vẻ đẹp vô cùng thanh cao. Giá khởi điểm là năm mươi vạn. Mỗi lần kêu giá tương đương với mười vạn. Bây giờ bắt đầu kêu giá."
Năm mươi vạn. Cái giá này khiến Giản Thoại Mỹ nuốt một ngụm nước bọt. Thật không tin tưởng. Một viên kim cương thôi mà đắt tiền đến thế sao?!.
Chỉ thấy một người phụ nữ cao quý. Cầm chiếc bảng nhỏ lên. Nhỏ giọng nói:
"Sáu mươi vạn."
"Vị tiểu thư này ra giá sáu mươi vạn. Có ai ra giá cao hơn sáu mươi vạn không?" Người chủ trì hỏi.
Đột nhiên một giọng nói lớn tiếng vang lên. Quần tây áo sơ mi khá đơn giản. Cả người thô kệch giống như nhà giàu mới nổi. Cổ treo đủ trang sức bằng vàng, trên tay mang theo một chiếc lắc bảng to. Bộ dáng như sợ người khác không nhìn ra mình là người có tiền. "Bảy mươi vạn."
"Vị tiên sinh này ra giá bảy mươi vạn. Còn có không ai ra giá cao hơn không?"
"Tám mươi vạn." Người phụ nữ cao quý kia lại nâng giá.
"Một triệu rưỡi." Người đàn ông hét lớn.
Qua món hàng thứ nhất, không khí được đẩy lên cao trào. Bốn phía bàn tán xôn xao.
"Một triệu rưỡi. Còn ai ra giá cao hơn không. Một triệu rưỡi lần thứ nhất. Một triệu rưỡi lần thứ hai. Thành giá. Chúc mừng ông chủ may mắn đầu tiên của chúng ta đi."
Bóng đêm bên ngoài dường như bất đồng với không khí bên trong hội trường. Sàn bán đấu giá nhu hòa với những ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt của mỗi người. Không khí trở nên vô cùng quái dị.
Giản Thoại Mỹ ngồi ở chỗ này cảm thấy không mấy tự nhiên. Như đang đứng trong đống lửa. Nhàm chán đếm cừu.
Đơn Vũ Linh cùng mấy người ngồi bên cạnh đang trò chuyện với nhau. Dường như cuộc nói chuyện rất vui vẻ.
"Tiểu Mỹ. Có mệt không?." Đơn Vũ Linh xoay người nhìn sắc mặt của Giản Thoại Mỹ lo lắng hỏi.
Thân thể Giản Thoại Mỹ giống như bị điện giật, co rút lại, lắc đầu một cái.
Lúc này, trên màn ảnh xuất hiện Ngọc Quan Âm màu trắng. Ánh mắt ảm đạm của Giản Thoại Mỹ không khỏi sáng lên. Thân thể khẽ run.
Ngọc Quan Âm là món đồ vật cha truyền con nối của nhà cô ngày trước. Nhưng vì làm tang lễ cho cha mẹ. Chỉ có thể nhịn đau mà bán nó. Không nghĩ đến sẽ gặp phải nó.
‘bùm’ trong nháy mắt. Tất cả ký ức xông vào đầu. Ngọc Quan Âm là bà nội để lại cho mẹ. Đó là món đồ mẹ cô rất trân quý. Cô liều mạng khắc chế nội tâm đau đớn của mình.
Trong nháy mắt đó. Cô không nhịn được ý muốn tiến lên đoạt lấy Ngọc Quan Âm đó. Hốc mắt từ từ chuyển thành đỏ au.
Bây giờ có thể giúp cô giữ Ngọc Quan Âm chính là người bên cạnh. Chỉ có Đơn Vũ Linh mới giúp được cô. Coi như cô làm trâu làm ngựa cho Đơn Vũ Linh cả đời. Cô đều nguyện ý.
Cô kích động nắm chặt lấy tay Đơn Vũ Linh. Giọng nói khá lớn. Khiến người khác bất ngờ. Nhưng trong mắt Giản Thoại Mỹ chỉ có Ngọc Quan Âm kia.
"Vũ Linh. Vũ Linh. . . . . . Cầu xin anh. Giúp em đem Ngọc Quan Âm cầm lại có được không?."
Vài giọt nước mắt rơi trên cánh tay của Đơn Vũ Linh. Anh đau lòng nhìn cô. Nghiêng đầu nhìn về phía Ngọc Quan Âm. Trong lòng không hiểu. . . . . .
"Vũ Linh. Ngọc Quan Âm đó chính là bảo vật gia truyền của nhà em. Bà nội em truyền cho mẹ em. Ba mẹ xảy ra tai nạn xe cộ. Không tiền lo đám tang nên em đem nó bán đi. Hôm nay lại nhìn thấy. Em. . . . ."
Đơn Vũ Linh đau lòng, giúp cô lau nước mắt nước. Dịu dàng nói:
"Nha đầu ngốc. Em muốn Ngọc Quan Âm. Anh giúp em lấy nó được không?. Có gì phải khóc đâu."
"Cám ơn."
Giản Thoại Mỹ đưa mắt nhìn chằm chằm Ngọc Quan Âm. Tất cả lực chú ý đều nằm ở sự hấp dẫn của nó. Trong nháy mắt, tuổi thơ trở về, mịt mờ mà rõ ràng. Xuất hiện trước mắt của cô.
Trận tai nạn kia cũng hiện về theo. Giống như một thanh kiếm độc châm vào cơ thể Giản Thoại Mỹ. Đã ăn sâu bén rễ. Bỗng, đau đớn bị nhổ tận gốc. Làm người ta hoảng hốt đến hoảng sợ.
Đơn Vũ Linh nắm tay Giản Thoại Mỹ,muốn truyền cho cô sự dịu dàng và an ủi. Anh cảm nhận rõ tay cô đầy mồ hôi; chứng tỏ là cô hoảng sợ.
"Ngọc Quan Âm. Là vật đấu giá quan trọng nhất của hôm nay. Cũng là bảo vật hiếm thấy. Ngọc Quan Âm của thanh triều. Ngọc xanh, không phai theo thời gian. Quan Âm chạm nổi; mắt nhắm; mũi thẳng; miệng nhỏ nhắn; tóc búi cao. Đeo trang sức trên đầu; ngực hở; mặc Trường Y (áo dài của Quan Âm hay mặt ý), quần dài, tay áo rộng. Tay trái nâng cổ tay phải; tay phải cầm tràng hạt; chân bắt chéo; lưng thẳng. Ngọc Quan Âm này giá khởi điểm là năm trăm vạn. Mỗi lần kêu bảng là năm mươi vạn. Bây giờ bắt đầu đấu giá."
Giản Thoại Mỹ khẩn trương đến lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Cô đã hiểu được vì sao cảm thấy không khí buổi đấu giá lại quái dị rồi. Tỉ mỉ, run sợ và hoang mang.
"Năm trăm vạn." Không nghĩ đến Ngọc Quan Âm lại được nhiều người thích như thế.
Giản Thoại Mỹ nghiêng đầu nhìn về phía người đang ra giá. Là một người đàn anh điển trai, ăn mặc chỉnh tề và lịch sự.
"Vị tiên sinh này ra giá năm trăm vạn. Còn ai ra giá cao hơn không?." Người chủ trì nói.
Đơn Vũ Linh liếc mắt nhìn Giản Thoại Mỹ. Thấy trán cô đầy mồ hôi. Trong lòng tràn đầy đau xót. Giơ tay nói:
"Mười triệu."
Bốn phía tạo thành một mảnh xôn xao. Không nghĩ đến Ngọc Quan Âm này vừa bắt đầu đã nâng lên cao như thế. Người chủ trì cũng bị dọa cho sợ hãi. Sắc mặt chần chờ. Nhưng không hổ là người có kinh nghiệm. Qua mấy giây lại khôi phục vẻ bình thường.
"Tổng giám đốc Đơn ra giá mười triệu. Có ai ra giá cao hơn Tổng giám đốc Đơn không?. Không có thì Ngọc Quan Âm sẽ thuộc về Tổng giám đốc Đơn."
Giản Thoại Mỹ kinh ngạc nhìn Đơn Vũ Linh. Nhận lấy ánh mắt trấn an của anh. Không nghĩ đến Ngọc Quan Âm này lại bị anh trả đến mười triệu. Hôm nay giá trị con người của cô được đề cao đến mười triệu. Nó sẽ còn lên đến bao nhiêu nữa đây?.
"Mười lăm triệu." Một giọng đàn ông cứng rắn vang lên.
Vừa nói giá xong. Tất cả mọi người trong hội trường như ngừng thở. Nhìn màn đấu giá càng lúc càng kịch liệt.
Càng làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Một Ngọc Quan Âm nho nhỏ có thể vượt qua hơn ngàn vạn.
Đầu Đơn Vũ Linh cũng không ngoảnh lại. Khóe môi nhếch lên. Lại dám cao giọng trước mặt anh, người này thật lòng không muốn sống.
"Ba chục triệu." Đơn Vũ Linh nói ra một câu đầy lạnh lẽo.
Cả buổi đấu giá im lặng nghe câu nói của anh. Rồi lại xôn xao bàn tán.
Anh đang muốn cái gì thế. Nhưng nhớ đến tính cách của anh, chẳng bỏ qua cái mình thích. Trừ phi, anh không cần.
Giản Thoại Mỹ lôi kéo cánh tay Đơn Vũ Linh. Bảo vật gia truyền cũng không cần phải mua nó với giá cao như thế. Cô không tự chủ nghiêng đầu nhìn người cũng ra giá cao mua Ngọc Quan Âm kia. Thấy ánh mắt anh ta mang theo kinh ngạc. Đưa mắt nhìn bóng lưng Đơn Vũ Linh. Rồi lau mồ hôi hột. Xem ra anh rất muốn có được Ngọc Quan Âm này. Cô cũng coi là đã gặp người tri kỉ rồi.
Ánh mắt Đơn Vũ Linh liếc về phía Y Thiếu Thiên. Anh không muốn trì hoãn thời gian. Mau chống đưa Ngọc Quan Âm về với Giản Thoại Mỹ. Cũng coi như vật về với chủ.
Y Thiếu Thiên hiểu ý tứ của anh. Cung kính nói:
"Lập tức làm đi."
Nói xong. Chỉ mấy phút sau, cậu ta lại đi vào, ngồi xuống ghế, cúi lại gần, lẩm bẩm mấy câu bên tai Đơn Vũ Linh.
Ánh mắt Đơn Vũ Linh thoáng qua một tia khinh thường. Giám đốc của một công ty thực phẩm nhỏ bé mà dám đấu với anh. Quả thật không biết trời cao đất rộng là gì rồi.
"Thu mua công ty của hắn ta."
Y Thiếu Thiên gật đầu một cái. Vội vàng bấm điện thoại. Không tới mấy phút. Dường như người kia đã nhận được thông báo. Sắc mặt tái nhợt vội vàng rời khỏi buổi đấu giá.
Giản Thoại Mỹ lo lắng nhìn Đơn Vũ Linh Cô không hy vọng mọi chuyện đi đến mức này.
Đơn Vũ Linh cầm tay của cô. Bàn tay mềm mại không xương, mảnh khảnh và trắng nõn, anh bảo: "Không có gì ."
Ngọc Quan Âm này. Nếu không phải là của Đơn Vũ Linh thì cũng không thể của ai khác.
Người con trai kia rời đi, người sáng suốt cũng biết là do ai làm. Tin rằng trong những người ngồi ở hội trường buổi đấu giá, sẽ có người dám bỏ ra cái giá cao hơn ba chục triệu để mua Ngọc Quan Âm. Nhưng không ai dám đắc tội với tập đoàn Đan Thị cả.
Không cần lo lắng. Sớm muộn gì Ngọc Quan Âm cũng sẽ rơi vào tay của Đơn Vũ Linh.
-------oOo-------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top