Chương 46
Chương 46: Phong Tình Trong Phòng Tắm
Đơn Vũ Linh cương quyết hấp dẫn đôi môi của cô, bàn tay vuốt ve thân thể mảnh khảnh, lời nói hấp dẫn kéo dài triền miên, khiến cả khuôn mặt Giản Thoại Mỹ đỏ bừng.
Bàn tay nhỏ bé của cô cố gắng đẩy Đơn Vũ Linh ra:
“Được rồi, anh đi nhanh đi, em sẽ ngoan ngoãn đợi anh.”
Hai mắt Đơn Vũ Linh nhìn chằm chằm bóng lưng Giản Thoại Mỹ đang đi vào phòng tắm, trên mặt hiện ra một nụ cười, nhưng trong nháy mắt tất cả dịu dàng đều biến mất chỉ còn lại đôi mắt thâm thuý.
Anh xoay người ròi đi, ngôi trên xe thể thao Rolls-Royce, ánh mắt nặng nề nhìn về phía trước, tay cầm lái mỗi lúc một chặt, cánh môi nở ra nụ cười giả tạo vừa lạnh lùng vừa cương quyết lại mang phần bướng bỉnh.
Đưa tay cầm lấy điện thoại di động, bấm số điện thoại quen thuộc:
“Y Thiếu Thiên, tôi không hy vọng ngày mai lại gặp công ty nhà họ Đỗ vẫn còn tên trên bảng.”
Giản Thoại Mỹ chỉ là của mình Đơn Vũ Linh anh thôi, anh tuyệt đối không đẻ cho kẻ khác nhúng chàm cô, coi như suy nghĩ cũng không được.( bá đạo 😜)
Ánh mắt của Đỗ Đức Minh nhìn cô, cái loại ánh mắt ái mộ đó, khiến Đơn Vũ Linh tức đến sắp phát điên.
Đây chính là bản tính của anh, thà giết lầm một ngàn người cũng không bỏ qua cho một người khả nghi!
Ra tối hậu thư xong, môi anh nở ra một nụ cười, rời khỏi biệt thự sang trọng.
Giản Thoại Mỹ sau khi đi dạo khắp ngôi biệt thự, cái trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh, mệt lả ngồi xuống salon trong đại sảnh.
“Cô Giản, cháo gà đã nấu xong rồi ạ, cô muốn ăn ở đây hay vào phòng ăn?” Dì Vũ cung kính đi đến bên cạnh cô, dịu dàng nói, ánh mắt hoà ái dễ gần, chẳng có bất kỳ điểm nào tỏ ra kênh kiệu.
“Không cần bưng lại, tôi sang đó uống là được rồi.” Cô rất ngại khi khiến người khác phiền toái, dù sao cô cũng chỉ là kẻ ở nhờ chỗ này.
Vừa đi phòng ăn, liền có thể nghe được mùi canh gà thơm ngào ngạt, nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, bụng của cô đói cồn cào.
Cô không thể chờ đợi, ngồi ở trên bàn ăn, thưởng thức cháo gà mỹ vị, một muốn tiến vào trong miệng, mắt không khỏi sáng lên, cháo gà thật là ngon, mỡ mà không quá béo.
Dì Vũ bên cạnh nhìn bộ dạng ăn cháo ngon lành của Giản Thoại Mỹ , bà biết vì sao cậu chủ lại để ý đến cô như thế?
Đúng là một cô gái lương thiện, thật đáng yêu!
“Dì Vũ, dì nấu cháo gà ngon quá, ăn thật ngon, dì ngồi xuống, cùng nhau ăn đi”
Giản Thoại Mỹ mỉm cười, mở to đôi mắt, đôi môi đỏ mọng dính đầy dầu.
“Cô Giản, không thể, chúng tôi là người giúp việc, cô là chủ nhân, người giúp việc không thể ngồi ăn cùng chủ nhân, huống chi cháo gà chỉ dành cho phụ nữ mang thai, cô Giản, cô ăn nhiều một chút, dì Vũ sẽ vui mừng.” Dì Vũ vui vẻ nói.
Cả tô cháo gà, Giản Thoại Mỹ ăn một cánh ngon lành sau đó cô đứng dậy, đi tới nhà bếp, dì Vũ đi sau lưng nói:
“Cô Giản, cô muốn lấy cái gì? Có thể gọi tôi giúp một tay là được rồi.”
“Không có chuyện gì.” Anh mắt cô lanh lợi nhìn chung quanh, phòng bếp lớn như thế, vô cùng sang trọng, mang phong cách khác biệt, so với phòng bếp của nhà Nhân Ái chỉ mười mét vuông, thật là một trời một vực.
Đưa măt nhìn các thiết bị đặt bốn hướng, ngoài miệng nâng lên một nụ cười, từ bên trong tủ lấy ra một cái chén và cái muỗng hình hoa đào.Dì Vũ thấy Giản Thoại Mỹ cầm cái chén lên, vội vàng đã chạy đến cầm lấy:
“Cô Giản, cô đừng nên cầm chén, cô nghe lời dì Vũ đi, rất nguy hiểm đó ạ!”
“Nguy hiểm? Làm sao có thể sẽ nguy hiểm? Trước ngày cởi con cừu nhỏ đi ra ngoài đưa bữa ăn, mặc kệ gió táp mưa sa, cầm cái chén thì có gì nguy hiểm?”
kỳ quái, bà xem cô là một cô gái yếu đuối hay sao? Từ nhỏ đến lớn tất cả mọi chuyện đều là do cô làm.
Cầm cái chén, đứa trẻ ba tuổi cũng đã làm được!
Cô nhìn bộ dáng khẩn trương của dì Vũ, có thể thấy được bình thường Đơn Vũ Linh rất hà khắc.
“Những công việc này đều là người giúp việc làm, cô Giản, cô là chủ nhân...”
Còn chưa để dì Vũ nói hết lời, Giản Thoại Mỹ cùng kéo bà ngồi xuống ghế, thấy bà đứng lên, ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm vào bà:
“Không thể, ngồi xuống.”
Cô múc một chén cháo gà đưa cho dì Vũ, mạnh mẽ đặt xuống trước mắt của bà:
“Ngươi phụ trách ăn sạch nó.”
Dì Vũ nhìn Giản Thoại Mỹ , thấy vẻ mặt kiên quyết không để cho người khác cự tuyệt, cái vẻ mặt nghiêm túc cố gắng chọc cười bà, bà chẳng thể làm gì khác ngoài cung kính tuân lệnh.
“Cảm ơn cô Giản!”
Giản Thoại Mỹ nhìn thấy dì Vũ uống một hớp canh mới thở ra một tiếng, ngồi xuống ghế, vui vẻ uống canh, người nào thích ăn thì cứ ăn, có nhiều người đứng bên cạnh khiến cô lúng túng.
“Dì Vũ, cảm ơn đã nấu canh cho tôi, đây là bát canh ngon nhất mà tôi được uống, đã rất lâu rồi tôi mới có được một bữa ăn như thế này.”
Trong nháy mắt, tròng mắt cô tràn ngập nước mắt, nhớ lại, khi còn bé, viện trưởng Mary cũng thường tỉ mỉ nấu những món canh này cho bọn họ uống.
Thời gian như thoi đưa, chớp mắt một cái đã thành quá khứ, cô và viện trưởng Mary đã xa cách thiên thu, không nghĩ đến bà lại về trời nhanh như thế.
“Khi ở cô nhi viện, viện trưởng Mary cũng hay hầm canh như thế cho tôi, mỗi lần được uống cháo gà đều là việc hạnh phúc nhất, cháo gà truyền tải hơi ấm của viện trưởng Mary, hiện tại bà đi rồi, chúng tôi cũng chẳng còn canh để uống!”
những giọt nước mắt mằn mặn từ hốc mắt cô chạy xuống, rơi vào chén cháo gà, hoà thành hơi ấm yêu thương.
Cô thấy tâm tình mình bất thường quá, lấy mu bàn tay lau nước mắt:
“Thật xin lỗi, tôi không nên phá hư không khí.”
“Đứa nhỏ ngốc.” Dì Vũ cầm khăn giấy đưa cho cô, bà chưa bao giờ biết cô gái nhỏ nhìn dịu dàng như thế, lại chịu nhiều đau khổ như vậy.
Giản Thoại Mỹ như vậy, làm cho người ta đau lòng!
“Chuyện quá khứ, chỉ là quá khứ, quan trọng nhất là hiện tại, cháo gà đã sắp lạnh rồi, ăn nhanh đi.”
“Dạ!”
Ban đêm, Giản Thoại Mỹ đi tới đi lui trong phòng Đơn Vũ Linh , tự nhiên chẳng thể tìm thấy bộ quần áo con gái nào, chỉ có thể chấp nhận mặc áo sơ mi của Đơn Vũ Linh , đi vào phòng tắm.
Nhìn chằm chằm bồn tắm lớn dát vàng nguyên chất, bắt đầu mở nước ấm.
Cô đứng bên cạnh phòng tắm, nhẹ nhàng cởi quần áo ra, đứng trước gương, nhìn chiếc bụng phẳng lì của mình, không thể tưởng tượng nổi bên trong đang chứa một sinh mệnh.
Sương mù màu trắng chậm rãi tràn khắp phòng tắm, chân dài trắng noãn chậm rãi bước vào phòng tắm, nước bên trong tràn ra ngoài.
Nước ấm tràn ngập cơ thể, một cảm giác ấm áp và thoải mái bao trùm lấy cơ thể cô, khiến cô không kiềm được một tiếng rên rỉ .
Chưa bao giờ cô biết được tắm nước nóng lại thư giãn thế, thoải mái làm cho người ta lâng lâng!
Trong phòng tắm ngập tràn mùi hoa, mà mỗi lần đến gần Đơn Vũ Linh cô cũng cảm nhận được mùi thơm này, không nghĩ tới anh lại yêu hoa như vậy, môi nở ra một nụ cười dạt dào hạnh phúc.
Chiếc xe Rolls-Royce của Đơn Vũ Linh dừng lại trước cổng biệt thự, anh bước xuống xe, đi vào trong.
Hôm nay vì bàn bạc hợp đồng với khách, cho nên bất đắc dĩ mới về trễ như thế nào, không biết cô gái nhỏ ở nhà làm cái gì?
Ở công ty, bao lần anh kiềm nén không được xúc động, muốn chạy về nhà ngay lập tức.
Vừa đi vào phòng, liền nghe thấy một tiếng hát phát ra từ trong phòng tắm, không nghĩ tới tâm tình cô gái nhỏ lại tốt thế.
Nhắm mắt lại thưởng thức giọng hát trong veo kia, trong lòng bình an hơn rất nhiều, anh thích giọng ca của cô, nhẹ nhàng và trong trẻo .
Môi anh giương lên một nụ cười, tháo caravat xuống, sau đó là anh cởi quần áo ra, lộ ra các bắp thịt rắn chắc, dáng người tuấn kiệt, còn hơn cả người mẫu trong tivi, sau đó anh đi tới phòng tắm.
Bàn tay to lớn của Đơn Vũ Linh nắm lấy tay nắm cửa, cô đưa cặp mắt lưu ly đầy kinh ngạc nhìn cửa phòng tắm đang được mở ra.
Ánh mắt mơ hồ nhìn người đàn ông trước mặt, gò má anh tuấn, chiếc mũi thẳng tắp, cơ thể cường tráng và hấp dẫn, ánh mắt gợi cảm, hơi thở tà mị quyến rũ người khác.
Cô cúi đầu xấu hổ, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn những bộ phận trọng yếu, mặt đỏ bừng, dũng khí đang lên bỗng chốc hạ xuống.
Sau đó thét lớn:
"Anh đi ra ngoài nhanh đi, anh vào đây làm gì?"
Gò má của Giản Thoại Mỹ đỏ ửng, gương mặt như phủ thêm một tầng nước, da thịt như thể đã đánh phấn.
Những lọn tóc đầy nước vô cùng gợi cảm, bám chặt lấy gò má trắng hơn tuyết, thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn.
Đơn Vũ Linh chậm rãi tới gần cô, bồn tắm lớn chỉ đủ một người nằm, xem ra sau này phải sửa bồn tắm lớn rồi.
Bàn tay to lớn của anh đem Giản Thoại Mỹ vớt lên, ôm ngang ngực cô.
"A!" Giản Thoại Mỹ kinh hô, "Thả em xuống."
Anh đem Giản Thoại Mỹ đặt lên người của mình!
Hai da thịt nóng rực ma sát lẫn nhau, mặt Giản Thoại Mỹ đỏ rực đầy xấu hổ, nghĩ sẽ đứng dậy, lại bị Đơn Vũ Linh gắt gao ôm lấy, mặt đặt lên hõm vai cô, giọng khàn khàn:
"Đừng nhúc nhích."
Giản Thoại Mỹ nghe được lời nói của anh, cảm nhận được cái gì đó đang ngốc đầu dậy, thân mình trở nên cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Đơn Vũ Linh hơi híp đôi mắt lại, trong mắt hiện ra nhiều tia rối rắm.
"Tiểu Mỹ , anh sẽ cẩn thận, cho anh một lần đi!"
Giọng nói mang theo dục vọng, thì thầm lời cầu xin bên tai Giản Thoại Mỹ , cứ như anh nhịn nữa sẽ nổ tung, nhưng anh chỉ có thể đợi Giản Thoại Mỹ đáp ứng, thì mới có thể làm.
Mặt Giản Thoại Mỹ nhuộm màu đỏ máu, cô nghe ra ý tứ trong lời nói của Đơn Vũ Linh , cũng biết cấm dục đối với người đàn ông là khổ sợ như thế nào, nhưng nếu cô đáp ứng, dục vọng của Đơn Vũ Linh nổi lên, sẽ đem cô ép khô mất.
Trong lúc cô vẫn đang do dự, Đơn Vũ Linh đã mặc kệ lời nói của cô, ôm lấy thân thể kiều mỹ đứng lên, bắt cô chống hai tay lên tường.
"Cô gái nhỏ, em cứ mãi hấp dẫn anh! Anh sắp bị em đánh cho hôn mê rồi." Giọng nói trầm thấp và gợi cảm của anh, có tác dụng gia tăng thêm gợi tình.
Bàn tay to lớn quét qua đôi môi đỏ mọng, sờ gò má nhẵn nhụi của cô, nói lời dịu dàng bên tai cô. Cô xinh đẹp và trong sáng như một đóa hoa anh đào, thuần khiết đến khiến người xem phải lưu luyến.
Thân hình cao lớn đứng bên cạnh thân hình nhỏ bé của cô, cơ thể nóng bỏng chạm vào cơ thể mềm mại đầy hương thơm, hai cơ thể vặn vẹo cùng nhau.
Giản Thoại Mỹ đưa cắp mắt mê ly nhìn Đơn Vũ Linh , nâng cánh môi lên, nhắm mắt lại, đón lấy đôi môi anh.
Khóe miệng Đơn Vũ Linh nở ra một nụ cười, nóng bỏng chảy đến gò má, vành tai, một đường trượt dài, bao bọc lấy hàm răng của cô, như thể đó là nơi mê người nhất thế giới này.
Giản Thoại Mỹ không ngừng thở gấp, trong lòng dao động mãnh liệt, ý thức của cô muốn đẩy Đơn Vũ Linh ra, thân thể lại không chịu nghe lời cô mà cứ mãi dung nhập bộ ngực vững chãi của anh.
"Vũ Linh , đừng. . . . . ." Cô cố kìm nén tiếng rên rỉ, thân thể khẽ run rẫy, kích tình mãnh liệt khiến cô đánh mất lý trí.
Cánh tay trắng như tuyết, không hề ý thức được đang gắt gao ôm lấy cổ của Đơn Vũ Linh
Đơn Vũ Linh đặt những nụ hôn điên cuồng lên cơ thể cô, một lần lại một lần hôn lên mỗi tất da thịt của cô.
"Tiểu Mỹ , nói với anh, em muốn anh!" Đơn Vũ Linh ra lệnh, anh giống như một loài giả thú muốn đem cô nuốt chửng.
Anh biết rõ thân thể cô đang phản bội cô, lại phải đợi cô nói rõ bản thân mình muốn gì, Đơn Vũ Linh hiểu Giản Thoại Mỹ , anh tự tin mình hiểu thân thể cô hơn cả chính cô.
Thân thể Giản Thoại Mỹ khẽ run lên, miệng thở gấp:
"Vũ Linh . . . . . . Em. . . . . ."
Đầu óc trở nên trống rỗng, đem tất cả suy nghĩ của cô nuốt lên "Vũ Linh , em, muốn. . . . . ."
"Muốn cái gì?" Đơn Vũ Linh hỏi cô.
"Muốn anh. . . . . ." Nói xong hai chữ này, cô ngượng ngùng đến nổi muốn tìm một lỗ đất chui xuống.
Khóe môi Đơn Vũ Linh lộ ra nụ cười vừa lòng, anh biết Giản Thoại Mỹ là cô gái rất hay ngượng ngùng, không thể bức cô quá đáng!
"Tiểu Mỹ , Tiểu Mỹ . . . . . ." Anh gầm nhẹ vài tiếng, chẳng thể chịu đựng thêm, thân thể cực đại tiến vào bên trong mật động của cô.
"A. . . . . . A. . . . . ." Cô hơi nhíu mày, cánh tay chống lên ngực anh.
"Như thế nào?" Đơn Vũ Linh khó khăn dừng bước chân đang đi vào, gò má anh tuấn đầy vẻ chần chờ.
Cánh tay trắng noãn của Giản Thoại Mỹ choàng qua cổ anh, ngắm nhìn gương mặt đẹp trai của anh, thì thầm bên tai anh:
"Nhẹ chút, coi chừng tổn thương đến đứa bé!"
Đơn Vũ Linh hiểu ra vấn đề, hôn một cái lên gương mặt cô, "Được, anh sẽ dịu dàng."
Ánh đèn vàng của phòng tắm, chiếu sáng cảnh xuân của đôi nam nữ.
Bàn tay to lớn của Đơn Vũ Linh nắm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô, dùng tốc độ nóng bỏng cướp lấy lý trí của cô, để cho ham muốn trong cơ thể cô được khơi dậy hoàn toàn.
Những loạn tóc ướt đẫm mồ hôi và nước ấm, nhỏ giọt xuống gò má cô, khiến cho Đơn Vũ Linh càng thêm ham muốn, dưới lớp da thịt săn chắc tản ra hơi thở của dã thú
Hai chân thon dài của Giản Thoại Mỹ , ôm chặt lấy hông của Đơn Vũ Linh ..
Thân mình khẽ lay động theo mỗi động tác ra vào của Đơn Vũ Linh , vẽ ra những dấu hiệu xinh đẹp.
Một trận động tình đạt đến cao triều, hình ảnh của cơ thể diễm lệ được bày ra, như một đóa hoa nở rộ.
-------oOo-------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top