Chương 43
Chương 43: Đơn Vũ Linh nói xin lỗi
"Đứa ngốc, em quá đơn thuần, nếu như em mềm lòng với kẻ địch, chính là em tự đào mồ cho mình, chỉ cần người nào uy hiếp đến sinh mạng của em, anh sẽ để cho hắn nhận lấy một cái kết thê thảm." Đơn Vũ Linh dùng một tư thái ngạo nghễ, trong mắt anh là một tia kiên định, ngày hôm nay anh sẽ giết sạch những kẻ tổn thương Giản Thoại Mỹ chuyện đương nhiên, anh chính là chủ, nên giọng nói của anh có chút cuồng ngạo, khiến Giản Thoại Mỹ sợ hãi.
"Nhưng dù sau bọn họ cũng là một mạng người!" Cô không muốn bởi vì mình, mà mấy người kia bị mất mạng, coi như bọn họ đáng chết, cũng phải đến cho Pháp luật khai trừ bọn họ.
Cô tuyệt đối không ngờ Đơn Vũ Linh sẽ làm như vậy!
Qua mấy giây ngắn ngủn, cô đưa mắt những những thi thể chết yểu, muốn nói đạo lý với Đơn Vũ Linh , cũng không biết nói thế nào? Chỉ có anh mới là người, mới gọi là mạng sống sao? Trái tim cô không ngừng đập loạn, dịu dàng ôm lấy ngực, cảm giác đầy ấm áp.
Vẻ mặt Giản Thoại Mỹ không ngừng xoay chuyển, từ bi thương đến sợ hãi, sợ hãi đến vô cùng tự trách!
"Được rồi, anh đỡ em đi ra ngoài!" Đơn Vũ Linh cố gắng hạ thấp giọng nói của mình, anh biết chuyện này đã hù cô sợ, cô là một cô gái hiền lành lại đơn thuần, làm sao lại để cho cô tiếp xúc với sự chết chóc như thế này?
Khi bước ra ngoài, cảm nhận được mùi vị mới mẻ, nội tâm Giản Thoại Mỹ dần nóng bức, giống như chậm rãi lấy lại cảm xúc.
Cô nhắm mắt lại, khắc chế những hình ảnh không nên có đang cứ bu quanh đầu của mình, càng không muốn để những hình ảnh kia trở thành thứ ám ảnh lấy cô.
Những có cứ quay quanh mắt của cô!
Cô lắc đầu một cái, ngước mắt nhìn gương mặt anh tuấn của anh, nhưng đôi mắt anh vẫn như đôi mắt của một con quỷ khát máy, ánh mắt ấy vô cùng xa lạ, tựa như mèo ngoan biến thành con cọp hung ác!
Một giây sau, cô cảm giác thấy sợ khi đang đứng bên cạnh Đơn Vũ Linh .
Tại sao lại có bộ dạng như vậy? Cô sợ ai? Cảm giác sợ hãi?
Trong mắt anh sinh mạng con người rẻ mạt như vài đồng tiền, vậy anh không thích cô, vậy mạng của cô cũng chẳng đáng tiền.
Đi trên đường, thân thể Giản Thoại Mỹ khẽ run rẩy trong mắt lóe lên những ngôi sao mang tên hoang mang, điều đó khiến tim Đơn Vũ Linh đau nhói.
Anh biết ý định của Giản Thoại Mỹ , nhìn cô không nói lời nào, chỉ lo đi về phía trước, giống như bỏ hết tất cả mọi chuyện nơi đây ngoài ra bên ngoài.
Đơn Vũ Linh mới biết vừa rồi mình quá xúc động, đã khiến Giản Thoại Mỹ hoảng sợ.
Anh khẽ thở dài một tiếng, đưa tay muốn giữ tay Giản Thoại Mỹ lại, khiến thân thể cô hơi ngẩn ra.
Đơn Vũ Linh lập tức cau mày, không để cho cô đi tiếp, tay dùng chút lực, ôm lấy Giản Thoại Mỹ vào lòng mình:
"Em đang nghĩ cái gì vậy?"
"Không có, không có gì. . . . . ." Giản Thoại Mỹ hốt hoảng trả lời.
Gương mặt tái nhợt và tiều tụy cố gắng trốn tránh, khiến trong lòng Đơn Vũ Linh cảm đau đớn.
"Em sợ?" Đơn Vũ Linh dịu dàng hỏi.
"Không có. . . . . . Không có." Giản Thoại Mỹ cảm giác thần kinh mình đang đau nhức, nhưng cô không dám nói chuyện với anh, cô nhìn thẳng vào mắt anh, trong đó là những tia máu tanh cùng sự tàng nhận.
"Tiểu Mỹ , em phải biết rõ, anh có thể làm mọi chuyện, nhưng em phải hiểu, anh làm tất cả là để bảo vệ em, anh chính là người đàn ông của em." Giọng nói của anh nhẹ nhàng và linh hoạt, khuôn mặt anh tuấn lộ ra nét ôn nhu lạ thường, muốn lợi dụng sự ấm áp của mình đầu độc lấy tâm hồn cô, trấn an sự bối rối trong lòng cô.
"Em. . . . . . Em không có sợ hãi!" Giản Thoại Mỹ quay mắt, bước đi như người mất hồn, không dám quay lại nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, trong lòng một hồi hốt hoảng, thân thể của cô khẽ run rẩy.
Anh nâng khóe môi lên: "Tiểu Mỹ anh ở đây, em đừng sợ?"
"Em... em không có. . . . . . em thật sự là không sợ, em nghĩ thông rồi, Linh, anh đừng ép buộc em" Lý trí Giản Thoại Mỹ như sắp rơi đi.
Cô khó chịu ngồi chồm hổm lên, chậm rãi ôm thân thể mình, đem gương mặt giấu vào nơi sâu nhất, khóc không ra tiếng .
Lòng anh đau đớn, ôm chặt lấy thân thể của cô, Đơn Vũ Linh biết Giản Thoại Mỹ sợ! Hình ảnh mới vừa rồi có lẽ đã hù dọa cô, anh thật hối hận và xúc động, anh không làm được gì, hối hận cũng đã rồi, huống chi anh không cho phép người khác làm tổn thương cô, nếu người kia tiếp tục sống trên thế giới này, anh sẽ vô cùng lo lắng.
Đơn Vũ Linh mặc cho cô khóc thút thít, chỉ cần có thể bảo vệ an toàn cho cô. . . . . .
"Tiểu Mỹ , Tiểu Mỹ . . . . . ." Đơn Vũ Linh gọi tên cô, Giản Thoại Mỹ không động tĩnh, đã ngất đi, khuôn mặt anh trở nên đông cứng, ôm lấy cô tiến lên xe hơi riêng, chạy tới bệnh viện.
Anh ôm Giản Thoại Mỹ vào lòng ngực, dịu dàng ra lệnh:
"Tiểu Mỹ , Tiểu Mỹ . . . . . . Em mau tỉnh lại cho anh."
Cô gái nhỏ đang nằm trong ngực dường như đối nghịch với anh, gương mặt trắng nõn giờ đây đã tái nhợt, môi đỏ mọng không nhúc nhích.
Bình tĩnh như thế là sao?Anh có thể cảm nhận được hơi thở suy yếu của cô, sắc mặt lạnh lùng đạt tới cực hạn, hướng về phía tài xế quát: "Nhanh lên một chút!"
Tâm tài xế không khỏi run rẩy, tay thấm ướt mồ hôi, cố gắng chạy với tốc độ nhanh nhất có thể.
Chiếc xe thể thao chói sáng như bay khỏi mặt đường, với tốc độ điên cuồng, khiến cho các chiếc xe chạy ngược lại, dùng có tức giận cũng không dám đi chống lại, dù sao chỉ cần chiếc xe kia bị trầy một chút, mọi người cũng khó có tiền mà trả.
Trong bệnh viện, Đơn Vũ Linh vì khẩn trương mà áo sơ mi ướt đẫm thành một mảng lớn, cái trán chảy một luồng mồ hôi, coi như đã thật chặt, những con mắt anh vẫn không rời khỏi Giản Thoại Mỹ dù là nửa giây.
Bác sĩ có phần kinh ngạc, nhanh chóng chuẩn đoán cho Giản Thoại Mỹ , chẩn đoán bệnh xong, bác sĩ đứng dậy, hướng về phía Đơn Vũ Linh nói:
"Tổng giám đốc Đơn, tiểu thư Giản không có đáng ngại, chỉ là kinh sợ quá độ, nên ngất đi, đợi chút sẽ tỉnh lại thôi."
Đơn Vũ Linh gật đầu một cái, đưa mắt ý bảo bác sĩ cứ rời đi.
Bác sĩ nhìn về vết thương trên tay Đơn Vũ Linh nói: "Tổng giám đốc Đơn, cánh tay của anh bị nứt ra, cần băng bó lại một chút."
"Không có chuyện gì, ông ra ngoài đi, đợi chút tới phòng bệnh của tôi."
"Dạ!"
Đơn Vũ Linh đưa mắt nhìn bác sĩ rời đi, tròng mắt băng lạnh khẽ hiện ra tia máu đỏ, xem ra là đoạn thời gian trên xe ôm lấy Giản Thoại Mỹ , khiến vết thương rách ra.
Anh tự tay kéo ghế đến ngồi cạnh giường cô, nhìn gương mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng như càng liễu phất phơ, không muốn để gió khiến cô nhiễm lạnh, nên khẽ khàng lấy chăn đắp lên người cô.
Ngoài miệng không khỏi nâng lên mỉm cười, chưa bao giờ anh nghĩ đến việc chăm sóc người bệnh lại khiến anh hạnh phúc như thế.
Đặc biệt nhìn người mình yêu, cái loại cảm giác hạnh phúc đó, anh không có cách nào diễn tả được.
Giản Thoại Mỹ cảm thấy toàn thân bị sợ hãi bao quanh, giống như đứng trong thế giới bóng tối, rất nhiều thi thể đột nhiên vây quanh cô, sắc mặt bọn họ tái nhợt, mắt trợn trắng, từng bước, từng bước dẫm lên người cô.
Cô hốt hoảng sợ lui về phía sau, mặc kệ cô lui thế nào, chạy thế nào, những người đó cứ dây dưa, đi theo phía sau cô.
Giản Thoại Mỹ nghĩ sẽ hô cứu mạng, nhưng vô dụng, cổ họng cô như bị ai đó níu lấy, không thể phát ra được bất cứ tiếng nào, nước mắt như nước suối trào ra.
"A. . . . . . Cứu mạng. . . . . ."
Đơn Vũ Linh nhìn Giản Thoại Mỹ sợ hãi giãy giụa, thấy toàn thân cô đều đang run rẩy, nước mắt theo tròng mắt xinh đẹp mà rơi xuống, nhỏ từng giọng xuống gối dài.
Nước mắt của cô hóa thành một thanh kiếm sắc bén, ghim vào trái tim Đơn Vũ Linh .
Lòng anh chỉ biết trách mình vô dụng, yêu thương cô đến thế, chỉ có thể hung hăng ôm cô vào lòng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thật xin lỗi!"
Giọng nói trầm thấp tràn đầy đau lòng mùi vị, Đơn Vũ Linh lau những giọt nước mắt trên má cô, giống như đang cầu xin nó đừng chạy nữa.
Thân thể Giản Thoại Mỹ đột nhiên chấn động, cô cho là lỗ tai mình có vấn đề?
Đường đường là Tổng giám đốc Đơn Vũ Linh lại nói lời xin lỗi với cô, anh không nói không được sao?
Cặp lông mi dài của Giản Thoại Mỹ trở nên cong vút, đôi mắt mở to ra, biểu hiện rằng cô không hiểu, càng giống như một đứa bé có điều hoang mang.
Đôi mắt đẹp mang theo sự không thể tưởng tượng nổi nhìn Đơn Vũ Linh :
"Anh. . . . . . Anh nói cái gì?"
"Thật xin lỗi, vì mấy chuyện anh đã làm, không có suy tính đến năng lực chịu đựng của em, dọa cho em sợ, đều là sai lầm của anh."
"Linh !" Giọng nói của Giản Thoại Mỹ bởi vì lời nói xin lỗi của Đơn Vũ Linh mà đánh mất đi sự cứng rắn.
Chung quanh cô chính là vẻ dịu dàng của Đơn Vũ Linh , đôi mắt thâm thúy và bá đạo trong nháy mắt liền hòa tan vào sự trong trẻo của Giản Thoại Mỹ .
Để Đơn Vũ Linh nói xin lỗi là điều không dễ dàng, Giản Thoại Mỹ lo sợ cũng bởi lời nói này, lo lắng trong lòng cũng vì lời nói này mà tan chảy, cô tựa như trên sa mạc hoang vu, tìm được ốc đảo, tìm được cây cỏ cứu mạng mình!
Trên đời có rất nhiều lý do để nói không thương, vội, mệt mỏi, vì muốn tốt cho người ta. . . . . . Mà yêu thì lý do có một lý do duy nhất, đó chính là muốn được ở bên cạnh người.
Cô nhắm mắt lại hưởng thụ mùi vị quen thuộc của Đơn Vũ Linh, mùi thơm nhẹ nhàng của cơ thể anh, thêm mùi thuốc nhàn nhạt, mùi thuốc! theo quán tính, cô nhìn về phía cánh tay của anh!
Nó đó ngầu, cô liền kinh sợ, trái tim Giản Thoại Mỹ đau đến không thể nói nên lời:
"Cũng chảy máu, sao anh không băng bó thêm, nếu là. . . . . ."
Còn chưa chờ Giản Thoại Mỹ nói hết lời, anh đã cúi người xuống, hôn lên cánh môi xinh đẹp của co.
Giản Thoại Mỹ khẽ ngẩn người, liền nghênh đón nụ hôn của anh, nụ hôn kích tình và nóng bỏng như thế, để cho cô mất đi năng lực khống chế. . . . . .
Bốn phía tràn ngập mùi vị phong tình độc đáo, kích thích cuống lấy cơ thể cô, gương mặt vì không kìm chế được mà đỏ ửng lên.
Vì sao nụ hôn của Đơn Vũ Linh , lại khiến cô mê loạn như thế, Đơn Vũ Linh không cần dùng lời ngon tiếng ngọt, lại có thể khiến Giản Thoại Mỹ vô cùng yên tâm.
Hô hấp của cô trở nên khác thường rối loạn, nhào vào lồng ngực Đơn Vũ Linh , từng ngụm… từng ngụm hít vào thở ra.
Đơn Vũ Linh hài lòng với phản ứng của Giản Thoại Mỹ , vốn muốn tiến sâu hơn một bước, đòi lấy tất cả của cô, nhưng Đơn Vũ Linh biết mình không thể, thân thể cô đã chịu nhiều cú sốc, anh không nở để cô chịu đựng thêm nữa, xem ra hôm nay phải nhịn!
-------oOo-------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top