Chương 172

Chương 172: Sự Kỳ Lạ Của Đơn Vũ Linh

Người phụ nữ nhìn Đơn Vũ Linh cao lớn đẹp trai, đôi môi run run muốn nói chuyện nhưng không biết nên nói cái gì.

Bỗng, phía sau vang lên tiếng Giản Thoại Mỹ "Vũ Linh!" . Người kia ngớ ngẩn, bận rộn lo lắng tránh khỏi Đơn Vũ Linh để chạy trốn. Giản Thoại Mỹ chạy đến, nghi ngờ nhìn người phụ nữ vừa chạy trốn lại nhìn Đơn Vũ Linh giống như mất hồn tò mò lên tiếng gọi:

"Vũ Linh, Vũ Linh. . . . . ." Gọi mấy tiếng thấy Đơn Vũ Linh vẫn không phản ứng, mới đưa tay kéo Đơn Vũ Linh khiến anh tỉnh lại.

Đơn Vũ Linh biết mình mất hồn, ho khan mấy tiếng, đôi sắc bén nhìn bóng dáng vừa biến mất, cảm giác như trong mơ, liệu có phải là bà ấy không, rồi trấn định nói:

"Tiểu Mỹ, em vừa nói gì?"

" À, không sao rồi, lúc nãy . . . . . Thôi, tiệc sinh nhật của bạn Hạo Hạo đã xong, em đi chào họ một tiếng, anh chờ em rồi về." Giản Thoại Mỹ muốn nói cho anh nghe chuyện xảy ra, nhưng suy nghĩ một chút vẫn thấy nên thôi, dù sao chuyện đã qua, nói ra sẽ chỉ làm Đơn Vũ Linh lo lắng. Hơn nữa cũng đã lấy lại được chiếc nhẫn rồi.

Giản Thoại Mỹ ngồi trên xe, nhìn Đơn Vũ Linh yên lặng lái xe, thấy ánh mắt anh nhìn thẳng phía trước, giống như đang suy nghĩ chuyện gì rất chăm chú,

"Vũ Linh, Vũ Linh. . . . . .". Đơn Vũ Linh giật mỉnh, quay đầu nhìn Giản Thoại Mỹ, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào?"

"Anh không sao chứ?" Giản Thoại Mỹ kỳ quái nhìn Đơn Vũ Linh, thầm suy đoán chuyện gì đã xảy ra với anh? Nếu không thì anh sẽ không nhíu mày, trầm tư như thế.

Trong mắt Giản Thoại Mỹ tràn đầy nghi ngờ, hai mắt xinh đẹp chăm chú nhìn Đơn Vũ Linh, giống như muốn từ ánh mắt anh đọc được cái gì đã xảy ra, nhưng cô vĩnh viễn không có năng lực đó. Ánh mắt Đơn Vũ Linh âm u không đoán được tâm tư.

"Ừ. . . . . .không sao, có thể do họp quá lâu, đầu hơi đau." Đơn Vũ Linh nhìn Giản Thoại Mỹ lo lắng, muốn nói ra chuyện đang suy tư nhưng cuối cùng vẫn im lặng không nói ra. Chuyện này, anh chưa xác định rõ ràng, căn bản là không có cách nào hiểu được nên cũng không biết nói với cô như thế nào.

"Vũ Linh, anh không thoải mái phải không ? Có cần phải đến bệnh viện khám một chút không?". Giản Thoại Mỹ lo lắng nhìn Đơn Vũ Linh, muốn đưa tay lên trán anh kiểm tra. Nhưng lại bị anh kéo lại "Tiểu Mỹ, anh không có chuyện, không cần khẩn trương như vậy."

"Nhưng. . . . . ." Giản Thoại Mỹ không yên lòng, dù sao Đơn Vũ Linh đang mạnh khỏe sẽ không nói không thoải mái, nhất định có chuyện lớn xảy ra, cô cũng thấp thỏm không yên tâm. Cô chỉ muốn thay Đơn Vũ Linh chịu đựng tất cả phiền muộn nhưng sự cách biệt giữa nam và nữ luôn khác xa nhau, không thể hiểu hết ý nghĩ của đối phương.

"Được rồi, Tiểu Mỹ, nếu như muốn thân thiết thì đợi về nhà đã, anh đang lái xe đó, không đơn giản đâu!" Tâm trạng Đơn Vũ Linh không tốt, nhưng ở cạnh Giản Thoại Mỹ thì tâm tình trở nên tốt hơn nhiều, xem ra anh thật sự quá yêu cô rồi. Giản Thoại Mỹ ngượng ngùng rút tay trở về,

"Anh lái xe cẩn thận đi!" Thấy Đơn Vũ Linh tỏ ra không có chuyện gì cô cũng nhẹ nhõm hơn nhiều rồi.

Hai người theo đuổi tâm sự của mình, ánh mắt xa xăm nhìn cảnh đẹp bên ngoài xe đang chạy qua. Giản Tử Hạo thì nằm ở ghế sau ngủ say rồi.

Đơn Vũ Linh bế Giản Tử Hạo đi vào trong nhà, thì nhìn thấy Vương Thiến Như và bà nội đang ngồi ở trên ghế sa lông nói chuyện rất vui vẻ.

"Hạo Hạo làm sao thế?" Bà nội nhìn thấy Giản Tử Hạo liền khẩn trương.

Vương Thiến Như nói với bà nội,

"Không sao đâu bà, cậu bé chỉ ngủ say thôi!". Lúc này bà nội mới thở phào nhẹ nhõm, bảo bối cháu chắt của bà đều không thể xảy ra chuyện gì, nhìn khuôn mặt ngủ say của cậu bé càng lớn càng đẹp trai, nhìn cha con Đơn Vũ Linh ôm nhau khiến bà cảm thấy rất vui mừng.

"Được rồi, Vũ Linh mau ôm Hạo Hạo lên lầu ngủ, cậu nhóc này ngủ thật say."

"Đúng vậy, trong bữa tiệc nó đã chơi rất nhiều." Giản Thoại Mỹ cũng rất dịu dàng với con mình, nhìn khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, lại cảm thấy vui vẻ. Mới vừa rồi trải qua tình cảnh như thế mà Giản Tử Hạo không sợ, hơn nữa còn rất dũng cảm, điểm này thật giống với Đơn Vũ Linh.

Đơn Vũ Linh ôm Giản Tử Hạo đặt lên giường, liền lấy điện thoại di động ra,

"Alô, Ý Thiếu Thiên giúp tôi điều tra xem người phụ nữ xuất hiện tại nhà Tiểu Hi là ai? Càng chi tiết càng tốt."

"Vâng!" Ý Thiếu Thiên vội vàng cúp máy liền lập tức đi làm.

Người thông minh chính là người sẽ phản ứng nhanh hơn người khác, nhìn trước chuyện sẽ xảy ra một bước, dù cho trong lòng đang khiếp sợ kịch liệt cũng không đánh mất lý trí. Ánh mắt Đơn Vũ Linh âm u, trầm tư đứng trước cửa thủy tinh, tay cầm điện thoại di động càng thêm chặt, sau khi nhận điện thoại xong, khuôn mặt anh tuấn càng âm trầm như sắp xảy ra chuyện quan trọng .

Giản Thoại Mỹ kinh ngạc đến ngây người nhìn Đơn Vũ Linh vội vã chạy xuống, hôm nay Đơn Vũ Linh quá kỳ quái, vội lên tiếng hỏi

"Vũ Linh, anh đi đâu?"

" Anh đi ra ngoài một lát, anh sẽ về ngay." Đơn Vũ Linh không đợi ba người trong phòng khách kịp phản ứng, đã bước nhanh đi khỏi cửa.

Ngồi lên xe chạy như bay, hai tay phát run, sắc mặt rất khó chịu, trong lòng lo lắng điên cuồng.

Vương Thiến Như nhìn Đơn Vũ Linh rời đi, kỳ quái hỏi

"Tiểu Mỹ, chồng em có việc gì gấp à, mới vừa trở về lại vội vàng rời đi."

Giản Thoại Mỹ lo lắng nhìn ra cửa, mặc dù ở cửa đã không còn thấy bóng dáng Đơn Vũ Linh đâu, hôm nay anh ấy quá khác thường, khiến cho cô cảm thấy lo lắng rồi ngẩng đầu nhìn Vương Thiến Như lắc đầu không hiểu.

"Thiến Nhi, đừng hù dọa Tiểu Mỹ, cháu không thấy cô ấy bị cháu dọa sợ rồi sao?" Bà nội cười nhẹ, trong lòng bà cũng rất tò mò không biết Đơn Vũ Linh đang làm cái gì. Nhưng Đơn Vũ Linh từ nhỏ đã rất lý trí, không làm chuyện gì nóng vội như thế, nhưng sao hôm nay lại vội vàng chạy đi, nhất định anh có lý do nên bà cũng không quá lo lắng.

Vương Thiến Như nhận được ám hiệu của bà nội, liền đến ôm lấy mặt Giản Thoại Mỹ, lấy lòng cười nói

"Tiểu Mỹ, em không phải lo lắng, chị chỉ vừa trêu e thôi, có thể công ty xảy ra chuyện gì đó nên chồng em phải gấp gáp đi xử lý nên không kịp nói với chúng ta, đừng quá lo lắng, cười lên một cái đi."

"Đúng vậy, Tiểu Mỹ, bà nội nhìn Vũ Linh lớn lên từ nhỏ , ưu điểm lớn nhất chính là nghiêm túc, cháu cũng đừng quá lo lắng."

"Bà nội, cháu không sao, cháu chỉ lo lắng cho anh ấy, nhìn anh ấy vội vàng chạy ra ngoài nên sợ xảy ra chuyện gì. Hôm nay không biết vì sao sau khi gặp một người phụ nữ, anh ấy rất khác thường." Giản Thoại Mỹ nói ra suy đoán trong lòng mình.

"Phụ nữ?" Bà nội kỳ quái tự hỏi.

"Trông giống Vũ Linh không?"

"Rất giống, đặc biệt là ánh mắt nhìn rất giống"

‘Xoảng!", ly nước trong tay bà nội rơi xuống sàn nhà vỡ tan. Giản Thoại Mỹ và Vương Thiến Như vội vàng chạy đến bên cạnh bà nội lo lắng hỏi:

"Bà nội, bà không sao chứ?"

"Không sao, không sao. . . . . . Có lẽ tại tay trơn nên bị rơi xuống, không cần gấp gáp, gọi chị Ngọc lên quét dọn là được". Bà nội cười, nhưng trong lòng suy đoán, chẳng lẽ cô ta thật sự không chết?. Tai nạn xe lần đó, bọn họ cũng không tìm thấy thi thể. Tuy cảnh sát nói có thể bị rơi xuống vách đá, bị động vật ăn mất nhưng điều đó không đủ để chứng minh bọn họ đã qua đời.

"Bà nội, bà làm sao thế?" Giản Thoại Mỹ không yên lòng kéo tay bà nội đang đứng ngơ ngẩn ngồi xuống.

Chị Ngọc đã quét dọn sạch thủy tinh bị vỡ, dặn dò: " Mọi người đừng ngồi bên này, cẩn thận bị thương."

Bà nội kéo tay Giản Thoại Mỹ, "Tiểu Mỹ, nếu như cha mẹ Đơn Vũ Linh chưa qua đời, con có tha thứ bọn họ không?"

Giản Thoại Mỹ không thể tưởng tượng nổi nhìn bà nội, không hiểu ý tứ trong lời nói của bà "Bà nội?"

"Không sao, bà nội chỉ suy đoán, không có ý tứ gì khác, cháu không trả lời cũng không sao, chuyện của các cháu không cần quá lo lắng, cứ tin tưởng Vũ Linh sẽ thu xếp xong." Bà nội vuốt tóc Giản Thoại Mỹ an ủi. Giản Thoại Mỹ mỉm cười, gật đầu một cái.

Vương Thiến Như nhìn hai người đang nói chuyện rồi đứng dậy nói:

"Được rồi, mọi người không có việc gì là tốt rồi, cháu muốn đi ngủ chúc bà nội ngủ ngon!". Nói xong cũng nhanh chóng về phòng mình. Cả phòng khách chỉ còn lại bà nội và Giản Thoại Mỹ ngồi nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top