Chương 165

Chương 165: Đơn Vũ Linh Dụng Tâm Lo Lắng

"Đúng vậy." Giản Thoại Mỹ nghiêng đầu nhìn người bên trong quán Nhân Ái. Cơ hồ đều là người xa lạ. Xem ra thời gian đã thay đổi rất nhiều thứ, mọi người đổi công việc rồi. "Anh Quyền Hàn đâu?"

Trác Đan Tinh cười, "Quyền Hàn dẫn Tư Tư đi nhà trẻ rồi."

"Cái gì? Khi nào thì anh ấy trở về?" Giản Thoại Mỹ có chút không vui.

Trác Đan Tinh nhìn ánh mắt không vui của Giản Thoại Mỹ cũng biết mục đích Giản Thoại Mỹ tới đây chính là vì Quyền Hàn. Cô cũng muốn bảo tí anh ấy sẽ trở về, đợi một chút nhưng không biết vì sao lại không nói ra?

Có lẽ do quỷ thần xui khiến, Trác Đan Tinh lại nói dối,

"Có thể anh ấy không về nhanh được, hôm nay trường Tư Tư có việc… nếu không tớ sẽ gọi điện thoại cho anh Quyền Hàn, để anh ấy đừng tham gia nữa mà trở về?"

"Đan Tinh, không cần phải gọi điện thoại như thế đâu, tớ tìm anh ấy cũng không có chuyện gì. Anh Quyền Hàn cũng rất bận mà." Giản Thoại Mỹ vội vàng nói.

Trác Đan Tinh gật đầu một cái, nắm chặt cây chổi trong tay, dù bên ngoài vẫn cười nhưng trong lòng không vui

"Vậy tớ sẽ không gọi anh ấy về, thôi thì lại đây ngồi đi!"

"Không cần đâu Đan Tinh. Cậu bận như thế rồi thì tớ cũng không muốn làm phiền, tớ chỉ muốn hỏi một chút chuyện ngày đó Quyền Hàn bị người ta bắt cóc, sau đó thì trở về như thế nào?"

Trác Đan Tinh hiển nhiên không biết Giản Thoại Mỹ hỏi cái này vì vấn đề gì, kinh ngạc mấy phần, "Đơn Vũ Linh không có nói với cậu sao?"

"Đơn Vũ Linh nói gì?" Giản Thoại Mỹ bị Trác Đan Tinh làm cho hồ đồ, anh ấy nên nói gì với cô?

"Không có gì, không có gì. . . . . ." Trác Đan Tinh lúng túng lắc đầu một cái, cô không ngờ Đơn Vũ Linh lại giấu giếm Giản Thoại Mỹ như thế

Lần này thật là không có chút cảm giác thành tựu rồi!

Càng ngày Giản Thoại Mỹ càng cảm thấy Trác Đan Tinh đối với cô như người xa lạ, hai người ở bên cạnh nhau không còn vui vẻ hòa thuận như trước kia, ngược lại có cảm giác xa cách, chẳng lẽ là cô suy nghĩ quá nhiều?

Nhưng trực giác cô cảm nhận được lời nói của Trác Đan Tinh còn chưa hết,

"Đan Tinh, nói đi!"

Trác Đan Tinh nhìn thấy vẻ mắt như kẻ gây sự của Giản Thoại Mỹ, cũng cảm thấy mình trốn không thoát.

"Thoại Mỹ cậu lựa chọn quay về bên cạnh Đơn Vũ Linh là thật sự không sai lầm đó. Anh ta đã vì cậu mà làm rất nhiều chuyện, khiến cho anh Quyền Hàn cũng phải thay đổi cách nhìn về anh ta. Ngày đó Quyền Hàn bị bắt, thật ra thì là Đơn Vũ Linh mời chúng mình đi diễn trò, anh ta muốn để cho cậu trở về bên cạnh anh ấy, nhưng cậu phải tin tưởng tớ và Quyền Hàn, chúng tớ cũng hi vọng cậu có thể hạnh phúc, mới đồng ý giúp đỡ Đơn Vũ Linh."

Giống như sét đánh bên tai, làm cho người ta không cách nào tin nổi, Quyền Hàn căn bản cũng không bị Đơn Vũ Linh bắt cóc, mà là anh ấy cam tâm tình nguyện, anh và Đơn Vũ Linh đã dựng nên màn kịch kia

Trong lòng cô có chút khó chịu, không thể tiếp thu được chuyện này, dù sao bọn họ cũng là cùng nhau lừa gạt mình, nhưng cô cũng ý thức được đều do bọn họ quan tâm mình, muốn bảo vệ mình khiến đôi mắt của cô tràn ngập nước mắt vì hạnh phúc.

"Cám ơn cậu đã suy nghĩ vì tớ." Giản Thoại Mỹ ôm lấy Trác Đan Tinh.

"Đứa ngốc, không có gì phải cảm ơn? Chúng ta là bạn bè."

"Ừ, vĩnh viễn là bạn tốt."

Giản Thoại Mỹ nói lời tự biệt Trác Đan Tinh, vẫn không nhìn thấy Quyền Hàn trở về nên chỉ có thể hẹn lại lần sau.

Đi lên xe, trong khoảnh khắc nhìn thấy Đơn Vũ Linh, đầu óc cô lại vang lên câu nói của Trác Đan Tinh, mới biết được Vũ Linh đã đối xử với cô tốt đến thế nào, cô rất cảm động không biết phải nói sao.

Cô nhắm hai mắt lại, hô hấp đều đều, cũng biết Đơn Vũ Linh ngủ, ra hiệu tài xế có thể đi, cô cứ say mê ngắm khuôn mặt đang ngủ của anh.

Tại sao một người đàn ông có thể đẹp trai như vậy ?. Lúc ông trời chế tạo anh ấy có phải cũng vô cùng yêu thích anh không? Cho nên mới để anh ta tinh xảo và hoàn hảo đến như thế, dường như hoàn toàn bất đồng với người khác.

Bất tri bất giác ngắm anh đến ngẩn người, chỉ cần lẳng lặng nhìn anh như thế cũng khiến Giản Thoại Mỹ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Nước miếng chảy xuống vì thấy anh là tuyệt phẩm phải không ?" Đơn Vũ Linh chỉ nhắm mắt lại chứ không ngủ, anh có thể cảm nhận được Giản Thoại Mỹ đang chăm chú nhìn mình.

Giản Thoại Mỹ muốn sờ gương mặt của anh lại thấy anh mở mắt, vội rút tay về, ho khan mấy tiếng, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.

Cố ý chuyển hướng lời nói của Đơn Vũ Linh, "Hiện tại thật không tệ!"

Đơn Vũ Linh mỉm cười, hạ mắt nhìn Giản Thoại Mỹ,

"Bầu trời đều là mây đen, nơi nào thời tiết tốt?"

Giản Thoại Mỹ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn trời vô ích, nhìn bầu trời xanh đậm, bừng tỉnh hiểu ra mình bị lừa, quay đầu mím môi nhìn Đơn Vũ Linh,

"Anh lừa em. . . . . ."

Cô giận dỗi dùng ngón tay chỉ vào Đơn Vũ Linh.

Đơn Vũ Linh đưa tay cầm tay của cô, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô, đưa tay kéo bả vai của cô lại, để cho đầu của cô dựa vào bả vai mình.

Hai người dựa đầu vào nhau, ấm áp và hạnh phúc như vậy .

Gương mặt Giản Thoại Mỹ đỏ bừng vì hạnh phúc, đùa giỡn với bàn tay Đơn Vũ Linh,

"Tay của anh gấp đôi tay em."

Hai cái tay nắm chặt, bàn tay to lớn nắm hơi mạnh, nắm chặt bàn tay nhẵn nhụi mảnh khảnh của cô.

"Tay của anh to để có thể bảo vệ em."

Lời nói buồn nôn thoát ra khỏi miệng của Đơn Vũ Linh nhưng cô không ghê tởm mà là cảm động, hốc mắt Giản Thoại Mỹ tràn ngập nước mắt, đầu cô dựa thật gần vào lồng ngực Đơn Vũ Linh.

Trong lòng yên lặng thề, đời này cô sẽ không rời xa Đơn Vũ Linh, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì cô vẫn muốn ở bên cạnh anh

Tòa nhà của tập đoàn Đan Thị cao 100 tầng, đứng nghiêm ở trung tâm thành phố, nhìn tòa nhà cao tầng kia, nhất thời Giản Thoại Mỹ có chút chần chừ, dù sao ở nơi này các nhân viên trong kia cũng tưởng cô gặp chuyện không may mà qua đời. Bây giờ cô lại xuất hiện ở tập đoàn Đan Thị, nhất định sẽ khiến càng nhiều người tò mò và nói ra nói vào.

"Thế nào ? Không vào được à?" Đơn Vũ Linh thấy cô dừng lại nên nói với cô.

Bởi vì để cùng với cô đi thăm lại quán Nhân Ái, nên lịch trình của anh đã bị thay đổi, hội nghị quan trọng cũng đã bị lui lại hai giờ, nên anh không thể lãng phí thời gian, liền nắm tay của cô đi vào.

Mới vừa đi vào cửa, các nhân viên kinh ngạc nhìn Giản Thoại Mỹ ánh mắt họ cứ trừng trừng không thể tưởng tượng nổi nhìn theo bước đi của Giản Thoại Mỹ

Người không biết hoặc là người mạnh dạn mới dám bàn luận về Giản Nhụy Thoại Mỹ ở trước mặt Đơn Vũ Linh,.

"Ai, cậu xem, cô gái kia không phải là Giản Thoại Mỹ sao?" Một cô gái lôi kéo bạn cùng phòng hỏi, hoàn toàn không dám tin tưởng vào mắt mình.

"Là cô ấy sao? Hình như chỉ giống nhau thôi? Nhưng cô ấy cũng rất xinh đẹp"

"Không phải, nếu như không phải như thế, tại sao được ở bên cạnh tổng giám đốc Đơn? Cậu không biết từ lúc tổng giám đốc Đơn hay tin Giản Thoại Mỹ rời đi, cũng chưa từng chạm qua bất cứ cô gái nào khác. Làm sao có thể lầm Giản Thoại Mỹ với những cô gái khác chứ?"

Nghe âm thanh xì xào bàn tán, Giản Thoại Mỹ kinh ngạc nhìn Đơn Vũ Linh thấy anh không có nửa điểm phản ứng, chẳng lẽ anh tức đến ngu rồi, không ngờ anh chung thủy với cô như thế

"Mọi người nghe kỹ, cô ấy chính là bà chủ của Tập đoàn Đan Thị, là vợ của tôi – Giản Thoại Mỹ!" Đơn Vũ Linh tuyên thệ, tựa như đang đứng trước mặt cha xứ, thần thánh nói Giản Thoại Mỹ thuộc quyền sở hữu của mình.

Đúng, anh muốn nói cho toàn thế giới biết Giản Thoại Mỹ là người con gái anh yêu.

Ông chủ đã lên tiếng, nhân viên cũng muốn phối hợp, cố gắng vỗ tay một tiếng, bày tỏ chúc mừng bọn họ.

Giản Thoại Mỹ cúi đầu, gương mặt ửng hồng, tay khẽ giật giật vạt áo Đơn Vũ Linh, trên mặt người đàn ông cao lớn kia lại mỉm cười, giống như đóa hoa nở rộ, gần như vì sao chợt loé sáng trên bầu trời, khiến Giản Thoại Mỹ cũng không dám nhìn thẳng.

Cô lâm vào trạng thái lơ mơ bởi cảm xúc trong lòng, cũng không biết Đơn Vũ Linh dẫn mình đến phòng làm việc thế nào, sau đó bỏ lại cô trong phòng còn anh vội đi họp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top