Chương 47
Chương 47: Cục Cưng Khỏe Mạnh
Bầu trời vẫn còn sớm, sương mừ trắng xoá tràn ngập cả vùng đất, thời tiết vô cung mát mẻ.
Chuông điện thoại đánh vỡ không khí ấm áp, hai người không tình nguyện khẽ nhíu chân mày, Giản Thoại Mỹ mở mắt, đẩy nhẹ thân thể Đơn Vũ Linh :
“Vũ Linh , điện thoại....”
Đơn Vũ Linh không nhịn được lật người lại, ôm lấy Giản Thoại Mỹ :
“Không cần lo, reo một lúc lại thôi.”
Điện thoại hình như không giống với lời Đơn Vũ Linh , vang lên rồi lại tiếp tục vang.
Giản Thoại Mỹ đẩy đẩy cánh tay cường tráng của Đơn Vũ Linh :
“Vũ Linh , có thể có chuyện quan trọng, không nên ồn ào, nên nghe điện thoại đi.”
Gương mặt tuấn tú của Đơn Vũ Linh lộ ra một tia tức giận, lật người, cơ ngực phập phồng, đưa tay cầm lấy điện thoại di động đặt ở đầu giường.
Đầu dây bên kia không phải giọng nói của Y Thiếu Thiên, mà là giọng nói yếu đuối, không ngừng câu cứu Đơn Vũ Linh :
“Vũ Linh , em rất khó chịu, mau đến cứu em.”
Qua ống khếch đại, vừa lúc Giản Thoại Mỹ có thể nghe được những lời cô không nên nghe, nhưng giọng nói kia cứ vô tình truyền vào tai cô.
Theo quán tính cô giật bắn người, ánh mắt mang theo quan tâm nhìn sắc mặt của Đơn Vũ Linh .
“Vũ Linh , Vũ Linh ..... em không có người thân, chỉ có mình anh, cầu xin anh cứu em”
Đơn Vũ Linh ngẩn ra, ánh mắt thoáng qua một tia nghi ngờ, tia nghi ngờ kia hình như là hướng về phía Giản Thoại Mỹ để tìm kiếm đáp án.
“Vũ Linh , đi đi, Lạc tiểu thư cần anh.” Lời vừa nói ra, trong lòng cô có chút mất mát và đau khổ, có lẽ cô chưa đủ rộng lượng, không đủ tâm tình để săn sóc.
Nhưng đo chỉ là cảm xúc của riêng cô, cất giấu thật kĩ bên trong, Đơn Vũ Linh sẽ chẳng thể nhìn thấy.Đơn Vũ Linh cúp điện thoại, dứng dậy mặc quần áo tử tế.
Tất cả đều thuận lời, Giản Thoại Mỹ chỉ biết nhìn chằm chằm anh, giống như anh đi rồi sẽ không trở lại.
Cô cố găng khác ghi thật kỹ hình ảnh của anh vào giờ phút này!
Đơn Vũ Linh biết Giản Thoại Mỹ thiện lương, anh nâng gương mặt của cô lên, hôn một cái lên trán cô: “Chờ anh trở lại.”
“Được, em sẽ chờ anh, yên tam, đời này em lười nhất là đợi người, cho nên anh về sớm một chút, được không?”
Giản Thoại Mỹ nhìn theo bóng dáng của anh, chầm chậm.... chầm chậm.... biến mất khỏi phòng, thở dài một cái rồi nằm xuống, đã không còn buồn ngủ nữa, lẳng lặng nằm trên giường, chờ trời sáng tỏ.
Đơn Vũ Linh vội vã lái xe đến chỗ ở của Lạc Tình Tình, cả lộ trình chỉ tốn ba mươi phút, anh đã đến được nhà của Lạc Tình Tình.
Không nhịn được đi theo người bảo vệ, vào trong nhà.
Sắc mặt trắng nõn của Lạc Tình Tình giờ đây vô cùng yếu ớt, mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, thân thể đung đưa đứng tại cửa.
“Em làm sao?” Đơn Vũ Linh vịn lấy thân thể yếu ớt sắp ngã nhào của Lạc Tình Tình, khom người ôm lấy cô đi về phía phòng ngủ.
Ánh mắt tinh nhuệ của anh quét vào phòng ngủ, gian phòng cô gái bình thường, anh đặt cô lên giường, thay cô đắp kín chăn, anh hạ mắt nhìn tấm ảnh hấp dẫn ở đầu giường.Đó là tấm ảnh chụp trong ngày sinh nhật mười tám của anh, hai người bọn họ tự chụp, không ngờ cô lại đem nó đặt ở đầu giường.
Lạc Tình Tình nhìn theo ánh mắt của Đơn Vũ Linh , cô đứng dậy đem hình giấu đi.
Giống như trân bảo hiếm thấy, đem nó cẩn thận giấu ở trong chăn:
“Vũ Linh , em hiểu rõ anh đã nói sẽ không dây dưa với em nữa, hình chỉ là một thứ để lưu giữ kỷ niệm, không cần lấy nó đi được không?”
Đơn Vũ Linh nhìn thân thể của Lạc Tình Tình, ánh mắt kiên định như vậy, anh cũng chẳng muốn đem hình vứt. Một tấm hình không làm nên chuyện gì cả.
Anh đỡ cô nằm xuống, đưa tay cầm hình, không ngờ cô lại nắm thật chặt, dịu dàng nói:
“Anh sẽ không đem hình vứt bỏ.Đặt tấm hình ở đàu giường, em cố gắng nghỉ ngơi đi.”
Lạc Tình Tình mới ngoan ngoãn buông tay ra, đem hình đưa cho Đơn Vũ Linh .
Lạc Tình Tình vô tội đáng thương như vậy, hay bị chị em họ Lâm Trêu chọc.
Một hình ảnh vô cùng dịu dàng, nhưng lại không cách nào khiến trái tim quật cường của Đơn Vũ Linh động lòng. Bây giờ trong lòng anh chỉ có Giản Thoại Mỹ , anh muốn giải quyết nhanh mọi chuyện rồi trở về bên cạnh cô.
Một thoáng xoay người chuẩn bị rời đi, Lạc Tình Tình nắm chặt tay Đơn Vũ Linh , trong mắt mang theo những giọt nước mắt, giọng nói vang xin:
“Vũ Linh , lúc sáng sớm, bệnh tình tái phát, anh có thể giúp em nấu chút nước được không, em cần uống thuốc.”
“Ừ được!” nhìn vào ánh mắt cầu xin kia, anh chỉ có thể đồng ý, đi tới đây cũng đã nghĩ là phải chăm sóc cô, dù sao bọn họ cũng xem như là bạn bè.
Đơn Vũ Linh lạnh lùng và bá đạo, nhưng đối đãi với người thân, cũng không mang thái độ như thế.
Hơn mười phút sau, Đơn Vũ Linh bưng khai nước cùng thuốc đi tới, nhìn thấy gian phòng không có người nào.
‘cạch’ một tiếng, Lạc Tình Tình đứng phía sau khoá trái cửa phòng lại.
“Tình Tình...” trên mặt Đơn Vũ Linh không hề doa động, tỉnh táo nhìn Lạc Tình Tình, giọng nói trở nên cực kỳ lạnh lẽo.
Ngón tay mãnh khảnh của Lạc Tình Tình, xẹt qua quần áo của mình, từ từ cởi nút áo ra, lộ ra bộ đồ lót hấp dẫn đã sớm được cô chuẩn bị trước.
Ba điểm tạo ra một đường thẳng, áp sát vào người anh, loáng thoáng, muốn lộ ra bộ dáng quyến rũ, càng thêm lực hút.
Sắc mặt Đơn Vũ Linh trở nên lạnh lẽo, khẽ cau mày, nhìn chằm chằm Lạc Tình Tình, đôi mắt thân thuý giống như không dao động, không lên tiếng.
Mái tóc mềm mại của Lạc Tình Tình khoác lên người, đi một vòng, tựa như đoa hoa mẫu đơn nở rộ, xinh đẹp và phong tình, đem cơ thể hấp dẫn chà sát lên người anh.
Ánh mắt quyến rũ mang theo nụ cười dịu dàng, đối mặt với Đơn Vũ Linh , đôi môi vẽ ra đường cong xinh đẹp nhất.
Đôi mắt màu đen như những ánh sao, tràn đầy dụ hoặc, trong nháy mắt hiện ra ở trước mặt của anh.
“Vũ Linh , em xinh đẹp không? Em như thế này có xứng là người yêu của nah không?” cô chậm chạp ngước mắt lên nhìn anh, đôi tay mảnh khảnh vòng qua gáy anh, bộ ngực đầy đặn dán lên lồng ngực ấm áp của anh.
Dụ hoặc như thế, khiến Đơn Vũ Linh không khỏi hít một hơi khí lạnh, mày nhíu chặt, cả cơ thể toả ra nhiệt băng âm độ, kéo thân thể của cô ra:
“Tình Tình, anh nhớ chúng ta đã nói rõ ràng rồi, chuyện của chúng ta đã trở thành quá khứ.”
Thân thể Lạc Tình Tình cứng ngắt, nước mắt rơi xuống:
"Vũ Linh , tại sao lòng của anh thay đổi nhiều như vậy? Tại sao anh có thể độc ác như thế? Anh chiếm lấy lòng của em, rồi lại không yêu em."
"Tình Tình, trước đây vì anh cảm thấy chúng ta hợp nhau, em hiểu khá rõ chuyện đó mà, xem như anh nợ em mới lựa chọn ở bên cạnh em, anh chưa từng yêu em."
Đơn Vũ Linh nói rõ ràng, đem mộng đẹp của Lạc Tình Tình dọn dẹp sạch sẽ.
Cô không thể tin được hướng về phía Đơn Vũ Linh , quát lớn:
"Không thể nào, anh đã cầu hôn em, người cao cao tại thượng như anh, chắc sẽ không bởi vì cô gái kia mà hạ thấp phẩm giá của mình chứ, ngày đó anh đến với em là vì yêu em."
"Tình Tình, đừng quên, buổi lễ cầu hôn, là do em yêu cầu." Đơn Vũ Linh nhìn nước mắt của Lạc Tình Tình, lạnh lẽo nói.
"Không thể nào, không thể nào. . . . . . Nếu như vậy, anh không yêu Giản Thoại Mỹ , anh chưa cầu hôn với cô ấy." Lạc Tình Tình chưa từ bỏ ý định hỏi.
"Sẽ, anh sẽ cầu hôn với Tiểu Mỹ , hơn nữa còn cho Tiểu Mỹ một buổi lễ cầu hôn hoàn chỉnh, sẽ càng thêm rất khác biệt, càng chẳng giống ý tưởng của em, anh sẽ cho toàn thế giới biết, cả cuộc đời này anh chỉ yêu mình Tiểu Mỹ."
Đơn Vũ Linh nói như đinh chém sắt.
"Không thể nào, anh đã nhận thức chuyện đó sao? Em không tin. . . . . ." khóe mắt Lạc Tình Tình đỏ hoe, cõi lòng tan nát, giọng nói nức nở:
"Vũ Linh , chúng ta quen biết nhiều năm, từ nhỏ đến lớn không có ai hiểu anh hơn em, anh không thể dễ dàng dâng hiến trái tim mình cho người khác như thế."
Ánh mắt Đơn Vũ Linh lạnh lùng mang theo chút bất đắc dĩ, nhìn Lạc Tình Tình vùng vẫy giãy chết, anh nhàn nhạt mở miệng nói:
"Xem ra, em không có chuyện gì? Anh đi trước."
Nói xong, sải bước rời đi, bàn tay muốn cửa phòng mở ra.
Lạc Tình Tình liền kéo cánh tay của Đơn Vũ Linh , không cẩn thận, trượt té dưới chân anh, cô kiên trì lôi kéo bắp chân anh, cứng rắn nói lời cầu xin tha thứ:
"Vũ Linh , Vũ Linh . . . . . . Em không thể mất anh, nếu như anh đi thì em sẽ chết ."
Đôi chân bị lôi kéo, Đơn Vũ Linh cong người xuống, lấy tay Lạc Tình Tình ra khỏi người mình, nghiêng đầu không muốn nhìn cô nữa, anh có thể thừa nhận thân thể Lạc Tình Tình, vô cùng nóng bỏng, là niềm mơ ước của rất nhiều người đàn ông.
Nhưng anh không thể phản bội Giản Thoại Mỹ , khuôn mặt anh tuấn trở nên lạnh lẽo:
"Tình Tình, anh hi vọng những chuyện này, là lần cuối cùng, lần sau anh sẽ không dễ dàng tha thứ, em biết hậu quả chứ."
Nói dứt lời, cũng không quay đầu lại, mở cửa rời đi.
Thân thể Lạc Tình Tình trong nháy mắt sụi lơ, yếu ớt nằm trên sàn, thân thể dính vào sàn nhà, hơi thở trong nháy mắt đã trở nên lạnh lẽo, kéo tâm cô trở lại, cô thua?
Đôi tay nắm thật chặt, không, cô vĩnh viễn sẽ không thua ai, trong từ điển của cô không có hai từ thua thiệt.
Từ nước Mĩ trở về, mục đích của cô là cướp lại tình yêu của Đơn Vũ Linh .
Với một vóc dáng nóng bỏng và mê người, lại không thể đánh động đến anh, bằng vào vóc dáng chọc người của Lạc Tình Tình, sáng sớm mơ hồ là thời kỳ động dục, với chuyện quan hệ nam nữ, cũng coi như cô có chút kinh nghiệm.
Nhưng bộ dáng này của cô cũng không thể bắt được trái tim anh.
Đây là coi như cô sơ suất, mặt Đơn Vũ Linh không hề thay đổi, đối với sự xuân sắc của cô không hề động tình, cô phải nghĩ ra biện pháp khác.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua nhưng Đơn Vũ Linh vẫn chưa trở về.
Cô nhìn đồng hồ, đột nhiên, không có việc gì làm, Giản Thoại Mỹ lại muốn đi bệnh viện.
Kiểm tra cơ thể của đứa bé.
Giản Thoại Mỹ đi vào khoa phụ sản, cô được an bài nằm trên giường khám, một bác sĩ đi đến, cô liền hỏi
"Tình huống như thế nào?"
"Giản tiểu thư, cô đừng khẩn trương như thế, thả lỏng một chút." Bác sĩ mỉm cười nhìn thân thể run rẩy và ánh mắt lo lắng của Giản Thoại Mỹ .
Giản Thoại Mỹ hít sâu một cái, rồi thở ra, ép buộc tâm tình mình ổn định hơn, không hề lo lắng nữa.
Nhìn dụng cụ siêu âm quét qua bụng cô, xuất hiện vài tia tử ngoại, quét tới quét lui mấy lần.
Bác sĩ mỉm cười nói:
"Giản tiểu thư, chúc mừng cô, đứa bé phát triển rất tốt, rất ổn định, cô đã làm mẹ, phải giữ trạng thái nhẹ nhõm, ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, như vậy mới tốt cho đứa bé."
Nghe được lời của bác sĩ, tâm tình khẩn trương giảm đi không ít, sau khi cho bác sĩ kiểm tra mọi thứ, cô mới ngồi dậy chỉnh lại quần áo của mình.
"Giản tiểu thư, cô xem, đây là đứa bé." Bác sĩ chỉ vào màn hình.
Một khối đen đen, đứa bé còn chưa thành hình, cô giống như đã nhìn thấy con mình, trên mặt nở ra một nụ cười, đưa tay sờ sờ vào hình ảnh trên màn hình, hình ảnh không thật, nhưng khi sờ vào lại là cảm giác ấm áp.
Đây là đứa con của cô và Đơn Vũ Linh , đứa bé thật đáng yêu!
Rốt cuộc Giản Thoại Mỹ đã nhìn thấy đứa bé của mình! Trong mắt cô tràn đầy hạnh phúc.
"Giản tiểu thư, bây giờ cô có cảm thấy thai có phản ứng gì không?" Bác sĩ chân tình hỏi.
"Không có." ánh mắt Giản Thoại Mỹ nhìn chằm chằm vào bác sĩ, tay trắng nõn không tự giác vuốt ve phần bụng của mình.
"Giản tiểu thư thật là người hạnh phúc, phụ nữ có thai chịu cực nhất là những phản ứng của thai, có người ́phản ứng khá lớn, đôi khi thì ăn không vô, như thế thì rất bất lợi cho sự phát triển của đứa bé."
"Cám ơn bác sĩ, hiện tại tôi ăn được tất cả? Vốn dĩ tôi là người không kén ăn, bác sĩ, cô có thể cho tôi biết món gì ăn vào sẽ tốt cho sự phát triển của thai nhi không ạ?"
Giản Thoại Mỹ khẩn trương tìm hiểu một số thông tin, rất sợ chuyện mình ăn uống không tốt sẽ ảnh hưởng đến con!
Bác sĩ nhìn Giản Thoại Mỹ , tròng mắt cười thành tiếng, hiện tại mẹ của đứa bé quá lo lắng rồi.
"Giản tiểu thư, cô đừng lo lắng như thế, nhìn thân thể của cô rất tốt, chỉ cần hạn chế ăn những thức ăn mặn, bình thường đừng suy nghĩ quá nhiều, còn phải đến bệnh viện khám đúng giờ, thế là được rồi."
"Cám ơn bác sĩ, đợi chút, cô có thể cho tôi hình con được không, ba của đứa bé vì bận không đến được, tôi muốn mang hình về cho anh ấy xem."
"Được, chờ tôi một chút!"
Khi Giản Thoại Mỹ cầm theo hình của con ra khỏi bệnh viện, tài xế nhà họ Đơn đã đứng đợi cô.
Ngồi trên xe, điện thoại di động liền đỗ chuông: "Này, Vũ Linh . . . . . ."
Trên mặt cô nở ra một nụ cười, thong dong cúp điện thoại, phân phó cho tài xế: "Phiền toái, anh chở tôi đến tập đoàn Đan Thị."
"Dạ, cô Giản!"
Xe vững vàng chạy qua lối đi bộ.
-------oOo-------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top