Chương 50
Chương 50: Xen Vào Chuyện Của Người Khác
Hôm sau, trời vừa hừng sáng, Đơn Vũ Linh dưới sự đeo bám dai dẳng của Giản Thoại Mỹ đành phải chấp nhận cho cô đi ra ngoài hóng mát một chút mà Đơn Vũ Linh yêu cầu phải để cho tài xế chở cô đi, khi nhìn thấy chiếc xe đắt tiền, khiến lòng cô có chút ngượng ngùng.
Đứng ở cửa nhà Nhân Ái, một khu mua bán bình thường, lại xuất hiện một chiếc xe tốt như thế, rất dễ dàng trở thành tiêu điểm của sự chú ý.
Nhưng với những động tác nhỏ ấy, Giản Thoại Mỹ không thèm để ý, tâm tình cô đang bay vào nhà Nhân Ái của mình.
Vừa đi vào liền nhìn thấy không khí náo nhiệt của ngày xưa, xem ra chuyện buôn bán của anh Quyền Hàn càng ngày càng tốt hơn.
Nhìn không khí phục vụ tất bật kia, cô như có lại sức sống của mình, nhưng có vẻ nó có thêm chút gì đó trầm lắng, có thể do cô quá đa nghi.
"Đan Tinh. . . . . ."
Khi cô đi vào, một bóng người bận rộn, Giản Thoại Mỹ vui mừng kêu to.
Trác Đan Tinh nghe được giọng nói quen thuộc, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Giản Thoại Mỹ, vui mừng lôi kéo cánh tay cô, nhảy nhót như chim ri .
Trên mặt cô tràn đầy vui vẻ:
"Tiểu Mỹ, thật sự là cậu à? Cậu đáng chết, chẳng có lương tâm gì cả! Đã lâu thế rồi mới đến thăm chúng tớ."
Giản Thoại Mỹ cũng cảm thấy mình có lỗi, le lưỡi một cái:
"Tớ cũng muốn đến thăm các cậu lắm, chỉ là tớ không có thời gian."
"Không có thời gian, tớ thấy cậu bị Đơn Vũ Linh cấm túc nuôi cho béo mập thì có, nào thèm nhớ đến nhà Nhân Ái của chúng ta nữa?" Trác Đan Tinh bĩu môi, ê ẩm nói.
"Haizzz! Đan Tinh, cậu đừng vu oan cho tớ như thế... tớ và Đơn Vũ Linh ở chung một chỗ, thì anh ấy cũng là người thân của các cậu." Giản Thoại Mỹ cố ý ôm lấy Trác Đan Tinh, làm nũng.
Cô quét mắt nhìn chung quanh, không khỏi cau mày nói:
"Anh Quyền Hàn đâu?"
"Cậu còn nhớ anh Quyền Hàn à, kể từ khi cậu đi, anh Quyền Hàn của cậu núp trong bếp khóc mãi!" Trác Đan Tinh bịt miệng lại, cô không nên đem chuyện này nói khoa trương như thế mới phải, kể từ khi Giản Thoại Mỹ rời đi, Quyền Hàn giống như rơi xuống bể tuyệt vọng, tựa như người vô hồn, cô nhìn thấy mà tâm đau đớn.
"Đan Tinh, không cần đùa giỡn như thế!
" Giản Thoại Mỹ bất mãn nói qua.
"Được, được, anh ấy đi ra ngoài đưa cơm rồi, cậu ngồi đây chờ tớ một chút, tớ hỏi xem khách dùng cái gì, đợi chút tớ và cậu cùng đi dạo phố." _ Trác Đan Tinh quay sang cúi đầu nghe khách gọi món, nhưng vẫn khẽ thông báo cho cô.
"Không cần để ý đến tớ, tớ tự biết làm gì mà." Giản Thoại Mỹ vội vàng nói.
Giản Thoại Mỹ ngồi xuống một chiếc ghế, nhìn vòng quanh quán cà phê một lần nữa, khách nối khách không dứt, gương mặt của mấy người phục vụ đã có nhiều thay đổi, nhưng vẫn có vài người cô quen biết, thấy các cô cứ vội vã chạy tới lui cũng không vui mừng khi gặp cô, cứ như đây là nhà cô, nên cô ở đây là lẽ thường tình.
Một hơi thở ấm áp, một cảm giác rất quen thuộc!
Những mùi này để cho cô có chút xa lạ, nơi đây đã từng là một cửa hàng nhỏ, cũng chỉ có ba người bọn họ liều mạng chiến đấu, khi đó không cảm thấy mệt mỏi, bởi vì các cô có tình nghĩa chống đỡ mới có thể đem Nhân Ái phát triển như ngày hôm nay!
Thời gian đông nhất, rốt cuộc cũng qua, lưu lượng khách giảm bớt.
Mấy người phục vụ mới có thể đến trò chuyện với cô, họ đi đến, cười nói:
"Thoại Mỹ nghe nói cậu ở lại nhà bạn trai hả, lúc nào thì trở lại? Chị em chúng tớ cứ tưởng là cậu chết rồi đó chứ."
Giản Thoại Mỹ nhìn họ vây lại, chậm rãi nói:
"Tớ cũng nào có nghĩ đến chuyện lại trở nên như thế, chẳng qua là tớ mang thai, có lẽ phải sanh đứa bé xong tớ mới đến đây thường xuyên được."
Một nhân viên phục vụ mừng rỡ hô to, ôm chặt lấy Giản Thoại Mỹ:
"Chúc mừng cậu, Thoại Mỹ!"
Mỗi người phục vụ nói một câu chúc mừng, Giản Thoại Mỹ không sợ người khác làm phiền, vui vẻ nói cảm ơn từng người một, lúc này mới biết cô chẳng bao giờ cô đơn cả, cô vẫn còn rất nhiều bạn bè tốt.
Trong nháy mắt, nhà Nhân Ái lại mất đi không khí náo nhiệt, nhân viên phục vụ cúi thấp đầu, tẩu tán.
Giản Thoại Mỹ nghi ngờ nghiêng đầu nhìn thấy Quyền Hàn, con ngươi lạnh lẽo, trên mặt là bộ râu đã lâu không cạo, tròng mắt lộ ra tia mệt mỏi, cả người tiều tụy đến cực độ.
"Anh Quyền Hàn!" Giản Thoại Mỹ vừa nhìn thấy Quyền Hàn, giống như một đứa em gái nhìn thấy người anh trai mà bé quý nhất, vui mừng lập tức nhào vào lồng ngực anh ta.
Cô nhào thằng vào lồng ngực Quyền Hàn, tròng mắt Quyền Hàn thoáng qua một tia nghi ngờ, thân thể mang theo mấy phần run rẩy, anh không thể tin tưởng nổi, đây là cô gái mà anh đã nhớ nhung cả ngày lẫn đêm.
Trong mắt anh mang theo một tia kinh động, không khỏi buộc chặt hai cánh tay của mình, ôm cô thật chặt, kích động đến không nói nên lời, cái này khiến anh ngạc nhiên quá lớn.
Tròng mắt Quyền Hàn tràn đầy vui mừng, chỉ là Giản Thoại Mỹ chẳng hề hay biết gì cả, những người khác đau lòng nhìn Quyền Hàn, anh dịu dàng như người đầy học thức, chợt đổi thành kẻ hay nổi nóng, cái biến hóa lớn này, tại sao họ không biết cơ chứ?
Đó là vì Giản Thoại Mỹ rời đi, khiến tim Quyền Hàn đau nhói.
Trác Đan Tinh nhìn chằm chằm hai người bọn họ, thở dài một hơi, cô không thể không vì Quyền Hàn mà thở dài, còn là vì mình mà ca thán.
Giản Thoại Mỹ khẽ cau mày:
"Anh Quyền Hàn, anh ôm em chặt quá, em rất đau!"
Quyền Hàn kịp phản ứng, con ngươi dịu dàng, liều mạng nháy mắt, sợ mình quá thô bạo, sẽ hù cho Giản Thoại Mỹ hoảng sợ:
"Thoại Mỹ, sao em lại tới đây?"
"Em nghĩ đến mọi người, nên muốn trở về đây thăm mọi người!" Giản Thoại Mỹ hoàn toàn không hiểu ý tứ trong câu hỏi của Quyền Hàn, chỉ vui vẻ trả lời những điều trong lòng mình suy nghĩ mà thôi.
Đôi mắt Quyền Hàn nhìn cô nay mang theo nhiều thăng trầm, thấy sắc mặt hồng nhuận của Giản Thoại Mỹ gò má trắng như tuyết, và nụ cười ngập tràn hạnh phúc, cũng biết Đơn Vũ Linh chăm sóc cô rất tốt, như thế thì anh cũng yên tâm, chỉ cần Giản Thoại Mỹ sống tốt, thì cái gì anh cũng chấp nhận được cả?
Anh biết mục đích Giản Thoại Mỹ tới đây là muốn tìm Trác Đan Tinh đi dạo phố, anh đưa tay sờ gương mặt của cô.
"Đi chơi đi! Chú ý an toàn, có chuyện gì nhớ nói cho anh biết?"
Có thể nhìn thấy cô, nhìn thấy cô sống hạnh phúc, lo lắng mấy ngày nay của anh đã tạm lắng xuống, anh sẽ tiếp tục bên cạnh Giản Thoại Mỹ, bảo vệ cô cả đời, nếu có khó khăn thì sẽ trợ giúp cô, như vậy là đủ rồi.
"Cám ơn anh Quyền Hàn, đi thôi! Đan Tinh!" Giản Thoại Mỹ nâng lên nụ cười mê người, sau đó nói.
Trác Đan Tinh mỉm cười nhìn Giản Thoại Mỹ, sau đó nhìn về phía Quyền Hàn, trong lòng cô luôn muốn lấy được một câu nói quan trọng trong lòng anh, coi như một câu cũng được, nhưng cô biết đó chỉ là hy vọng xa vời.
Quyền Hàn sẽ chẳng nói với cô, anh sẽ chỉ nói ba chữ đó với Giản Thoại Mỹ, trong lòng cô có chút lạnh lẽo.
"Đan Tinh, chăm sóc thật tốt cho Thoại Mỹ nha!"
Quyền Hàn, vì sao anh lại không hiểu? Cô cũng cần người khác quan tâm, chỉ có thể yên lặng gật đầu, dắt Giản Thoại Mỹ rời đi, lên một chiếc xe thể thao cao cấp.
Giản Thoại Mỹ bảo tài xế chạy về phái trước, cô và Trác Đan Tinh đi dạo khắp các ngõ phố, phụ nữ đi dạo không phải chỉ một – hai giờ là xong, cô sợ trễ nãi thời gian của tài xế nên bảo ông về trước có gì cô sẽ gọi.
Ông trời rất tốt, thời tiết không ấm không nóng, thích hợp để người ta đi dạo phố.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã nắm trong tay mấy túi quần áo, đây là chiến lợi phẩm của bọn họ trong hôm nay, Giản Thoại Mỹ rất thích những gì mà hai cô mua được.
Hai người thắng lợi trở về, vừa muốn vào tiệm trà sữa, lại nghe thấy tiếng cứu mạng cách đó không xa, tiếng kêu tuy nhỏ nhưng bọn họ vẫn nghe thấy thì chứng tỏ là nó không quá xa.
Đi đến nơi phát ra tiếng thét, thì thấy một người đàn ông đang ôm một cái túi lớn, chạy đến trước mặt bọn họ, Giản Thoại Mỹ kịp phản ứng với những chuyện đã xảy ra.
Cô vội vã ném những quần áo mình đang cầm cho Trác Đan Tinh, liền đuổi theo người bị dựt tiền, ngón tay mảnh khảnh chỉ thẳng vào người đàn ông giựt tiền, quát:
"Dừng lại, dừng lại cho tôi."
Trác Đan Tinh ngớ ngẩn, nhìn Giản Thoại Mỹ đang ở cách mình không xa, cũng biết cô đang lo chuyện bao đồng, tật xấu luôn ra tay nghĩa hiệp lại bọc phát:
"Thoại Mỹ, không nên đuổi theo, cậu đang có thai, cẩn thận cho đứa con trong bụng!"
Lúc này, Giản Thoại Mỹ không quản được nhiều như vậy, chỉ thấy việc nghĩa là hăng hái làm, thấy người ta ăn cướp trắng trợn thế, có thể số tiền ít nhưng ý nghĩa sẽ rất phi phàm, đôi mắt cô trở nên kiên cường và tàn nhẫn, thân thể mềm mại, toát ra một siêu năng lực.
Mắt thấy cần phải kéo gần khoảng cách của hai người, không nghĩ đến gì, lập tức chạy một đường như bay, một chiếc xe hơi đi ngang qua, tách cự ly cô và kẻ cướp ra xa hơn.
Cô phải dừng lại, quan sát địa hình nhìn cái kẻ cướp tiền đang chạy thục mạng, nếu phải cùng hắn so thể lực, Giản Thoại Mỹ biết mình sẽ lập tức thua, ánh mắt sắc bén liếc qua lối đi nhỏ, đôi môi nâng lên nụ cười.
Ăn cướp, chờ mà xem.
Cô nhanh chóng chạy vào hẻm nhỏ, không sai, cô chỉ là muốn đi trước, ngăn trở tên cướp tiền.
Trác Đan Tinh thở hồng hộc đuổi theo, vốn nhìn thấy Giản Thoại Mỹ dừng lại, cho là cô không thèm đuổi nữa, buông tha cho kẻ cướp, không nghĩ đến cô là chuyển hướng chạy, Trác Đan Tinh chỉ có thể bất đắc dĩ chạy theo:
"Thoại Mỹ, cẩn thận một chút!"
Cô vẫn không quên nhắc nhở Giản Thoại Mỹ rất sợ Giản Thoại Mỹ sơ xuất, cô lại không hoàn thành trọng trách Quyền Hàn giao phó.
Giản Thoại Mỹ chạy đến lục phủ ngũ tạng trào ra, hô hấp thay đổi càng lúc càng gấp, thở hổn hển, cô như thể sắp tắt thở.
Đáng chết, tại sao đường lại xa như thế, buồng tim nhảy mãnh liệt.
Rốt cuộc cũng đã đến, đã nhìn thấy tên cướp đang ở trước mắt, cô vội vàng kéo tên giật tiền của người khác lại:
"Đáng chết, đem tiền trả lại cho tôi."
Giản Thoại Mỹ chẳng biết lấy sức lực ở đâu, mà có thể cướp ví tiền lại từ trong tay của tên cướp.
Tên cướp chẳng thèm sợ cô gái yếu đuối như Giản Thoại Mỹ, tức giận trợn trừng mắt nhìn Giản Thoại Mỹ, quát:
"Con quỷ cái, sao cô lại xen vào việc của người khác. . . . . ."
Hắn cất bước, bắt lấy tay Giản Thoại Mỹ, muốn đoạt lại ví tiền mình vừa cướp được, dù sao cũng thật vất vả mới lấy được nó, để nó rơi vào tay người khác, hơn nữa còn là tay của cô gái liễu yếu đào tơ, hắn sẽ chẳng còn thể diện nào mà sống trong giang hồ nữa.
"Không được, ví tiền không phải của cậu, cút đi."
Giản Thoại Mỹ thà chết cũng che chở cho ví tiền, hung hăng nhắm mắt lại.
Cô chờ đợi bàn tay của người đàn ông kia thả ra, thật lâu không thấy bàn tay hắn rơi xuống đến, từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Trác Đan Tinh đang thở hổn hển đứng trước mặt cô.
"Đan Tinh, làm sao cậu lại đến đây."
"Cậu còn nói nữa, đã có bầu rồi, còn học người ta làm anh hùng, nếu không phải cảnh sát đến kịp thì cậu thử nghĩ xem mình sẽ ra sao."
Trác Đan Tinh sắp tắt thở, không quên dạy dỗ Giản Thoại Mỹ, lồng ngực phập phồng, tiếng hít thở nặng nề.
Giản Thoại Mỹ nhìn về phía người ăn cắp đang nằm trên mặt đất đã bị cảnh sát khống chế, tâm kinh hoàng cũng giảm xuống, đưa mắt nhìn sắc mặt nặng nề của Trác Đan Tinh, cô biết Trác Đan Tinh đang suy nghĩ cho cô
Cô làm nũng, kề mặt lên bả vai của Trác Đan Tinh:
"Không nên tức giận, tớ bình an vô sự rồi."
Trác Đan Tinh cũng không bị bộ dáng của cô làm cho động lòng, đẩy cánh tay của cô một cái.
"A! Đau." Đau đớn khiến cô rên lên một tiếng, lông mày nhíu chặt lại.
"Thế nào." Trác Đan Tinh đưa mắt nhìn Giản Thoại Mỹ, cầm lấy cánh tay của cô, nhìn những tia máu chạy dài:
"Cậu bị thương."
"Vô lý, sao lại bị thương." Cô vừa nói xong, quả thật thật rất đau, nhưng do cô vừa bắt được người giựt tiền người khác, nên tâm tình rất vui vẻ.
Không nghĩ đến vết thương nhỏ, tất cả đều chẳng có ý nghĩa gì, trợ giúp người khác đoạt lại ví tiền mới là quan trọng.
Cô không khỏi nở rộ mỉm cười vui vẻ, thật tốt, cô cảm giác mình rất lợi hại, có thể vì sống bên cạnh Đơn Vũ Linh thời gian lâu, nên cô xuất hiện chút khuynh hướng bạo lực.
Bà nội đi đến, nhìn thấy Giản Thoại Mỹ mỉm cười đem ví tiền trả lại mình, nụ cười rực rỡ như thế, chứng tỏ cô là một cô gái lương thiện, lấy kinh nghiệm nhìn người của bà, bà biết đây là một đứa bé ngoan.
Giản Thoại Mỹ đem ví tiền trả lại cho bà nội:
"Bà nội, ví tiền cho bà, bà xem có thiếu gì hay không?"
"Không cần nhìn, bà tin tưởng cháu, thật vô cùng cảm ơn, cô gái nhỏ, cháu cần bà đền đáp gì cứ nói, nếu bà đây có thể làm được, chắc chắn bà sẽ làm."
"Không cần, con giúp bà, không phải muốn nhận thù lao." Giản Thoại Mỹ lắc đầu từ chối, cô sẽ không tùy tiện lấy đồ của người khác.
Trác Đan Tinh lôi kéo cánh tay của Giản Thoại Mỹ, thật vất vả mới giúp người kia lấy được ví, lấy chút tiền cũng xem như xứng đáng, Giản Thoại Mỹ không cảm kích lập tức tránh khỏi tay Trác Đan Tinh.
Bà nội đưa mắt nhìn về phía Giản Thoại Mỹ, hài lòng gật đầu một cái, vốn cho là thế giới này con người luôn thích ngồi mát ăn bát vàng, không nghĩ đến có người lại hăng hái làm việc nghĩa như thế, ra tay giúp người mà không cần hồi báo.
Bà rất cảm động, lập tức kéo tay của Giản Thoại Mỹ, nhìn đôi tay nhỏ bé và trắng noãn, cũng biết nó chẳng có bao nhiêu sức lực, giúp bà đuổi theo người giựt tiền.
"Cám ơn cô gái nhỏ, nếu không nhờ cháu, bà và bạn già trong hình sẽ không thấy nhau, cho cháu nhìn nè. . . . . ."
Tấm ảnh trắng đen, bên trong là một đôi nam nữ, tấm ảnh đã cũ, vừa nhìn đã biết nó đã đi cùng bà bao năm tháng.
Nhưng tại sao người đàn ông trong ảnh lại giống Đơn Vũ Linh như thế, chẳng lẽ đó là hình của Đơn Vũ Linh.
Không thể nào, hình vóc người giống như Đơn Vũ Linh, nhưng nhìn kỹ không phải là Đơn Vũ Linh, chỉ là đôi mắt có chút quen thuộc, dường như lại không lạnh lẽo bằng Đơn Vũ Linh, ông ta đang mỉm cười, nụ cười hạnh phúc.
Từ hình có thể nhìn ra được bọn họ đang hạnh phúc, rất hạnh phúc. . . . . .
Trác Đan Tinh nhìn hình, trên mặt thoáng qua một tia nghi vấn, không khỏi ngước mắt nhìn về phía bà nội, thấy mặt mũi bà đã nhăn nheo, nhưng sống mũi vẫn có mấy phần giống Đơn Vũ Linh.
Cô cười khúc khích, kéo Giản Thoại Mỹ qua, nhỏ giọng vào tai Giản Thoại Mỹ
"Cô không cảm thấy bà ấy rất giống Đơn Vũ Linh sao, chẳng lẽ người cậu cứu là bà nội của Đơn Vũ Linh
Giản Thoại Mỹ dùng tay phủi cánh tay Trác Đan Tinh xuống, nhỏ giọng mà nói ra:
"Cậu không cần suy đóan lung tung, làm sao bà nội Đơn Vũ Linh có thể xuất hiện ở chỗ này, chắc chắn bà nội của Đơn Vũ Linh sẽ sống trong nhung lụa."
Cái này thì cô có thể đảm bảo, coi như cô muốn đến nhà Nhân Ái đi nữa, cũng phải có tài xế theo thì cô mới có thể ra ngoài, huống chi là bà nội của anh.
Kỳ quái là bà nội nhìn hai người nhỏ giọng bàn luận, trên mặt chẳng giảm bớt nụ cười, mà nụ cười càng thêm nồng đậm:
"Các người đang nói cái gì thế?."
Giản Thoại Mỹ và Trác Đan Tinh dần phải ứng kịp, trên mặt lúng túng, lắc lắc cánh tay, cười làm lành nói:
"Vô sự, vô sự. . . . . ."
"Đứa nhỏ đáng yêu, cám ơn các người, đây là phương pháp liên lạc với bà, có chuyện gì, các người có thể liên lạc với bà, thôi bà đi trước nhé."
Họ đưa bà nội đi, Trác Đan Tinh vội vàng đoạt lấy danh thiếp, nhìn tên trên danh thiếp, Thượng Quan Nạp Lan, khẽ cau mày.
"Cậu xem một chút, tớ đã nói đây không phải bà nội của Vũ Linh mà." Giản Nhụy Ái cầm lấy danh thiếp, hếch lên cười.
"Cũng có khả năng là là quản gia đi theo anh ta, dù sao tớ cũng cảm nhận được người đó có quan hệ với bà nội của Đơn Vũ Linh."
"Tốt lắm, không cần đoán, đi thôi."
-------oOo-------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top