Chương 2
Chương 2: Lỗi Vào Nhầm Phòng
Giản Thoại Mỹ nhìn dáng vẻ hấp tấp của
Trác Đan Tinh, giống như chẳng thấy, cô
cũng muốn đi tìm một căn phòng yên
tĩnh. Cô đem ly nước đủ màu sắc lên uống
ừng ực, hào phóng uống thêm vài ly nữa,
mắt không ngừng lấp lánh, không ngờ
thức uống trong bữa tiệc này lại ngon đến
vậy. Du thuyền miễn phí, thức ăn ngon
miễn phí, cô như người nhặt được tiện
nghi, mắt long lanh đầy vẻ mê hoặc, càng
có tinh thần để phấn đấu . Tập đoàn Đan
Thị quả là một tập đoàn lớn, với quỹ tiền
mặt hùng hậu, phục vụ thức ăn cho khách
vô cùng chu đáo. Cô uống vài ly nữa, đầu
óc trở nên hôn mê, ánh mắt trở nên mờ
ảo, xem ra thức uống cũng có thể làm
người say, da đầu đều đau nhức. Giản
Thoại Mỹ nhìn một người thành nhiều
người, nhịn không khỏi nấc cục một vài
tiếng, rước lấy ánh nhìn xem thường của
người xung quanh, đôi mắt thức thời hạ
thấp xuống. Cô cảm thấy dường như mình
đã ăn uống quá nhiều, xem ra nên về
phòng nghỉ ngơi, ánh mắt vẫn quét nhìn
khắp bữa tiệc, không ngờ phòng tiệc lớn
như thế, lại chẳng thấy Trác Đan Tinh
đâu. Cô lấy thẻ mở cửa phòng, da đầu như
nhảy ra, hít sâu một cái, trở về phòng là
tốt nhất. Tác dụng rượu cồn càng ngày
càng lớn, cảm giác đầu óc nặng như búa
tạ, mí mắt càng ngày càng chìm xuống,
bước chân trôi nổi bềnh bồng, lảo đảo đi
về các dãy phòng. Du thuyền sang trọng,
cũng chẳng giống bình thường, phòng giải
trí và phòng nghỉ ngơi các nhau khá xa, có
thể thấy được du thuyền lớn đến bao
nhiều rồi? Cô cúi đầu, chậm chạp bước đi,
không có chú ý người phía trước, ‘phanh’
hai người song song ngã ra mặt đất. Thẻ
mở cửa phòng trong tay Giản Thoại Mỹ
rớt xuống sàn nhà, đầu đau như búa bổ,
ngước mắt lên nhìn đối phương, thấy
người kia vội vàng hấp tấp đứng dậy nhặt
lên thẻ mở cửa phòng, liền vội vã rời đi.
Cô như một kẻ vô lễ, hét lên: "Này, ê. . . . . .
đúng là người không lễ phép mà, đụng vào
người ta rồi mà không biết nói tiếng xin
lỗi?" Người đụng Giản Thoại Mỹ giống
như không nghe thấy bất mãn của cô, đầu
không ngoảnh lại, nhanh chóng biến mất
trước con mắt của Giản Thoại Mỹ. Trong
lòng Giản Thoại Mỹ không ngừng nguyền
rủa cái người không biết lễ nghĩa kia, thân
thể mệt mỏi đứng lên, nhặt thẻ phòng rơi
trên sàn nhà, chuyện xảy ra sau đó sẽ
khiến cô hối hận; chỉ vì mình không chú ý
lúc hai người đụng nhau, thẻ phòng của
hai người đã bị thay đổi. Cô đẩy mạnh cửa
phòng bước vào, trong không khí lơ lửng
mùi hoa nhè nhẹ, thấm vào ruột gan, căn
phòng này không giống như những căn
phòng khác, nó được thiết kế tỉ mỉ, không
ngờ phòng khách trên du thuyền cũng đẹp
như thế. Cô đưa mắt nhìn chiếc giường
lớn theo kiểu dáng Châu Âu rộng rãi,
không thể chờ đợi liền nằm ở trên giường,
oa! Chăn bông tỏa ra mùi hương nhàn
nhạt, lại rất mềm mại, khiến cô cảm thấy
như đang được nằm trên các đám mây,
nhắm mắt thật chặt, hưởng thụ cảm giác
chưa từng có. Không gian yên tĩnh, mí mắt
cô nặng nề khép chặt, miệng nở ra một nụ
cười đầy hạnh phúc. Y Thiếu Thiên vội vã
chạy tới bên người Đơn Vũ Linh, thấy anh
mang theo vẻ mặt muốn người ta tránh xa
mình ngàn dặm, vẻ mặt lãnh khốc và vô
tình, cậu đi theo Đơn Vũ Linh nhiều năm,
trong cuộc đời anh chỉ có hai người, thứ
nhất bà nội, thứ hai chính là người bạn
thanh mai trúc mã Lạc Tình Tình. Đơn
Vũ Linh máu lạnh vô tình, trên thương
trường là một nhân vật hung ác có thể bất
chấp mọi thủ đoạn, không tha cho kẻ nào
phản bội anh, tự nhiên bị người mà mình
tin tưởng nhất phản bội, tâm tình của anh
làm sao không khinh khủng cho được. Y
Thiếu Thiên muốn nói lời gì đó, đều chần
chờ ba phần, sợ tự gây lửa giết mình:
"Tổng giám đốc Đơn, tôi đã tìm được cô
ấy, Lạc Tình Tình đã ngồi lên một chiếc ca-
nô rời đi." "Biết." đôi tay Đơn Vũ Linh giữ
chặt lan can, không nói thêm bất cứ lời
nào, ánh mắt nhìn ra nơi xa xăm, làm cho
người ta càng có thêm nhiều áp lực khi
đứng bên cạnh. Y Thiếu Thiên hi vọng anh
thà tức giận, chứ an tĩnh như hiện tại, lại
giống như sắp đòi mạng anh, sự lo sợ càng
tăng lên, lòng bàn tay bắt đầu chảy mồ hôi
lạnh rồi. Đơn Vũ Linh uống không ít
rượu, bước chân không yên, đầu óc cũng
không rõ ràng, ba chữ Lạc Tình Tình càng
ngày càng rõ ràng, ánh mắt nóng giận
nhắm chặt Anh chưa bao giờ nhếch nhác
như vậy, bữa tiệc cầu hôn, nữ chính lại
trốn đi. Đường đường là Tổng giám đốc
Tập đoàn Đan Thị, lại bị phụ nữ từ chối,
cơn điên của anh đã lên tới cực điểm,
không phải tức giận vì Lạc Tình Tình rời
đi, mà tức giận là vì nó khiến anh mất
mặt. Anh cầm chìa khóa phòng mở nhẹ,
‘cóc’ một tiếng cửa phòng mở ra. Đơn Vũ
Linh nhíu chân mày, tiến vào phòng tắm,
mang theo hơi thở nam tính đầy mạnh
mẽ. Sau khi tắm xong, đầu óc tỉnh táo
không ít. Anh lười biếng lấy khăn bông lau
sơ mái tóc còn ướt, mồ hôi hột từ trên trán
rơi xuống lồng ngực, dáng người có thể
khiến cho tất cả các cô gái chết đứng, dần
dần hiện ra trong bóng tối. ‘Bành’ đèn
phòng sáng lên, căn phòng đang chìm
trong bóng tối bỗng sáng chưng. Anh
muốn nằm trên giường nghỉ ngơi một
chút, lại thấy một cô gái đang nằm ngủ
trên đó, mái tóc dài đen nhánh xõa trên
bờ vai, thân thể được chiếc chăn ấm bao
quanh, như đang gói gém mùi vị phong
tình. Anh thích các cô gái có mái tóc dài
duỗi thẳng, Lạc Tình Tình biết anh thích
thế, nên thường hay chảy tóc dài. Trái tim
Đơn Vũ Linh nhảy dựng lên, không ngờ
Lạc Tình Tình thả chim bồ câu, núp ở
trong phòng này. Chuyện ngày hôm nay sỉ
nhục lý trí của anh quá rồi, cũng không có
ý định suy nghĩ thêm, tiện tay vén chăn
lên, kéo thân thể của cô ngồi dậy, quát:
"Lạc Tình Tình, tốt nhất em nên giải thích
rõ ràng mọi chuyện với anh." Giản Thoại
Mỹ nhăn mặt lại, buồn ngủ cực kỳ, trước
mắt dừng như có ai đó đang đứng, thân
thể lạnh kẽo. Lúc cô chưa kịp phản ứng,
người kia đang đưa mặt tới mí mắt của cô,
gương mặt phóng đại đến mấy lần, giọng
nói trở nên cao vút:"A!" Kinh ngạc trong
lòng tạm lắng xuống, Giản Thoại Mỹ cấp
tốc đẩy tay người kia ra, trốn vào trong
chăn, dùng chăn bông bao quanh mình
thật chặt, gương mặt ửng hồng, hoảng hốt
và lo sợ. Mới vừa rồi đi vào phòng, vì quá
nóng nên cô liền cởi quần áo ra, lúc bị
người đàn ông kia kéo ngồi dậy, toàn bộ
thân thể cô đều bị anh thấy hết. Cô cẩn
thận quan sát gương mặt của người đàn
ông kia, ngũ quan anh tuấn, đôi mắt lạnh
lùng, không phải là Đơn Vũ Linh - chủ
nhân du thuyền đó chứ?, hay là một người
nổi danh trong giới thương lưu?. Tại sao
lại vào được phòng của cô? Hơn nữa để sự
trong sạch của cô bị mất sạch trong mắt
anh, cô không phải là phụ nữ phong kiến,
nhưng không thể vô duyên vô cớ cho
người ta xem thân thể được. Đơn Vũ Linh
ngẩn người một lúc, cô gái trên giường
anh là ai vậy, còn là một thân trần trụi,
vóc người nóng bỏng, da dẻ trắng nõn.
Hình như cô ta vô cùng xinh đẹp, đôi hoa
kia như hai quả anh đào dường như đang
cố dụ dỗ người khác, cổ họng anh khô rát,
rất khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
Ông trời ơi! Giản Thoại Mỹ hi vọng mình
đang nằm mơ a! Giản Thoại Mỹ kinh ngạc
nhìn chằm chằm Đơn Vũ Linh , chẳng cần
biết anh là ai? Tùy tiện đi vào phòng
người khác, còn nhìn thấy thân thể của cô.
Nhịn không được thì không cần nhịn
được, đúng, cô, Giản Thoại Mỹ không cần
nhịn, nội tâm nhục nhã sẽ liền sinh ra lực
phản ứng, cô quát: "Sắc lang, biến thái,
khốn kiếp. . . . . . Đi ra ngoài cho tôi, cút ra
khỏi." Tâm tình Đơn Vũ Linh cực kém, tay
nắm răng rắc như đang muốn đánh người,
tức giận muốn nổ tung. Một cô gái không
biết phân biệt, không biết đúng sai, anh
dùng một âm thanh lạnh lẽo lên tiếng: "Đi
ra ngoài? Đây là phòng của tôi, tại sao tôi
phải đi ra ngoài? Tôi còn muốn hỏi cô, cô
vào phòng tôi làm gì? Còn cởi hết đồ ra
nữa? Tính dụ dỗ tôi sao." Anh tức giận
trợn mắt nhìn cô gái trước mặt, lạnh lùng
hầm hừ. Giản Thoại Mỹ nhìn thấy ánh
mắt tức giận của anh, phí sức lên tiếng
gầm gừ, muốn thét cũng chẳng biết thét
thế nào, mặt mê mang. ‘phòng của anh ta’,
cô rõ ràng nhớ mình đi theo số của thẻ
phòng cầm trong tay mà, tuyệt đối sẽ
không đi nhầm phòng, coi như đi nhầm,
sẽ không dễ dàng vào được, cô càng thêm
xác định đây phòng của mình. Đơn Vũ
Linh cao cao tại thượng, là người đàn ông
với gia tài bạc vạn, tự nhiên bị người ta
chơi xỏ.
P/S Tiêu Cô yêu rồi 😌😌
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top