Chương 173
Chương 173: Lòng tham của cha mẹ
Lái xe đến khu bình dân theo địa chỉ Y Thiếu Thiên đã đưa cho. Đơn Vũ Linh hít thở sâu một cái rồi đưa tay nhấn chuông cửa. Lúc này giống như bị rút sạch không khí trong ngực, cả người cứng ngắc không phản ứng được gì.
Người phụ nữ cầm túi rác ra đến cửa cũng ngạc nhiên sững người, phía sau có tiếng đàn ông:
"Tú Liên! Sao bà không đi đổ rác đi mà còn đứng ở cửa làm gì thế?"
Đơn Mộ Phi ra đến cửa cũng sững người khi thấy Đơn Vũ Linh cao lớn, giống mình hồi còn trẻ. Đôi mắt già nua ngấn nước mắt, run run khẽ gọi:
“Vũ Linh!".
Đơn Vũ Linh hoàn toàn sửng sốt, tay chân cứng đờ, tự hỏi bọn họthật sự còn sống sao? Tâm trạng rất tức giận, hai mắt bừng bừng lửa giận, rất muốn đánh người, muốn xoay người bỏ đi. Nhưng chuyện quan trọng còn chưa làm xong nên anh không thể bỏ đi được.
Từ Tú Liên cũng xúc động nhìn con trai đang đứng trước mặt nhỏ giọng gọi:
" Vũ Linh! Con". Tiếng gọi mang nhiều yêu thương như thế càng khiến Đơn Vũ Linh tức giận. Khi còn nhỏ Đơn Vũ Linh đã từng mong được cha mẹ mình gọi tên trìu mến như thế nhưng đến giờ mới nghe thấy nên cũng không muốn nghe nữa.
Đơn Vũ Linh hất tay Từ Tú Liên ra, hít mũi:
"Hai người đã không chết, thì tại sao lại muốn trốn đi? Lừa gạt tôi và bà nội tưởng hai người đã chết". Đối với cha mẹ thiếu trách nhiệm như vậy thì Đơn Vũ Linh thật không hi vọng họ còn sống.
Từ Tú Liên ngập tràn nước mắt nhìn Đơn Vũ Linh đang nổi giận vội phân trần:
"Vũ Linh à, không phải cha mẹ cố ý trốn đi. Khi đó công ty sắp bị phá sản, hơn nữa cha mẹ còn lái xe gây ra tai nạn làm chết người, nếu không bỏ trốn thì chúng ta sẽ bị đi tù, con muốn cha mẹ mình ngồi tù sao?"
Đơn Vũ Linh nghe thế càng tức giận hỏi:
"Đúng vậy, đã nhiều năm qua hai người thật ích kỉ, chỉ vì không muốn bị ngồi tù mà làm tôi và bà nội đau khổ".
"Vũ Linh! Tại sao con lại nói cha mẹ mình như vậy? Mấy năm qua cha mẹ sống cực khổ bên ngoài, cũng chỉ mong có ngày trở về gặp lại con và bà nội mà thôi."
Đơn Vũ Linh khinh thường tránh ra xa, lạnh lùng bức bách khiến người khác không dám hít thở, chất vấn:
"Nếu như hai người nhớ chúng tôi thì tại sao không về gặp tôi và bà nội? Các người không thấy bà nội đã già, càng ngày càng yếu vậy mà phận làm con các người lại bỏ đi, để lại món nợ phá sản cho bà nội, đây là cách thức quan tâm của các người đối với bà cháu tôi sao?".
"Con trai!, thật xin lỗi, cha mẹ thật sự xin lỗi con và bà nội, là lỗi của cha mẹ, sau này cha mẹ sẽ không làm thế nữa, xin con hãy tha thứ cho cha mẹ."
Từ Tú Liên khóc lóc cầu xin nhưng thật lòng bà ta không phải cầu xin sự tha thứ của con trai mà là cầu xin tiền bạc của Đơn Vũ Linh, nếu như Đơn Vũ Linh không có tiền thì còn lâu bà ta mới để mắt tới.
Đơn Vũ Linh rét lạnh như băng hất bỏ tay Từ Tú Liên ra
"Tha thứ? Tôi nói cho các người biết, đời này đừng mong nhận được sự tha thứ của tôi. Hơn nữa các ngườicũng đừng nghĩcách lấy tiền của Đơn gia, càng đừng nghĩ cách lấy tiền của bà nội, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho hai người."
Đơn Mộ Phi khiếp sợ khí lạnh toát ra từ phía Đơn Vũ Linh lên tiếng khuyên giải:
"Vũ Linh à, dù sao chúng ta cũng là cha mẹ của con, sao con lại đối xử với cha mẹ mình như vậy."
Đơn Vũ Linh nhìn chằm chằm hai người, đây là hai người xứng đáng được gọi là cha mẹ của mình không.
"Cha mẹ?" Đơn Vũ Linh không khỏi cười lạnh, đã bao nhiêu năm nay Đơn Vũ Linh anh đã không còn cha mẹ bên cạnh.
"Từ khi các người mang tiền của công ty bỏ trốn thì các người đã không còn tư cách làm cha mẹ của tôi nữa".
" Vũ Linh à?" Từ Tú Liên vẫn chưa từ bỏ ý định .
Đơn Vũ Linh không nói, chỉ im lặng nhìn hai người đang khóc lóc than thở. Thật ra trong lòng Đơn Vũ Linh có chút hi vọng đây là sự thật lòng của bọn họ.
Đơn Mộ Phi quỳ xuống:
"Con à, cha thực xin lỗi con, cha là một người nhu nhược thật không xứng làm cha của con."
Từ Tú Liên nhìn thấy Đơn Mộ Phi quỳ trước mặt Đơn Vũ Linh liền tức giận chạy lại kéo lên , vừa khóc vừa quát:
"Ông mau đứng dậy, ông đang làm cái gì vậy? Nào ở đâu có đạo lý cha quỳ lạy con, ông đứng dậy nhanh cho tôi."
Đơn Vũ Linh kinh ngạc, nhìn hai người được gọi là cha mẹ của mình, nếu như không nhớ đến chuyện đã xảy ra với Giản Thoại Mỹ thì có lẽ anh sẽ bị hai người này làm cho cảm động.
Đơn Vũ Linh cúi đầu, nhắm mắt nhớ tới sự đau khổ của Giản Thoại Mỹ khi rời xa mình, nhớ tới sự đau lòng của bà nội vì cái chết của con trai. Thật không nghĩ rằng hiện tại bọn họ lại còn sống, xem ra lúc này anh phải dứt khoát giải quyết sự tình này rồi.
" Vũ Linh à, tất cả mọi việc đều là lỗi của cha, không liên quan đến mẹ của con, con đưa mẹ con trở về được không?" Đơn Mộ Phi kiên định nói.
"Không được, chúng ta thật có lỗi với con và mẹ, có lỗi gì thì chúng ta cùng nhau gánh chịu?" Từ Tú Liên cũng quỳ xuống, ôm lấy chồng mình khóc nức nở.
Đơn Vũ Linh từ từ bình tĩnh lại, đối với sự giả dối của Đơn Mộ Phi cùng Từ Tú Liên chỉ cười lạnh, không nghĩ đến mấy năm qua cha mẹ mình vẫn ích kỷ chỉ suy nghĩ cho bản thân họ như vậy.
Ánh mắt lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ, hừ lạnh:
"Bao nhiêu tiền?"
Từ Tú Liên nghi ngờ ngẩng lên nhìn
Đơn Vũ Linh:
"Vũ Linh à, con vừa nói gì thế?"
"Cần bao nhiêu tiền thì hai ngườisẽ không xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa". Đơn Vũ Linh lạnh lùng hỏi.
Đơn Mộ Phi đứng dậy nhào đến đấm vào mặt Đơn Vũ Linh , nổi giận:
"Đơn Vũ Linh, dù có thế nào đi nữa chúng ta cũng là cha mẹ của con, làm sao con có thể lấy tiền sỉ nhục cha mẹ mình như thế? Con không sợ bị trời phạt à."
"A!" Từ Tú Liên thét chói tai, kéo Đơn Mộ Phi ra:
"Mộ Phi! Ông không nên kích động như vậy. Hãy cẩn thận, để ý đến sức khỏe của ông mới quan trọng hơn!"
Đơn Vũ Linh lấy mu bàn tay lau vết máu trên khóe miệng, ánh mắt lạnh lùng không hề kiêng kỵ nói:
"Bị trời phạt? Các người có từng quan tâm chăm sóc dạy bảo tôi không? Từ nhỏ đến lớn các ngươi coi tôi như gánh nặng cản trở các người vui chơi, có một ngày nào hoặc một khắc nào các người coi tôi là con của các người không? Hơn nữa, các người còn lấy toàn bộ tiền vốn của công ty đi tiêu xài phung phí vô ích, các người coi tôi là máy rút tiền của các người sao?"
"Đơn Vũ Linh! ngươi nói đủ chưa?" Từ Tú Liên tức giận chỉ mặt Đơn Vũ Linh. Từ nhỏ bà ta đã quen là thiên kim tiểu thư, nếu không vì Đơn Mộ Phi đem hết tiền đi đánh bạc, để cho bà ta không còn tiền tiêu xài, thì bà sẽ không ăn nói khép nép cầu xin Đơn Vũ Linh như thế.
"Nói đủ chưa? Không phải vì biết Thoại Mỹ sẽ đến nhà Tiểu Hi mà bà chờ đến lúc tôi tới đón cô ấy rồi chạy ra để tôi biết đến sự tồn tại của các người, tôi nói không sai chứ?"
Hai người nghe Đơn Vũ Linh nói, xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Đơn Vũ Linh. Hai người họ thật không ngờ con mình lớn lên lại lợi hại như vậy.
Xem ra họ đã xem thường Đơn Vũ Linh anh rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top